Chương 5
"Á..."
RẦM
RẦM
Lão già tung một chưởng, Huyết Tử bay về đằng sau, đập vào vách đá. Nàng hộc máu không ít.
Lão già Hiên Viên Ngoại lại nói:
"Thể chất tốt, kinh nghiệm thực chiến cao tuy nhiên phòng thủ quá sơ hở"
Lão ta nói làm nàng đỏ mặt quay đi. Lão nói đúng. Mà đệ nhất sát thủ cũng có ngày như nàng. Thật là nhục mà. Đau ê ẩm luôn. Giờ chẳng đứng nổi nữa rồi. Lão này ác.... Nhưng dù gì cũng phải cảnh báo Tuyết. Nàng hét lớn
"Tuyết Tuyết! Cẩn thận. Lão cực kì nguy hiểm"
Đáp lại tiếng trả lời của nàng chỉ là sự im lặng. Kiều Tuyết xông lên, rút kinh nghiệm từ hai con bạn, nàng không điên cuồng mà tấn công nữa. Nàng đứng ở tư thế tác chiến, tập chung vào từng cử chỉ của đối thủ. Nàng hít một hơi dài, nhắm mắt vào rồi bất giã mở ra nhìn vào lão ta. Thời gian xung quanh như đóng băng, trái đất như ngừng quanh. Khả năng tập chung thật đáng nể.
Lão già Hiên Viên Ngoại nhếch mép. Thú vị! Quá thú vị! Lâu lắm rồi lão mới có cảm giác này. Không biết ba nàng này còn có thể tiến xa tới lâu đây?
Lần này khác các lần khác. Lão ta xông đến Tuyết trước.
Nàng đã nhìn thấy đường di chuyển của lão. Nhưng....dường như nàng có một cảm giác khác về đòn tấn công này. Nàng không biết tại sao nhưng vẫn nên cảnh giác. Trực giác của nàng luôn đúng.
Khi lão cách nàng vỏn vẹn chưa đến 1cm thì bất ngờ biến mất. Nàng giật mình. Đằng sau!
"Keng"
Nàng vung kiếm về phía lão. Lão cũng từ đâu lôi ra một con dao nhỏ, nạm bạc, chuỗi dao có con rắn nhỏ cuốn quanh ra đỡ thanh kiếm của nàng.
"Phù....xém chút nữa thì tiêu rồi"
Nàng thở phào nhẹ nhõm mà không biết rằng đây mới chỉ là khởi đầu.
Lão già lực tay thật mạnh. Lão đang dồn nàng vào chân tường. Nàng sắp không đỡ nổi nữa rồi. Lúc này nàng mới nhận ra. Lão ta chỉ cần chưa đến 2 hay 3 phút để hạ các nàng. Không những thế, lão ta còn chưa dùng hết sức mình. Sức lão dùng để hạ các nàng chỉ không đáng một phần nhỏ.
Thật đáng sợ. Lão ta chẳng khác gì một con quái vật cả. Lần đầu tiên trong suốt 17 năm, sự sợ hãi đã lấn áp tâm trí Tuyết, hiện rõ trong đôi mắt nàng.
UỲNH
Lão đánh bật nàng ra xa, nàng bay về chỗ hai con bạn mình. Không được! Nàng không thể chịu thua. Thật nhục nhã.
Nàng chạy đến chỗ lão nhưng bất ngờ bị một bàn tay nắm lại.
"Tử Tử! Cậu làm gì vậy?"
Nàng bực tức.
"Bỏ cuộc thôi. Chúng ta không nên đấu với người chắc chắn không thể đấu lại. Ít nhất nếu muốn đấu cũng phải có 50% là chiến thắng."
Huyết Tử gằn xuống.
"0%"
Hải Vân lên tiếng.
"Hả"
"0% chúng ta sẽ chiến thắng"
Hải Vân giảng giải cho nàng hiểu.
"ch.ết tiệt"
Nàng bực tức. Cái quái quỷ gì đang xảy ra thế này.
"Ngươi...."
Lão bất chợt chỉ tay về phía nàng rồi nói tiếp:
"Thể lực tốt, phòng thủ tốt, kinh nghiêm cao. Tuy nhiên cầm trau dồi nhiều hơn"
"Hừ..."
Nàng chán nản thở hắt ra.
"Các ngươi....muốn nhận ta làm sư phụ chứ?"
Lão tươi cười.
"Tiện ta nói luôn. Đây là Quan quốc. Triều Thượng Quan. Vua là Thượng Quan Vương. Hiệu là Vương Hàn"
Cái gì Đây là cái thời quái quỷ nào vậy? Các nàng sao lại ở đây? Không lẽ là xuyên không?
BÀNG HOÀNG
SỬNG SỐT
"Đồ nhi bái kiến sư phụ. Mong sư phụ nhận của đồ nhi một lạy"
Huyết Tử bỗng nhiên quỳ xuống khiến Hải Vân và Kiều Tuyết khó hiểu nhưng ngay lập tức hai nàng hiểu ra và quỳ xuống, đồng thanh:
"Đồ nhi bái kiến sư phụ. Xin sư phụ nhận của đồ nhi một lạy"
Thực ra không dễ gì có chuyện các nàng lại quỳ trước người khác như vậy nhưng theo đánh giá của các nàng thì đây là cổ đại. Nguy hiểm luôn rình rập. Các nàng cần phải mạnh hơn mới mong có cơ hội sống sót.
"Khà...khà...."
Lão ta cười rồi nói.
"Xưng danh"