Chương 9: Bạch bào quái nhân lại xuất hiện
Cam Đường thất kinh hỏi:
- Tiền bối nói một nửa là thế nào?
Thần Cơ Tử đáp:
- Lão phu cũng bị tiếng tiêu dẫn dụ đến đây. May mà trước lão phu một chút có ba tay cao thủ bị dẫn lên đầu núi, lão phu biết ngay là có chuyện khó khăn. Nhờ được chút công phu nông cạn, lão phu gắng gượng chống lại tiếng tiêu. Kết quả là ba tay cao thủ kia sau khi tiến vào rừng đá rồi không thấy trở ra nữa.
Ngừng một lát rồi lão kể tiếp:
- Cứ ba tháng, năm tháng không chừng, tiếng tiêu lại nổi lên vào khoảng canh ba.
Đại khái lần nào cũng có một số tay cao thủ bị dẫn dụ đến rồi ch.ết uổng mạng...
Cam Đường kinh hãi run lên hỏi:
- Sao tiền bối không ngăn trở những tay cao thủ đó đừng để họ tiến vào rừng đá?
- Không được! Tiếng tiêu nổi lên, lão phu phải tự lo cho mình, còn lúc nào rảnh để lên tiếng cảnh cáo họ được.
- Sao tiền bối không đem việc này công bố ra võ lâm để họ khỏi đi vào vết bánh xe đổ, đồng thời người ta sẽ tìm mưu kế để chống đối?
- Vậy cũng không được. Một là trái với lời thề chưa tìm ra manh mối mấy vụ công án quyết không trở lại giang hồ. Hai là lão phu vì phải chống chọi với tiếng tiêu mà người đã thành tê liệt tàn phế, cử động khó khăn.
- Ủa!
Cam Đường để ý nhìn thấy hai chân Thần Cơ Tử khô đét như hai cây gậy. Chàng cảm thấy đồng tình với lão. Chàng nghĩ rằng thuật “Kỳ Hoàng” của bản môn tuyệt diệu nhất thiên hạ, có thể làm cho xương trắng trở nên có da thịt. Vậy việc trị chứng này không thành vấn đề. Chờ khi mình xuống núi rồi hãy thiết pháp chữa cho lão, bây giờ không nên nói ra vội.
Chàng lại hỏi:
- Thế mà sao tiền bối nhắc nhở vãn bối được?
Thần Cơ Tử đáp:
- Vì lúc tiểu hữu tới đây, tiếng tiêu đã im bặt.
- Té ra là thế! Tiền bối có biết người đàn bà thổi tiêu đó là ai không?
Thần Cơ Tử sửng sốt giương mắt lên hỏi lại:
- Sao? Đàn bà ư?
Cam Đường tâm cơ linh mẫn, chàng tỉnh ngộ ngay, biết rằng mình nhờ có thuật “Tiềm Thính” của bản môn mới nghe ra được là thanh âm đàn bà, thực ra mình cũng không nhìn thấy bóng người. Thần Cơ Tử không hiểu thuật đó, nên dù ở đây đã năm năm mà không hay biết gì. Muốn giữ cho khỏi tiết lộ những bí mật về võ công bản môn, Cam Đường liền hàm hồ đáp:
- Vãn bối nghe tiếng tiêu nỉ non ai oán thì đoán chừng y là đàn bà mà thôi.
- Kể ra tiểu hữu nói cũng có lý, nhưng chưa chắc đã đúng.
- Tiền bối đã phát giác ra Bạch Bào quái nhân là ai chưa?
- Có tiếng tiêu nổi lên là để vời quái nhân đó tới.
- Lai lịch Bạch Bào quái nhân đó thế nào?
- Lão phu cũng không biết. Lúc hắn xuất hiện cũng như lúc rút lui đều thấp thoáng tựa ma quỷ biến hình.
Cam Đường nghĩ thầm:
- Lúc mình ở ngoài Ngọc Điệp Bảo đã phát giác ra thân hình quái nhân này.
