Chương 9: Thả đèn trời - Biến cố
Trưởng công chúa Đông Phương Hoài Hương là thiên hạ đệ nhất tài nữ, cũng là người có công phò tá ấu đế lên ngôi vào năm năm trước.
Sau khi đẩy lùi quân Tây Long và Nam Lăng ra khỏi bờ cõi, hoàng đế Đông Lạc thoái vị, để lại cục diện rối rắm, cuộc chiến tranh đoạt ngai vàng diễn ra gay gắt. Sau cùng, Hoài Hương công chúa gả cho đích tử của đương triều thừa tướng, mượn thế lực nhà chồng đưa đệ đệ ruột của mình lên kế thừa hoàng vị. Khi đó tân hoàng chỉ mới tám tuổi.
Cũng từ đó, đôi chân công chúa bị tàn phế không rõ nguyên nhân. Người đẩy xe lăn cho trưởng công chúa, chắc là phò mã Tôn Tuấn, con trai thừa tướng đương triều. Người trong thiên hạ ai ai cũng biết, tình cảm phò mã dành cho công chúa rất sâu đậm. Tôn Tuấn đã ra sức tìm kiếm danh y khắp mọi nơi để chữa trị chân cho thê tử nhưng đến nay vẫn không có tiến triển. Mặc dù vậy, trong phủ của Tôn Tuấn, không hề có thêm bất kì một thê thiếp nào, cho thấy hắn chỉ một lòng một dạ với công chúa.
"Quả nhiên là nữ tử thông minh, tinh trí. Có thể đoán ra ta chính là Hoài Hương công chúa. Tiểu Bạch Hổ... ta sẽ ghi nhớ cái tên này." Hoài Hương nói.
Tôn Tuấn cúi người xuống, khẽ thì thầm bên tai Đông Phương Hoài Hương: "Chúng ta không lấy được đèn Long Phụng rồi, ta đưa nàng đi mua đèn khác nhé."
Công chúa mỉm cười khẽ gật đầu, từ biệt ta và mẫu thân. Có phu quân yêu thương, quan tâm nàng như vậy, Hoài Hương công chúa cũng xem như đã được an ủi phần nào cho đôi chân bị khiếm khuyết.
Thấy mọi người đã bắt đầu ghi điều ước lên đèn để chuẩn bị thả. Ta cũng lấy cây bút lông và lọ mực mà lão đồ Tạ Hiền tặng kèm ra, viết một điều ước vào mảnh giấy treo trên chiếc đèn hình rồng. Dĩ nhiên điều mà ta mong ước nhất chính là sức khỏe mẫu thân an khang. Mẫu thân, sư phụ, sư huynh, sư tỷ và ta mãi ở bên cạnh nhau.
"Thật không ngờ chữ của ngươi cũng rất đẹp. Không thô thiển, không ủy mị, mềm mại mà hữu lực, rất có cốt cách!" Ta vừa chấm đến nét cuối cùng thì chất giọng trầm trầm như khe suối trong động ấy lại vang lên.
"Ngươi sao vẫn chưa đi?" Ta ngạc nhiên nhìn tử y nam nhân đang chăm chú vào điều ước của ta. Tên này... như thế nào mà vẫn còn ở đây? Không phải hắn định cướp đèn trời của ta đấy chứ?
"Ta..." Hắn nhìn đông nhìn tây rồi mới trả lời. "Ta thấy phong thủy ở đây tốt, thích hợp thả đèn nhất."
Ta nheo mắt vẻ không tin: "Vậy đèn trời của ngươi đâu?"
Hắn chỉ tay qua quán bán đèn trời, tự nhiên đáp: "Lát nữa mua một cái là được."
Ta lườm hắn. Tên này rốt cuộc có ý đồ gì? Mà ta cũng chẳng dư sức đâu quan tâm hắn. Cầm chiếc đèn phượng hoàng còn lại, ta thân thiết hỏi mẫu thân:
"Mẫu thân, người nói mong ước của người ra đi, để con viết giúp người."
