꧁༺༒ Chương 28༒༻꧂: Hung Uy
Nghe được người kia hỏi thì Dực Đức theo bản năng trả lời:
“Là ta.”
Lời hắn rất tự nhiên, tự nhiên đến mức khiến cho đám người phía bên trong còn tưởng hắn là người nhà thật, có người còn nghi ngờ hỏi:
“Ngươi là ai vì sao ta thấy người rất lạ mắt?”
Dực Đức gãi đầu cười nói:
“Ừm, ta mới tới nơi đây mọi người chưa nhìn thấy ta lần nào nên thấy là mắt là đúng rồi. Ha ha.”
Những người khác nghe vậy thì ngẩn người ra, nhưng ngay sau đó một tên đại hán mắt to râu rậm có cảnh giới sánh ngang nguyên anh sơ kỳ rút ra đại đao, bước theo bộ pháp huyền ảo xông về phía Dực Đức nhằm phía đầu hắn mà chém tới, vừa bước đi hắn vừa lạnh lùng nói:
“Dám đùa cợt ông đây mày chán sống rồi à?”
Có điều hắn còn chưa kịp nói xong bước đi cũng mới đến bước thứ 4 thì một vệt sáng màu vàng đột nhiên lóe lên.
“Phập!”
Tên đại hán kia thoáng cái dừng lại động tác, tiếp đó thi thể hắn tách ra làm đôi, ruột cùng nội tạng chảy đầy đất. Vũ Y xuất thủ cực nhanh ý niệm ngưng kiếm nhất kích diệt địch những người khác thấy vậy một màn thì sợ hãi không thôi, ánh mắt nhìn về phía cô bé vô cùng khả ái đang đứng bên cạnh Dực Đức mang theo vẻ khiếp sợ cùng không dám tin.
Không chỉ bọn hắn sợ mà Dực Đức cũng sợ, hắn nhìn thấy người ch.ết cũng có một ít nhưng cứ mỗi lần nhìn là hắn lại phát run, vì để che giấu đi sự nhát gan của mình hắn lúc này ôm lấy Vũ Y vào trong ngực sau đó cố gắng trấn định nhìn đám người phía trước cười nói:
" Hòa khí sinh tài , mọi người không cần phải nóng như vậy, một khi nóng mắt là tắt luôn nụ cười, giống vị đại ca đang nằm nơi kia ta chỉ là đùa chút thôi cần gì phải hùng hổ như vậy bây giờ thì nằm một đống rồi."
Nghe Dực Đức nói như thế thì tất cả những người ở nơi đây trong lòng đều chửi lớn “hòa khí cái con em người chứ hòa khí, hòa khí mà không nói một lời chém một vị nguyên anh cao thủ, có ai hòa khí mà giống như ngươi vậy không, con mẹ người” nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng đám người kia cũng không có nói ra, bọn hắn cũng không có ngu.
Nhưng lúc này ở bên trong đám người có một kẻ thất kinh kêu lên:
“Làm sao lại là ngươi?”
Nghe được người này kêu lên thì có người kinh ngạc hỏi:
“Lão thất ngươi biết hắn à?”
Người kia gật đầu nói:
“Hắn là kẻ mà mọi người vẫn hay đồn đại người chỉ cần dùng một kiếm liền có thể chém giết Hóa Thần cường giả, một kiếm một mạng không người có thể đỡ qua một kiếm.”
Nghe vậy thì người ở trong này đều là cả kinh, lúc này người thiếu niên ăn mặc quý phái nhìn không giống đạo chích một chút nào nhìn về phía Dực Đức cẩn thận hỏi:
" Không biết chúng ta đã làm gì đắc tội với đạo huynh, mà khiến cho đạo huynh tức giận tới diệt Mãnh Hổ Hội."
Dực Đức trong đầu đột nhiên nảy sinh ra ý nghĩ muốn dùng uy thế của đại ca trêu chọc những người trước mắt, hắn cúi đầu nhìn Vũ Y đang ở trong ngực cười nói:
" Chuẩn bị giết người xấu á Tiểu Y."