Không chừng từ ngọn núi trơ trọi kia có một lối bí mật thông xuống dưới, nên mới có hiện tượng này. Có điều thân pháp quái nhân này thiệt mau lẹ kinh người. Những tay cao thủ thông thường, tuyệt nhiên không nhìn thấy được.
Cam Đường lại hỏi sang vấn đề khác:
- Tiền bối ở đây đã năm năm chẳng lẽ không bị đối phương phát giác ra ư?
- Việc này lão phu cũng không hiểu. Chủ nhân thổi tiêu ở trong rừng đá này, tựa hồ căng lưới để chờ đợi kẻ nào tự dấn thân vào, còn không thì thôi. Những ngày đầu lão phu cũng hồi hộp không yên, nhưng mấy năm nay hình như quen rồi, cả việc lạ lùng đó cũng không lấy làm lạ nữa.
Cam Đường lại hỏi:
- Đối phương dẫn dụ những tay cao thủ võ lâm vào để hại mạng là có ý gì?
- Cái đó lão phu cũng không giải thích được vì lẽ gì. Lão phu chỉ lặng lẽ dò xét thì dường như tiếng tiêu kia thổi lên là để gọi Bạch Bào quái nhân đến. Còn người ngoài nghe tiếng tiêu mà cũng dấn thân vào thì có thể nói là tự chui đầu vào tròng.
Cam Đường lại hỏi:
- Những người đã tiến vào không một ai thoát ch.ết phải chăng?
- Đúng thế! Những kẽ đá thỉnh thoảng lại tăng thêm nhiều xương khô đủ chứng minh điều đó.
- Tiền bối ở trong thạch động này thì lấy gì mà ăn uống?
- Cái đó không đáng lo, trong động có suối nước, ngoài động có hoàng tinh dã sâm đều có thể ăn cho khỏi đói, uống cho khỏi khát.
- Úi chà! Như vậy thì cũng khổ lắm nhỉ?
- Tiểu hữu ơi! Nỗi cam khổ của con người có chi đáng kể.
Rồi lão lại hỏi:
- Mấy năm gần đây trên chốn giang hồ có xảy ra chuyện gì ghê gớm không?
- Có vụ Tử Thần lại xuất hiện là quan hệ hơn cả.
Thần Cơ Tử giật mình kinh hãi hỏi:
- Tử Thần lại xuất hiện nữa ư?
- Dạ phải!
- Kỳ nhỉ? Lão phu nghe đồn lúc Tử Thần giao tranh với hàng ngàn tay cao thủ trước đây sáu chục năm và cả hai bên đều ch.ết hết cả rồi kia mà?...
- Lời đồn có khi cũng loan tin thất thiệt.
- Ồ! Nếu Tử Thần lại xuất hiện thì e rằng võ lâm đã đến ngày mạt vận rồi!
- Vãn bối nghe tin đã có nhiều bang phái gặp kiếp nạn rồi.
- Các phái võ Trung Nguyên đối với vụ này có phản ứng gì không?
- Ngọc Điệp Bảo Chúa là Tây Môn Tung gửi thiếp mời các môn phái, chuẩn bị hiệp lực đối phó.
- Kể về võ công thì sau Võ Thánh, Tây Môn Tung là tay cao thủ hơn hết. Nhưng e rằng y vẫn chưa phải là địch thủ của Tử Thần. Sáu mươi năm trời đằng đẳng, công lực của Tử Thần chắc còn tăng gia hơn trước nhiều.
- Chính thế! Nhưng vãn bối nghĩ rằng tự cổ chí kím, tà không bao giờ thắng chính được. Việc thành hay bại là ở người!
- Tiểu hữu nói hay lắm! Qúy môn có thể là một cây cột đá để chống lại cơ nghiệp võ lâm.
- Không dám! Có điều tệ môn phái đối với việc nghĩa nên làm thì quyết không chịu lùi lại sau mà thôi!
- Tiểu hữu! Bây giờ tiểu hữu có thể rời khỏi nơi đây.
Cam Đường ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Vãn bối muốn tiến vào rừng đá để dò xem...
