Chương 11: Cam đường chết đi sống lại

Cam Đường căng mắt lên muốn rách cả mi ra. Hai tay chàng vung rất mau.
Chỉ phong phát ra vèo vèo nghe chói tai nhắm phóng tới Tây Môn Tung cùng thiếu phụ xinh đẹp, nhưng chậm mất rồi.


Tây Môn Tung đã mất hút vào phía sau bình phong. Luồng chỉ phong xuyên qua phiến đá nước Đại Lý dùng làm bình phong thủng ra mấy lỗ. Thiếu phụ cũng vừa băng mình đi tránh khỏi.


Những cây sắt to bằng cánh tay trẻ con vây bọc lấy Cam Đường. Dù là tay cao thủ đến đâu muốn phá giậu sắt này để thoát ra thiệt không phải là chuyện dễ.


Thiếu phụ xinh đẹp bật tay một cái, một mùi hương khác lạ theo làn khói dày đặc từ trên nóc nhà tuôn ra. Chỉ trong nháy mắt làn khói đã lan tràn khắp gian nhà khách.
Cam Đường bất giác la hoảng:
- Khói độc!
Cánh cửa sảnh đường đóng lại. Trong nhà tối đen như mực.


Cam Đường vội móc một viên “Tích Độc Đan” bỏ vào miệng ngậm. Chàng lại vận chân khí bít những đường hô hấp lại.


Cam Đường bước tới bên giậu sắt hai tay nắm hai cây cột hết sức đẩy mạnh mà không nhúc nhích được chút nào. Chàng sờ lần biết rằng những cây sắt lớn chỉ cách nhau chừng một thước lại có những cái sà sắt nằm ngang kết lại như một cái cũi khổng lồ kiên cố dị thường. Dù ai có công lực thông huyền cũng đừng hòng bẻ cong hay đẩy ra được, chàng đành trở vào giữa nhà ngồi thừ xuống đất. Lòng căm hận lên tới cực độ mà không biết làm thế nào.


available on google playdownload on app store


Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, cửa nhà sảnh đường lại mở ra. Làn khói độc cũng dần dần tiêu tan.
Cam Đường mở mắt ra nhìn thì cái lồng sắt khổng lồ vẫn vây bọc lấy chàng như cũ.
Cam Đường làm ra vẻ bị hôn mê ngửa người tựa lưng vào ghế để chờ cơ hội thoát thân.


Thanh âm thiếu phụ bỗng vang lên:
- Hừ! Gã này quả là đi tìm cái ch.ết!
Tiếp theo là tiếng Tây Môn Tung cất lên hỏi:
- Bây giờ ta nên xử trí với gã ra sao?
C - Giết gã đi!
- Nếu bọn Thiên Tuyệt kéo đến hỏi tội thì sao?


- Việc gì mà sợ? Thám tử về báo rằng thằng lỏi này ra khỏi lữ điếm để đến dự cuộc hội họp nào đó. Gã không nói với bọn thủ hạ là đến bản bảo thì bọn Thiên Tuyệt lấy bằng cớ nào để đến đây đòi người được?
- Giết gã bằng cách nào?


- Phá hủy thi thể đừng để chút dấu vết gì.
Cam Đường nghe thiếu phụ nói vậy thì ruột gan tan nát.
Tây Môn Tung lại nói:
- Hay là hãy giam gã lại chờ cho...
Thiếu phụ ngắt lời:
- Bất tất phải thế. Đêm dài sinh ra lắm chuyện.


Cam Đường trong lòng nghi hoặc. Chàng lấy làm tiếc rằng Tây Môn Tung mới nói nửa câu, không hiểu lão nói chờ ai? Lão đường đường là một bảo chúa mà chẳng những nhất nhất phải tuân theo mệnh lệnh của người đàn bà, mà dường như trong bóng tối còn có người khác giật dây nữa. Thiệt là khó hiểu!


Thiếu phụ lên tiếng gọi:
- Nội vụ quản sự đâu!
Bên ngoài sảnh đường một thanh âm khàn khàn đáp lại:
- Có ty chức đây.
Tiếp theo là tiếng bước chân đi quanh cũi sắt. Chàng chắc đó là nội vụ quản sự đang đi vào.
Thiếu phụ lại lên tiếng:
- Bắt gã này đem ra.
- Xin tuân lệnh.


