Chương 16: Ngờ giả ngờ thực
Thoạt tiên Tiểu Thanh cứ tưởng Tiểu Hồng nói người đại hồ đồ đó là Nghiêm Mộ Quang, nay thấy nàng ta nói như thế, cũng phải ngạc nhiên vô cùng.
Như vậy có khác gì trỏ hòa thượng mà chửi giặc sói đầu? Nàng ta làm như thế này, thế nào cũng bị ông ta nổi giận mà xảy ra trận kịch chiến.
Tiểu Thanh rất lo âu, nhưng Nhất Minh lại giống như thằng câm ngậm bò hòn, đành chịu đắng mà không sao nói nên lời được. Vì Tiểu Hồng quá khôn khéo, và lời nói lại rất tinh diệu, nàng không hỏi thăm tên họ của Nhất Minh trước, mà lại có ý bảo chủ nhân Lãnh Trúc Bình thế nào cũng quen biết Lãnh Trúc tiên sinh Trà Nhất Minh và còn chửi đồng lãnh Trúc tiên sinh là người hồ đồ.
Dưới hoàn cảnh ấy, quả thực Nhất Minh không dám nhận mình là Lãnh Trúc tiên sinh người đại hồ đồ mà chỉ đành nuốt đắng cay thầm thôi. Đồng thời, vì giữ sĩ diện mà ông ta phải tủm tỉm cười gật đầu đáp :
- Cô nương đoán đúng đấy, quả thực lão phu có quen biết vị Lãnh Trúc tiên sinh ấy thực. Nhưng trước khi lão phu chỉ điểm cho cô nương gặp y, thì cô nương phải cho lão phu biết tại sao y lại bi cô nương gọi là người đại hồ đồ như thế?
Tiểu Tỉnh nghe tới đây mới bớt lo, nhưng nàng cũng rất kính phục về tính tốt nhịn của ông ta.
Tiểu Hồng là một con nhỏ rất khôn ngoan tinh quái, nàng biết bề ngoài của Lãnh Trúc tiên sinh tuy rất bình hòa, nhưng trong bụng thế nào cũng tức giận lắm, nên nàng nghe thấy ông ta hỏi như vậy liền thở dài một tiếng rồi đáp :
- Sự thực, Lãnh Trúc tiên sinh Trà Nhất Minh là một vị đại hiệp cái thế, có võ công kỳ tuyệt, nhưng chỉ vì làm lầm một việc, nên từ một vị đại hiệp cái thế đã biến thành người đại hồ đồ, cho nên chị em chúng tôi đến đây để khuyên ông ta sửa đổi lại, từ một người đại hồ đồ lại trở thành đại hiệp cái thế như xưa. Cụ là bạn của ông ta, thì phải nên giúp chúng tôi một tay mới phải.
Lúc này Tiểu Thanh mới biết Tiểu Hồng nói vòng quanh như thế này thì Nhất Minh thế nào cũng bị sa vào tròng của nàng ta, nên nàng phải ngợi khen Tiểu Hồng là thông minh, khôn ngoan và có can đảm.
Nhất Minh bị người ta nói nhục thẳng vào mặt như vậy, thực là có nỗi thống khổ mà không sao nói nên lời được. Ông ta tức giận khôn tả, thì bỗng nghe Tiểu Hồng tâng bốc mình mấy câu lửa giận lại nguôi xuống ngay, nên ông ta gượng cười hỏi lại :
- Không hiểu Nhất Minh đã làm lầm việc gì? Tạ cô nương thử nói ra cho lão phu nghe xem, thế nào lão phu cũng giúp cô nương khuyên y sửa đổi.
Thấy ông ta nói như vậy, Tiểu Hồng cười thầm, giả bộ cau mày lại nghĩ ngợi, rồi hỏi Nhất Minh tiếp :
- Cụ có biết Lãnh Trúc tiên sinh có một người đồ đệ họ Nghiêm ngoại hiệu là cái gì... Ngọc Địch...
Không sao nhịn được, Nhất Minh vội đỡ lời :
- Ngọc Địch Kim Cung Thần Kiếm Thủ.
Tiêu Hồng cười nũng nịu và tiếp :
- Phải đấy! Đúng rồi! Chỉ vì tiểu tử Nghiêm Mộ Quang chả ra gì đã làm cho sự phụ của y đang là đại hiệp cái thế mà biến thành đại hồ đồ.
Nhất Minh ngạc nhiên hỏi :
- Mộ Quang đã làm việc gì bậy thế?
