Quyển 1 - Chương 22: Lễ mừng thọ (2)
Lúc này đám người Long Phong đi đến bàn tiệc của mình, đương nhiên là Đông Tuyết ngồi kế bên gia gia của mình rồi. Lúc này trên bàn, có năm lão già, ngoài Long lão, Nam Cung lão, Lý lão thì hai người còn lại hắn không biết là ai. Long lão thấy cháu mình thắc mắc liền nói thầm bên tai: “ Người ngồi bên phải Lý lão là Mạc lão, lão ta là hội trưởng của hội đấu giá lớn nhất Kim Triều, Mạc Tiền Đa. Còn người còn lại là Tây Bắc lão gia chủ, là Tây Bắc Xà, hắn cũng là tể tướng của Kim Triều, nhưng Đông lão là Văn tể tướng, còn lão già này là Võ tể tướng. Đó là tại sao Đông lão lão già đó thích thơ văn.
Long Phong nghe xong cũng gật gừ hiểu rõ, lúc này Tây Bắc Xà lên tiếng: “ Đây là cháu của người à lão thằn lằn, nhìn khá là thông minh đó. “ Long lão nghe thấy cũng chỉ lên tiếng:” Ấy lão bò sát người nói quá rồi, ta thông minh hơn ngươi thì cháu của ta sẽ giỏi hơn cháu của người rồi. Nhìn mặt ngươi biết là độc như xà rồi.“
“ Nguơi…… “ Tây Bắc lão thấy hắn nói thẳng ra, giận tím mặt. Những người khác trừ Tây Bắc gia thì ôm miện mà cười, ngay cả Nam Cung lão cũng nhịn cười. Tây Bắc lão thấy mình yếu thế liền hừ một tiếng rồi im lặng. Còn Long Phong làm dấu hiệu “ rất tốt “ cho gia gia hắn, sau đó hai ông cháu liền cười lên, Long Nhan Nhan thì đang ríu rít với Lý Thanh Trúc và Nam Cung Lạc Nhạn. Đúng là con gái nhiều chuyện để nói ghê.
Lúc này trên đài phụ thân của Đông Tuyết đừng dậy nói:” Hôm nay, một lần nửa ta xin cảm ơn thời gian các vị dành để đến đây dự tiệc mừng thọ lần bảy mươi của phụ thân ta. Phụ thân ta đặc biệt là thích sưu tầm những câu thơ, nên hôm nay mời các vị văn quan làm vài bài thơ tặng cho ngài. “ Bên dưới nghe xong cũng vỗ tay, lúc này tự nhiên Đông lão đứng dậy, thì ở ngoài nghe một tiếng nói: ‘ Hoàng thượng, hoàng hậu giá lâm “ “ Tây Quý phi giá lâm “. Hai thân ảnh bước vô, người nữ thì chúng ta đã biết rồi, người nam thì dáng đi uy nghiêm mà thân thiện, phía sau bọn họ đương nhiên là cấm vệ quân. Lúc này Long Phong xoay qua Nam Cung Nhan Nha hỏi: “ Ủa sao công chúa không đi cùng hoàng thượng? “ Nam Cung Lạc Nhan nghe hắn hỏi cũng trả lời:” Ta và gia gia muốn tới trước thôi, hơn nữa sau này gọi ta là Lạc Nhan là đươc rồi “ Nam Cung Lạc Nhan cười nói, Long Phong thì chỉ gật đầu, và tiếp tục nhìn về hai thân ảnh đó.
Hắn cũng đã nghe gia gia nói sơ qua về vị Hoàng đế này, hắn tên là Nam Cung Không, là học trò của gia gia hắn. Nghe nói vị hoàng đế này rất thông minh hơn nữa lại là thiên tài tu luyện.
Lúc này người hoàng đế thấy mọi người chuẩn bị chào liền nói:” Miễn lễ, hôm nay là tiệc của Đông lão, mọi người không cần quỳ đâu, chút nữa làm vài câu đối hay thơ hay cho lão là được. “ Hắn vừa cười vừa nói, hoàng hậu và Tây quý phi kế bên cũng che miệng mà cười. Đông lão nói:” Cảm tạ hoàng thượng ban tặng “ Nói xong liền dẫn Hoàng đế đi tới chỗ ngồi trên sảnh.
Lúc này người hầu cũng đã bưng đồ ăn lên, mọi người cũng đã bắt đầu dùng tiệc, món ăn đủ vị và màu sắc, khiến cho Long Phong cũng rất thích thú. Sau một hồi dùng tiệc xong, thì cũng là đến món chính. Là tranh nhau lấy lòng….à ý của Long Phong là tặng quà.
