Quyển 2 - Chương 88
Nam tử kia toàn thân là sát ý, thanh âm rõ ràng là yếu ớt dễ nghe, giờ phút này lại giống như tiếng động triệu hồi linh hồn từ địa ngục mang theo thị huyết: “Dám khi dễ tiểu hồ ly của ta, quả thật là muốn ch.ết!”
Âm Lăng Phong nâng mắt, hai mắt là sát ý giờ nhiễm thêm một tầng ghen tị.
“Tránh ra!” Huyết Hồ sắc mặt lạnh lùng rống giận, cảm thấy vô cùng tức giận.
Nàng là ai? Là sát thủ xuất sắc thế kỷ 21, nàng vĩnh viễn đều đứng ở chỗ cao nhìn xuống dưới!
Kiêu ngạo của nàng sao có thể cho phép nàng đứng sau nam nhân!
Nam nhân này sao lại không hiểu tâm tư của nàng như vậy?
Nàng cần một người yêu nàng có thể sóng vai cùng nàng mà không phải tránh ở phía sau nam nhân, dựa vào sự bảo hộ của hắn!
Nàng có lý tưởng của chính mình!
Nàng có mục tiêu của chính mình!
Nàng thiết huyết!
Nàng ngông nghênh!
Đơn giản là…..
Nàng là Huyết Hồ, huyết sát vương giả!
Người mà nàng nhận định, nàng sẽ sóng vai chiến đấu cùng hắn!
Vô luận là truyền lưu sử sách hay xấu danh lan truyền, nàng Huyết Hồ vĩnh viễn đứng ở người bên người kia mà không phải phía sau!
Vô luận là nghèo khó thất bại hay một thân vinh quang, nàng đều nguyện ý đứng ở bên người kia không rời đi!
Vô luận là địa ngục hay thiên đường, nàng Huyết Hồ đều nguyện ý bồi hắn đến cùng!
Cho dù là vạn kiếp bất phục, cho dù là một thân nhiễm máu, nàng cũng không hối hận!
Mà hiển nhiên người trước mắt không hiểu hết nàng!
Giờ phút này lòng của nàng dâng lên một cỗ mất mát.
Có lẽ chính lúc này, nàng mới bắt đầu thấy được mình với nam nhân trước mặt quả thật có chút hảo cảm.
Bách Lý Huyền Không ngoái đầu nhìn lại, ôn nhu nhìn Huyết Hồ, một thân sát khí đã sớm không thấy đâu, chỉ còn lại một mảnh thâm tình: “Tiểu hồ ly, ngoan ngoãn đứng ở phía sau ta, ta sẽ bảo vệ ngươi”
Lời nói thâm tình tràn đầy sủng nịch.
Lời nói từ miệng nam tử kinh tài tuyệt học tuyệt thế nói ra là mê người cỡ nào. Lời này nếu người khác nghe qua còn không vui đến ch.ết đi sống lại. Nhưng đối phương là Huyết Hồ, dùng tư duy người thường áp dụng trên người Huyết Hồ hiển nhiên là không thể.
Nam tử tuyệt thế như vậy lại cam tâm vì một nữ tử mà bỏ xuống kiêu ngạo của mình là cỡ nào khó khăn.
Nhưng Huyết Hồ lại lạnh lùng không hề cảm kích.
“Ta nghĩ ngươi biết” Con ngươi Huyết Hồ trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Bách Lý
Huyền Không, đạm mạc mở miệng, giọng điệu thản nhiên tựa hồ còn mang theo một chút thê lương.
Bách Lý Huyền Không sửng sốt, không thể tin được nhìn chằm chằm Huyết Hồ.
Ta nghĩ ngươi biết….. ta nghĩ ngươi biết…..
Trong đầu Bách Lý Huyền Không thật lâu vẫn quanh quẩn một câu này. Phút chốc, nghi hoặc trong mắt thoáng chốc biến mất trở nên lóe sáng vô cùng, hé ra khuôn mặt tuấn tú không khống chế được vui sướng, giống như đứa nhỏ vui mừng khi được cho kẹo.
Cho dù khuôn mặt tuấn dật được che bởi đấu lạp nhưng niềm vui của Bách Lý Huyền Không phát ra từ nội tâm cũng nhuộm đẫm Huyết Hồ.
“Ta biết!” Thanh âm hắn kiên định, leng keng hữu lực, câu nói đầy khí phách: “Bởi vì ta biết, cho nên từ nay về sau, ta cùng ngươi cùng sống cùng ch.ết, sóng vai mà chiến!”
