Chương 12
Đêm tối, nhìn thấy Chu Quân Hành nằm ngủ ở bên cạnh, hắn liền đứng dậy đi về phía thư phòng ở lầu ba, mở cửa, Mikhail ngồi ở bên trong cũng khẽ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, Mikhail đưa tay đẩy gọng kính một cái, đóng lại sách, ý bảo Carlos ngồi xuống.
Đem hồng trà đặt trước mặt Carlos, Mikhail cầm tách trà của mình đưa lên khẽ nhấp một ngụm.
Nhìn chén trà hồng diễm, Carlos đè xuống nội tâm xao động trong lòng cũng liền cầm lấy tách nhấp một ngụm.
「 Hương vị như thế nào?」 buông từ tách, Mikhail hỏi.
「 Thuần mà phương ngọt, không giống loại trà bình thường, màng theo mùi hương rất lạ, thật sự là trà thượng phẩm.」 vô cùng vui vẻ nói, Carlos hưởng thụ dư vị.
「 Đúng vậy…… Thuần mà ngọt giống như máu của hắn vậy, ngươi không cảm thấy sao?」 đem ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm Carlos, người có khuôn mặt giống hắn, Mikhail cười.
Lông mày nhăn lại, Carlos buông tách trà còn thừa một nửa trong tay, màu đỏ tươi của hồng trà trong mặt hắn cực giống dòng máu đang chảy của Chu Quân Hành……
「 chỉ tiếc đối với loại người này…xem ra chỉ có máu mới kích khởi được khát máu của chúng ta……」 Một lần nữa đổ trà đầy chén Carlos, Mikhail vượng ngón tay của mình cho vào tách, khẽ xoay vòng, nước trà ấm áp chạm vào bàn tay lạnh băng, hương thơm khẽ kích thích khứu giác, nhưng chưa bao giờ cảm thấy ngọt như vậy…… Từ khi trở thành quỷ hút máu.
「 đại ca…… Ngươi trách ta không đem hắn biền thành cùng một dạng như chúng ta?」 nhìn Mikhail, Carlos hỏi.
「 đây là lựa chọn của ngươi, ta hứa với ngươi, sẽ không can thiệp quyết định của ngươi.」 mặc dù nội tâm có chút bất mãn, nhưng đã hứa với carlos, Mikhail chắc chắn sẽ không hai lời.
「Ta chỉ không muốn hắn nhận thống khổ như hai chúng ta.」 Carlos nói, ta biết như vậy sẽ phải trả một cái giá lớn, cũng không biết như hắn hiện giờ có thể vượt qua bao nhiêu năm, Carlos không muốn hắn trở vào trong quỹ đạo luân hồi mà có thể trường tồn sống cùng bọn hắn. nhưng cái giá phải trả quá đắt
「 Nhưng mà, ta biết nếu không biến hắn thành một dạng giống như chúng ta, tương lai hắn sẽ ch.ết, chúng ta phải bao nhiêu năm mới tìm được một nương tử như vậy!」 vò mái đầu tóc xoăn của mình, Carlos thống khổ nói:「 ta không nghĩ…… Ta không muốn một mình vượt qua cuộc sống dài dằng dặc này!」
Nhìn đệ đệ chưa bao giờ tỏ ra mềm yếu của mình, giờ phút này lại giống như hài tử bị lạc phương hướng, nói ra sự sợ hãi trong lòng rồi lại bàng hoàng, Mikhail thở dài.
Tháo kính mắt xuống, Mikhail đứng lên đi ra phía sau carlos, hắn ôm lấy đệ đệ có gương mặt giống mình y đúc, ôn nhu nói:「 cho dù tất cả mọi người ch.ết, nhưng chỉ cần một ngày ta còn sống, ngươi sẽ không phải chịu thống khổ một mình.」 bởi vì từ trong ra ngoài hai người bọn họ giống nhau y đúc, từ máu cho tới thể xác.
「…… Nếu như ngươi không hạ thủ được, vậy để cho ta làm cho! chỉ cần là hy vọng của ngươi ta sẽ làm cho ngươi.」 đối với hi vọng của Carlos, hắn sẽ thực hiện hộ đệ đệ này, cho dù sẽ phải thương tổn đến những người khác đi chăng nữa…… Nếu muốn hận thì hận hắn đi! Hắn không quan tâm tội nghiêt ở trên người mình nhiều hay ít, bở vì ngay từ đầu hắn đã có tội rồi, chỉ cần đệ đệ hắn không thống khổ là được, ánh mắt như mực của Mikhail càng thêm thâm trầm.
Nhẹ nắm những sợ tóc tơi xuống bên canh của Mikhail, Carlos khẽ buông lỏng thân thể để ngã vào ***g ngực quen thuộc phía sau, trên đời này chỉ có Mikhail là bao dung với Carlos hắn, cọ cọ vào cổ Mikhail, nhắm mắt lại:「 cám ơn ngươi, nhưng ngươi đợi ta một chút được không? Ta hy vọng quân hành có thể tiếp nhận cả hai chúng ta.」
「 Nếu như đây là kỳ vọng của ngươi, ta đáp ứng.」 sủng nịch hôn lên môi Carlos, Mikhail nói.
Nhưng lúc này carlos nhắm mắt nên không nhìn thấy biểu lộ của Mikhail, con ngươi đen láy khẽ nheo lại – lộ ra tia màu đỏ của máu, hắn liếc nhẹ về phía cửa phòng được khép,khoé miệng khẽ nhếch lên.