Tiểu Hồng lắc đầu đáp :
- Y không làm việc bậy bạ gì hết. Bảy chữ Ngọc Đinh Kim Cung Thần Kiếm Thủ ở trong đám các nhân vật tên tuổi của võ lâm đương thời, thì có thể nói là vẫn còn kêu vang lắm.
Nhất Minh thắc mắc không hiểu, hỏi tiếp :
- Mộ Quang đã có tiếng tăm tốt như vậy, sao y lại làm cho sư phụ của y biến thành đại hồ đồ như thế?
Tiểu Hồng vừa cười vừa đáp :
- Chuyện này do hai nguyên nhân.
Nhất Minh vừa vừa cười vừa đỡ lời :
- Lão phu suốt ngày ở trong rừng này, không hạ sơn bao giờ lên không hay biết gì cả. Cô nương hãy nói rõ cho lão phu biết rõ chuyện ấy đi.
Tiểu Hồng cầm cây Âm Trầm bảo trúc, vừa múa tít vừa thủng thẳng nói :
- Điều thứ nhất, tiếng tăm của Mộ Quang đã có đó chỉ là hư danh mà thôi. Ba môn Ngọc địch, Kim Cung và Thần Kiếm của y nổi danh như thế mà chỉ đối phó được những nhân vật thường ở trên giang hồ thôi, chứ gặp cao thủ xuất kỳ, thì hãy còn kém hỏa hầu lắm. Bây giờ quần tà đang nổi lên lâm nguy, tai kiếp của võ làm sắp xảy ra đến nơi, nên thỉnh thoảng có những mà d đầu rất lợi hại xuất hiện. Võ công của đồ đệ chưa ra gì, mà sư phụ của y đã để cho y hành hiệp tứ hải rồi. Nhỡ có điều gì thất thế, có phải thanh oai của Bắc Nhạc sẽ mất hết không? Như vậy Lãnh Trúc tiên sinh chả là đại hồ đồ là gì Nhất Minh gật đầu đáp :
- Lời phê về công lực của Nghiêm Mộ Quang mà Tạ cô nương vừa nói rất đúng. Nhưng cô nương đã trách lầm sư phụ của y rồi.
Tiểu Hồng làm ra vẻ ngơ ngác vội hỏi :
- Sao cụ lại bảo tôi trách lầm ông ta?
Nhất Minh thở dài đáp :
- Lão phu là bạn thâm giao lâu năm với sư phụ của y, cho nên biết rõ câu chuyện này lắm, có thể biện bạch hộ y được.
Suýt tý nữa thì Tiểu Thanh với Tiểu Hồng không nhịn được cười, nhưng vẫn phải cố làm ra vẻ đứng đắn để nghe Nhất Minh biện bạch hộ mình. Hình như nghĩ tới việc gì xưa kia, Nhất Minh bỗng lộ vẻ rầu rĩ thở dài và nói :
- Sư phụ của y, Trà Nhất Minh tấm lòng còn cao hơn trời. Bốn mươi năm trước đây ông ta rất tự phụ không coi các cao thủ của võ lâm đương thời vào đâu hết và cũng không chịu làm người thứ hai của võ lâm.
Tiểu Thanh đứng cạnh gật đầu đỡ lời :
- Cụ nói đúng đấy. Những người có võ công luyện tới mức hỏa hầu tương đương thế nào cũng có ý nghĩ duy ngã độc tôn như thế.
Nhất Minh gượng cười, nói tiếp :
- Ngờ đâu đến năm bốn mươi tuổi thì Nhất Minh bị vấp hai lần khiến y mất hết hùng tâm.
Tiểu Hồng mỉm cười, hỏi tiếp :
- Y bị vấp ngã dưới tay ai?
Nhất Minh lắc đầu đáp :
- Đó là việc đau lòng của người ta, người ta không chịu nói thì lão phu làm sao biết được?
Tiểu Thanh với Tiểu Hồng nghe thấy Nhất Minh nói như vậy đều cười thầm.
Ngưng giây lát, hai mắt bỗng sáng ngời, Nhất Minh nói tiếp :
- Tuy hùng tâm của Nhất Minh đã lạnh hẳn, nhưng tráng khí của y vẫn còn.
Y cảm thấy tuy mình không thể nào trở nên được người số một của võ lâm, sao không ký thác kỳ vọng đó vào người của Mộ Quang, đồ đệ của y?
Tiểu Thanh gật đâu đỡ lời :
- Ai cũng vậy, nếu hùng tâm của mình mà không toại nguyện, thì chỉ có cách đó là để an ủi thôi.
