Chương 39
Ăn xong, mọi người lại chuẩn bị lên đường đi cứu Huyết Tử. Bóng tối là cơ hội tốt cho các nàng ẩn mình. Các nàng là sát thủ mà. Các nàng cùng bọn hắn nhanh chóng đến chỗ bụi cây cũ. Canh phòng của bọn lính gác đã nghiêm ngặt hơn rất nhiều. Có lẽ vụ phát hiện vừa rồi như đánh rắn động cỏ vậy.
Haizz......đau đầu rồi đây. Tốt nhất là không nên để bọn chúng phát hiện ra trước khi cứu được Hải Vân a. Nếu không các nàng chắc chắn sẽ có thêm "một chút" khó khăn đấy.
-Giờ chúng ta làm gì đây?- Thượng Quan Khương hỏi.
Các nàng nghe vậy thì như muốn thổ huyết ch.ết luôn đi cho xong. Bộ hắn có phải là con trai không vậy hả? Tại sao cứ hỏi các nàng về kế hoạch thế. Có thể bổn cô nương đây thông minh thật nhưng không có nghĩa việc gì cũng phải hỏi chứ. Bọn hắn được mệnh danh là đệ nhất mĩ nam, văn võ song toàn chắc cũng chỉ là lời đồn mà thôi. Từ giờ có đánh ch.ết các nàng cũng không tin mấy lời đồn nhảm nhí đó nữa. Thất vọng, thất vọng quá a.
Kiều Tuyết thở dài. Nàng vận huyền khí, tạo ra một tai nghe nhỏ. Nàng đưa cho Huyết Tử.
-Tớ sẽ vào trước. Tớ không thông minh và am hiểu về mấy thứ công nghệ điện tử như Hải Vân nên loại tai này mới chỉ là thử nghiệm thôi. Ai ngờ lại phải dùng tới nó sớm như vậy.- Ngừng một lúc, nàng nói tiếp:
-Nó giống như tai nghe Bluetooth thôi. Chỉ bắt những âm thanh trùng tần số. Khi nào tớ nói thì cậu cùng mọi người hãy tiến vào.
-Như vậy rất nguy hiểm.- Thượng Quan Khương khẽ nhíu mày.
Kiều Tuyết khẽ lắc đầu.
Xong, không để mọi người kịp nói thêm gì nữa, nàng nếm một lựu đạn nhỏ do nàng tự chế về phía bên phải. Lựu đạn nhỏ nổ ra. Vụ nổ khiến cho đám lính xúm lại, những bọn lính ở khá xa cũng chạylại xem có chuyện gì không.
Nàng nhanh chóng tận dụng cơ hội đó, đột nhập vào trong căn cứ của quân địch.
-Cẩn thận.- Huyết Tử bây giờ mới khẽ nói.
Bóng dáng Kiều Tuyết dần khuất xa. Nàng đã đột nhập được vào căn cứ của quân địch mà chưa bị phát hiện. Thượng Quan Khương, Thượng Quan Phong, Thượng Quan Hàn Kì cùng Huyết Tử thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, tất cả chỉ mới là bắt đầu.
-Cậu định tìm Hải Vân bằng cách nào?- Huyết Tử hỏi qua ống nghe.
-Bắt đại một tên rồi bắt chúng khai ra thôi.- Đầu dây bên kia, Kiều Tuyết cười lạnh. Bọn cẩu tặc! Lúc nàng đến mà Hải Vân dù có bị xước một vết nàng cũng cho cả cái căn cứ này và bọn chúng vé một chiều thăm quan cõi âm phủ. Đợi đấy!
Bọn hắn có hơi ngạc nhiên về cái thứ sắt gỉ mà Kiều Tuyết đưa cho Huyết Tử (Tai nghe Bluetooth của người ta lại bảo là thứ sắt gỉ là sao? T.T) Tuy nhiên bọn hắn hiểu bây giờ bọn hắn đang ở trong tình thế nào. Đây không phải là lúc để hỏi.
-Nhanh gọn mà chính xác. Cẩn thận không đánh rắn động cỏ. Một số còn có Huyền Khí đấy.- Huyết Tử nhắc nhở.
-Tớ biết.- Nàng vừa dứt lời thì có một tên lao tới phía nàng.
BỤP
Nàng nhanh chóng vận Huyền Khí lên tay, một chưởng đánh bay hắn ra xa.
Tên đấy lăn ra đất, tay phải ôm bụng. Nhưng có thể là do đòn nàng tung ra quá nhẹ chăng? Hắn tiếp tục đứng lên lao về phía nàng. Không! Đòn đó không hề nhẹ một chút nào. Hắn đã dùng Chuyển để giảm sức sát thương.
Nàng đã đoán đúng. Từ khi đứng lên, hắn bắt đầu vận Viên để xem còn kẻ địch nào nữa không và xác nhận sức mạnh của kẻ thù.
Kiều Tuyết nàng biết điều đó. Nàng nhanh chóng dùng Ẩn để giấu đi 80% số khí của mình. Còn lại 20% khí.