- Không được đâu. Vào đó chỉ có ch.ết chứ không tài nào thoát ra được.
- Dù sao thì cũng phải vén tấm màn bí mật khủng khiếp này lên. Nếu không thế thì còn biết bao nhiêu người võ lâm đồng đạo bị ch.ết uổng.
- Đã đành rằng thế, nhưng phải tìm ra manh mối rồi hãy thiết pháp điều tr.a mới là thượng sách. Nếu cứ nhắm mắt tiến bừa vào là tự hy sinh mình một cách vô ích.
Sự thực quả nhiên là thế. Cam Đường chưa nắm được chút gì để thành công.
Nhưng chàng bổn tính ngạo nghễ, nóng nảy, muốn hăm hở thử vào coi.
Thần Cơ Tử lại nói:
- Tiểu hữu! Nếu mục lực của lão phu không lầm thì tiểu hữu có một tư chất khác thường. Thiệt là một bực kỳ tài cả trăm năm không kiếm được một người.
Lão phu mong rằng tiểu hữu tự biết trọng quý tính mạng mình để giúp đời. Bây giờ tiểu hữu hy sinh thiệt chẳng ích gì. Trời đã cho tiểu hữu một tư chất đặc biệt, phải dè dặt sinh mạng đặng cứu vớt muôn người. Cuộc sinh tử của tiểu hữu có quan hệ cho võ lâm vô cùng!
Cam Đường nghe lão nói không khỏi kinh hãi. Chàng nghĩ tới Tử Thần tàn ác lại nhớ đến mối huyết cừu sâu tựa biển, và chàng không thể coi rẻ sinh mạng mình được.
Nghĩ vậy chàng xá dài nói:
- Vãn bối xin kính cẩn nghe lời giáo huấn. Nhưng chắc rằng một ngày kia vãn bối sẽ trở lại đây.
Thần Cơ Tử gật đầu khen ngợi:
- Hay lắm! Có thế mới là một nhân vật làm nên đại sự.
Cam Đường lại hỏi:
- Tiền bối nhất định không rời khỏi nơi đây ư?
- Không! Lão phu nhất định thực hành cho đúng lời thề!
- Vậy vãn bối xin tạm biệt. Tiền bối còn có dặn bảo điều gì nữa chăng?
Thần Cơ Tử ngần ngừ hồi lâu rồi đáp:
- Lão phu muốn ủy thác vào tiểu hữu một việc...
Cam Đường không nghĩ ngợi gì đáp ngay:
- Xin tiền bối cứ nói ra! Nếu vãn bối có đủ năng lực, nhất định làm cho bằng được.
- Lão phu trọn đòi không chịu ơn ai. Nếu tiểu hữu chịu giúp thì phải có điều kiện trao đổi.
Cam Đường trầm ngâm một chút rồi nói:
- Hiện giờ vãn bối tình thực chưa có điều kiện gì để trao đổi với tiền bối thì làm thế nào?
-Nếu vậy thì thôi! Tiểu hữu cứ về đi!
Cam Đường lấy làm khó nghĩ. Đối với Thần Cơ Tử chàng rất mực kính phục, chàng muốn xả kỷ để giúp lão, nhưng lão lại không chịu nhận ơn huệ không của ai, khiến trong thâm tâm chàng lại càng bội phục. Chàng chỉ mong có cơ hội để giúp việc cho lão mà trong lúc thảng thốt này chàng chưa nghĩ ra điều kiện gì để đánh đổi.
Huống chi người lão đã thành tàn phế thì còn biết nhờ lão việc gì?
Đột nhiên chàng nhớ tới trong bọc có đem theo tấm thiết bài mà chàng đã lấy được ở di thể phụ thân. Chàng nghĩ rằng Thần Cơ Tử là người thông suốt cổ kim, rất có thể lão hiểu biết lai lịch tấm thiết bài này. Nếu mình biết được gốc gác nó thì có thể điều tr.a ra được cừu gia hiện ở đâu cũng chưa biết chừng.