Nhất Minh gượng cười nói tiếp :
- Hai vị cô nương thử nghĩ xem, Nhất Minh đã có ý niệm ấy, mà lại chỉ có một mình Mộ Quang là đồ đệ thôi, thì tất nhiên y phải hết sức dạy bảo và truyền thụ võ công cho Mộ Quang chứ?
Tiểu Hồng kêu “Ồ” một tiếng, cau mày lại xen lời nói :
- Cụ nói rất phải. Tuy Nhất Minh bị vấp ngã hai lần, nhưng dù sao cũng là một vị tôn sư và là người trong nhóm Ngũ Nhạc kỳ nhân của đương thời, cũng có thể gọi là đệ nhất cao thủ được. Sao y hết sức dạy bảo, vun đắp cho Nghiêm Mộ Quang mà tài ba của Mộ Quang lại chỉ thuộc hạng trung thượng như thế?
Nhất Minh thở dài đáp :
- Cho nên tôi bảo hai cô nương trách lầm Nhất Minh. Y trông Mộ Quang quá cao, tất nhiên khi dậy bảo phải hết sức nghiêm nhặt. Ngờ đâu Mộ Quang lại nóng lòng sốt ruột chưa thành công đã lẻn xuống Bắc Nhạc du hiệp bốn bể rồi.
Tiểu Hồng mới vỡ nhẽ, liền mỉm cười nói với Tiểu Thanh rằng :
- Thế ra Mộ Quang thưa được phép của sư phụ đã lẻn xuống dưới núi thảo nào công lực của y tuy được truyền thụ rất cao, nhưng hỏa hầu hãy còn non nớt.
Nhất Minh đã biện bạch được nỗi oan uổng cho mình, lại mỉm cười nói với Tiểu Hồng tiếp :
- Bây giờ Tạ cô nương đã biết rõ câu chuyện đó rồi, thì phải biết Trà Nhất Minh không phải là người đại hồ đồ nữa chứ?
Tiểu Hồng bĩu môi, cười khẩy đáp :
- Theo sự nhận xét của tôi, Trà Nhất Mình vẫn là người đại hồ đồ.
Thấy Tiểu Hồng nói như vậy, Nhất Minh rất ngạc nhiên, sầm nét mặt lại một hồi, rồi mới lạnh lùng hỏi :
- Sao Tạ cô nương vẫn còn nói như thế?
Tiểu Hồng đáp :
- Vừa rồi tôi đã nói, Nghiêm Mộ Quang khiến sư phụ của y biến thành đại hồ đồ là có hai nguyên nhân. Vừa rồi cụ chỉ biện bạch cho Nhất Minh nguyên nhân thứ nhất thôi, còn nguyên nhân thứ hai nữa.
Bất đắc dĩ Nhất Minh phải cố nén lửa giận mà thúc dục :
- Nguyên nhân thứ hai là gì, cô nương nói đi?
Tiểu Hồng cố ý làm ra vẻ điêu ngoa, trợn ngược đôi lông mày liễu lên, cười khì một tiếng và đáp :
- Hà tất cụ phải có sắc mặt khó coi như thế. Phải cụ không thích nghe đấy không? Nếu vậy tôi không nói nữa.
Đường đường một phái tôn sư, võ công đã luyện tới mức thượng thừa, nay Nhất Minh bị Tiểu Hồng trêu ghẹo đến nỗi bực tức không sao nói nên lời được, đành gượng cười đáp :
- Cô nương cứ nói đi, lão phu có gì không vui đâu?
Tiểu Hồng lạnh lùng nói tiếp :
- Người trong võ lâm là phải chú trọng nhất là môn quy. Mộ Quang không được lệnh của sư phụ, lẻn trốn xuống núi như vậy đáng lẽ Nhất Minh phải đuổi y ra khỏi môn phái, đoạn tuyệt tình thầy trò mới đúng.
Nhất Minh nghe nói lắc đầu thở dài và đỡ lời :
- Nhất Minh với Mộ Quang tuy là thầy trò, nhưng không khác gì cha con.
Như vậy y làm sao đành lòng đuổi Mộ Quang khỏi cửa ngõ, đoạn tuyệt ân nghĩa bấy nhiêu năm.
Tiểu Hồng bĩu môi nói tiếp :
- Nếu không nỡ đuổi khỏi cửa thì phải nghĩ cách kiếm y về truyền lại tâm pháp thượng thừa, dậy bảo rất nghiêm để tạo cho y trở nên cao thủ thượng thừa mới phải.
Nhất Minh mới nguôi cái giận và mỉm cười nói tiếp :
- Sao cô nương lại biết Nhất Minh không làm đúng như thế?