Mẫu thân hiền từ bảo ta: "Không cần đâu, mong ước của con cũng là mong ước của ta. Hay là con đem đèn tặng cho vị công tử này đi."
Nam nhân tử y nghe thế thì vui mừng đáp: "Đại thẩm, người thật tốt bụng quá!"
Ta xụ mặt, có hơi không vui. Mẫu thân sao đột nhiên lại hết đề phòng người lạ rồi? Cái tên công tử kì lạ này vừa nhìn liền biết là người thượng lưu, cho hắn đèn chẳng phải rất lãng phí ư?
Ta đang lưỡng lự thì chợt thấy một đôi mắt long lanh như cún con nhìn chằm chằm vào chiếc đèn phượng hoàng trên tay ta. Thì ra là một tiểu tử ăn mày không hề đeo mặt nạ, y phục rách rưới, mặt mũi nhem nhuốc, tóc tai bù xù. Ấy vậy mà đôi mắt lại trong veo như nước, ướt át nhìn ta, thật là đáng thương a!
Ta không kìm lòng được, cầm đèn đi về phía tiểu tử, đến gần mới phát hiện là một tiểu nha đầu, chỉ tại bộ dạng quá nhếch nhác nên khiến ta nhìn nhầm.
"Tiểu muội, có phải muội chưa có đèn để thả? Tỷ tặng muội con phượng hoàng này nhé!"
Đứa trẻ tội nghiệp, đáng thương như vậy, không tặng đèn cho nó chẳng lẽ lại đi tặng kẻ dư sức mua một trăm chiếc đèn kia sao?
Hai mắt tiểu nha đầu tỏa sáng, vội chùi chùi hai bàn tay vào vạt áo, rồi mới rụt rè tiếp nhận đèn trời.
"Tỷ... tỷ tặng muội thật sao?"
Ta gật đầu chắc chắn: "Đương nhiên rồi. Đây là đèn tỷ thắng được ở hội thi thơ, không tốn một đồng nào cả."
"A ha đẹp quá! Thích quá! Đa tạ Bạch Hổ tỷ tỷ!" Tiểu nha đầu vui mừng reo lên, còn nhìn ta đầy cảm kích.
Ta dùng ống tay áo lau vết bẩn trên mặt tiểu nha đầu, híp mắt cười đáp lại. Không quên liếc nhìn vẻ hụt hẫng của ai kia.
"Bạch Hổ tỷ tỷ, muội... muội không biết chữ. Tỷ có thể viết điều ước cho muội được không?" Nha đầu mím môi nói với ta.
Ta không ngần ngại đáp ứng: "Được chứ! Muội ước điều gì nào?"
Tiểu nha đầu hai má ửng hồng trông như một cô nương mới lớn, rụt rè đáp: "Muội muốn sau này đến tuổi cập kê sẽ được gả cho Liễm Phong công tử, trở thành thê tử của Liễm Phong công tử." Nói xong còn dùng hai tay che mặt.
Ta thẫn thờ, nha đầu này nên nói là quá ngây thơ hay là "bà cụ non" đây? Haiz, xem ra sư tỷ của ta lại có thêm một tình địch rồi. Ta chuẩn bị hạ bút viết thì nam nhân tử y đứng phía sau ta đã ngồi thụp xuống bên cạnh, đoạt lấy bút của ta, lên tiếng nói:
"Để ca ca viết cho muội, vị tỷ tỷ đây sợ là sẽ không biết hai chữ "Liễm Phong" viết như thế nào đâu. À đúng rồi, tiểu muội muội tên là gì nhỉ?"
Ta ngây ra, hắn vẫn còn lưu luyến chiếc đèn này ư? Hay là muốn khoe tài thư pháp? Chỉ nghe nha đầu đáp ra hai tiếng "Loan Loan" thì hắn đã chấm xuống nét bút đầu tiên. Đầu bút lướt nhẹ trên mảnh giấy trắng tinh như chuồn chuồn lướt nước, uyển chuyển điệu nghệ. Chỗ cần đậm thì đậm, chỗ cần thanh thì thanh, tuyệt đối không có chút thiếu hụt hay dư thừa nào. Chữ của hắn nếu đem so với ta thì có thêm vài phần khí khái bất phàm. Chữ của ta chỉ hữu lực, do luyện tập mà thành. Còn chữ của hắn là hữu thần, do thiên phú bẩm sinh mà nên, thật sự có khả năng mê hoặc nhân tâm.