Nghĩ vậy, chàng phấn khỏi tâm thần vui mừng khôn xiết, liền hỏi:
- Tiền bối! Vãn bối xin thỉnh giáo một việc để làm điều kiện trao đổi được chăng?
Thần Cơ Tử cũng vui vẻ đáp:
- Được lắm! Tiểu hữu thử nói cho nghe!
Cam Đường thận trọng lấy tấm thiết bài chạm rồng và chim ưng ra đưa cho Thần Cơ Tử hỏi:
- Tiền bối có biết gốc gác vật này không?
Thần Cơ Tử đón lấy cầm tay lật đi lật lại coi một lúc rồi đột nhiên biến sắc la hoảng:
- Đây là tấm “Ưng Long Ma Bài”!
Cam Đường ngẩn ngơ vì chàng chưa nghe ai nói đến tên “Ưng Long Ma Bài” bao giờ. Chàng buột miệng hỏi:
- “Ưng Long Ma Bài” ư?
Thần Cơ Tử bỗng nắm lấy cổ tay Cam Đường cực kỳ xúc động hỏi:
- Tiểu hữu lấy được tấm thiết bài này ở đâu?
Cam Đường xem chừng có điều ngoắt ngoéo. Chàng ngẫm nghĩ một chút rồi bình tĩnh lại đáp:
- Vãn bối ngẫu nghiên lượm được.
Thần Cơ Tử sửng sốt hỏi:
- Ngẫu nhiên ư? Tiểu hữu lượm được ở đâu?
- Ở một tòa miếu bỏ hoang.
- Ủa!
Thần Cơ Tử buông tay Cam Đường ra. Lão phóng tầm mắt nhìn vào cõi hư vô tối tăm bên ngoài động ra vẻ trầm ngâm.
Cam Đường trong lòng khích động như sóng cồn, vì chàng nghĩ rằng tấm “Ưng Long Ma Bài” tất có liên quan đến tông tích kẻ thù. Chàng coi chừng Thần Cơ Tử biết rõ lai lịch tấm thiết bài và có lẽ lão còn biết nhiều hơn nữa.
Thần Cơ Tử lẩm bẩm tựa hồ như nói để mình nghe:
- Xem chừng ngày mạt vận võ lâm đã đến nơi rồi.
Cam Đường nghe lão nói mà toàn thân run bắn lên. Chàng kinh hãi hỏi:
- Tiền bối nói thế là nghĩa làm sao?
Thần Cơ Tử hai mắt chiếu ra những tia sáng kỳ dị. Lão cất giọng run run hỏi:
- Tiểu hữu vô tình lượm được thiệt ư?
Cam Đường đã trót nói vậy đành cương quyết giữ nguyên lời cũ, đáp:
- Đúng thế!
- Có người nào trông thấy nữa không?
- Không.
- Hỡi ơi! Thế là đại kiếp đến nơi! Không còn cách nào vãn hồi được nữa.
Cam Đường càng nghe lại càng không hiểu. Chàng nhíu cặp lông mày kiếm hỏi:
- Tiền bối! Vụ này là thế nào đây?
Thần Cơ Tử hỏi lại:
- Có phải tiểu hữu vừa nói là “Huyết Thiếp” tức “Tử Vong Sắc Lệnh” của Tử Thần lại xuất hiện trên chốn giang hồ?
- Đúng thế!
Thần Cơ Tử thở dài nói:
- Huyết Thiếp đã xuất hiện lại thêm tấm Ưng Long Ma Bài này nữa thì quả là võ lâm đến ngày mạt kiếp rồi còn gì?
Cam Đường nóng ruột giục:
- Sao tiền bối chưa nói đến lai lịch tấm Ưng Long Ma Bài?
Thần Cơ Tử bình tĩnh lại một chút rồi đáp bằng một giọng rất nghiêm trọng:
- Tấm Ưng Long Ma Bài xuất hiện lần này là lần thứ ba rồi đây.
Cam Đường cướp lời:
- Lần thứ ba rồi kia ư?
