꧁༺༒ Chương 39༒༻꧂: Ác Ma Chân Huyết

Sau khi đi ra bên ngoài thì Xuân Đức liền tiến hành triệu tập mọi người, uy vọng của hắn ở bên trong thế lực lúc này như mặt trời giữa ban trưa lệnh của hắn vừa ra thì không lâu sau đó tất cả thuộc hạ ở dưới trướng đều quay trở về.


Bên trong sảnh đường mọi người hầu như đã tụ tập đông đủ, có thiếu chẳng qua là mấy người có việc hệ trọng trong người chưa thể về được lúc này.
Nhìn qua mọi người trong phòng Xuân Đức lúc này trầm giọng nói:


“Mọi người đi theo ta đã lâu tuy không có công lao nhưng cũng có khổ lao, hôm nay ta quyết định ban thưởng cho mỗi người một giọt ác ma chân huyết. Mọi người hiểu được ác ma chân huyết là thế nào chứ?”
Mọi người trong phòng nghe vậy thì nguyên một đám lắc đầu tỏ ý không rõ ràng.


Xuân Đức thấy vậy thì vẻ mặt nghiêm nghị giải thích:
“Ác ma chân huyết chính là máu của viễn cổ thần ma một khi dung hợp sẽ có được một phần sức mạnh của thần ma viễn cổ nhưng sức mạnh này phải tự thân khai phá mà không phải sau khi dung hợp liền có.


Có được ác ma chân huyết cái tạo thọ nguyên của mọi người sẽ gia tăng rất nhiều, thêm vào đủ loại năng lực thần kỳ ví như có thể vô vận tái sinh nếu như pháp lực, hay chém rụng đầu vẫn không ch.ết, quan trọng nhất là có thể tiếp dẫn lực lượng thần ma trong thời gian ngắn giúp tăng lên sức mạnh tự thân để chiến đấu với cường địch. Nói miệng không bằng chứng Vũ Y muội để mọi người nhìn xem một chút ác ma chân huyết là như thế nào lợi hại.”


Vũ Y đang đứng ở bên cạnh hắn nghe vậy thì nhẹ gật đầu, nàng nhìn qua mọi người ở trong trong phòng sau đó bắt đầu vận chuyển huyết mạch lực lượng.


available on google playdownload on app store


Năng lực tiếp dẫn sức mạnh được kích phát trong nháy mắt khi tức của Vũ Y càng lúc càng được kéo lên cao, nàng từ Hóa Thần sơ kỳ vọt lên tới Luyện Hư sơ kỳ.


Cơ hồ tất cả mọi người ở trong phòng thấy vậy một màn thì đều trợn to mắt mà nhìn, có người còn há hốc miệng ra. Có điều tiếp sau đó một màn càng làm cho người ta rung động.
Vũ Y nhìn qua mọi người nói:


“Bình thường chúng ta bị thương sẽ rất nhanh mới có thể khôi phục nhưng một khi dung hợp ác ma chân huyết, nếu bị thương thì thương thế sẽ cấp tốc khôi phục, tốc độ khôi phục phụ thuộc vào sinh mệnh lực cùng pháp lực của mỗi người. Mọi người nhìn.”


Nói xong thì Vũ Y lấy ra một thanh ly biệt đao rồi ở trước mặt mọi người trực tiếp chặt đứt tay trái.
“Phập!”


Cánh tay trái đứt lìa rơi trên mặt đất, có điều từ nơi vết thương cũng không có chảy ra máu giống bình thường mà ở vết thương máu thịt đang nhúc nhích, tiếp đó máu thịt cực tốc tái tạo, không có mấy cái hô hấp thì cánh tay của Vũ Y một lần nữa được hình thành. Mọi người thấy vậy cơ hồ không dám tin vào mắt mình, đoạn chi trọng sinh không phải cái gì hiếm lạ nhưng tốc độ khôi phục nhanh tới mức này thì bọn họ mới thấy lần đầu.