Vũ Y hưng phấn gật đầu, cô bé hai mắt to tròn nhìn chằm chằm vào mọi người như nhìn thấy đồ ăn thật ngon.Những người khác thấy vậy một màn thì không biết nói gì cho phải, có điều mặt ngoài thì không nói gì nhưng trong lòng thì đang mắng cho Dực Đức máu chó xối đầu.
“Cái này mẹ nó ngươi mới là người xấu, cả nhà ngươi mới là người xấu, ban đêm đi giết người cướp của còn ra vẻ ta đây rất lương thiện. Là người nào ở bên ngoài rừng đồ sát một lúc mấy chục người.”
Mặc dù có ấm ức trong lòng nhưng bọn hắn cũng không thể làm gì, người ta có thực lực người ta có quyền bóp méo sự thật. Một kiếm nơi tay ai dám cãi lời người nào dám nói không người đó ch.ết.
Miễn cưỡng nở nụ cười thiếu niên kia vẻ mặt đau khổ nói:
“Không biết phải như thế nào thì đại nhân mới chịu bỏ qua chúng ta, mấy người chúng ta tuy bắt cóc tống tiền cũng có làm qua nhưng cũng không phải loại người cùng hung cực ác à.”
Dực Đức lúc này suy tư một chút rồi nói:
“Muốn ta bỏ qua cho các ngươi cũng đơn giản thôi, tiền tài bảo vật gì thì mang hết ra đây.”
Đám người Mãnh Hổ Hội nghe vậy thì một đám ngẩn ra, có điều bọn hắn cũng không dám hỏi lại lúc này một đám “vâng vâng dạ dạ” sau đó giao hết tài bảo ở trên người ra, tiếp đó bọn hắn đi ra bên ngoài đi lấy bảo vật chôn cất ở đâu đó, Dực Đức lúc này cũng đi theo phía sau bọn hắn.
Có điều mới đi ra ngoài thì những người này đứng ngốc tại chỗ, bên ngoài đâu có vẻ gì là chỗ cho người sống, nơi này đã không có một bóng người, mọi thứ có giá trị đều đi đâu mất, đến cả cái cửa trại cũng không còn.
Một làn gió lạnh thổi qua mọi người cảm thấy khí huyết như muốn đông cứng lại, bên trong sơn trại cũng có đến gần ngàn người vậy mà vô thanh vô tức biến mất cả rồi, bọn hắn lúc này dùng cái mông suy nghĩ cũng biết người nào gây nên chuyện này. Cả người phát run hai chân như nhũn ra bọn hắn lúc này đến dũng khí quay lại hai người ở phía sau cũng không dám nữa.
Đi theo phía sau Dực Đức nhìn thấy vậy thì kỳ quái không thôi, trong lòng thầm nghĩ “bọn này mới ra ngoài bị trúng gió độc à”, hơi nhướng mày lên Dực Đức hỏi:
“Làm sao không đi tiếp.”
Dực Đức nói chuyện rất bình thường, thanh âm còn có phần non nớt nhưng mà đám người ở đây nghe được lời hắn nói thì không khác gì thấy bùa đòi mạng.
“Vâng vâng, bọn tiểu nhân đi ngay đây.”
Một đám lúc này rối rít vâng dạ sau đó đi nhanh về phía trước, một giây cũng không dám dừng lại. Dực Đức thấy vậy thì lại càng thêm kỳ quái.
…..
Đi một lúc lâu, sau khi tiến vào bên trong một hang động lớn vượt qua rất nhiều cạm bẫy còn có các cơ quan bí mật thì nhóm người Dực Đức cũng đi tới được nơi cần tới.
Lúc này đây bọn họ đang đứng trước một cái cửa đá to lớn, nhìn Dực Đức một người nói:
“Đại nhân đã tới nơi rồi ạ, mời đại nhân vào bên trong xem xét.”