Tiểu Hồng chỉ sợ vừa lên tới nơi đã hỏi thăm Mộ Quang ngay, thế nào cũng bị Lãnh Trúc tiên sinh khiển trách hay không thèm trả lời cho nên nàng nói vòng quanh như thế để lôi kéo Nhất Minh vào tròng.
Nay nàng thấy Lãnh Trúc tiên sinh đã bị vào tròng của mình thực, trong lòng mừng thầm, liền nũng nịu và nói tiếp :
- Theo chỗ tôi được biết, thì hình như Lãnh Trúc tiên sinh vẫn để mặc cho Mộ Quang đi khắp đây đó, chứ có chịu đi tìm kiếm về đâu?
Nhất Minh lắc đầu đáp :
- Theo chỗ lão phu biết thì không phải thế.
Tiểu Hồng hỏi lại :
- Cụ biết gì thử nói cho chị em tôi nghe xem?
Nhất Minh lộ vẻ mặt khác lạ, hai mắt tia ra hai luồng ánh sáng chói lọi và nói tiếp :
- Nhất Minh phát giác Mộ Quang lẻn đi du hiệp, liền đuổi theo tìm kiếm ngay.
Tiểu Thanh nghe tới đây có vẻ hoài nghi liền lên tiếng hỏi :
- Hình như những năm gần đây không nghe thấy ai nói đến Lãnh Trúc tiên sinh xuất hiện ở trên giang hồ.
Nhất Minh thở dài đáp :
- Đó là nỗi khổ tâm của y. Vì y không những theo dõi tung tích của Mộ Quang, mà lại còn điều tr.a hành vi của Mộ Quang như thế nào nữa, cho nên y đã cải trang thay tên đổi họ để tránh cho người ta khỏi biết Lãnh Trúc tiên sinh đã xuống núi Bắc Nhạc.
Tiểu Thanh kêu “Ồ” một tiếng, gật đầu nói tiếp :
- Nếu vậy dụng tâm của Lãnh Trúc tiên sinh kể cũng khổ tâm thực, thảo nào người trong giang hồ không ai được gặp ông ta cả.
Tiểu Hồng lại hỏi :
- Nhất Minh đã khổ tâm như vậy, chả hay y tìm thấy Mộ Quang chưa?
Nhất Minh gượng cười đáp :
- Càn khôn lồng lộng, bể người mênh mông thế này, muốn tìm kiếm một người đi du hiệp khắp nơi, không có chỗ ở nhất định, có khác gì mò kim dưới đáy bể, khó khăn biết bao không? Tội nghiệp cho Nhất Minh, khi dò biết tin Mộ Quang ở Nga Mi, không quản ngại nghìn dặm xa xôi đuổi theo tới nơi thì Mộ Quầng lại ngao du Bắc Hải. Chờ đến khi Nhất Minh đi tới Bắc Hải, thì Mộ Quang lại lên Côn Luân rồi.
Nói tới đó, mắt của ông ta đã đẫm lệ, giọng nói cũng hơi khàn.
Đôi mắt của Tiểu Hồng sắc bén thực, nàng đã trông thấy ngay, liền mỉm cười hỏi :
- Chủ Lãnh Trúc Bình là người ngoại cuộc, sao thấy tôi nói đến câu chuyện đó lại có vẻ đau lòng thế?
Nhất Minh thấy Tiểu Hồng đã thấy rõ được tâm sự của mình, ông ta không muốn giấu diếm nữa, liền lắc đầu thở dài đáp:.
- Tạ cô nương đừng có cười lão phu nữa. Người ta vẫn thường nói: “Đọc xong Tam Quốc mà ứa lệ là lo âu hộ người xưa. Huống hồ lão phu với Nhất Minh lại là bạn tri giao, nên nói đến y vì đồ đệ mà phải khổ tâm như thế, lão phu không thương tâm sao được”?
Tiểu Hồng thấy thế cũng hơi mủi lòng gật đầu đỡ lời :
- Vâng, tôi không dám cười cụ nữa. Xin cụ kể tiếp đi.
Nhất Minh nói tiếp :
- Nhất Minh tốn công đi khắp Thiên sơn vạn thủy, rốt cục cũng đã lượm được một chút an ủi.
Tiểu Hồng vội hỏi :
- Có phải Nhất Minh tiền bối đã tìm thấy Mộ Quang rồi không?
Nhất Minh lắc đầu đáp :
- Không phải! Không phải! Vì Nhất Minh nghe thấy người trong giang hồ nói hành vi của Mộ Quang rất đứng đắn và y đã gây nên tên tuổi rất vẻ vang.