Lúc này có nhiều người bắt đầu đứng lên để đọc tên quà tặng của mình, có người tặng một tập thơ cổ, có người tặng nhân sâm, câu liễn gia truyền, đan dược trị bệnh tật, …….
Lúc này vị hoàng thượng lên tiếng nói:” Hôm nay là mừng thọ của Đông lão, hôm nay trẫm tặng cho Đông lão một viên lục phẩm đan dược được là cốt và tim của một con hổ yếu thú ngũ giai, goi là Hổ Phách Tinh Cơ Đan, có tác dụng kéo dài lão hóa, tăng cường xương cốt, ngoài ra có thể khiến cơ thể của Đông lão loại ra tất cả tạp chất trong cơ thể. Nếu dùng viên đan dược này trên người bị tật nguyền, thì dù gãy xương cốt nặng đến cỡ nào đều có thể trị lập tức.” Khi vị hoàng thượng nói xong công dụng của viên đan dược này, tất cả mọi người đều giật mình, ngay cả Đông lão cũng cảm tạ hoàng thượng ban ơn không ngớt, chỉ có Long Phong đang suy nghĩ tới công dụng cũng gần giống với Hắc Ngọc đoạn tục cao.
Sau khi hoàng thượng tặng quà xong, thì lão già Tây Bắc này cũng đứng dậy và nói:” Lão thần hôm nay cũng có một món quà muốn tặng cho Đông lão. “
“Ồ mời Tây Bắc lão nói nào. “ Hoàng thượng hỏi
“Đây là một cây sâm, nhưng đây không phải là sâm bình thường, cây sâm này được gọi là Linh Huyết Phù Chi Sâm, sống ở những vùng gần núi lửa, hơn nữa xung quanh đầy ma thú canh giữ, tác dụng cũng đã được ghi lại trong sách. Công dụng có thể giải bất kỳ loại độc nào, hơn nữa chỉ cần uống một phần năm cây sâm này có thể tăng thêm hai năm tuổi thọ, phục hồi gân cốt dù bị nứt nặng đến cỡ nào, ngoài ra còn tăng tốc độ tu luyện, ít nhất nhanh hơn ba lần. “
Lần này mọi người bị công dụng của cây sâm này làm nhật mình còn mãnh liệt hơn viên đan dược kia, thầm nghĩ lần này lão già Tây Bắc chịu chơi thiệt. Lần này Long Phong cũng phải giật mình vì đan dược này, trên sảnh thì Đông Tuyết với hoàng thất đều sáng mắt với cây sâm này, còn Đông lão thì nhìn rồi cười nói:” Nếu ta không nhận là bất kính với tấm lòng của Tây Bắc lão rồi. “ Sau đó phất tay cho người cầm đi cất kĩ.
Lúc này khi lão ngồi xuống liền nhìn về phía Long lão vẻ mặt hớt lên ta đây, ý nói người thắng được ta không. Long lão thấy thế cũng tức, Long Thế Tinh liền nói: “ Gia gia cháu đã chuẩn bị kỹ, sẽ không để ngài thất vọng.” Long lão nghe thấy cũng cười xoa đầu Long Thế Tinh. Lúc này Long Thế Tinh liền đứng dậy nói:” Hôm nay là tiệc mừng thọ của Đông lão, hôm nay cháu xin phép làm một câu đối mừng thọ ạ. “
“Hahaha tốt, làm đi ta muốn nghe xem nào “ Đông lão nói
Long Thế Tinh thấy Đông lão đồng ý liền đọc:
Tuế số thất tuần nhân vị lão
Gia truyền thiên tải phúc vô biên
Dịch:
Bảy chục tuổi đời, người vẫn trẻ
Ngàn năm gia tộc, phúc vô biên
Đông lão nghe thấy liền tính nói, thì Tây Bắc Cung liền đứng dậy nói: “ Cháu xin lỗi vì chen ngang lời của Đông lão, nhưng cháu cũng muốn có một câu đối tặng ngài.” Đông lão khá là tức khi có người chặn lời mình, nhưng nghe hắn nói thế cũng nói: “ Đọc đi ta nghe. “
Trích:
Nguyệt mãn quế hoa diên thất lý
Đình lưu huyên thảo mậu thiên thu
Dịch:
Hoa quế trăng rằm hương bảy dặm
Cỏ huyên sân trước tốt ngàn năm