Dực Đức nghe vậy thì muốn tiến vào bên trong có điều nhớ lời đại ca dặn phải có tâm phòng người hắn lúc này lại dừng lại, sau đó nhìn qua đám người kia bằng ánh mắt nguy hiểm.
Đám người kia thấy hắn nhìn qua bằng cái ánh mắt kia thì sợ tới mức quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu cầu xin nói:
“Đại nhân tha mạng… Đại nhân tha mạng, bọn tiểu nhân nguyện làm chó cho đại nhân sai khiến, đại nhân nói bọn tiểu nhân cắn ai bọn tiểu nhân sẽ cắn kẻ đó.”
Dực Đức nghe vậy thì ngẩn ra, có điều hắn băng tuyết thông minh lúc này cũng hiểu ra vấn đề, theo hắn đoán những người này là sợ đại ca hắn nên mới như vậy.
Nghiêm giọng hắn nói:
“Đứng dậy mở cửa.”
Lệnh hắn lúc này như lệnh trời, đám người kia nào dám không nghe, nguyên một đám đứng dậy mở cửa ra.
“Ầm ầm…”
Cánh cửa đá nặng nề từ từ được đẩy ra, phiến cửa đá này vừa đẩy ra thì lộ ra bên trong vô số tài phú, ở trong này có kim tệ chất thành núi, ma tinh thành từng hòm, châu báu dị vật nhiều vô số.
Dực Đức thấy vậy thì không khỏi kinh ngạc nói:
“Cũng không ít à.”
Hắn cũng không ngờ làm sơn tặc lại giàu như vậy, so với tưởng tượng của hắn thì giàu hơn nhiều, Dực Đức nói thì vô tâm nhưng đám người kia lại hiểu sai ý hắn, lúc này một đám lại dập đầu nói:
“Bọn thuộc hạ vô năng chỉ có bấy nhiêu tích lũy xin chủ nhân nhận cho.”
Dực Đức nghe vậy thì ngẩn ra nhưng rất nhanh hắn liền lấy lại vẻ trấn định, Tiếp đó hắn làm vẻ mặt nghiêm túc rồi đi vào bên trong thu hết tài vật ở bên trong.
Sau khi lấy đi tất cả tài phú thì Dực Đức nhìn qua những người nơi đây hỏi :
" Các ngươi biết có thế lực nào ở gần đây không nếu biết thì dẫn ta đến đó, ta định mượn bọn họ một ít kim tệ để đi bái sư học đạo.”
Mọi người có chút không nói gì, trong lòng thầm nghĩ “ngươi còn cần đi bái sư học đạo nữa sao?
Suy nghĩ một hồi thì có một người nói:
“ Bàn về có tiền thì đám môn đồ của các tông môn, học viện là có tiền nhất, chủ nhân muốn kiếm tiền thì bắt lại đám kia sau đó để bọn hắn nôn tiền ra là được mà. Thực lực bọn thuộc hạ thì không làm gì được những người kia nhưng chủ nhân thì lại khác.”
Dực Đức nghe vậy thì hai mắt sáng lên hắn khen :
" Ý hay, có điều những thứ lực ở quanh đây cũng không thể buông tha, bây giờ trong các ngươi ai nguyện ý đi trước giúp ta dẫn đường. Mà khoan đã các ngươi uống thứ này vào.”
Vừa nói Dực Đức vừa móc ra một lọ thuốc bổ, nhìn đám ngươi kia hắn nói:
“Đây là Đoạn Hồn Đan, một khi ăn vào sinh tử các ngươi liền do ta khống chế, ngươi nào dám cãi lời hừ hừ.”
Đám sơn tặc nghe vậy thì sắc mặt trắng xám, có điều bọn hắn cũng không dám nói không, nói không chính là ch.ết, bất đắc dĩ lúc này bọn hắn chỉ có thể mỗi người uống một viên.