Thiếu phụ lại dặn:
- Phải cẩn thận mới được. Nghe nói bọn Thiên Tuyệt có nhiều tà pháp lắm đấy.
- Ty chức đã biết rồi.
Hai tiếng cách vang lên, mặt trong cũi sắt nâng cao lên hai thước.
Cam Đường hé mắt nhìn trộm thì thấy một lão già áo xanh bò sát người xuống đất theo chỗ hở chuồn vào.


Choang một tiếng! Giậu sắt lại hạ xuống tới mặt đất.
Cam Đường bất giác rủa ngầm một câu:
- Thiệt là quân gian trá!
Lão già áo xanh giơ tay lên thủ thế thận trọng tiến lại gần Cam Đường. Lão không thấy động tĩnh gì thì nhanh như chớp, một tay chụp xuống cườm tay chàng còn một tay bóp cổ chàng.


Ta đã biết võ công phái Thiên Tuyệt khác hẳn võ học thông thường. Cam Đường không để tâm gì đến chuyện huyệt đạo bị phong tỏa. Chàng vẫn nhắm mắt và bít chặt đường hô hấp để mặc cho lão già muốn làm gì thì làm. Chàng chỉ cầu sao ra khỏi được cái cũi sắt này là không sợ gì nữa.


Hai tiếng “sầm sầm” vang dội. Giậu sắt từ từ đưa lên.
Thiếu phụ lại ra lệnh:
- Đưa gã đến Hình phòng.
Cam Đường bị người nắm chặt đem đi. Chàng ngấm ngầm phát giác ra sau khi chuyển mấy khúc quanh thì một mùi máu tanh sặc sụa xông vào mũi. Chàng chắc đã đến Hình phòng.


Quả nhiên tiếng bước chân dừng lại. Những tiếng xê dịch bàn ghế lùi vào phía sau cũng yên rồi. Thiếu phụ lại lên tiếng:
- Khâu đường chúa đích thân ở lại để gia hình. Còn bao nhiêu đệ tử của Hình phòng phải lui ra hết.


Mấy gã đại hán mặc áo đỏ lui ra ngoài phòng. Cửa phòng đóng lại sầm một tiếng.
Cam Đường không sao hiểu được vì lẽ gì mà người ra lệnh hoàn toàn lại là thiếu phụ, còn Tây Môn Tung tựa hồ chỉ là một cái bồ nhìn.
Thiếu phụ đột nhiên chuyển sang thanh âm cực kỳ lạnh lẽo nói:


- Sư huynh! Thiệt là nguy hiểm!
Tây Môn Tung hỏi lại:
- Điều chi nguy hiểm?
- Suýt nữa bị thằng lỏi này lừa gạt.
- Lừa gạt cái gì?


- Lúc đầu tiểu muội hoài nghi sao lại có người giống gã đến thế! Gã đến đòi người bạn tới đây ngày trước, ngờ đâu té ra lại là chính gã. Bây giờ mới biết Ngũ Thiên Tài ngày nọ làm không xong việc.
- Theo lời sư muội thì thằng lỏi đó chưa ch.ết sao?


- Hiện gã ở trước mặt chúng ta đây.
- Gã này rõ ràng là thiếu chủ phái Thiên Tuyệt kia mà. Vả lại võ công gã...
- Đó là vấn đề mà bây giờ chúng ta phải điều tr.a cho biết rõ.


Cam Đường cực kỳ kinh hãi. Chàng không ngờ bị đối phương phát giác ra gốc gác mình rồi. Nhưng chàng vẫn nhẫn nại không hở môi, lặng lặng để nghe biến chuyển. Bỗng Tây Môn Tung hắng giọng một tiếng rồi nói:
- Tùy quản sự!
Lão nội vụ quản sự họ Tùy đang nắm giữ Cam Đường lên tiếng đáp:


- Ty chức hiện chờ lệnh đây.
- Hãy bẻ trật hai cánh tay gã ra trước rồi hãy cho tỉnh lại.
- Xin tuân lệnh.
Một tiếng rú kinh khủng vang lên. Máu phun tung tóe. Đầu óc nội vụ quản sự họ Tùy bị vỡ nát.
Huỵch một tiếng! Hắn ngã lăn ra.


