꧁༺༒ Chương 56༒༻꧂ Lâu Đài Ác Ma
Sau khi mua xong bảo vật thì trời cũng đã muộn, Văn Tài cùng những người khác quay trở về tụ hợp cùng với thành viên của La Lan học viện.
Tiếp đó mọi người cùng nhau đi ăn cơm tối sau đó quay về phòng trọ nghỉ ngơi. Có điều không biết là người nào khởi xướng việc đi chơi ban đêm mà sau đó tất cả mọi người đều đi ra bên ngoài đi dạo chơi.
Phải nói trật tự bên trong Ác Ma Thành tốt lắm, chẳng phải vậy mà đám có tiền có bảo vật ở trong này khoe khoang, đi lại nghênh ngang cũng không lo cướp giật. Thực ra thì không phải là không có người động lòng tham, trường kia là có cũng xảy ra vài vụ việc cướp đoạt, có điều kết cục của những kẻ kia rất thảm.
Sống ch.ết thì chưa biết, có điều sau những lần như vậy thì kẻ gây án sẽ bốc hơi một cách thần kỳ không người rõ ràng hắn bị đưa đi đâu, về phần người bị hại có quyền lấy đi toàn bộ tài sản của kẻ gây án.
Sau vài lần như vậy thành ra cũng không người dám có ý đồ xấu nữa rồi. Vì để duy trì một Ác Ma Thành tươi đẹp ở nơi này còn có những điều lệ hết sức kỳ cục, ví như cấm không chửi nhau, không được ăn nói thô tục, không được làm phiền đối với những người khác giới, không được phá hoại đồ vật ở bên trong Ác Ma Thành. Người vi phạm nhẹ thì bị phạt thần tinh, nặng thì trực tiếp bị ném ra bên ngoài khu vực có khô cốt.
Thêm vào đó Ác Ma Điện rất ngang tàng, thân phận cái gì ở đây đều không có dùng được, một khi vi phạm dám chống cự liền một đi không trở lại luôn. Cũng vì điểm này mà có không ít công tử thế gia quyền quý ch.ết ở nơi đây, kéo theo đó là người nhà bọn hắn.
Mặc dù Ác Ma Thành chưa từng xuất động lực lượng thủ hộ cấp cao chỉ là đám vệ binh khô lâu bình thường cũng đủ chấn áp toàn bộ những kẻ gây rối loạn. Do có biện pháp mạnh như vậy nên vệ binh thủ thành trong này tiếng nói vô cùng có trọng lượng, nói có người nghe, đe có người sợ, hét có người run.
Cũng vì đặc điểm này mà Ác Ma Thành cũng trở thành nơi cho đám ác nhân lẩn trốn. Có điều vấn đề này cao tầng Ác Ma Điện không có quan tâm, chỉ cần các ngươi không làm trái điều lệ của Ác Ma Thành là được, còn việc các ngươi là tốt hay xấu, mập gầy nam nữ gì đó đều không quan trọng.
Buổi tối hôm đó dưới sự dẫn dắt của Mộng Hy, mọi người có thể nói là vui tới quên luôn đường về, đi chơi từ lúc bảy giờ mà tới hơn bốn giờ sáng mọi người mới trở về phòng trọ để nghỉ ngơi. Lúc trở về thì người nào người nấy đều là cả người mệt mỏi rã rời, có điều ai cũng vui. Vừa nằm lên giường liền ngủ say như ch.ết.
……
Sáng ngày hôm sau.
Phải tới gần chín giờ sáng thì mọi người mới chịu rời giường, sau khi rời giường thì cả nhóm lại đi theo Văn Tài xuống đại sảnh ăn sáng. Gọi là ăn sáng chứ không khác gì ăn bữa chính cả, do tối qua đi chơi cả đêm mọi người lúc này đều rất đói thành ra ăn rất nhiều. Cộng thêm đồ ăn tương đối hợp khẩu vị khiến mọi người ăn đến khi bụng căng tròn mới thôi.
No con mắt, căng cái bụng lúc này đám người Văn Tài lại bắt đầu suy nghĩ là nên đi đâu tiếp theo. Chứ sau mấy ngày ở bên ngoài này mọi người cũng đã đi chơi tất cả mọi nơi, ăn hết những thứ mới lạ rồi.