Lúc này ngay cả Đông lão dù có tức giận tới đâu thì cũng phải công nhận là câu đối của thằng nhóc nhà Tây Bắc này hay hơn bên kia một chút. Những người khác, ngay cả tất cả mọi người trên sảnh đều phải vỗ tay. Long Phong thấy vậy thì nhìn qua đại ca hắn, lúc này thấy đại ca hắn mặt mày buồn rầu, Long Phong cũng thở dài, xem ra ông anh này không có duyên với Đông Tuyết rồi. Sau đó hắn suy nghĩ một hồi rồi cũng đứng lên, nói:” Thưa Đông lão, cháu có một câu đối và một bài thơ đưa lên để mừng thọ ạ. “
Đông lão nghe rốt cuộc cũng là giọng Long Phong, lão mừng còn không kịp.: “ Cứ đọc đi, hay dở đều được “
“ Ê nhóc, đừng có miễn cưỡng, làm không được coi chừng mất mặt Long thế gia các ngươi. “ Tây Bắc Cơ nói, Tây Bắc Hàn cũng cười hùa theo. Long Phong thì cũng hơi đâu mà quan tâm tới mấy tên hề liền nói: ‘ Bẩm câu thơ và bài thơ đều là do cháu với đại ca nghĩ ra, nên mong mọi người thưởng thức. “ Đông lão nghe thì hiểu ý, thằng nhóc này muốn lấy lại mặt mũi cho đại ca nó,
“ Đầu tiên là câu thơ “:
Trích:
Thử nhật huyên đình đăng thất trật
Tha niên lãng uyển chúc kỳ di
Dịch:
Ngày ấy nhà huyên nên bảy chục
Năm khác vườn tiên đợi chúc thăm
“ Sau đó là bài thơ: “
Bảy mươi song thọ chúc thi nhân
Thi phú văn phong hạnh phúc phần
Tân hội anh hùng vương sắc mới
Quế hòe mai Trúc thắm hồng Xuân
Sau khi Long Phong đọc xong thì hắn liền ngước lên, lúc này thấy mọi người ai cũng im lặng, hắn thắc mắc hỏi:” Ủa Đông lão, thơ không đạt yêu cầu à? “
“ Hahahaha đạt, rất đạt yêu cầu nữa là đằng khác “ Đông lão cười to mà nói. Đây là lần đầu tiên hắn nghe được một người làm thơ và câu đối tuyệt đến thế, nhưng người đó là một thằng nhóc sáu tuổi. Mọi người bắt đầu vỗ tay, tiếng vỗ tay còn to hơn lúc trước, ngay cả Hoàng thượng, Hoàng hậu và Tây quý phi đều vỗ tay. Vị hoàng đế này nhìn thẳng Long Phong, hắn cũng nghe con gái minh kể về tài của thằng nhóc này, hắn thầm nghĩ quả không sai,:” Xem ra Long lão lại có một người kế thừa tuyệt vời rồi “ Hoàng đế cười nói thầm, rồi lắc đầu.
Còn bốn cô nàng kìa thì cười tủm tỉm mà nhìn Long Phong rồi. Lúc này Mạc lão nói:” Long lão đầu, ông có đứa cháu quá tuyệt vời đó. “ Hắn nói với một nhỏ cực kì mà chỉ có lão với Long lão nghe, nghe xong mà Long lão chỉ cười mà tự hào về cháu hắn.
Còn Đông lão thì la cho người kế bên: “ Đã nghi được hết tất cả chưa? “ Người hầu kế bên nghe xong run run trả lời:” Bẩm gia chủ, đã ghi xong hết rồi. “
“ Tốt, cho người đem vô treo lên phòng sưu tầm của ta, sau bàn làm việc của ta. “ Đông lão lên tiếng khiến cho tên người hầu giật mình, nhưng cũng liền chạy đi làm. Còn hai người con của lão là cha và nhị thúc của Đông Tuyết thì chỉ cười mà nhìn thằng nhóc làm cho phụ thân mình háo hức đến thế.
Lúc Long Phong ngồi xuống, Long Thế Tinh liền nói thầm:” Cảm ơn đệ nha! “ “ Chúng ta là anh em mà. “ Long Phong cười nói trả lời.
Long Nhan Nhan ngồi kế bên liền nói: “ Ê sau khi về liền làm cho bốn tỷ muội mỗi người một bài thơ, không làm thì tỷ sẽ phiền đệ suốt đó. “ Long Nhan Nhan nói xong, hai người Lý Thanh Trúc và Nam Cung Lạc Nhạn đều mắt sáng rỡ, còn Long Phong nghe xong cũng cười khổ, tỷ không phải cũng làm phiền đệ suốt rồi à, nhưng thôi kệ, lấy lòng mỹ nữ cũng được rồi.