- Đúng thế! Năm mươi năm trước, chín vị chưởng môn cùng lệnh chúa chín môn phái lớn đang hội họp ở đài Hiên Viên trên núi Động Đình Quân để nghiên cứu việc lập đồng minh thì Ưng Long Ma Bài đột nhiên xuất hiện, kết quả là chín vị chưởng môn cùng lệnh chúa đều bị mất đầu. Gần trăm đệ tử các phái đi tùy tùng cũng không một ai thoát ch.ết. Vụ huyết kiếp kinh hãi này đã chấn động toàn thể võ lâm thiên hạ. Công án đó cho đến nay vẫn chưa tìm ra manh mối. Đó là lần thứ nhất.
Cam Đường sợ Ớn da gà, chàng hỏi:
- Còn lần thứ hai?
- Lần thứ hai cách đây mới ba chục năm. Hồi ấy minh chủ hắc đạo là Hỗn Thế Ma Quân Cổ Tích mở tiệc thọ lục tuần, Ưng Long Ma Bài lại xuất hiện rồi bốn mươi tám tay cừ khôi hắc đạo trong đó có cả chủ nhân đều ch.ết một cách khác nhau, không ai giống ai.
Cam Đường hỏi:
- Hiện giờ là lần thứ ba phải không?
- Đúng thế!
Bao nhiêu mạch máu Cam Đường dường như căng thẳng, trái tim cũng muốn nổ tung. Chàng độ chừng hung thủ gây cuộc huyết án ở Thánh Thành là Ma Vương không còn ai nữa. Thảm cảnh núi xương sông máu mười năm trước lại hiện ra trong đầu óc chàng. Mối cừu hận vô biên này kích thích chàng quá mạnh khiến chàng điên lên, quên cả hiện tại, buột miệng la:
- Ta không chẻ xương Ma Vương ra được thì thề chẳng làm người nữa.
Thần Cơ Tử kinh hãi hỏi:
- Tiểu hữu làm sao vậy?
Cam Đường biết mình mất bình tĩnh, nhưng vẫn không dằn lòng được. Chàng nghiến răng đáp:
- Hạng ma đầu này chẳng lẽ không giết được ư?
Thần Cơ Tử đáp:
- Tiểu hữu nói thế là phải, nhưng ai là người có bản lĩnh này? Biết tìm đâu cho thấy?
Thần Cơ Tử sắc mặt xanh rờn lại nhìn ra ngoài hạ thấp giọng xuống nói:
- Hiện giờ đối phương đã ở gần đây rồi đó.
Cam Đường hạ thấp giọng xuống hỏi:
- Sao tiền bối lại biết?
- Lão phu đoán chắc Ma Bài đã xuất hiện quyết không phải là chuyện ngẫu nhiên.
Không chừng vụ huyết kiếp lần này có liên quan đến quý môn mà căn cứ của quý môn, người ngoài chẳng một ai biết. Không ngờ Ma Bài xuất hiện lại trúng vào tiểu hữu. Vậy thì hành tung của tiểu hữu tất bị đối phương theo dõi. Lão phu chắc rằng họ theo sát tiểu hữu để dò ra nơi căn cứ Thiên Tuyệt Môn.
Lời đoán của Thần Cơ Tử kể ra rất hợp lý nhưng Cam Đường đã không nói thiệt, nên sai một ly đi một dặm là thế đó!
Cam Đường tự hiểu rõ trong bụng mình rồi, nên chàng chỉ đáp cho xuôi chuyện:
- Tiền bối suy luận rất đúng.
Thần Cơ Tử nói:
- Hồi nãy lão phu có nói muốn ủy thác cho tiểu hữu một việc nhưng bây giờ nên bãi bỏ thôi.
Cam Đường ngơ ngác hỏi:
- Tại sao vậy?
- Tiểu hữu... Xin tha thứ cho lão phu nói thẳng. Hiện giờ tiểu hữu đang ở vào hoàn cảnh nguy ngập. Muốn giữ cho quý môn được an toàn, tiểu hữu chỉ có một đường lối.
- Đường lối nào? Xin tiền bối nói rõ cho nghe!