Nhìn thấy sắc mặt của mọi hết ngạc nhiên rồi lại tới khiếp sợ thì Xuân Đức không khỏi nhếch môi lên khẽ cười:
" Muốn sao?”
Người trong phòng nghe hắn hỏi vậy thì cơ hồ đồng thanh nói:
“Muốn.”
Xuân Đức mỉm cười ôn hòa nói:


“Tốt, các ngươi muốn thì ta cho có điều trước khi dung hợp ta cần phải nhắc nhở các ngươi, ác ma chân huyết chính là thần ma chân huyết lấy cảnh giới của các ngươi nếu như phục dụng vào thì ngay sau đó sẽ bạo thể mà ch.ết vì vậy chỉ có thể pha loãng ra để dùng, mặc dù hiệu quả sẽ giảm nhưng được cái an toàn, các ngươi hiểu sao?”


Mọi người nghe vậy thì gật đầu, mọi người đồng thanh nói:
“Hiểu rõ.”
Xuân Đức nhẹ gật đầu nói:


“ Hiểu liền tốt, ta chỉ sợ các ngươi không hiểu, đây là một giọt chân huyết, còn đây là thiên nguyên thần thủy các ngươi pha vào với nhau sau đó tự mình phân chia, nên nhớ Nguyên Anh dùng hai giọt, kim đan dùng một giọt, tiên thiên thì tốt nhất pha ra thêm 100 lần nữa, thể chất tiên thiên quá kém, không vào Kim Đàn Kỳ xem như vẫn là phàm thai. Các ngươi phân chia rồi dùng ngay ở đây đi. Ta sẽ ở bên cạnh bảo vệ các ngươi."


Mọi người nghe vậy thì trong lòng cảm thấy ấm áp nguyên một đám hướng về phía Xuân Đức nói lời cảm ơn:
“Cảm tạ chủ nhân đã chiếu cố.”
Xuân Đức nhẹ gật đầu tỏ ý không có gì. Tiếp đó Xuân Đức tự mình pha loãng ác ma chân huyết rồi phân phối đến cho từng người.


Sau khi phân phối xong mọi người bắt đầu phục dụng ác ma chân huyết pha loãng, mới đầu phục dụng thì mọi người vẫn cảm thấy bình thường nhưng chỉ sau hai ba cái hô hấp.
“A a a a a….”


Nguyên một đám Kim Đan lăn lộn trên mặt đất, khóc lóc kêu cha gọi mẹ, mấy tên Nguyên Anh cố gắng nhịn đau đớn thì mồ hôi cứ tuôn ra như suối.
Giữa lúc Xuân Đức đang âm thầm hưởng thụ sự đau đớn của người khác thì đột nhiên nghe thanh âm thông báo của hệ thống phụ trợ.


“Ác Ma Hộ Vệ +10 lực tương tác tăng lên 1%”
“Ác Ma Hộ Vệ +100 lực tương tác tăng lên 2%”
“Ác Ma Hộ Vệ +500 lực tương tác tăng lên 3%”
Xuân Đức cũng không rõ ràng lắm cái “lực tương tác” là gì nhưng hắn biết cái kia không phải chuyện gì xấu.


Thời gian trôi nhanh mọi người lúc này bắt đầu lục tục đứng dậy, cảm nhận sự thay đổi của bản thân mọi người ai nấy đều lộ ra sắc mặt vui mừng, có người nhịn không được thử cuồng hóa.
Cảm nhận lực lượng dâng trào bên trong cơ thể người kia không khỏi hưng phấn kêu lớn:


"Ta tăng lên năm tiểu cảnh giới. Haha."
Nghe người này cười lớn thì những người khác cũng bắt đầu cuồng hóa. Mặc dù có cao có thấp, có người tăng bảy tám tầng, có người chỉ hai ba tầng nhưng tất cả mọi người đều vui mừng không thôi, từ bây giờ bọn hắn đều có thêm một con bài bảo mệnh.
......


Mãi sau một lúc lâu thì mọi người mới trầm tĩnh lại, sau khi trầm tĩnh lại thì mọi người đồng thời hướng về phía Xuân Đức nói lời cảm ơn từ đáy lòng.
“Cảm ơn chủ nhân.”


