Chương 2: Sao không để nàng chết đi
“Oanh...”Một tiếng sấm nổ rầm trời, kinh thiên động địa như muốn xé rách bầu trời Tây Lãnh quốc, kéo theo sau đó là hàng loạt những tiếng như vậy, khiến không khí vô cùng quỷ dị. Tại sao mùa đông Tây Lãnh quốc, trời còn đang có tuyết rơi rất lớn, thế nào mà có sấm sét?...
Mạn Châu choáng váng đầu óc, chỉ cảm thấy toàn thân nóng ran, đau đớn vô cùng, khó chịu vô cùng. Toàn bộ không gian xung quanh đều không nhìn được, u tối, lạnh lẽo. Đây là sao? Không phải cô đã ch.ết rồi sao? Như này sao lại có cảm giác?
Rồi lớp màng kí ức như bị xé rách và tới như thủy triều:
-Mẫu thân bị kẻ thù cưỡng gian rồi giết ch.ết, phụ thân nằm trong biển máu bị chém thành nhân côn, tiếng kêu thê thảm không rứt, người ch.ết không nhắm mắt. Thi thể chất thành núi, Mạn gia ch.ết thảm không một ai sống sót. Những cánh tay giơ bẩn đáng ghê tởm, đầy máu tanh nhào về phía nàng.....
Nam tử ôn nhuận như ngọc cùng mạnh mẽ như sói, như thần linh xuất hiện cứu nàng thoát khỏi biển tanh mưa máu, chăm sóc nàng, dạy nàng cách sinh tồn sao cho cường đại....Chủy thủ cắm vào tim anh, máu tươi ướt áo, mỉm cười nhìn cô nói không hối hận...
.... “Lạc nhi, phụ thân cùng đại ca phải ra biên giới, Lạc nhi yên tâm ở nhà có được không? Ngoan!”
…”Lạc nhi, hoàng thượng đã cố kị Mạn gia ta như vậy, Lạc nhi vì Mạn gia tiến cung làm phi của hoàng thượng có được không? Hoàng cung rất an toàn, hoàng thượng nhất định sẽ bảo vệ con…”
....’Lạc nhi, đại ca ở đây, luôn ở đây yêu thương muội, đợi đại ca trở về sẽ tiến cung đón ngươi, nha đầu ngốc”
Phụ thân là Đại tướng quân Tây Lãnh quốc, đại ca là phó tướng dưới trướng ông, mẫu thân ôn nhu như hương vì khó sinh mà ch.ết, nàng lại là Nhị tiểu thư của tướng quân phủ, Mạn Phi Lạc, nhận hết mọi sủng nịnh cùng yêu thương của phụ thân và đại ca. Vì an nguy của toàn ra mà chấp nhận tiến cung, làm một Lãnh quý phi an phận nhưng rồi bị đầu độc mà ch.ết.
Kí ức của hai người từ đâu thay nhau xuất hiện trong đầu Mạn Châu.Đau đớn thấu xương đánh úp toàn thân, thân thể nữ nhân 15 tuổi non nớt sao chịu được dày vò, đầu như muốn vỡ nát, kí ức một thống khổ một hạnh phúc đan xen nhau. Mạn Châu hoàn toàn hỗn loạn, không có khả năng phân biệt đâu mới là nàng đâu lại là Mạn Phi Lạc, quanh quẩn tự đáy lòng chỉ có bi thương cùng thống khổ….
*************************************
“Lục tỉ, tiểu thư vẫn chưa tỉnh sao, tại sao lại đổ nhiều mồ hôi đến vậy. Không phải Cẩn nói đã giải hết độc rồi sao”. Bên trong một tẩm điện cổ đại, hồng y nữ tử hỏi lục y nữ tử, trong giọng nói không giấu được lo lắng cùng khẩn trương.
“Ngươi gấp cái gì?” Lục y nữ tử không trả lời câu hỏi của nàng kia, chuyên tâm vắt ẩm khăn bong cẩn thận đặt lên vầng trán tái nhợt của tiểu cô nương nằm trên giường lớn, mở miệng: “Tiểu thư chỉ là có chút sốt thôi, ngươi mau mang nước lại đây”.
“Ân, Lục tỉ tỉ” Hồng Y nghe Lục Y lên tiếng, không nói hai lời liền đi làm.
Cổ họng đã nóng muốn nóng khô đến sắp hỏng bất ngờ một dòng nước ấm theo miệng chảy vào, xoa dịu đi lập tức. Mạn Châu theo bản năng nuốt nuốt xuống nhưng nàng không tài nào tỉnh lại.