Thần Cơ Tử liền đổi sang truyền âm nhập mật đáp:
- Tiểu hữu nên dời khỏi nơi đây ngay lập tức rồi tìm cách thông tin cho quý môn.
Nhưng cần phải giữ cực kỳ bí mật, chớ để lộ dấu vết gì cả. Rồi sau phá hủy tấm Ưng Long Ma Bài đó đi, để vĩnh viễn nó không bao giờ xuất hiện trên chốn giang hồ nữa.
Nếu sự thực như vậy thì đương nhiên đó là một đường lối duy nhất mà Cam Đường phải theo.
Cam Đường liền giả vờ trầm ngâm một lát rồi đáp:
- Tiền bối quan tâm đến vãn bối như vậy, vãn bối cảm kích vô cùng! Về việc này vãn bối đã có chủ ý rồi. Xin tiền bối cứ nói cho nghe công việc mà tiền bối muốn ủy thác cho vãn bối.
Thần Cơ Tử đầy vẻ nghi ngờ chú ý nhìn Cam Đường rồi chậm rãi đáp:
- Qúy môn làm việc thần bí không ai lường được. Điều đó lão phu đã tin lắm rồi.
Còn việc mà lão phu muốn ủy thác cho tiểu hữu thì như lời lão phu vừa nói là ta không nên đề cập tới nữa thì hay hơn.
Cam Đường năn nỉ:
- Vãn bối hy vọng tiền bối cứ cho hay.
- Tiểu hữu nhất định muốn giúp lão phu ư?
- Chính thế.
Thần Cơ Tử lấy trong bọc ra một gói bằng vải nói:
- Xin tiểu hữu đưa cái giải kết bằng vải này lên núi Tung Sơn, trao tận tay cho phương trượng chùa Thiếu Lâm là Quảng Tuệ đại sư.
Cam Đường đón lấy đáp:
- Tưởng chuyện gì quan hệ, ngờ đâu chút việc nhỏ mọn này mà tiền bối cũng bắt phải có điều kiện để trao đổi...
Thần Cơ Tử ngắt lời:
- Tiểu hữu đừng lấy làm chơi! Việc này quan hệ trọng đại vô cùng! Xin tiểu hữu nhớ cho là đừng để vật này thất lạc hay lọt vào tay người khác, mà phải trao đích thân Quảng Tuệ đại sư.
- Vãn bối nhất định làm được đến nơi đến chốn. Có cần phải hồi âm cho tiền bối nữa không?
- Không cần! Lão phu hoàn toàn tin cậy ở nơi tiểu hữu.
- Vạn nhất mà gặp phải trường hợp chưởng môn phái Thiếu Lâm không đích thân nhận được vật này thì sao?
- Nếu vạn nhất xảy ra như vậy, thì xin tiểu hữu mở ra coi rồi hủy đi. Vì lão phu cũng chẳng biết mình sống ch.ết lúc nào. Đó là một điều tâm nguyện cuối cùng của lão phu.
Cam Đường nghiêm nghị hỏi:
- Vãn bối không để tiền bối phải thất vọng đâu. Và xin thề sẽ hoàn thành đúng như ý nguyện của tiền bối.
- Lão phu xin có lời tạ Ơn trước.
- Vãn bối không dám.
- Sự việc liên quan đến Ma Bài, tiểu hữu nên cẩn thận lắm mới được.
- Kính tạ lời chỉ giáo. Bây giờ vãn bối xin tạm biệt và mong rằng chẳng bao lâu lại được bái yết tôn nhan.
- Tiểu hữu thận trọng!
Cam Đường ra khỏi thạch động, bất giác để ý nhìn đến khu thạch lâm thì chỉ thấy đá mọc lởm chởm như bóng ma quỷ chập chùng, thấp thoáng có những bộ xương khô cùng đầu lâu trắng hếu ở các kẽ đá, cùng ánh lửa ma chơi chập chờn lướt qua lướt lại. Thật là một cảnh tượng khủng khiếp âm u khiến chàng ghê rợn vô cùng, tưởng chừng như đã lạc vào thế giới ma quỷ.