Thời gian ở lại Ác Ma Thành không nhiều bọn hắn lúc này phải tranh thủ tham quan cho hết bằng không thực sự đáng tiếc.
Nhìn qua mẹ của mình Văn Tài hỏi:
“Mẫu thân chúng hôm nay đi đâu nữa ạ?”
Mẹ của Văn Tài lúc này đang cùng với con dâu trò chuyện nghe vậy thì ôn nhu cười nói:
“Hôm nay đi đâu sao? Có lẽ chúng ta sẽ tiến vào bên trong khu vực hạch tâm của Ác Ma Thành. Mọi người có thích đi vào bên trong đó nhìn một chút để mở mang tầm mắt không?”
Văn Tài nghe vậy thì hưng phấn thì gật đầu nói:
“Đương nhiên là muốn, có điều mẫu thân phải là người trả tiền đấy, con bây giờ thành người vô sản rồi.”
Mẹ của Văn tài nghe vậy thì lườm yêu hắn một cái nói:
“Có thật không?”
Văn Tài vừa bị lườm một cái liền lộ đuôi chồn, hắn có chút không có ý tứ nói:
“Dạ, vẫn còn một ít.”
Mẹ của Văn Tài nghe vậy thì cười nói:
“Còn một ít thôi sao, vậy thì giữ lại mua quà cho Tiểu Hy, về phần tiền lộ phí mẫu thân sẽ lo.”
Lộ phí đi vào bên trong lâu đài Ác Ma cũng không rẻ một chút nào, một đệ tử hạch tâm tích lũy tài phú cả một năm cũng không biết đủ tiền để đi vào bên trong một lần không nữa. Lúc này nghe có thể đi vào bên trong mà không mất phí mọi người đều không khỏi hoan hô.
“Cảm ơn Mã phu nhân.”
“Con thật yêu người ch.ết đi mất.”
“Văn Thiên đại ca không biết đã có ý chung nhân chưa, con nguyện làm con dâu của Mã gia.”
Tuy chỉ một ngày ở chung cùng nhau nhưng mọi người cũng rõ tính cách của vị phu nhân nhìn như thiếu nữ này, rất ôn nhu khéo hiểu lòng người, cũng rất vui tính. Chẳng vì thế mà mấy cô gái bạo gan như vậy trực tiếp muốn làm con dâu của Mã Gia.
…...
Sau khi trò chuyện thêm một lúc lâu thì mọi người mới đứng dậy dời đi đại sảnh nơi này, tiếp đó mọi người theo sự chỉ dẫn của Mộng Hi đi tới một nơi vô cùng đặc biệt ở bên trong Ác Ma Thành mà mọi người chưa từng tới qua một lần.
Nơi đây được rất nhiều vệ binh vong linh trấn giữ, nhìn lướt qua một cái thì số lượng đếm được khoảng hơn 300 người. Hơn ba trăm vệ binh vong linh trấn giữ thì có thể xem nơi này là trọng địa.
Nhìn qua mọi người Mộng Hy giải thích:
“Mọi người không cần lo lắng, cứ thoải mái đi. Những vệ binh vong linh này chỉ muốn đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người mà thôi. Cứ để cho bọn họ kiểm tr.a không có vấn đề gì cả.”
Mọi người nghe vậy thì đều nhẹ gật đầu sau đó tiến lên cho đám vệ binh vong linh kiểm tra. Thực ra cũng không cần tiếp xúc thân thể cái gì đám vệ binh vong linh kia là dùng hồn niệm kiểm tra.
Từng người bị hồn niệm của hơn ba trăm vong linh vệ binh quét qua, cái cảm giác bị người nhìn thấu thật không mấy dễ chịu nhất là đối với nữ tử, có điều biết đây là đám khô lâu thì mọi người cũng dễ chịu hơn không ít.
Sau khi kiểm tr.a xong thì mọi người được tiến vào bên trong một lâu đài pha lê, lâu đài này cũng không phải rất lớn, đại sảnh bên trong nhiều nhất chỉ chứa được hai ngàn người mà thôi.