Cam Đường mắt tóe hào quang, mặt đầy sát khí, đứng sững đương trường.
Tây Môn Tung, thiếu phụ xinh đẹp, Hình Đường đường chúa họ Khâu đều cả kinh thất sắc, không ai hiểu được tại sao lại xảy ra tình trạng này.


Cam Đường đảo mắt nhìn các hình cụ trong phong loang lổ vết máu, lòng chàng không khỏi hồi hộp. Chàng bỗng để mắt nhìn tới, Hình Đường đường chúa họ Khâu lại càng phát sợ thấy run.
Chàng có ngờ đâu người phụ trách công việc máu me tanh tưởi cũng lại là một thiếu phụ trung niên.


Trên chốn giang hồ dùng phụ nữ vào việc chấp chưởng Hình Đường là một điều hiếm có.


Mụ họ Khâu này mặt mũi còn ghê tởm hơn quỷ sứ. Nửa mặt bên phải hãy còn nguyên da thịt trắng trẻo, nửa mặt bên trái dường như bị chất kịch độc gì làm cho hư nát, trông không còn rõ đâu là mắt, là mi. Da thịt bầy nhầy chỗ lồi chỗ lõm tựa hồ như một phiến đá lởm chởm mà chỗ nào cũng tím đen. Sự thực mụ chỉ còn một mắt bên phải.


Cam Đường đảo mắt nhìn một lượt rồi day lại ngó Tây Môn Tung nghiến răng nói:
- Lão thất phu kia! Phen này nhất định ngươi phải ch.ết.
Tây Môn Tung cười khằng khặc đáp:
- Chưa chắc!
Cam Đường bỗng thấy chân nhũn ra thì ngấm ngầm kinh hãi la thầm:
- Nguy rồi!
Chàng liền nhảy vọt lên...


Giữa lúc ấy ba luồng kình khí mãnh liệt chụp xuống người chàng.
Cam Đường nghiến chặt hai hàm răng, né người đi vọt lên không. Kình lực chàng như sóng cồn đập vào cửa phòng đánh sầm một tiếng. Người chàng hất lộn trở lại.
Hiển nhiên cửa phòng cũng bằng sắt đúc.


Cam Đường lại đảo mắt nhìn quanh thì thấy trước mặt mình cách chừng ba thước có một cái hồ sâu tới ba trượng. Dưới đáy hồ những mũi đao nhọn hoắt chổng lên. Ai vô phúc rớt xuống thì hậu quả không cần nói cũng biết.


Hai lần gặp hiểm nghèo, Cam Đường biết rằng trong bảo này bố trí các cơ quan trùng điệp, không thể đề phòng cho xiết được. Nếu không chụp lấy thời cơ này hạ độc thủ ngay đi là nguy hiểm cho mình.
Nghĩ vậy chàng phóng người nhảy xổ vào Tây Môn Tung nhanh như điện chớp.


Nhưng chàng mau lẹ thì đối phương lại mau lẹ hơn.
Vách sau Hình phòng đột nhiên có cửa ngầm mở ra, Tây Môn Tung chuồn qua đó đi thoát.


Thân pháp Cam Đường cũng mau lẹ phi thường, chàng cũng vọt theo ra. Phía sau chưởng kình xô đến như sóng cồn, càng khiến cho người chàng lướt mau hơn. Chàng bắn ra ngoài năm trượng mới đứng vững lại.


Cam Đường đảo mắt nhìn thì thấy khu này là một cái vườn hoa, còn Tây Môn Tung không biết biến đi ngã nào rồi.


Cam Đường ngần ngừ một chút rồi nhảy xổ vào đình viên. Chàng vừa nhô lên hụp xuống hai cái thì cảnh vật trước mắt đã hoàn toàn biến đổi. Vừa rồi rõ ràng là chốn đình viên hoa cỏ tốt tươi mà chớp mắt đã biến thành một khu rừng núi hiểm hóc, bao la không biết đến đâu là cùng tận. Chàng tả xung hữu đột cũng không sao tìm ra được phương hướng. Bây giờ chàng mới biết trong Ngọc Điệp Bảo có bày “Thượng Cổ Kỳ Trận” tức là chỗ này.


