Chương 2
Chiếc xe ô tô đang lao với tốc độ chóng mặt đột nhiên phanh gấp để lại những vết tích không nhỏ. Tài xế lái xe hoảng loạn bước ra khỏi xe tìm kiếm cái xác của 3 cô gái. Tuy nhiên ông lại không thấy có gì cả. Chẳng nhẽ ông....mê sảng sao? Thật khó hiểu mà.
Trở lại với 3 nhân vật nữ chính của chúng ta. Khi gần như tất cả đã tuyệt vọng thì bỗng thấy viên ngọc dưới chân các nàng lóe sáng. Ánh sáng chói lòa. Sau đó, các nàng không còn nhận thức được gì nữa, mọi thứ như chìm vào hư vô.
Khi vừa tỉnh lại, các nàng đã thấy mình đang ở một nơi rất xa lạ, bùn đất khắp nơi.
”Đường đi nơi đây rất thô sơ. Quái lạ! Chẳng lẽ đang trong quá trình thi công sao? Sao lại thô sơ vậy? Khoan đã! Nếu là công trường thì máy móc đâu? Định xây dựng bằng tay vơi thìa như người tối cổ hả? (-___-) Hay đây là bãi đất hoang?"
Tuyết cất tiếng tỏ rõ vẻ khó chịu trong lời nói.
"Ế Nhưng chúng ta đang ở giữa lòng thành phố đó nhé. Lấy đâu ra bãi đất hoang nào rộng lớn thế này. À mà quan trọng hơn. Tuyết Tuyết! sao cậu lại khóc vậy?"
Hải Vân vẫn rất ngây thơ hỏi. Câu hỏi vô tình chạm vào nỗi đau của Kiều Tuyết.
"Tớ...tớ....xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng"
Tuyết vô cùng bối rối. Nàng không biết có nên nói ra hay không. Nàng sợ hai con bạn mình sẽ lo lắng. Tâm trạng nàng lúc này thật khó diễn tả. Nó rối bời.
Nhận rõ sự bối rối trong đôi mắt bạn mình, Vân nhẹ nhàng nở nụ cười đầy nắng.
"Nói đi có gì bọn tớ sẽ giúp cậu"
"Thực ra.....thì....Uy Phong....hắn....hắn....đã phản bội..... tớ rồi"
Kiều Tuyết lại khóc nấc lên. Nàng đau lắm. Người đầu tiên nàng yêu thật lòng lại lừa hết tiền, gia tài, và còn lừa dối cả tình cảm của nàng bấy lâu nay nữa. Nàng tuyệt vọng thật rồi. Bỗng từ đâu, hai cánh tay vươm ra ôm nàng vào lòng. Là Huyết Tử!
"Tớ hiểu hết rồi Tuyết Tuyết! Nếu gặp lại tên đó, tớ sẽ bắt hắn phải trả giá vì đã khiến cậu phải rơi nước mắt. Nhưng mà...bây giờ xin cậu đừng khóc nữa. Thấy cậu như vậy, tớ và Vân buồn lắm. Hãy lau những giọt lệ ấy đi. Hắn không đáng để cậu bận tâm đâu. Hãy biến nỗi đau thành thù hận. Nó sẽ cho cậu sức mạnh để...."
Quả không hổ danh là Huyết Tử. Phải, nàng phải mạnh mẽ lên. Tuy nhiên Huyết Tử chưa nói hết thì Hải Vân đã chen ngang
"Tuyết Tuyết! Tử Tử! Tớ không có ý định chen ngang nhưng.....nhìn kìa"
Đang trong đoạn cao trào thì Hải Vân chen ngang khiến họ rất bực mình. Tuy nhiên họ vẫn nhìn theo hướng tay nàng chỉ. Và xem các nàng thấy gì? Một cảnh tượng thật kinh khủng. Một cái ch.ết thê thảm.