Tiểu Thanh gật đầu, xen lời nói :
- Làm sư phụ mà nghe thấy đồ đệ cưng của mình tạo nên tên tuổi ở trên giang hồ, cũng như người nông phu trồng cây, khi thấy quả mọc rất sai, lẽ tất nhiên phải hài lòng chứ?
Nhất Minh nhìn Tiểu Thanh, gật đầu lia lịa, mỉm cười nói tiếp :
- Nhiếp cô nương ví dụ như vậy rất đích đáng. Quả thực tâm tính của Nhất Minh lúc bấy giờ giống hệt một lão nông phu vậy.
Tội nghiệp cho Lãnh Trúc tiên sinh buồn rầu nửa ngày, vừa mới tươi cười được một tý, thì lại bị Tiểu Hồng để một chậu nước lạnh vào đầu, làm cho ông ta cụt hứng ngay.
Tiểu Hồng cười khẩy nói :
- Lão nông phu trồng cây có kết quả, tất nhiên là rất an ủi rồi. Nhưng trái cây mà y trồng ra lại là trái cây rất chua và rất chát, chỉ e lão nông phu chưa được an ủi bao lâu, phải đau lòng vì mình đã tốn công bấy nhiêu lần mà lại có kết quả bất mãn như thế.
Nhất Minh lịm cười ngay, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt Tiểu Hồng, trầm giọng nói :
- Tạ cô nương ăn nói nên cẩn thận một chút. Ngọc Địch Kim Cung Thần Kiếm Thủ tuy không lừng lẫy cho lắm, nhưng cũng rất chính đại. Như vậy sao cô nương lại ví Mộ Quang như trái cây chua chát.
Tiểu Hồng cười khẩy nói tiếp :
- Chính nhân hiệp sĩ sao lại kết làm vợ chồng với Âm Tố Mai, người của nhóm Thế Ngoại bát hung như vậy!
Nhất Minh nghe nói thất kinh, người run lẩy bẩy, cau mày lại hỏi Tiểu Hồng tiếp :
- Sao cô nương cũng biết rõ chuyện này?
Tiểu Hồng đáp :
- Nếu tôi không biết rõ chuyện này, thì việc gì tôi phải vất vả đi xa nghìn dặm lên trên Hằng Sơn này?
Nhất Minh ngạc nhiên hỏi tiếp :
- Thế ra cô nương lên đây vì chuyện ấy ư?
Tiểu Hồng gật đầu lớn tiếng đáp :
- Trước kia tiếng tăm của Mộ Quang thực đẹp đẽ lắm. Nhưng y đã lấy Tố Mai làm vợ, đó là một sự lầm lỡ rất lớn. Chúng tôi không nỡ nhẫn tâm nhìn thấy trái cây ngọt biến thành trái cây chua chát, hoa đẹp mất mùi hương nên muốn lên Hằng Sơn này tìm kiếm vị đại hồ đồ Trà Nhất Minh, để thỉnh cầu ông ta đi ngay sào huyệt của nữ ma đầu ở Băng Hồn cốc trên núi Kỳ Liên, cứu Mộ Quang ra khỏi lưới phấn son của Tố Mai, và đem về cải tạo lại.
Nhất Minh nghe tới đây đã nguôi hẳn cơn giận, liền đứng dậy vái Tiểu Hồng một lạy.
Tiểu Hồng cũng vội đáp lễ và ngạc nhiên :
- Tại sao?
Nhất Minh đáp :
- Trước hết, lão phu hãy thay mặt người bạn cám ơn lòng hiệp nghĩa này của cô nương!
Tiểu Hồng mỉm cười đỡ lời :
- Cụ khỏi cần phải cám ơn như thế, chỉ mong cụ mau báo cho Lãnh Trúc tiên sinh hay. Cứu người như cứu hỏa, không thể trì hoãn được đâu.
Nhất Minh vội đỡ lời :
- Tạ cô nương cứ yên tâm, Nhất Minh đã đi Băng Hồn cốc rồi.
Tiểu Hồng hỏi tới đó đã biết rõ câu chuyện, liền mỉm cười nói tiếp :
- Tôi không ngờ Lãnh Trúc tiên sinh đã đi Băng Hồn cốc. Nếu vậy, từ nãy tới giờ, chúng tôi đã có những lời nói quá đường đột với vị tiền bối ấy!
Nhất Minh lắc đầu đáp :
- Cổ nhân vẫn thường nói: “Không ai lại trách cứ những người biết”. Không biết nội tình của câu chuyện ấy, và lại lòng nghĩa hiệp mà đến đây nhắc nhở dùm cho như vậy, dù Nhất Minh vừa rồi có bị cô nương nói oan như thế y cũng không bao giờ chấp nhất cô nương đâu.