Về kỳ môn trận pháp Cam Đường chẳng hiểu chút gì, nhưng chàng cũng biết một nguyên tắc là cứ xông trận bừa bãi thì chỉ tổn hao mòn khí lực chẳng ích gì. Chàng liền đứng yên lại để xem đối phương đối phó với mình ra sao.
Một giờ trôi qua!
Hai giờ lại trôi qua!....


Trong trận ngày cũng như đêm, một màu tối om. Chàng không có cách nào biết được mình bị hãm trong trận đã bao lâu. Lúc đầu chàng còn ỷ vào nội lực tinh thâm để chống chọi. Sau chàng cảm thấy đầu óc hoang mang, tâm thần hoảng hốt mà chàng chẳng có cách nào kiềm chế được.


Với một tay cao thủ đặc biệt, chàng còn có thể chống chọi được năm ba ngày.
Nhưng tại đây chàng cảm thấy tinh thần đã bắt đầu tan vỡ. Tình trạng dị thường này chính là chỗ huyền ảo của kỳ trận.


Dần dần trong đầu óc chàng đã không cảm giác được thương yêu hay là cừu hận nữa mà chỉ thấy một nỗi buồn bâng khuâng man mác để đi vào một trạng thái vô ý thức. Sau cùng Cam Đường ngã lăn ra.


Lúc Cam Đường tỉnh lại thì thấy mình được đặt trên một cổ hình cụ trong Hình phòng. Hai xương tay chỗ đầu bả vai bị vặn trật khớp. Hai cổ tay bị trói chặt. Hai chân chàng thì đặt vào giữa một thứ hình cụ kỳ dị như hai hàm răng chó. Hai hàm răng ngậm chặt vào thì nhất định phải đứt thịt gãy xương.


Mụ Hình Đường đường chủ mặt tựa quỷ sứ đứng trơ như tượng đá bên cổ hình cụ.
Tây Môn Tung vẫn chưa thấy lộ diện. Thiếu phụ xinh đẹp thì ngồi ngất ngưởng sau án. Lúc này nét xinh đẹp đã bị vẻ hung dữ thâm độc bao phủ khiến ai trông thấy cũng phải sợ run.


Cam Đường nát ruột tan hồn. Chàng nghiến răng ken két cơ hồ vỡ cả hàm.
Thiếu phụ cất giọng âm trầm hỏi:
- Cam Đường! Trong trường hợp nào mi đã trở nên thiếu chủ phái Thiên Tuyệt, nói đi!
Cam Đường quát lên:
- Mi đừng mơ mộng nữa.
Một ngụm máu tươi vọt ra ngoài miệng.


Thiếu phụ lạnh lùng nói:
- Mi nói thực thì ta tha cho tội ch.ết.
- Không được đâu!
- Mi nên nhớ rằng trước hàm sư tử thì tấm thân ngươi không toàn vẹn được đâu.


- Con nữ ma kia! Bản thiếu chủ mà không ch.ết phen này thì thề sẽ lấy máu rửa Ngọc Điệp Bảo đó. Cả con gà con chó cũng không sống sót.
- Đáng tiếc là vĩnh viễn mi không làm nổi.
Cam Đường rú một tiếng khủng khiếp, khí tức xông lên tận cổ, chàng lại hộc máu ra.
Thiếu phụ hỏi:
- Mi không nói ư!


- Ta đã bảo không được đâu!
- Động hình đi!
Mụ đàn bà mặt như quỷ sứ một mắt chiếu ra tia sáng hung dữ đưa tay vặn chiếc trục xe. Lưỡi sắt như hàm răng chó từ từ hạ xuống. Một tấc, hai tấc, rồi ba tấc. Mũi nhọn xuyên vào da thịt chàng, máu tươi đỏ lòm vọt ra.