Cam Đường nghĩ bụng:
- Sao mình không đến đây ban ngày để dọ thám? Như vậy có phải hơn không?
Bên tai chàng tựa hồ có thanh âm lạnh lẽo của người đàn bà bí mật kia lọt vào.
Hình bóng Bạch Bào quái nhân cũng hiển hiện trong đầu óc chàng.
Cam Đường thiệt đã ở vào tình trạng khao khát tìm ra sự bí mật, mà sự bí mật chưa hiện lên thật sự đã làm cho chàng khủng khiếp. Chàng la thầm:
- Ma Vương!....
Rồi chàng đưa cả hai nhân vật kỳ bí vào làm một việc. Chàng lẩm bẩm:
- Chẳng y thì còn ai có thể tạo nên được một tay đệ nhất cao thủ trong thiên hạ, muốn cho công lực ai bao nhiêu thì cho? Nữ quái nhân chỉ nghe tiếng mà không thấy bóng mụ là một nhân vật thế nào? Bạch Bào quái nhân kia là ai? Mụ sai quái nhân đó làm việc gì mà lại đem công lực vô thượng để trả công?
Cam Đường nghĩ quanh quẩn một lúc rồi lại quay về động.
Thần Cơ Tử hỏi:
- Sao! Tiểu hữu đã ra đi sao còn trở lại đây?
Cam Đường ngượng ngùng đáp:
- Vãn bối có điều muốn hỏi lại tiền bối.
- Điều chi vậy?
- Ma Vương là đàn ông hay đàn bà?
Thần Cơ Tử ngập ngừng đáp:
- Cứ theo ngoại hiệu của y... thì là đàn ông mới phải.
- Tiền bối không xác nhận được ư?
- Lão phu e rằng tìm khắp võ lâm chưa chắc có người giải đáp được vấn đề đó.
- Vãn bối xin lĩnh giáo.
Cam Đường nói xong lại trở gót đi ra. Chàng vừa đi được bốn năm bước...
Bất thình lình có tiếng rú kinh người nổi lên ở phía sau chàng.
Cam Đường khiếp sợ lông tóc dựng đứng cả lên, la thầm:
- Úi chao!
Chàng nhìn ra thấy quái nhân mặc bào trắng như ma quỷ hiện hình đứng ngay trước cửa động.
Cam Đường bất giác lùi lại một bước.
Quái nhân này đầu trùm tấm khăn trắng, mình mặc bào trắng, chân đi giày trắng.
Toàn thân y bao phủ một màu trắng toát. Chỉ có đôi mắt để hai lỗ trống và lộ ra hai tia hàn quang chiếu thẳng vào mặt Cam Đường.
Cam Đường chắc quái nhân này đúng là người đã quỳ trên tảng đá lớn trên ngọn núi trọc lúc nãy không còn nghi ngờ gì nữa. Chàng còn đoán rằng tiếng rú khủng khiếp vừa rồi ở trong động chắc là do Thần Cơ Tử phát ra lúc lâm nạn.
Cam Đường lớn tiếng hỏi:
- Cách xưng hô các hạ thế nào đây?
Quái nhân đứng trơ ra như xác ch.ết, chẳng nói năng gì.
Cam Đường lại hỏi:
- Vừa rồi các hạ đã làm gì lão già ở trong động?
Quái nhân mở miệng phát ra thanh âm lạnh lẽo tưởng chừng như không phải là tiếng của người còn sống. Hắn nói:
- Đại hạn đã đến nơi. Đó là ngày tới số của y.
- Sao? Các hạ giết lão rồi ư?
- Hừm!
Cam Đường ruột gan tan nát, mắt trợn ngược lên, cơ hồ rách cả mi ra. Chàng lớn tiếng quát hỏi:
- Các hạ báo danh đi!
Quái nhân vẫn đáp bằng một giọng lạnh lùng ghê gớm:
- Tiểu tử! Ngươi không đáng hỏi ta!
Cam Đường dường như máu sôi lên trong huyết quản. Chàng nhảy xổ lại quát lên:
- Bản thiếu chủ phải chẻ xương mi ra!