Đêm,tuyết càng rơi càng mau, gió càng rít mạnh, tuyết phủ trên mặt đất lát lam thạch một lớp thật dày. Dõi mắt khắp hoàng cung Tây Lãnh quốc cũng là một màu tuyết trắng, trong đêm đông phá lệ nổi bật…
Vén lại mép chăn cẩn thận cho Nhị tiểu thư vẫn còn đang hôn mê, thổi tắt bớt những ngọn nến vẫn còn đang tí tách cháy lớn, hai người Lục Y, Hồng Y không một tiếng động liền lui ra ngoài.
Bên ngoài hành lang cửu khúc không thấy một bóng người, ánh sáng yếu ớt từ những chiếc đèn lồng đung đưa theo gió vẽ ra từng mảng sang tối in trên nền đất. Hòa cùng tiếng cuồng phong làm không khí thêm lạnh lẽo, khung cảnh càng thê lương.
“Hồng Y, rốt cuộc ngươi có nhìn ra cái gì không?” Ánh mắt tối tăm nhìn ra màn đêm tuyết bay, Lục Y có chút trầm trọng lên tiếng.
Lại nói Lục Y, Hồng Y chính là hai thị nữ nhất đẳng từ tướng quân phủ theo Mạn Phi Lạc nhập cung, lời nói trong cung vô cùng có trọng lượng. Nói là thị nữ nhưng thực chất hai nàng chính là ám vệ được phép ra ngoài ánh sáng để bảo vệ chủ tử, hai nàng là chính tay tướng quân tuyển chọn theo hầu hạ và bảo vệ tiểu thư, thế mà ở trong cung còn chưa được mấy ngày, tiểu thư liền…..
Người còn lại đứng trên hành lang chính là Hồng Y, nghe tiếng Lục Y phát ra trầm trọng nàng không chút nào chậm chễ gật đầu: “Lục tỉ, là…Ngu mỹ nhân …Chiều hôm qua tiểu thư nói muốn đi Ngự Hoa viên,vừa về đến ngoại sảnh liền ngất xỉu….Ta. … “
“ Không nhìn ra là người nào sao?” Lục Y nhíu chặt chân mày hỏi.
“Ta..” Hồng Y chột dạ, cúi đầu thật thấp, “Muội nào ngờ có người dám ngang nhiên như thế, ngay tại trong Ngự Hoa viên, còn ngang nhiên thả bột phấn nơi đầu gió, nên…nên…”
Nàng nói đến đây thì không thể tiếp tục nữa, cắn chặt môi, nàng biết là tại nàng quá sơ suất.
Nếu đại tướng quân và thiếu gia biết được….Lục Y đành thở dài, giọng nói nàng đã hòa hoãn đôi chút: “Tốt rồi, ngươi không cần tự trách mình nữa. Ngày sau phải cẩn thận gấp nhiều lần là được”.
Hồng Y tuy trải qua huấn luyện khắc nghiệt thân thủ nhất nhì trong đội, nhưng đối với những tranh đấu nơi hậu cung này thì một chút kinh nghiệm cũng không có. Lục Y muốn trách cũng không biết phải trách như thế nào mới đúng.
“Tiểu thư hiện tại đã bình yên vô sự rồi, ngươi đã mệt mỏi cả hai ngày rồi, mau về nghỉ ngơi đi”
……………
Mắt thấy bóng Hồng Y biến mất trong màn tuyết, Lục Y mới quay người trở lại trong tẩm phòng.
Ngu mỹ nhân? Độc cũng như tên, kịch độc chỉ có tác dụng trên người nữ tử, không màu không mùi không vị. Nếu người trúng phải, dù là một lượng nhỏ cũng sẽ phải ch.ết không thể nghi ngờ. Đặc biệt người trúng độc sẽ không ch.ết ngay tức khắc, họ chỉ lâm vào hôn mê, ngủ mê mệt cho đến khi ngừng thở. Nếu không phải Hồng Y phản ứng nhanh nhạy do được huấn luyện chặt chẽ, thì có lẽ tiểu thư bây giờ đã không thể cứu chữa.
Thật may là bọn họ có Cẩn_người am hiểu độc thuật, y thuật nhất đến đây bí mật giải độc…Tiểu thư cuối cùng đều không sao cả. Thật may.
Nhị tiểu thư của bọn họ vừa mới đến tuổi cập kê, còn chưa kịp nhìn hết thế giới tươi đẹp bên ngoài đã phải gả vào trong cung, làm thiếp thất cho hoàng thượng. Bị người hạ độc còn không dám kêu một tiếng. Còn vị hoàng đế kia, đã bao lâu vậy mà chưa đến nhìn mặt tiểu thư một lần…Dường như hắn đã quên hắn đã từng hứa gì với Mạn gia bọn họ…
************************************************
Trong Ngự Thư phòng,
Người ngồi trên long án không ai khác chính là Vũ Nguyên đế Cung Lệ Hoa của Tây Lãnh quốc, người nổi tiếng kì mưu cơ trí, văn võ xong toàn, làm cho Tây Lãnh quốc hùng bá một phương.