Xuân Đức thấy được những người này cung kính với chính mình đồng thời nghe được nhưng lời kia thì rất chi là hưởng thụ, đây là lần đầu hắn được tận hưởng cảm giác này, lòng hư vinh của hắn lúc này được thỏa mãn, nhìn những người khác cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.


Nhìn qua mọi người hắn nói:
“Chúng ta bây giờ cũng không cần kiêng dè thế lực nào cả, gọi hết thám báo về, chúng ta ngay bây giờ hành động, nhằm vào bọn nhà giàu thôi, người dân nghèo không có chất dinh dưỡng gì đừng đụng tới bọn họ làm gì, mất công còn mang tiếng xấu không đáng."


Mọi người nghe vậy thì hưng phấn kêu lên:
" Rõ."
Xuân Đức phất tay ra hiệu đồng thời nói:
" Đi thôi, ra ngoài ngắm cảnh cái rồi rồi tính tiếp."


Mọi người nghe vậy thì đồng loạt đi ra bên ngoài, có điều đi chưa được bao xa thì lúc này Xuân Đức đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hắn không khỏi vỗ cái ót một cái:
“Tí nữa quên mất lời đại ca dặn.”
Mọi người đang đi nghe được hắn nói vậy thì hiếu kỳ hỏi:


“Chủ nhân người làm sao vậy?”
Dực Đức lắc đầu nói:
“Không có gì. Mà phải rồi trong số các ngươi có ai biết trận pháp không?”
Đám thuộc hạ nghe vậy thì vẻ mặt ngượng ngùng hiển nguyên một đám không tên nào biết trận pháp. Xuân Đức thấy vậy thì có chút buồn phiền.


Đại ca hắn nói rồi muốn đánh cướp thì không được để con mồi chạy nhưng cả một cái thành trì lớn thế này nếu không có đại hình trận pháp làm sao mà vây khốn được địch nhân.


Càng suy nghĩ Xuân Đức càng cảm thấy bế tắc, muốn xây dựng một cái đại hình trận pháp nói dễ hơn làm, trước có tài liệu sau phải có người tinh thông trận pháp, thêm vào cái quan nhất chính là thời gian.


Suy nghĩ một chút cảm thấy không biết nên làm thế nào Xuân Đức quyết định không thèm suy nghĩ nữa, chạy được nhà lão đầu trọc không chạy được chùa.
Thở dài một tiếng, Xuân Đức nói:


“Thôi việc tới đâu hay tới đó, chúng ta đi ra bên ngoài trước nhìn xem tình hình thế nào đã rồi tính tiếp.”
Mọi người nghe vậy thì đều nhẹ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, tiếp đó nguyên một đám đi ra bên ngoài đi dạo phố.
….
“Keng keng…”
“Ầm ầm ầm…”


Nhóm người của Xuân Đức đi ra bên ngoài đi dạo, có điều mới đi chưa được bao lâu thì bọn họ liền nghe được thanh âm giao kích của binh khí, cùng thần thông va chạm nổ mạnh.
Một tên thân tín hướng phía Xuân Đức nói:


“Chủ nhân, cách đây không xa có đánh nhau chúng ta có tới đó nhìn xem một chút không?”
Lấy bản tính hiếu kỳ của Xuân Đức thì làm gì có chuyện bỏ qua một màn đánh nhau như vậy, hắn lúc này lập tức nói:
“Đi qua xem.”


Xuân Đức vừa dứt lời thì mọi người đồng loạt đi về phía phương hướng đang xảy ra đánh nhau, có điều bọn họ còn chưa kịp đi qua thì những kẻ kia đã tự dẫn thân đi qua bên này.