Khi mọi người đi vào trong này thì thấy rất nhiều mỹ nhân những người kia một thân trang bị đến tận răng, ánh mắt lạnh lùng quét nhìn bọn họ, có điều phát hiện bọn hắn cũng không gây nguy hại gì thu hồi ánh mắt.
Dọc con đường này đám học viên của La Lan không khỏi rợn hết cả tóc gáy. Mộng Hy thấy vậy thì giải thích:
“Những nữ vệ binh này đều là Nhiếp Hồn Sư, có khả năng phát hiện xem người nào bị đoạt xá hay là có linh hồn lẩn trốn trong cơ thể mọi người hay không. Bọn họ làm vậy vì sợ có kẻ trà trộn ý đồ gây rối.”
Mọi người nghe vậy thì đều mới ngộ ra, cả đám không khỏi gật đầu tán thành với cách làm này.
Sau khi dẫn mọi người đi lên tầng hai đi tới một cái đại trận dịch chuyển to lớn thì Mộng Hy cười nói:
“Tới nơi rồi, mọi người chỉ cần bước vào sau đó đợi cho người canh giữ truyền tống nơi này khởi động liền có thể đi vào bên trong.”
Mọi người hiểu ý lúc này đồng loạt tiến vào bên trong truyền tống, ngay khi mọi người đã chuẩn bị hoàn tất thì người có nhiệm vụ khởi động truyện tống lập tức khỏi động truyền tống đưa bọn họ tới khu vực hạch tâm của Ác Ma thành, lâu đài Ác Ma.
…
Sau một hồi trời đất quay cuồng thì nhóm người của La Lan học viện xuất hiện ở bên trong phạm vị thuộc lâu đài Ác Ma. Có điều nơi đây so với thế giới tươi đẹp ở bên ngoài cách xa một trời một vực. Nó hoàn toàn là hai cái thái cực bất đồng.
Ở nơi đây bầu trời tối tăm mù mịt, thi thoảng sẽ có tia chớp từ bên trong tầng mấy đánh xuống, tiếng sấm nổ đì đùng liên tục vang lên.
Trong không khí thì đầy mùi máu tươi gây mũi, mặt đất dưới chân thì đỏ thẫm giống như là nhuộm máu vậy, cuồng phong rít gào, thi thoảng nghe tiếng kêu khóc của đám cô hồn trong gió, đôi khi lại có mấy chục bộ xương khô đi ngang qua. Nếu người nào pháp lực đủ cao sẽ thấy nơi đây có rất nhiều linh hồn, linh hồn ở khắp nơi. Bọn nó cũng không phải không có linh trí mà có được linh trí rất cao.
Nhìn thấy đám người La Lan học viện xuất hiện thì bọn nó vô cùng hiếu kỳ, lúc này cả bè cả lũ kéo nhau mà tới nhìn một chút sao đó lại thì thào bàn tán cái gì đó. Có điều thanh âm của bọn nó phát ra rơi vào tai mọi người chỉ là những tiếng “u u u” nghe rờn rợn.
Văn Tài có chút kinh dị nói:
“Nơi này là vong hồn thế giới sao? Làm sao lắm vong hồn như vậy?”
Mộng Hy cười nói:
“Ác Ma Điện thành lập chính là vì những vong hồn này mà, mọi người hẳn không biết ý nghĩa của cái tên này đi, để ta nói cho mọi người nghe.”
Tiếp đó Mộng Hy giải thích cho mọi người về cái tên Ác Ma Điện, mọi người sau khi nghe xong thì mới ngộ ra, hóa ra Ác Ma Điện lại là như vậy.
Thấy mọi người đã hiểu ra Mộng Hy mới nói:
“Không cần để ý tới bọn nó, bọn nó rất nhát gan thấy chúng ta tới gần sẽ chạy mất dạng, mọi người theo ta đi tới giao lộ phí.”
Nói xong nàng liền quay người rời đi, mọi người lúc này cũng đi theo phía sau. Sau một lúc mọi người đi tới một ngôi nhà làm bằng xương cốt, bên trong có một tên khô lâu, thấy mọi người tên khô lâu đưa tay chỉ vào tấm bảng kế bên.
"Mỗi người giao một thần tinh hoặc 1000 vạn ma tinh."