Có lẽ vừa mới hạ triều, thần sắc hắn chăm chú phê duyệt tấu chương.
Chỉ thấy hắn mặc Long bào uy nghi thêu rồng khắc ngọc, ngũ quan tuấn dật phi phàm, rất chuyên tâm với động tác trên tay. Theo những ngón tay thon dài nổi rõ những khớp xương hữu lực của hắn, từng nét chữ rồng bay phượng múa hiện ra,mềm mại mà uyển chuyển, phóng khoáng mà âm trầm, trong nhu có cương, hơn cả chính là sự thành thục và thâm sâu, hệt như con người hắn. Người như hắn, chính là sinh ra đã hợp với vị chí đứng đầu như vậy.
Đặt bên cạnh hắn là một tập tấu chương lớn, có lẽ mất cả buổi sáng mới phê duyệt xong, còn có văn phòng tứ bảo chạm khắc tinh sảo, thi thoảng còn truyền đến hương thơm của mực tàu thanh nhã làm không khí từng đợt dễ chịu….
“Hoàng thượng, Thục cô cô đưa trà tới” Từ bên ngoài vọng lại tiếng nói của Lý Cửu, đại tổng quản thái giám xử lí nội vụ bên cạnh Cung Lệ Hoa.
Nghe vậy, động tác trên tay Cung Lệ Hoa thoáng dừng một chút, tiếp theo Lý Cửu nghe thấy một giọng nói trầm thấp, hữu lực đáp lời:
“Mang vào đi”.
Lý Cửu rất nhanh mở cửa đi vào, trên tay nâng một khay trà, bên cạnh còn đặt thêm một đĩa điểm tâm. Động tác của hắn thập phần cẩn thận, không gây ra nhiều tiếng động.
“Hoàng thượng, người trong Huyết Phượng cung đã tỉnh”.
...
“Mạn Phi Lạc” Cung Lệ Hoa vừa nhấp một ngụm trà thơm, vô thức thốt lên cái tên không có nhiều ấn tượng này.
“Hồi hoàng thượng, chính là nàng. Hơn nữa ‘bệnh nặng’ vừa mới tỉnh rồi. Dường như đã qua nguy hiểm”.
“Bệnh nặng” Bờ môi Cung Lệ Hoa nhếch một nụ cười lạnh. Hắn sao lại không biết Mạn Phi Lạc kia bị người kê đơn, hôn mê bất tỉnh? Phải nói Mạn gia có thần y như vậy, muốn hắn nhúng tay vào bệnh tình của nàng, cũng thật ngại ngùng đi.
“Hắn đi lúc nào?” Dám xem hoàng cung của hắn như tướng quân phủ sao, muốn ra hay vào đều được sao? Nếu không có lệnh hắn(CLH),hắn(C) có thể dễ dàng đến đi như vậy?.
Bệnh nặng? Nếu nàng muốn bệnh hắn liền để cho nàng bệnh đi. Cung Lệ Hoa hắn chưa bao giờ làm việc cho không đâu.
Lý Cửu tự nhiên biết ‘hắn’ mà hoàng thượng nói là ai.
Cẩn!
“Hoàng thượng, đã rời khỏi từ đêm hai hôm trước”.
Sắc mặt Cung Lệ Hoa lạnh xuống, ném cây bút lông sói thượng hạng vào trong góc (nơi này có đồ để như thùng rác á), giọng hắn không có bất cứ độ ấm nào.
“A Cửu, đến chỗ nàng đi”.
Lý Cửu tự biết hoàng thượng là đang tức giận, một chuyện nhỏ như vậy mà bao nhiêu lâu đều không tr.a được người động thủ, như vậy là cỡ nào thất bại. Nhưng Ngự Hoa viên là nơi nào chứ? Hắn cũng đâu có phải là Tang Dực đâu...
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Lý Cửu không dám lên tiếng nữa, cúi thấp đầu lui ra ngoài chuẩn bị...
....
Đã gần đến giờ Ngọ,t uyết lại vẫn rơi rất dày, không có một chút dấu hiệu nào muốn dừng lại. Gió lớn vẫn như cũ rít gào, để mặc thân hình nhỏ bé kia cô đơn……
“Tiểu thư, ngoài này tuyết lớn như vậy, người vào bên trong có được không?”
“…”
Không nhận được câu trả lời, Lục Y, Hồng Y tuy trong lòng đã sốt ruột muốn ch.ết nhưng vẫn bất đắc dĩ lui xuống phía sau, từ xa trông chừng tiểu thư….
