Chương 27: Dưới bầu trời đêm
Bóng đêm nặng nề bao phủ toàn bộ hoàng cung, gió lạnh thổi từng đợt làm người ta lạnh buốt tâm can.
Trong phòng tiếng nến cháy tí tách không ngừng vang lên, Cung Lệ Hoa đứng trên hành lang Ngưng Thần Lâu dõi ánh mắt bao quát một nửa hoàng cung, trong lòng không hiểu sao nổi lên một chút gợn sóng…
“Hoàng thượng, là Giai Lệ trở về!” Lý Cửu từ bên ngoài mở ra cánh cửa, khi nhìn thấy hoàng thượng một thân hoàng bào cô độc trước gió lạnh thì không khỏi lúng túng lên tiếng, “Hoàng thượng, ban đêm nhiệt độ thấp, người bảo trọng thân thể.”
Người khác có lẽ không biết nhưng riêng lão hầu hạ hoàng thượng từ nhỏ đến giờ, đương nhiên biết hoàng thượng đang lo nghĩ cái gì.
Theo giọng nói của Lý Cửu, từ bên ngoài đi vào một nữ tử.
Giai Lệ cả người hắc y lạnh lẽo mang theo gió đêm từ bên ngoài đi vào, vừa nhìn thấy thân hình Hoàng thượng đứng ở bên ngoài lập tức quỳ một gối xuống đất cung kính lên tiếng: “Thuộc hạ tham kiến chủ tử.”
Đúng vậy, là chủ tử, không phải Hoàng thượng!
Cung Lệ Hoa thu hồi tầm mắt xoay người đi vào trong phòng, không tiếng động ngồi trên ghế chủ vị.
Lông mi thật dài nhờ ánh nến in bóng xuống gương mặt che lấp ánh mắt thâm thúy của hắn: “Đứng lên đi”
Giai Lệ vừa nghe không chút chậm trễ đứng thẳng thân người, thận trọng lấy tài liệu từ trong ngực cung kính dâng lên: “Chủ tử, bọn hắn vừa đến biên giới nước Lưu thì tách ra làm nhiều phái đoàn, thuộc hạ đã mất dấu Thái tử nước Lưu. Tuy rằng đã tăng thêm người đi thăm dò, nhưng vẫn chưa tìm được chút tung tích.”
Cung Lệ Hoa nâng tay nhận tài liệu kia, lẳng lặng nghe Giai Lệ bẩm báo, trên gương mặt đều lạnh nhạt vô tình: “Để mắt một người đều không xong, ngươi không mệt?”
“Thuộc hạ vô năng.” Trong lòng Giai Lệ rơi lộp bộp, mơ hồ cảm nhận được chủ tử tức giận. Nàng là một thành viên trong ám vệ hoàng gia bảo vệ Cung Lệ Hoa, nàng chẳng những có thiên tư thông minh lại thêm thiên phú luyện võ công, không những là ám vệ xuất sắc nhất mà còn được giao cho nhiệm vụ do thám mật báo ở các quốc gia láng giềng. Nhiệm vụ lần này của nàng là tìm hiểu mục đích của Thái tử nước Lưu tại sao đi sứ sang Tây Lãnh, nhưng chưa được nửa đường đã không thấy được mục tiêu, nói cách khác, nàng thất bại.
“Chủ tử?” Nàng có chút sợ hãi, còn muốn nói cái gì nhưng bị Cung Lệ Hoa đánh gãy.
“Trước đi ngục thất gặp Phi Yên lĩnh phạt đi, sau đó ở lại trong cung.” Giọng nói của hắn rất nhạt, không chứa một tia tình cảm nào.
Nghe hai chứ ‘ngục thất’ tâm Giai Lệ không khỏi run lên một cái, nàng cắn môi thật chặt, quỳ gối hành lễ với Cung Lệ Hoa rồi tung người biến mất ngoài cửa sổ.
Làm sao trong lòng đều bồn chồn không yên.
Mà cùng lúc đó ở Huyết Phượng cung.
“Ngươi là người nào?” Mạn Châu lẳng lặng nhìn lên một góc tiểu lâu trước mặt.
Lục Y cùng Hồng Y giật mình nắm chặt trường kiếm trong tay, lòng bàn tay âm thầm đổ mồ hôi lạnh, cũng không tự hỏi tại sao tiểu thư của mình lại phát hiện ra địch nhân đang đứng ở kia mà các nàng lại không biết, các nàng chỉ biết được, đối phương rất mạnh mẽ.
Nến trong phòng bị kình phong thổi tắt tất cả, nhưng đèn lồng ngoài hành lang vẫn còn vài ngọn đang phảng phất cháy lớn, theo ánh sáng mơ hồ có thể nhìn rõ ba người trong phòng kia.
Hồng y nam tử dựa vào thị giác siêu cường của mình không chút khó khăn quan sát nhất cử nhất động.