Cam Đường nghiến chặt hai hàm răng cho khỏi bật tiếng rên la. Thiếu phụ ra lệnh:
- Hãy dừng lại!
Rồi mụ hỏi Cam Đường:
- Cam Đường! Mi đã chịu nói chưa?
- Ta nhất định... không nói.
Mụ lại quát:
- Động hình đi!


Lưỡi hình cụ quái dị lại cắm xuống. Những mũi nhọn theo những lộ thủng trước xuyên vào. Cam Đường không nhịn được nữa thét lên một tiếng rồi ngất đi.
Thiếu phụ lại cất giọng lạnh lùng nói:
- Cho gã tỉnh lại!


Mụ quỷ sứ đưa ngón tay ra điểm vào huyệt “Thiên Ân” và huyệt “Phúc Kết” trong người Cam Đường.
Cam Đường rên lên một tiếng rồi tỉnh lại. Chàng đau quá toàn thân run lên bần bật.
Thiếu phụ quát hỏi:
- Cam Đường, mi không nói ư?
Cam Đường nhắm mắt không trả lời.


Thiếu phụ biến đổi sắc mặt mấy lần tựa hồ có điều chi mụ không quyết đoán được. Sau cùng mụ nghiến răng nói:
- Cam Đường! Ta không thể thả hổ về rừng được. Ngươi chịu ch.ết đi thôi.
Mụ nói xong rời khỏi chỗ ngồi lại bên Cam Đường giơ tay lên.


Khóe mắt Cam Đường đã rách cả mi, máu ứa ra. Chàng trợn hai mắt tròn xoe.
Con ngươi dường như muốn bật ra ngoài. Vẻ mặt khủng khiếp của chàng khiến người ta không dám nhìn tới.
Thiếu phụ ngần ngừ một lúc rồi cất giọng thâm độc hỏi:
- Cam Đường! Chẳng lẽ mi không nhận được ta ư?


Cam Đường run lên hỏi lại:
- Ngươi đúng là Lục...
- Phải rồi! Chính thị là ta!
Cam Đường la thầm:
- Trời ơi! Mụ quả là kế mẫu ta tên gọi Lục Tú Trinh. Trước kia mụ không hiểu võ công, mà chỉ là người đoan trang hiền thục. Thế mà tại sao mụ lại ra tay độc địa với mình đến thế? Tại sao vậy?


Cam Đường nghĩ vậy, bất giác kêu to lên một tiếng rồi hỏi:
- Sao ngươi lại đối với ta tàn nhẫn thế này?
- Sau khi ch.ết rồi mi sẽ rõ.
- Ngươi...


Cam Đường nghiêng mình đi một chút. Hai chân lại đụng vào những mũi sắt nhọn khiến chàng đau thấu tâm can. Thêm vào đó mối đau khổ về nội tâm không ngớt hành hạ chàng khiến chàng cơ hồ ngất đi lần nữa.


Kế mẫu Lục Tú Trinh cùng Tây Môn Tung mà tàn độc đối với Cam Đường như vậy. Thiệt là một điều mà chàng không sao hiểu được. Chàng tự hỏi:
- Chẳng lẽ Lục Tú Trinh vì gặp cuộc thảm biến mà tinh thần thất thường? Nhưng dường như không phải thế. Tinh thần mụ vẫn tỉnh táo.


Tại sao ngày ấy mụ lại thoát ch.ết được? Tại sao mụ vào nương thân tại Ngọc Điệp Bảo và kêu bảo chúa bằng sư huynh?
Cam Đường còn đang ngẫm nghĩ thì bàn tay Lục Tú Trinh đã hạ xuống bụng chàng. Ngũ quan chàng vọt máu tươi ra. Chàng chỉ rú lên được một tiếng rồi tắt hơi.


Lục Tú Trinh vẻ mặt buồn buồn lẩm bẩm:
- Để cho mi ch.ết được toàn thây là tử tế với mi lắm rồi!
Mụ quỷ sứ hỏi:
- Phó môn chúa! Cái xác này bây giờ đem đi đâu?
Lục Tú Trinh ngẫm nghĩ một lát rồi đáp:


- Khâu đường chúa! Phiền đường chúa theo đường bí mật ra khỏi bảo và chính tay đem gã đi mai táng!
- Ty tòa xin tuân mệnh!
- Ta đi đây!
- Ty tòa xin đưa chân phó môn chúa.
- Miễn đi thôi!
Lục Tú Trinh nói rồi thoăn thoắt ra khỏi Hình phòng đi tuốt.