Mẹ của Văn Tài đi lên sau đó giao cho tên khô lâu này mấy chục viên thần tinh cùng một rương ma tinh, tên khô lâu kia sau khi đã kiểm tr.a xong thì nâng lên một tấm bảng. Trên tấm bảng có ghi.
“Cảm ơn.”
Mọi người thấy vậy thì có chút gì đó quái quái, phong cách làm việc của cái Ác Ma Điện này rất dị. Một mặt bá đạo ngang tàng không kiêng nể bất kỳ thế lực nào, một mặt lại rất thân thiện, luôn nói cảm ơn.
Tuy biết con khô lâu này chỉ là con rối nhưng mọi người cũng là tiến lên cùng nó chào hỏi một tiếng. Tiếp đó mọi người đi qua một cổng bóng tối, sau khi đi vào trong này mọi người sẽ chính thức tiến vào hạch tâm của Ác Ma Thành.
…..
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng sau khi đi vào bên trong này mọi người không khỏi cảm thấy có chút lạnh gáy. Một bầu không khí yên tĩnh đến rợn cả người, mặc dù bên trên bầu trời thi thoảng vẫn có tia sét xuất hiện nhưng lại không có tiếng động nào phát ra điều này càng khiến nơi đây trở nên bí hiểm.
Trên đường phố người sống thì không thấy một người, chỉ có từng nhóm khô cốt đi lại, bên đường có cách một đoạn thì có một ngọn đèn làm từ đầu lâu 2 mắt phát xạ ra những tia sáng xanh biếc, thi thoảng có những tiếng ai oán, khóc thít thít của những vong hồn từ nơi đâu lặp đi lặp lại.
Có người không nhịn được nói:
"Đây là nơi nào vậy, cái này là nơi cho ma, quỷ sinh sống chứ đâu phải con người có thể sống."
Tiếng nói của hắn không lớn nhưng trong không gian này nó lặp đi lặp lại khiến cho mấy người trẻ tuổi lạnh run.
Văn Tài nghe vậy thì nhìn người này nói:
“Nói thừa, nơi này là xây dựng cho vong linh sống mà, ngươi khi trước không có nghe Mộng Hy nói qua sao, giờ còn thắc mắc cái gì?”
Mộng Hy thấy bọn họ cãi nhau thì nhẹ nhàng khuyên:
"Không nên lên tiếng, nếu mọi người nói chuyện pháp lực rất nhanh sẽ bị hút cạn."
Nghe Mộng Hy nói mọi người cảm nhận cũng không thấy gì nhưng khi nói nhỏ một câu thì một lượng lớn chân nguyên như nước thủy triều thoát ra.Mọi người biến sắc, cái này là cái quỷ gì à.
Mộng Hy cười nói:
“Đừng lo đi theo ta.”
Tiếp đó Mộng Hy đi tới một trước một cửa hàng cách đó không xa, Mộng Hy nhẹ giọng hỏi:
“Cô chủ nhỏ có nhà không?”
Cửa sổ cửa hàng được mở ra, một cô bé khả ái vô cùng xuất hiện, nhìn qua mọi người cô bé cười hỏi:
"Tỷ muốn mua bao nhiêu cái?"
Mộng Hy đáp:
"Một trăm hai mươi."
Cô bé cười nói:
"Mười hai thần tinh ạ."
Mộng Hy không có trả giá mà đưa tiền luôn cho đứa bé sau đó nhận 120 tấm phù. Tiếp đó nàng đi ra ngoài phát cho mỗi người vài tấm phù sau đó hướng dẫn cách sử dụng.
Tiếp đó mọi người lại đi về phía trước đi trên con đường tối tăm , khi đi được khoảng nửa canh giờ, thì mọi người nhìn thấy một hồ máu rất lớn,chính giữa có một pho tượng, không biết làm từ cái gì lại do ai chế tạo mà pho tượng nhìn như có sự sống, đôi mắt pho lấp lánh hào quang màu tím vô cùng linh hoạt, có điều xung quanh pho tượng lại bốc lên hắc khí ngùn ngụt nhìn có phần hơi tà ác.