Sau khi uống xong “độc đan giả” thì Dực Đức bắt đầu điều phối những người này làm việc, Dực Đức mặc dù còn nhỏ nhưng sinh trong gia tộc lớn, được gia tộc hun đúc hắn đối với những việc thế này cực kỳ có năng khiếu.
Sau khi phái ra người đi thám thính tin tức của các thế lực ở bên trong Huyết Long Sâm Lâm thì Dực Đức ở nhà bắt đầu lên kế hoạch đánh chiếm các thế lực kia, có điều nghĩ mãi không ra kế gì hay hắn không khỏi buồn phiến.
Nhưng đúng lúc này linh quang chợt lóe, hắn nhớ tới một kế mà đại ca từng dạy hắn. Cười một cách đầy đắc ý hắn lúc này bắt đầu áp dụng kế sách kia.
Trước tiên cho người gửi thư chiêu hàng, sau đó lại để cho đám thuộc hạ tuyên dương bản thân đi ra, tiếp đó lại triệu hồi ra đám tử linh sinh vật. Một kế này nhìn tuy đơn giản nhưng lại hiệu quả vô cùng tốt.
Xuân Đức khi trước tạo thanh danh quá mức oanh động, không người không biết, Dực Đức lúc này chỉ cần lộ diện liền để đám kẻ sợ mất mật.
……
Trong vòng một đêm tất cả thế lực sừng sỏ bên trong Huyết Long Sâm Lâm đều quy về dưới trướng của Dực Đức, đương nhiên là có những thế lực rất cứng đầu mặc dù biết được thân phận của Dực Đức nhưng không có chịu quy hàng, đã vậy còn muốn giết ngược lại hắn.
Những lúc như vậy thì đại ca hắn sẽ xuất hiện giải quyết tất cả, một người phản kháng giết một người, cả thế lực phản kháng thì đại ca của hắn sẽ huyết tẩy toàn bộ nơi kia, từ đầu lĩnh tới lâu la tất cả đều bị đồ sát sạch sẽ. Vài lần như vậy qua đi những thế lực khác không cần hắn tới thì đã chủ động tới xin hàng.
…...
Nghe theo lời đại ca Dực Đức lúc này đã chuyển tổng bộ thế lực vừa thành lập vào bên trong sâu của Huyết Long Sâm Lâm. Ở bên trong này hắn tìm được một nơi vừa bí mật vừa an toàn.
Bên trong một gian phòng kín thuộc tổng bộ thế lực Dực Đức vừa thành lập.
Trong này ngồi gần trăm người chia đều hai bên nhưng người này đều là cường giả cấp bậc Nguyên Anh. Ở chủ vị lúc này đang ngồi hai người Dực Đức cùng Vũ Y.
Nhìn Dực Đức cùng với Vũ Y đang ngồi trên chủ vị đùa nghịch với nhau, nghe Vũ Y cười khanh khách thì mọi người không khỏi rùng mình.
Nếu như vừa gặp ai có thể nghĩ rằng một thanh niên văn nhược tới cực điểm cùng một tiểu nha đầu dễ thương hết phần người khác đang ngồi trên kia chính là hai đại ma đầu. Người thiếu niên kia bình thường thì hay cười nhiều khi còn có hành động ngây nga ngây ngô nhưng lúc ra tay chính là máu chảy thành sông thây chất thành đống,về phần tiểu nha đầu bên cạnh hắn cũng một con yêu ma giết người không chớp mắt.
Có những sơn trại bị tiểu nha đầu kia chém giết gần như toàn bộ, mỗi người đều bị một đao phân thây máu tươi văng tứ tung, nội tạng chảy đầy đất, tiếng kêu rên vang vọng cả một phiến rừng, nghĩ đến tình cảnh lúc đó mấy đại nam tử đang ngồi ở đây đều thấy lạnh cả tim.
Đúng lúc này từ bên ngoài đi vào một tên lâu la.
(đã viết lại 17/1/20)