Ta, mẫu thân và nha đầu Loan Loan dõi theo nét bút của tử y nam nhân một cách thập phần chuyên chú, say sưa. Cho đến khi hắn lưu loát họa xong chữ cuối cùng, cũng là chữ trọng tâm nhất... Toàn văn là: Loan Loan là một quả chuông nhỏ, Thanh Phong là một làn gió mát. Thỉnh lão thiên gia tác hợp cho Loan Loan Thanh Phong!
Ta trừng mắt nhìn hắn. Như thế nào mà hắn lại cố tình viết "Liễm Phong" thành "Thanh Phong", thế không phải là đã phá hỏng điều ước của Loan Loan rồi sao?
"Tiểu Bạch Hổ, đừng nhìn ta như vậy, ta biết ngươi đang ghen tị với tài thư pháp của ta. Gió nhẹ chuông kêu... ngươi không thấy như thế hay hơn nhiều sao? Đúng là trời sinh một đôi."
Ta muốn mắng cho hắn một trận nhưng thấy vẻ mặt mê mẩn của nha đầu Loan Loan, ta đành giả vờ như không có chuyện gì. Đứng dậy cầm chiếc đèn hình rồng của ta lên để chuẩn bị thả.
Thời khắc dân chúng khắp đế đô thả đèn trời cầu nguyện đã đến. Ta giữ thăng bằng đỉnh đèn rồi châm lửa vào bấc (*), cảm thấy hơi nóng lan tỏa, chiếc đèn căng phồng lên. Ta phấn khích thả tay, con rồng một đường bay lên trời cao. Ánh sáng của hàng ngàn, hàng vạn thiên đăng (đèn trời) rực rỡ chói lóa như vầng sáng của hừng đông với vô vàn vì tinh tú. Lần đầu tiên trong đời ta được chứng kiến khoảnh khắc đẹp đến rung động lòng người này, Loan Loan cũng kích động vừa hô lên vừa vỗ tay.
(*) Bấc đèn: Bấc đèn làm bằng sợi vải tẩm với mỡ lợn. Từ miệng đèn có sợi dây để buộc bấc đèn. Khi đốt, người ta giữ cho đèn thăng bằng rồi châm lửa vào bấc, lửa làm loãng không khí trong lòng đèn, khí nhẹ làm cho đèn từ từ bay lên.
Đắm chìm trong vẻ đẹp hiếm có, ta vô thức nắm lấy tay người bên cạnh vì tưởng đó là mẫu thân, miệng còn hân hoan thốt lên:
"Mẫu thân, người xem, đẹp quá!!!"
Kẻ bị ta bất ngờ nắm tay nghiêng đầu kinh ngạc nhìn ta nhưng không vội rút tay ra. Cho đến khi ta phát hiện bàn tay ấy có vẻ thô hơn tay mẫu thân thì mới hoảng hốt nhanh chóng rút trở về. Thật may có chiếc mặt nạ che chắn, nếu không thì hắn đã nhìn thấy gương mặt đỏ hơn quả gấc bây giờ của ta rồi.
Nam nhân tử y sau khi bị bàn tay mềm mại như cánh sen ấy buông ra, hắn cảm giác như vuột mất đồ vật bất li thân, một loại tiếc nuối khó tả.
"Hừ, thời khắc thả đèn trời đã qua rồi. Từ nãy đến giờ hắn đâu có thả. Rõ ràng kiếm cớ..." Ta quay mặt đi lẩm bẩm, không hề biết người có nội công càng cao thì thính lực cũng cao theo.