Ở xung quanh hồ máu lúc này đang có rất nhiều người cầu khấn, sau khi làm lễ xong thì nhưng người này dùng một cái chén nhỏ lấy thứ nước giống như máu ở bên trong hồ lên uống, nhìn cảnh tượng này nhóm người La Lan học viện cảm thấy hơi rợn rợn, sau khi uống xong thì những người kia lại tự cắt cổ tay để cho máu bản thân chảy xuống bể.
Nhìn thấy cảnh này khóe mắt mọi người không khỏi giật giật, cái thứ nước trong hồ kia xem ra là máu thật mà không phải cái gì đó giống máu.
Văn Tài lúc này đi tới bên cạnh một nam tử có vẻ thân thiện hỏi:
"Huynh đệ có thể cho ta hỏi một chút được sao?"
Người kia quay lại nhìn hắn rồi thân thiện hỏi:
“Nhìn lão đệ hắn vừa vào trong này, lão đệ có gì cứ hỏi đi, lão ca biết sẽ nói cho.”
Văn Tài nghe vậy thì mừng rõ hỏi:
“Cảm ơn lão ca giúp đỡ, hì, đệ mới vào trong này nên có chút không rõ mọi người đều đi đâu cả rồi? Mà vì sao các cửa hàng không lại không có mở cửa vậy?”
Người thanh niên kia nghe vậy thì nói:
"Tín đồ chính thức của Ác Ma Điện đã đi vào trong chính điện rồi nên bên ngoài mới vắng vẻ như vậy. Về phần chúng ta không phải là tín đồ chính thức nên chưa thể đi vào được, cũng vì lý do này nên hôm nay mới không có cửa hàng mở cửa là vậy."
Văn Tài nghe vậy thì nhẹ gật đầu sau đó hắn nhìn về phần bức tượng giữa hồ hỏi:
" Bức tượng ở kia là ai vậy lão ca? "
Người thanh niên kia lắc đầu khẽ nói:
“Không phải đây là bức tượng này là của Xà Thần đại nhân, nơi này còn có hai bức tượng như vậy nữa một là của Ám Ảnh đại nhân, cái còn lại là của Hủy Diệt đại nhân.”
Văn Tài tò mò hỏi:
“Như vậy điện chủ của Ác Ma Điện đâu?”
Người thanh niên kia đáp:
“Ở bên trong chính điện ấy, lão ca nghe mọi người nói vậy.”
Văn Tài khẽ a lên một tiếng, sau đó có phần tò mò hỏi:
"Bọn họ rất mạnh đúng không lão ca?”
Người kia nhẹ gật đầu nói:
"Mạnh, phi thường mạnh, không ai biết bọn họ mạnh thế nào, chỉ biết tất cả địch nhân của bọn họ đều đã ch.ết không người còn sống.”
Văn Tài nghe vậy thì không khỏi cảm thấy lành lạnh, hắn lúc này lại hỏi:
"Huynh đã từng thấy vị đại nhân đó lần nào chưa?”
Người kia cười nói:
"Thấy rồi, nhìn rất khả ái."
Văn Tài cười khan nói:
"Haha, huynh lại trêu đệ rồi. Làm sao lại có thể khả ái được, mấy vị đại nhân kia không phải thân hình to lớn, vết sẹo chằng chịt, trên mặt luôn đằng đằng sát khí sao?"
Thiệu Lăng có phần kinh ngạc hỏi:
" Ai nói với đệ như vậy?"
Văn Tài gãi gãi đầu cười nói:
"À thì đệ suy đoán thôi, nghe cái tên Hủy Diệt liền liên tưởng đến như vậy à."
Thiệu Lặng cười tươi nói:
" Tại đệ chưa thấy thôi, ba vị đại nhân ai cũng là tiểu thiên sứ cả, thực sự rất dễ thương. Lần đầu huynh cũng không nghĩ tới ba vị đại nhân lại có bộ dạng như vậy đâu. Haha. Ai mới đầu cũng sẽ nghĩ như đệ thôi."
Văn Tài nghe vậy thì thở dài nói:
"Nghe huynh nói vậy đệ thật muốn nhìn xem ba vị đại nhân một chút à."
Thiệu Lăng nghe vậy chỉ cười mà không nói gì.
[29/3/20]