Tiểu Hồng lại nói tiếp :
- Người có bụng như vậy, mới không hổ thẹn là một vì tôn sư của Bắc Nhạc, một đại hiệp của đương thời.
Tiểu Thanh biết Mộ Quang đã về tới đây rồi, và đúng như sự ước đoán của chủ nhân mình, đã được sư phụ của chàng là Lãnh Trúc tiên sinh tới Băng Hồn cốc cứu chàng thoát nạn. Tất nhiên nàng rất mừng thầm, nhưng vì muốn biết rõ hơn nữa, nàng lại mỉm cười hỏi Nhất Minh tiếp :
- Trà lão tiền bối đi cứu Mộ Quang như vậy, khi nào Tố Mai lại để yên cho?
Giữa hai người thế nào mà chả có sự xung đột?
Nhất Minh vừa cười vừa đáp :
- Khi Nhất Minh vừa tới đó thì may mắn thay, chỉ có một mình Mộ Quang đang lững thững đi ở trong rừng mai, nên ông ta khiển trách Mộ Quang một hồi, rồi đem Mộ Quang về Bắc Nhạc này ngay, không hề xảy ra chuyện lôi thôi gì cả.
Tiểu Thanh đã biết rõ câu chuyện, lại nói với Nhất Minh tiếp :
- Chị em chúng tôi có hai điều này thỉnh cầu.
Nhất Minh hỏi :
- Thỉnh cầu cái gì thế?
Tiểu Thanh đáp :
- Điều thứ nhất tôi thỉnh cầu là: Vì Hồng muội không biết rõ sự thực nên vừa rồi đã có sự thất lễ với Lãnh Trúc tiên sinh. Tuy cụ ấy rất rộng lượng nhưng chị em tôi đứng vào lập trường hậu học phải nên yết kiến cụ ta để xin lỗi cùng tạ tội mới phải.
Nhất Minh nghe nói, mỉm cười đỡ lời :
- Tính nết Nhất Minh quái dị lắm. Bây giờ y lại đi khỏi Lãnh Trúc Bình này rồi, cho nên hai vị cô nương chả cần phải gặp y làm gì. Nếu hai vị sợ y trách cứ, thì lão phu sẽ giấu câu chuyện này đi, không nói cho y biết, có phải là không có chuyện gì nữa không?
Tiểu Thanh thấy ông ta nói như vậy, tất nhiên là không muốn gặp chị em mình rồi, nàng lại đưa yêu cầu thứ hai ra mà nói tiếp :
- Điều khẩn cầu thứ hai của chị em chúng tôi, là chúng tôi ngưỡng mộ tên tuổi của Nghiêm Mộ Quang đã lâu. Nay đã tới Hằng Sơn, lại nghe chàng thoát khỏi ổ ma phấn son. Vậy phiền cụ gọi chàng ta ra đây và giới thiệu cho chị em chúng tôi.
Hai mắt bỗng sáng như điện, Nhất Minh nhìn thẳng vào mặt Tiểu Thanh với Tiểu Hồng một hồi, bỗng cười như điên như khùng và hỏi :
- Hai vị cô nương ở trước mặt chân nhân, tốt hơn hết phải nên nói thực. Bây giờ lão phu đã phát giác hai vị tới đây để định kiếm tìm Mộ Quang, chứ không phải chỉ vì mộ danh mà tới đây đâu.
Biết không thể giấu diếm được nữa, Tiểu Thanh gật đâu, mỉm cười đáp :
- Cụ sành mắt lắm, quả thực chị em chúng tôi muốn gặp Nghiêm đại hiệp.
Ngoài việc mộ danh ra, còn có chút việc nho nhỏ nữa.
Nhất Minh hỏi lại :
- Việc gì thế? Có thể nói cho lão phu hay được không?
Tiểu Thanh vâng lời đáp :
- Có thể lắm. Chẳng hay cụ có biết còn có một cuốn võ lâm bí kíp tên là Huyết Thần Kinh không?
Nhất Minh gật đầu :
- Đó là một cuốn võ học kỳ thư, võ công trong đó rất quái dị và tinh vi lắm, nhưng cũng là một vật rất xui xẻo.
Tiểu Thanh đỡ lời :
- Có lẽ cụ chưa biết Huyết Thần Kinh có hai cuốn tất cả, phải có hai cuốn ghép lại thì xem mới hiểu.