Mụ họ Khâu cởi thi thể Cam Đường trên hình cụ xuống cắp vào nách. Mụ ấn nút cơ quan một cái trên mặt đất lập tức lộ ra một cửa động. Mụ day lại nhìn khắp Hình phòng một lần nữa rồi mới chui xuống địa động. Cửa động vang lên một tiếng rồi đóng lại.


Gió lạnh căm căm, ánh sao ảm đạm. Cam Đường dần dần hồi tỉnh. Chàng đảo mắt nhìn quanh thì thấy mình nằm giữa bãi tha ma mồ mả trùng điệp.
Chàng bâng khuâng ngồi dậy ngẫm nghĩ, bới tìm trong ký ức, nhớ lại thảm trạng mà chàng đã trải qua trong Ngọc Điệp Bảo. Chàng tự hỏi:


- Ta ch.ết rồi hay là còn sống?
Chàng xét lại toàn thân thì thấy những vết thương trong mình đã liền lại chỉ còn những nốt tím bầm và vấy máu loang lổ ở hai chân, có điều rất lạ là chàng không thấy đau đớn chi hết.
Trong miệng chàng có mùi thơm êm dịu dường như chàng đã uống thuốc linh đan.


Sau cùng chàng kết luận:
- Ta được cứu sống rồi! Nhưng không hiểu ai đã cứu mình?
Chàng đứng lên. Trước mặt chàng có ngôi mả mới mà không dựa bia...
Cam Đường quay đầu lại thì trước mắt hiện ra một người mặt mũi xấu xa kinh khủng. Mụ chính là Hình Đường đường chủ trong Ngọc Điệp Bảo!


Cam Đường nghiến răng vung tay lên muốn phóng chưởng đánh mụ. Nhưng tay giơ lên nửa chừng, chàng vụt nghĩ ra vội thu lại, kinh hãi hỏi:
- Chẳng lẽ tôn giá đã cứu tại hạ ư?
Xú phụ lạnh lùng đáp:
- Ta vâng mệnh đem thi thể ngươi đi mai táng.
- Mai táng tại hạ ư?
- Đúng thế!


Cam Đường ngơ ngác hỏi:
- Vậy mà sao bây giờ tại hạ...
Xú phụ trỏ ngôi mả mới ngắt lời:


- Ngôi mả mới này là mồ chôn ngươi. Ngươi nhớ kỹ là Cam Đường đã bị mai táng rồi. Trên chốn giang hồ không còn có Cam Đường nữa, mà chỉ còn Thi Thiên Đường thôi. Những chuyện đã qua ngươi cứ kể như là Cam Đường mạo nhận tên ngươi mà thôi.


Xú phụ nói vậy khiến cho Cam Đường mắt trợn lên, miệng há hốc ra. Hồi lâu chàng mới lên tiếng:
- Cái ơn cứu mạng sau này tại hạ xin báo đáp.
- Bất tất!
- Tại hạ xin hỏi người độc phụ đó giữ địa vị gì trong Ngọc Điệp Bảo?
- Y là phó môn chúa Ngọc Điệp Môn.
- Lai lịch mụ thế nào?


- Y là vợ yêu của Tây Môn Tung.
- Sao? Vợ Tây Môn Tung ư?
- Phải rồi. Y là bí mật phu nhân!
Cam Đường ngần ngừ một lúc rồi hỏi:
- Thế nghĩa là làm sao? Tại hạ còn muốn tôn giá cho hay Tây Môn Tung có hành vi ám muội bắt đầu từ hồi nào?
- Vào khoảng trên mười năm nay.
- Ủa!


Cam Đường toàn thân run bắn lên lảo đảo lùi lại hai bước. Chàng tự hỏi:
- Sự thực thế này ư? Kế mẫu mình là vợ Tây Môn Tung? Tây Môn Tung là bạn thân với tiên phụ, chẳng lẽ hắn lại muốn giết mình ư?
Xú phụ lạnh lùng nói:
- Đồ gian phu ɖâʍ phụ đó nên giết đi!