Nhưng tiểu thư rốt cuộc là có chỗ nào không đúng? Nàng vừa tỉnh dậy lại tựa như đã biến thành người khác:Khuôn mặt trầm tĩnh không một chút biểu cảm gì, hai mắt nhìn các nàng vừa xa lạ vừa mờ mịt…..dường như nhận ra lại dường như không quen biết.
Đã vậy một lời cũng chưa nói liền chạy ra bên ngoài, mặc cho tuyết đang rơi lớn, cũng mặc cho hai nàng mở miệng thế nào cũng không được…Nàng cứ đứng bất động như vậy, có một chút ngơ ngác, có chút mơ màng, lại xen lẫn bi thương, cô tịch….
Có lẽ nàng đang chìm trong thế giới của riêng mình chăng?
Đúng lúc hai người không biết phải làm sao thì từ bên ngoài đột nhiên có tiếng người gấp gáp hô: “ Lục cô cô, Hồng cô cô …không tốt rồi… “
Phúc công công chính là đại thái giám tổng quản nội vụ bên trong Huyết Phượng cung, ngoài Hồng Y Lục Y, ở nơi này hắn chính là lớn nhất. Bình thường hắn cẩn thận lại hiểu lòng người, xử xự lại đúng mực, chưa bao giờ gấp gáp như bây giờ.
Từ xa còn chưa nhìn thấy người đã nghe liên tiếp hai tiếng ‘không tốt’: “ Không tốt rồi, Lý công công cho người báo tin hoàng thượng phê duyệt xong tấu chương sẽ đến Huyết Phượng cung. Phải làm sao bây giờ? “
Nương nương của hắn không tiện gặp người, hắn cũng không phải không biết đâu!
“ Cái gì? “ Hai người Lục Y đồng thời giật mình hô lên. Nhưng Lục Y rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nàng quay người nhìn về phía Mạn Châu, rồi mới mở lời phân phó.
“ Dẫn mọi người ra bên ngoài tiếp giá đi, nương mới vừa tỉnh lại không thể ra ngoài, các ngươi hiểu chứ? “
“ Được, ta đã biết, sẽ đi làm ngay… “ Mặc dù nàng đã có che dấu nhưng A Phúc vẫn nghe ra một tia lạnh lẽo quỷ dị. Nhưng hắn không có thời gian để nghĩ nhiều vậy, lập tức lui xuống phân phó cung nhân hành sự….
....................................................................
“ Hoàng thượng giá lâm “ Từ bên ngoài tiếng hô của thái giám lanh lảnh vang lên, bên trong Huyết Phượng cung mọi người đồng loạt quỳ xuống.
“ Nô tì / nô tài khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế… “
Giữa tiếng hô của một đoàn người quỳ trên mặt đất, Cung Lệ Hoa một thân hoàng bào cao quý, lạnh lùng bước ra khỏi long liễn….Mắt phượng hẹp dài tùy ý quét một lượt qua đám người, rồi…..cái gì cũng không nói…
Hoàng thượng không lên tiếng, cung nhân bọn họ nào dám cử động… Lý Cửu vốn là người nhạy bén, hắn liếc mắt một lượt đã hiểu ý hoàng thượng, hắn chỉ cây phất trần trong tay vào Lục Y đang quỳ giữa đám người, lớn tiếng quát: “ Lục cô cô, tại sao nương nương không ra ngoài tiếp giá? “
Một lời này của Lý công công cơ hồ muốn làm hỏng đầu của một đám người, trong lòng cung nhân Huyết Phượng cung thầm kêu xong rồi! Bọn họ sớm biết nương nương không có mặt nơi này, vốn đã lo lắng muốn ch.ết nay bị Lý Cửu không thương tiếc quát lớn,có thể không sợ sao? Sợ hãi a…
Nhưng lúc này Lục Y chính là trầm tĩnh không một chút sợ hãi: Hồi hoàng thượng, nương nương bệnh nặng mới vừa tỉnh lại, cơ thể suy nhược không thể ra ngoài thiếp giá, thỉnh hoàng thượng thứ tội “
Nàng là mong hoàng thượng biết tiểu thư bệnh nặng mà trở về Chính Kiền cung đi….
Lý Cửu một thần sắc không biết làm sao nhìn Cung Lệ Hoa.
Chỉ thấy hắn cười cười “ Vậy sao? Trẫm còn tưởng trẫm không xứng được Nhị tiểu thư phủ Tướng quân tiếp đón đấy “
“ Xin hoàng thượng bớt giận, nương nương tuyệt không có ý đó “ Lục Y cắn răng đáp lại, tuy trong lòng thầm giận nhưng lời nói ra không một chút gợn sóng.
“ Ừm….Vậy tốt. “