Nhất Minh nói tiếp :
- Đây là lân đầu tiên lão phu mới được nghe thấy đấy Nói tới đó, ông ta bỗng nhìn hai nàng, kinh ngạc hỏi tiếp :
- Sao bỗng dưng hai cô nương lại nhắc nhở đến cuốn Huyết Thần Kinh làm chi? Chả lẽ Mộ Quang có liên can gì với Huyết Thần Kinh chăng?
- Cụ có biết trong võ lâm đương thời có câu nói ai có thể nghiên cứu được võ công của cuốn Huyết Thần Kinh, người đó sẽ trở nên người số một của thiên hạ không Nhất Minh đỡ lời :
- Lời nói ấy hình như không có liên can gì đến Mộ Quang cả.
Tiểu Hồng đáp :
- Sao lại không có liên can? Mộ Quang đã được cuốn thượng của Huyết Thần Kinh, còn cuốn hạ thì đang ở trong ta chủ nhân của chúng tôi.
Hình như Nhất Minh không ngờ hai thiếu nữ tuyệt đẹp và có võ công cao siêu như Tiểu Thanh với Tiểu Hồng lại có chủ nhân, nên ông ta vội hỏi :
- Chủ nhân của hai cô là ai?
Tiểu Hồng mỉm cười đáp :
- Chủ nhân của chúng tôi là Xà Khiết mỹ nhân Lệnh Hồ Sở Sở, chắc cái tên ấy cụ đã nghe người ta nói tới rồi Nhất Minh lắc đầu một cách bất ngờ và đáp :
- Lão phu chưa nghe thấy ai nói tới cái tên ấy bao giờ.
Tiểu Hồng thấy Nhất Minh trả lời như thế, có vẻ không vui, liền nghĩ bụng :
- “Dù Lãnh Trúc tiên sinh gần đây rất ít bước chân vào trong giang hồ, không biết cái tên hiệu Xà Khiết mỹ nhân, nhưng ông ta đem Mộ Quang về rồi, chả lẽ lại không cật vấn mọi chuyện hay sao. Chả lẽ Mộ Quang lại không nhắc nhở tới cái tên Lệnh Hồ Sở Sở hay sao”?
Trong lòng đã không vui, tất nhiên vẻ mặt của nàng rất căng thẳng, giọng nói cũng lạnh lùng theo và nói tiếp :
- Cụ không nghe thấy ai nói, không biết tên hiệu của chủ nhân chúng tôi cũng không sao, nhưng hai cuốn Huyết Thần Kinh, nếu hợp lại thì thành một pho bí kíp hãn thế, còn nếu chia ra thì sẽ thành vật vô dụng. Cho nên chúng tôi muốn được gặp Nghiêm Mộ Quang để nói rõ sự kiện ấy.
Nhất Minh lắc đầu đáp :
- Sự kiện mà Tạ cô nương muốn nói với Nghiêm Mộ Quang ăn thua gì đâu.
Tiểu Hồng rất ngạc nhiên, hỏi “Tại sao?” thì Nhất Minh tủm tỉm cười đáp :
- Có hai nguyên nhân lớn.
Tiểu Thanh đứng cạnh đó, thấy vẻ mặt của Nhất Mình hơi khác lạ vội xen lời hỏi :
- Nguyên nhân gì hở cụ?
Nhất Minh vẫn lạnh lùng đáp :
- Nguyên nhân thứ nhất, là trong người của Nghiêm Mộ Quang không có cuốn Huyết Thần Kinh võ lâm dị báu như cô nương vừa nói.
Tiểu Hồng kêu “Ồ” một tiếng, Tiểu Thanh nói tiếp :
- Nguyên nhân thứ hai là nguyên nhân gì thế?
Nhất Minh vẫn lạnh lùng đáp :
- Đó là hai cô nương không thể nào gặp được Mộ Quang đâu.
Tiểu Hồng cả kinh, vội hỏi :
- Chả lẽ Nghiêm Mộ Quang lại không có ở trên Lãnh Trúc Bình này ư?
Nhất Minh lắc đầu đáp :
- Cô nương đoán sai rồi, hiện giờ y có ở trên Lãnh Trúc Bình này.
Tiểu Hồng chỉ mấy căn nhà ở gần đó, hỏi tiếp :
- Có phải ở trong kia đấy không?
Nhất Minh lắc đầu :
- Y không có ở trong nhà mà ở trong rừng về bên phía Tây của Lãnh Trúc Bình này.
Có vẻ thắc mắc không hiểu, Tiểu Hồng hỏi tiếp :
- Nghiên Mộ Quang ở trong rừng kia, tại sao lại không được phép gặp chúng ta?
Nhất Minh đáp :
- Lão phu nói không sai đâu. Y nhất định không gặp cô nương nữa đâu.