Cam Đường giậm chân nói:
- Xin cho biết tôn danh!
- Trên chốn giang hồ họ kêu ta bằng Bán Diện Nhân.
- Bán Diện Nhân ư?
- Đúng thế! Bộ mặt ta chỉ còn một nửa và đó là tiêu biểu rất rõ rệt.
- Tại sao tôn giá lại cứu tại hạ?


- Hiện giờ chưa nói được. Ngươi nhớ lấy là đã ch.ết đi một lần. Sau khi sống lại, con người Cam Đường không còn nữa. Đây ta có chút vật mọn để tặng cho ngươi.
Ngươi giữ lấy mà dùng. Sau này sẽ có phiên tái hội.
Bán Diện Nhân nói xong liệng một cái gói nhỏ xuống rồi chạy đi nhanh như chớp.


Cam Đường trong lòng kinh dị, nhìn theo bóng Bán Diện Nhân cho tới khi mất hút. Tấm lòng chàng nhớ ơn mụ kể sao cho xiết!


Cam Đường lượm gói nhỏ lên mở ra. Dưới ánh sao lờ mờ, chàng không khỏi nhảy lên như người điên. Trong bao rõ ràng là năm tấm mặt nạ bằng da mỏng được chế tạo rất tinh vi. Lại có đủ râu giả tóc giả nữa.
Hành động của Bán Diện Nhân thật đã cao thâm khôn lường.


Cam Đường nghĩ đi nghĩ lại về câu mụ nói:
“Cam Đường đã bị mai táng rồi! Trên chốn giang hồ không còn có Cam Đường nữa...” Vậy thì mình đã ch.ết đi rồi sống lại.
Nếu không thế thì sao mụ lại bảo vâng mệnh đem mình đi mai táng?


Chàng chợt nhớ tới đoạn thứ tám “Công Lực Tái Sinh” ở thiên “Võ Công” trong pho “Thiên Tuyệt Kỳ Thư”. Cuối thiên này có chú rằng muốn hoàn thành đoạn thứ tám, phải trải qua ba lần tử kiếp mà đây mới là một lần, chẳng hiểu sau này họa phúc thế nào?


Cam Đường vội lấy một viên “Hồi Sinh Đơn” mà Thái phu nhân đã cho chàng lúc chàng ra đi, bỏ vào miệng ngậm. Chàng dời chỗ đó để đến một nơi khác kín đáo hơn ngồi vận công.


Thuốc “Hồi Sinh Đơn” công hiệu cực kỳ mau lẹ. Chàng vừa vận nội công thì một luồng nội khí nóng đã cuồn cuộn phát sinh. Chàng theo thân pháp của bản môn phối hợp dược lực vận chuyển khắp trong người mười lần. Chàng lại đem toàn lực thúc vào một trong ba thiên huyệt bên ngoài kỳ kinh bát mạch. Mỗi lần vận động như vậy là một lần chân khí chạy ngược đường làm cho chàng đau đớn vô cùng. Nhưng chàng ở vào tình trạng mũi tên đã đặt lên cung, không bắn ra không được. Mồ hôi ướt đẫm mấy lần áo, nhiệt lực trong mình phát ra kết lại thành một làn sương bao phủ khắp người chàng.


Không biết chàng vận công đã bao lâu. Trong người chàng phát ra một tiếng nổ vì một trong ba thiên huyệt đã được đả thông.


Cam Đường muốn thừa thế tấn công vào hai thiên huyệt kia nữa, nhưng sức công hiệu của “Hồi Sinh Đơn” đã hết. Chân lực cũng mỏi mệt không còn đủ sức. Chàng vội dẫn chân nguyên về đường chính điều hòa lại.
Đến lúc thành công viên mãn thì mặt trời đã lên cao ba sào.


Giữa hồi sương phủ đầy đất mà chung quanh người chàng trong vòng một trượng không có một giọt sương nào.
Cam Đường nhìn lại những vết thương do hình cụ gây ra đều đã mất hết và chàng đã lành mạnh như cũ.






Truyện liên quan