"Ta không hề kiếm cớ. Ta chỉ thấy không cần thiết phải làm trò vô nghĩa này. Nếu muốn ước gì được nấy chỉ cần thả đèn trời là được; thì trên thế gian này đã không có cảnh huynh đệ tương tàn vì ngôi báu, quan lại vì tiền mà bất chấp công lý, sai nha vì tiền mà táng tận lương tâm, dân chúng phải chịu khổ cơ hàn, cha bán con gái vào lầu xanh, ngoại bang ỷ mạnh hϊế͙p͙ yếu... Ngươi nói xem, có phải hay không?"
Hắn lẳng lặng nhìn vào mắt ta, vạch trần mặt trái của trần thế. Đó là những điều ta đã từng nghe, từng đọc qua lúc ở trong cốc. Cũng như hai lần xuất cốc, lần đầu là gặp hai phu thê mải nghệ trên phố và tiểu hài tử tên Tiểu Mão. Lần này thì gặp nha đầu ăn mày Loan Loan, ngày lễ hội mà không có lồng đèn như những tiểu thư con quan khác. Ta nhất thời thấy mủi lòng, ngước nhìn những chiếc đèn trời đã chỉ còn là những chấm sáng nhỏ sắp lặn mất trong màn đêm tăm tối, hoặc có thể chúng đã rơi xuống ở một nơi nào đó rồi.
"Ngươi nói đúng, chung quy vẫn chỉ là một tín ngưỡng mà thôi. Nhưng ít nhất, chúng ta vẫn còn có niềm tin." Ta nói với giọng lạc quan. Phát hiện tử y nam nhân đã biến mất, ta nghi hoặc. Nhưng nghĩ lại ta với hắn cũng chỉ là hai kẻ bèo nước gặp nhau. Hắn về nhà của hắn, ta về Noãn Vân Cốc của ta, nghĩ thế ta liền ôm lấy cánh tay mẫu thân, mỉm cười hạnh phúc.
"Con tin rằng, mẫu thân sẽ luôn ở cạnh con, mãi mãi không bao giờ rời xa con! Đèn rồng của chúng ta chắc chắn linh nghiệm, phải không mẫu thân?!"
Dường như ta cảm nhận thân thể mẫu thân khẽ run. Ta lo lắng sờ vào phần da ở cổ người, chợt cảm giác một tầng mồ hôi rịn ra, da thịt người nóng rực như lửa.
"Mẫu thân, người có sao không? Sao cơ thể người đột nhiên lại đổ nhiều mồ hôi thế này? Còn rất nóng nữa? Có phải người thấy khó chịu ở đâu không?" Ta sốt sắng liên tục hỏi.
Thế nhưng mẫu thân không hề đáp lại lời ta, đầu của người càng lúc càng cúi thấp xuống, như đang cố kiềm chế thứ gì đó sắp bộc phát trong cơ thể. Ta khẩn trương ôm chặt lấy thân thể không ngừng run rẩy của người, trong lòng ta dâng lên một luồng dự cảm không lành.
Bất ngờ mẫu thân đẩy mạnh ta ngã xuống đất, quát lên:
"Đừng lại gần ta! Đừng lại gần ta!"
Ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mẫu thân, ta nén đau đứng lên tiến lại chỗ người, nắm lấy cổ tay người toan bắt mạch. Mẫu thân không cho ta có cơ hội dò ra mạch tượng, một lần nữa đẩy ngã ta. Lần này dường như mẫu thân đã dồn cả nội lực vào cổ tay, toàn thân ta đập mạnh xuống nền đá, chiếc mặt nạ hổ văng ra khỏi mặt ta, cổ họng ta nhộn nhạo phun một búng máu lớn.
"Yêu quái!"
"Yêu quái! Có yêu quái!
"Mau chạy thôi!"
Mọi người kinh hoàng la hét, ba chân bốn cẳng chạy khỏi nơi đó. Chỉ thấy xung quanh lá cây bay tán loạn, một nữ nhân tóc xõa bạc trắng, đang điên cuồng gào thét như thú dữ.
Ta không thể tin vào mắt mình, mẫu thân của ta, đó là mẫu thân của ta! Người không phải là yêu quái!
Ta cố gắng chống đỡ cơn đau đớn trong cơ thể, từng bước từng bước lê đôi chân đến chỗ mẫu thân. Ta phải giúp người bình tĩnh lại. Mẫu thân không thể không nhận ra ta được.