Chỉ thấy hai thị nữ vừa rồi còn cung kính lo lắng cho chủ tử của mình nháy mắt trở nên cảnh giác sắc bén, thân thủ như thiểm điện rút ra vũ khí bảo hộ chủ tử mình phía sau, nhìn bộ dáng cùng sát khí quanh quẩn kia, hiển nhiên là sát thủ đã trải qua huấn luyện đặc biệt.
Nhìn hai nàng âm thầm đổ mồ hôi trên trán giữa thời tiết cuối đông như này, hồng y nam tử không khỏi buồn cười.
Muốn hắn tự mình động thủ? Có phải quá miễn cưỡng hay không?
Người được bảo hộ phía sau kia hẳn là nữ nhân tên Mạn Phi Lạc đi?
Nữ nhân này cư nhiên phát hiện nơi hắn ẩn thân, tất nhiên không phải người thường. Mạn Phi Lạc không phải là nhát gan yếu đuối sao, sao hắn tổng cảm giác có chút không giống đâu!
Bỗng nhiên trước mắt xẹt qua một bóng màu hồng, chỉ trong nháy mắt ngắn như vậy, đối phương vẫn thần bí ẩn thân kia đã xuất hiện trước mặt ba người.
Lòng bàn tay nắm chặt trường kiếm của Lục Y cùng Hồng Y lại đổ ra một tầng mồ hôi, Lục Y trầm giọng hỏi: “Ngươi là người phương nào, không mau nói ra mục đích?”
Trên đời này có một loại cao thủ, trong nháy mắt có thể lấy đi tính mạng con người, mà ba người họ hôm nay không đúng lúc gặp một người như vậy, Lục Y không dám chớp mắt theo dõi từng cử chỉ của đối phương.
“À, bản các chủ tự nhiên đến lấy mạng người.” Hai cánh môi giống như hoa nở giữa vũng máu, người phía trước tự nhiên tiến lên phía trước một bước lộ ra trước ánh đèn hành lang, hơi hơi cúi người nhìn các nàng.
Đem đối phương từ trên xuống đánh giá một lần, trong lòng Lục Y cùng Hồng Y lộp bộp vang lên, người này…không phải người Thiên Nhẫn các chứ? Hơn nữa, hắn còn tự xưng ‘bản các chủ’?
“Không ngờ là ngươi? Ai mua ngươi tới?” Trong lòng hai người Lục Y phát lạnh, Thiên Nhẫn các hai người các nàng nghe nói từ lâu, cũng nghe nói nhiều thông tin vì vị các chủ kia, chỉ là không ngờ các nàng lại gặp được trong tình huống như thế này.
Ánh mắt hồng y nam tử tối lại, khóe miệng lẳng lơ diêm dúa cong lên một đường cung lạnh lẽo, danh tiếng chính mình vậy mà vang đủ xa a?
“Thế nào, ngươi là Mạn Phi Lạc đi?” Giọng nói thoảng qua tựa như tiếng âm phong sát khí dày đặc, âm thầm quấn qua yếu hầu, một kích mất mạng.
Lục Y cùng Hồng Y run run trong lòng, mục đích người này không cần nói liền biết rồi. Sắc mặt hai người đều cực kì căng thẳng.
“Tiểu thư, chúng ta liều mạng tranh thủ một chút thời gian, người mau chóng chạy ra ngoài gọi người tiếp ứng, xung quanh đều có người của hoàng thượng, họ sẽ bảo hộ người an toàn.” Hồng Y âm thầm làm một cái thủ thế, nói nhỏ vào tai Mạn Châu đứng ở phía sau.
“Lập tức chạy đi.” Hai người lớn tiếng hô, đồng thời cùng tung người qua cửa sổ về phía hồng y nam tử, trường kiếm lóe ra sát khí sắc bén tựa như biến thành hai thanh độc xà lạnh lẽo âm độc đâm về phía đối phương.
Nếu như là người bình thường đối mặt với kiếm khí như vậy chỉ sợ đã hoảng loạn đầu hàng, nhưng nam tử trước mặt các nàng lại không phải người bình thường, chỉ thấy khi hai mũi kiếm vừa muốn chạm vào vạt áo trước ngực hắn, hồng y nam tử đột nhiên biến mất, nơi hắn đứng giờ chỉ còn lại tàn ảnh.
Lục Y cùng Hồng Y trong lòng kiềm hãm, thầm kêu một tiếng trúng khổ nhục kế của đối phương. Nhưng kiếm khí chưa kịp thu lại thì phát hiện sau lưng có tiếng động, các nàng đều chưa kịp phản ứng thì cả người đều trúng độc chưởng vô lực văng xa ra ngoài, cơ thể đập vào vách tường cơ hồ tổn thương cả lục phủ ngũ tạng, không kịp nói cái gì cả người liền lâm vào bóng tối.
Hai ám vệ lợi hại như vậy thất thủ trong nháy mắt.
Hồng y nam tử lúc này mới vừa lòng xoay người nhìn nữ nhân duy nhất trong phòng. Nhưng mà càng nhìn rõ trong lòng hắn càng không tránh khỏi rung động nghi hoặc, này gọi là cái gì nữ nhân? Không phải nên gọi là tiểu cô nương mới đúng?