Lời này vừa nói ra, nàng cười yếu ớt, xinh đẹp tuyệt thế, khuynh thành vô song.
“Giết bọn họ!”
Đám người hỗn loạn…..
“Muốn ch.ết đều lên cho ta, cô nãi nãi thành toàn hắn!” Tay vung lênn nắm chặt Ám Ma thiên kiếm, giọng nói của nàng càn rỡ, khí phách nghiêm nghị.
Nhìn đám người chạy lên, hắn thu liễm nhu tình, sát ý tuôn ra, bảo kiếm xuất vỏ, ánh mắt lạnh như băng, khóe miệng cười tà tứ thị huyết, lãnh mị.
Trong đám người, bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện, thi thể rơi đầy nơi. Hồng ảnh tung bay, máu tươi tràn ngập.
Cô gái vẻ mặt sát ý, một đôi mắt sáng ngời giờ phút này đã sớm là một màu đỏ. Kiếm một lần lại một lần đâm vào trá tim địch nhân. Chiêu thức hay thay đổi, sắc bén phong hành, hết thảy đều là một chiêu trí mạng. Huyết Hồ xuất thủ đối phương hẳn phải ch.ết.
****
“Rống…..”
Tiếng gầm tràn đầy giận dữ, mọi người đều nâng mắt nhìn lại thì thấy có một thiếu niên đứng trên đầu rắn, quần áo trắng, khí chất như tiên.
Thần thú tức giận, thân hình điên cuồng lắc thật mạnh, muốn đem thiếu niên đứng trên đầu mình quăng xuống.
Nhưng thiếu niên như trước mặt mày lạnh nhạt, mặt không đổi, chiết phiến trong tay quét ngang công kích người chạy đến muốn kí kết khế ước với thần thú. Sau đó cưỡi trên thân rắn, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ Cự Linh Xà.
Thiếu niên lắc mình một cái, từ trên người Cự Linh Xà chậm rãi rớt xuống, hai mắt nhẹ nhìn đám người chậm rãi mở miệng, thanh âm thanh nhã êm tai: “Muốn khế ước thần thú thì ai cũng có thể, Lam mỗ tuyệt không ngăn trở. Nhưng là các ngươi không nên để tiểu tử kia bị thương”
Giờ phút này Cự Linh Xà bỗng nhiên im lặng, nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt, trong mắt nhiều hơn một chút cảm xúc khác thường.
“Ai dám!?” Huyết Hồ nhíu mi, Đôi mắt lạnh lùng bễ nghễ nhìn đám người, một thân lãnh ngạo sát khí trút xuống. Lam Tuyết Linh có thể khế ước thần thú, nhưng những người khác nghĩ cũng đừng nghĩ nếu kh!ông muốn ch.ết!
Trong đám người, một ánh mắt tìm tòi nghiên cứu dò xét trên người Huyết Hồ cùng Bách Lý Huyền Không. Người này chính là Bách Lý Hạo Thần. Thân thủ Huyết Hồ cùng Bách Lý Huyền Không hắn không thể nhìn thấu.
Nữ tử này tuy không có huyễn khí nhưng chiêu thức kỳ lạ, xuất thủ tàn nhẫn, sát phạt quyết đoán, nam tử huyễn khí kinh người, thực lực lại khó đoán. Nếu có thể cầu hai người tương trợ, như vậy chuyện xưng bá tam quốc sẽ thêm dễ dàng!
“Lam Vũ Lạc! Ngươi ch.ết đi!” Ma tôn sẳng giọng quát, hai mắt nhìn chằm chằm Huyết Hồ. Tay áo vung lên cầm huyễn kiếm trong tay, sát ý tuôn ra, thả người nhảy xuống, bóng dáng màu đen đứng trên không, kiếm khí như trụ, cắt qua tiếng gió bổ về phía Huyết Hồ.
“Tỷ tỷ, cẩn thận!” Lục Trúc chém một kiếm về phía địch, một cước đem người kia đạp ra ngoài, quay đầu nhìn chằm chằm bóng dáng Huyết Hồ la hét nói.
Nhưng thấy Huyết Hồ sắc mặt trấn định tự nhiên, phượng mâu híp lại, khóe môi nhếch, đuôi lông mày tràn đầy lãnh ý.
Bách Lý Huyền Không đang muốn tiến lên, lại bất đắc dĩ bị Âm Lăng Mặc, Âm Lăng Phong dây dưa, khó có thể thoát thân.
Đúng lúc này, mây đen quay cuồng, sấm chớp đùng đùng, cảnh tượng kỳ dị lúc nãy lại hiện ra. Nhưng là lúc này sao lại có cảnh tượng này?