Lam Tố Tình bị độc tố dày vò, như có hàng vạn con côn trùng gặm nhấm lục phủ ngũ tạng. Nhưng nàng vẫn kiên trì giữ vững tia lý trí cuối cùng để không làm tổn thương Bạch Nhược Ca. Nàng hết ôm đầu gào thét, đến quơ tay loạn xạ hòng đuổi Bạch Nhược Ca đi. Đến mức không thể chịu nổi nữa, nàng tự cào cấu vào da thịt mình, máu tuôn ra xối xả, nhiễm đỏ cả bạch y trên người nàng.
"A A A A A A!!! Đi đi! Con mau đi đi! Đừng lại gần ta! Ta sẽ giết ch.ết con mất!"
Ta sợ hãi, hình ảnh một tháng trước lúc ở trong động băng lại hiện về. Mẫu thân cũng như lúc này, hóa dã thú muốn xé xác ta. Tại sao? Lại là tẩu hỏa nhập ma ư?
Ta làm sao có thể bỏ đi? Làm sao có thể để mặc mẫu thân một mình? Sư phụ và sư huynh không có ở đây, ai sẽ cứu mẫu thân của ta? Tất cả đều tại ta! Là do ta bướng bỉnh đòi xuất cốc tham dự lễ hội. Là ta! Là ta đã khiến mẫu thân ra nông nỗi này!
Trong lúc mọi người chạy tán loạn, chủ tớ Lãnh Ngạo Tuyết đang đi dạo gặp phải tình huống này liền túm một tên thường dân lại hỏi:
"Có chuyện gì mà các ngươi chạy như bị ma đuổi vậy hả?"
Tên thường dân như sắp vãi ra quần đến nơi, giọng cà lăm: "Bê.. bê... bên... kia... a có có có... yêu... yêu... qua... quái. Hơ hơ... Mau chạy đi!" Nói xong hắn la hét oai oái, cong giò chạy thục mạng.
"Yêu quái? Hừ, trên đời này làm gì có yêu quái. Cho dù là yêu quái thật cũng không có gan ngáng đường Lãnh Ngạo Tuyết ta!" Nói xong nàng ta liền hùng hổ tiến về phía trước.
Nhìn thấy mẫu thân như bị thứ gì khống chế, ta từ từ thò tay vào ngực áo, giơ chiếc khăn thêu lên.
"Mẫu thân, người nhìn cái này đi! Người có nhận ra nó không?" Thấy ánh mắt mẫu thân đã có chút dịu đi, ta liền nói tiếp. "Đúng, chính là nó. Người nhận ra nó rồi phải không?"
Ta nhận thấy vẫn còn có chút hy vọng, hy vọng ta có thể cảm hóa được con dã thú đang trú ngự trong cơ thể mẫu thân: "Bây giờ người hãy nhìn con đi! Hãy bình tĩnh nhớ xem con là ai?!"
"Con... con là... ai? Là ai?" Mẫu thân nhìn ta chăm chú, lặp lại lời ta nói. Ta mỉm cười, một giọt nước mắt khẽ lăn xuống má, rơi xuống đất, âm thanh như viên pha lê vỡ vụn.
"Đừng khóc!" Mẫu thân đột nhiên lên tiếng. Ta mừng rỡ. Muốn lại gần ôm mẫu thân. Nhưng một thanh âm khác bỗng nhiên vang lên cắt ngang, vùi dập mọi nỗ lực của ta:
"Yêu quái phương nào mau ra đây cho ta! Để ta xem là kẻ ngu xuẩn nào dám giả thần giả quỷ, cản đường bổn tiểu thư?!"
Chất giọng chua chát đó truyền thẳng vào tai Lam Tố Tình, kích thích trùng độc Tương Tư Cổ, một hồi tr.a tấn kịch liệt nữa xảy ra. Lam Tố Tình không còn nhận ra ai trước mặt, vận thêm một luồng công lực hất Bạch Nhược Ca ra xa. Sau đó điên cuồng lao về phía Lãnh Ngạo Tuyết.