Ở bên trên bầu trời nơi xa đang có một đám người mặc áo choàng đen, phía sau lưng áo có thêu một chữ “Ngục” đang vây giết hai cô gái cùng một lão giả. Ở cách nơi giao chiến không xa còn có mấy người đang quan sát.
Trong thanh âm giao kích hỗn loạn Xuân Đức nghe được thiếu nữ mặc thanh y quát lạnh:


“Các ngươi đây là muốn ch.ết sao? Ai cho các ngươi lá gan dám động thủ với chúng ta.”
Thanh âm vừa dứt thì liền có hai tên hắc bào nhân bị chém rụng đầu, máu tươi vẩy trời cao, thân thể không đầu từ trên trời rơi xuống phía dưới.


Đang đứng cách đó không xa quan chiến một thanh niên vẻ mặt lạnh lùng quát:


“Dám tại địa bàn của Địa Ngục Tông chúng ta giết người, ta muốn hỏi là ai cho các ngươi lá gan đó? Ngoan ngoãn chịu trói bản thiếu gia còn có thể tha cho các ngươi một mạng, nếu như vẫn khư khư cố chấp đừng trách ta hạ thủ vô tình.”


Miệng thì đầy đao nghĩa nhưng nhìn vào trong mắt kẻ này thì ai cũng có thể nhận ra lời hắn vừa nói bất quá chỉ là cái cớ mà thôi. Còn thực chất là hắn đang thèm muốn sắc đẹp của của hai người thiếu nữ trước mắt.


Nhưng cũng không thể trách được tên này ai bảo hai cô nàng kia quá mức xinh đẹp làm gì ngực tấn công, mông phòng thủ, khuôn mặt thiên thần, thân hình ma dụt thì ai chả muốn được cùng các nàng tập nhún một lần.
Lão giả bên cạnh thiếu nữ giận tím mặt quát.


"Các ngươi muốn làm địch nhân của Diệp gia chúng ta?"
Thiếu niên kia nghe vậy thì cười lạnh:
" Cái gì mà Diệp gia với không diệp gia , mọi người lên bắt 2 cô gái kia , bắt được hai cô nàng kia sẽ có thưởng lớn, về phần lão cẩu này thì sinh tử bất luận.”


Lời hắn vừa dứt thì còn lại mấy hộ vệ đang đứng bên cạnh hắn lúc này cũng tiến lên.
Nhưng đúng lúc này thiếu nữ còn mặc hoàng y lại kêu lớn, cô nàng chỉ phía đám người Xuân Đức đang tiếp cận phía bên này quát lớn.


“Các ngươi nhìn, người của Diệp gia chúng ta tới, các ngươi ch.ết chắc rồi.”
Mọi người trong lòng tuy không tin là nàng nói thật nhưng lúc này bọn quả thực cảm ứng được có người đang tiến tới bên này nên nguyên một đám phân ra tâm thần quan sát.


Bắt được cơ hội này lão giả kia ngay lập tức vận dụng át chủ bài, lão ta trước tiên chém ch.ết ba tên cản đường sau đó lại chém ch.ết hai người khác, tiếp đó thân thủ nhanh nhẹn bắt lấy hai cô gái sau đó dùng bí pháp tổn hao khí huyết bỏ chạy.


Lão đầu kia lúc đánh nhau thì không có bao nhiêu lợi hại nhưng lúc chạy trốn thì lại lợi hại vô cùng, thoáng một cái liền đã xa cuối nơi chân trời, thêm một cái hô hấp nữa liền không thấy đâu.


Tốc độ bỏ chạy của lão già kia nhanh đến mức khiến cho đám người Địa Ngục Tông cũng phải ngây ra. Lúc bọn người Địa Ngục Môn phản ứng lại thì đã không thấy thân ảnh của ba người kia đâu nữa rồi.


Miếng ăn vào trong miệng lại còn rơi ra khiến cho người thanh niên kia vô cùng tức giận, ánh mắt hắn lạnh lẽo quét nhìn về phía đám người Xuân Đức sau đó ra lệnh:
" Giết toàn bộ bọn hắn cho ta không cần lưu người sống."


Nghe được lời này thì Xuân Đức không khỏi kinh ngạc nhưng ngay sau đó hắn lại nhếch môi lên cười lạnh:
“Chẳng lẽ ta còn sợ các ngươi sao?”
(Đã viết lại 20/2/20)






Truyện liên quan