Tiểu Hồng lại kêu “Ồ” một tiếng vừa cười vừa đỡ lời :
- Như vậy tôi đã hiểu rồi. Chắc Lãnh Trúc tiên sinh lại sợ đồ đệ của mình lại lẻn trốn xuống núi lần nữa, nên mới bố trí trận pháp rất thần diệu để giam giữ Mộ Quang trong trận ấy chứ gì?
Nhất Minh cười nhạt đáp :
- Cô nương đã đoán sai hết.
Đã bắt đầu nóng tánh, Tiểu Hồng nghe nói tới đó không sao chịu nhịn được vội đỡ lời :
- Tôi không có thì giờ đoán đi đoán lại như thế này nữa. Tôi cứ đi thẳng vào trong rừng, có phải là sẽ biết ngay không?
Vẻ mặt càng lạnh lùng thêm, Nhất Minh lắc đầu bảo :
- Tôi khuyên cô nương đùng nên đi kiếm y thì hơn.
Tiểu Hồng vênh váo nói tiếp :
- Tôi cứ đi tới đó xem, để xem vị Ngọc Địch Kim Cung Thần Kiếm Thủ vì lẽ gì mà không muốn gặp tôi?
Nàng vừa nói vừa giở khinh công ra chạy thẳng vào khu rừng rậm ở phía bên phía Tây của Lãnh Trúc Bình. Tiểu Thanh tưởng Nhất Minh thế nào cũng ra tay ngăn cản, bèn nghĩ bụng :
- “Việc đã xảy ra như thế này, ta chỉ có một cách là phải ra tay làm vướng cẳng Lãnh Trúc tiên sinh, để Tiểu Hồng trong rừng gặp Mộ Quang, nói rõ sự hiểu lầm của chủ nhân với chàng ta trước rồi hãy tính toán sau”.
Ngờ đâu nàng đoán sai hẳn. Lãnh Trúc tiên sinh không hề ngăn cản Tiểu Hồng chút nào, mà chỉ có vẻ mặt rất lạnh lùng và tàn khốc nhìn theo Tiểu Hồng chạy thẳng vào trong khu rừng trúc thôi. Tiểu Thanh thấy thế, giật mình đến phắt một cái và nghĩ tiếp :
- “Chẳng lẽ trong rừng có mai phục rất lợi hại chăng? Bằng không, tại sao vẻ mặt của Nhất Minh lại lạnh lùng và tàn khốc đến như thế”?
Tiểu Thanh đang nghi ngờ thì trong rừng trúc đã có tiếng kêu của Tiểu Hồng, và nàng ta còn kêu gọi :
- Thanh... tỷ... mau vào đây...
Tiểu Thanh tưởng Tiểu Hồng đã trúng phải mai phục vội giở khinh công tuyệt đỉnh chạy thẳng vào trong rừng trúc.
Lãnh Trúc tiên sinh vẫn ngồi yên không cử động, càng lạnh lùng thêm, nhưng mồm lại lẩm bẩm tự nói :
- Hai người muốn xem cứ xem đi, càng xem rõ bao nhiêu lại càng hay bấy nhiêu.
Tiểu Thanh vào tới trong rừng trúc, thấy Tiểu Hồng mặt lầm lỳ, hai mắt nhìn thẳng, đang đứng ngẩn người ra ở trong rừng.
Tiểu Thanh chưa xem rõ cảnh vật, đã vội hỏi Tiểu Hồng trước :
- Hồng muội đã trúng phải ám khí gì phải không?
Tiểu Hồng trợn tròn xoe đôi mắt, chớp nháy mấy cái, rồi bỗng hai hàng lệ nhỏ ròng xuống, như chuỗi hạt châu bị đứt dây vậy. Tiểu Thanh thấy vậy, dậm chân lia lịa, hỏi tiếp :
- Tại sao Hồng muội lại khóc như thế? Có mau nói cho ngu tỷ nghe không?
Tiểu Hồng vẫn ứa nước mắt ra, nức nở không sao trả lời được chỉ giơ tay trỏ vào trong rừng thôi. Tiểu Thanh gạt cành lá, tiến lên mấy bước, rồi cũng kêu “Ối chà” một câu, ngẩn người ra tại chỗ.
Thì ra giữa khu rừng có một bãi đất trống, bãi đất có một ngôi mộ. Tấm bia có khắc năm chữ “Nghiêm Mộ Quang chi mộ”.
Tiểu Hồng tiến theo vào, đứng phía sau Tiểu Thanh giọng nói rất bi đát hỏi :
- Thanh tỷ, có ngờ được không? Nghiêm tướng công đã ch.ết rồi.