Chương 6: Học viện Rose (1)
Sau khi ăn uống một bữa no nê tại Black Cat, nhóm người Tạ Linh quyết định trở lại học viện Rose - trường học đào tạo các thợ săn và những ma cà rồng đã quy phục theo loài người - cũng là học viện lớn nhất thủ đô.
Các học viên trong trường muốn khóc ròng. Mọi người đều đang ôm ấp hi vọng lôi kéo được một trong bốn vị thiên tài này, ai ngờ người ta quay sang hợp lại thành một tổ đội với nhau.
Người đầu tiên chính là Tiêu thiếu gia, Tiêu Tử Mặc, thiên tài đệ nhất học viện, gương mặt yêu nghiệt thu hút cả nam lẫn nữ, tính cách ôn hòa, đối nhân xử thế rất được lòng người, nhưng mà tốt nhất đừng nên có ý đồ với cậu ta, cẩn thận bị giết trong vô hình, ch.ết mà không rõ nguyên nhân.
Đứng vị trí thứ hai là Vũ Hạo Nhiên thiếu gia, gia tộc cậu có truyền thống lâu đời làm thợ săn, tính cách bốc đồng, dễ nổi nóng, một lời không hợp liền đánh, duy chỉ có trước mặt Tạ Linh, cậu ta mới thu thành cái bộ dạng "cún con" ngoan ngoãn.
Xếp thứ ba là Trần Tĩnh, gia tộc họ Trần chuyên về chế tạo vũ khí, vũ khí một khi đưa ra có giá cả trên trời, nhưng rất nhiều người tình nguyện đổ xô đi mua, nguyên nhân cơ bản vì vũ khí luyện ra quá tinh xảo, sử dụng vô cùng bền bỉ. Trần Tĩnh cũng đi theo con đường luyện khí của tổ tiên, tính cách trầm tĩnh của cậu một phần nào có nguyên nhân từ việc... ngồi một mình tinh chế vũ khí quá lâu, dẫn đến quên luôn ngôn ngữ rồi. Những vũ khí của bốn người nhóm bạn đều xuất phát từ dòng tộc cậu.
Xếp thứ tư là Tạ Linh, cô gái xinh đẹp có tính cách dịu dàng nhưng cũng rất mạnh mẽ, là nữ thần trong lòng các cậu học sinh, và cũng là đối tượng để phái nữ phấn đấu. Gia tộc cô cũng thuộc một trong những gia tộc có dòng dõi lớn. Từ nhỏ cô đã được huấn luyện để trở thành thợ săn chuyên nghiệp.
Ngoài bốn người bọn họ ra, còn 6 vị trí top đầu khác, nhưng họ không lập thành một tổ đội mà ở rải rác các nhóm khác nhau.
-------
Tạ Linh mang theo cô bé lén lút trở về phòng. Còn vì sao cô phải lén lút, đương nhiên vì cô bé này quá thu hút ánh nhìn, cô bé cũng chưa đăng ký nhập học trong trường nữa, bị phát hiện thì cô bị trừ điểm kỷ luật là chắc rồi.
Đặt cô bé nằm trên chiếc giường lớn, mái tóc ánh kim trải dài tán loạn trên tấm đệm xanh dương, làn da trắng tinh nổi bật dưới ánh sáng mặt trời, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, hai hàng mi dày buông xuống như cánh bướm, càng khiến cô bé trông giống một con búp bê hơn.
Tạ Linh nhìn cô bé đến ngây người, cảm thấy nhìn bao lâu cũng không đủ. Ngoài Tiêu Tử Mặc đẹp đến yêu nghiệt, thì đây là lần đầu tiên cô gặp một người khác xinh đẹp như vậy, nhưng lại là vẻ đẹp trong trẻo, tinh khiết.
"...Em còn định ngủ đến khi nào đây." Tạ Linh thở dài một hơi. Cô vừa xoay người, định ra ngoài mua thêm một số vận dụng, chợt cảm thấy sau lưng một trận lạnh toát, cô vội vàng nhìn lại.
Cô bé trước đó vẫn nằm an ổn trên chiếc giường, hai mắt mở to nhìn chằm chằm cô, trong đôi mắt tím là một mảng hư vô, mờ mịt.
Tạ Linh thoáng sững người, cô bé... tỉnh rồi? Khi nhìn đến đôi mắt của cô bé, Tạ Linh có chút né tránh, không như tưởng tượng của cô, đó không phải là một đôi mắt trong suốt, đáng yêu, mà là đôi mắt rất... đáng sợ.
Cô bé khẽ cử động khớp tay, bàn tay cứng ngắc như khớp nối của những con búp bê. Cô bé mượn lực, chống tay ngồi dậy. Lại đưa mắt nhìn về phía Tạ Linh, "Chị... là ai?"
Khi nghe giọng nói có chút khàn khàn, Tạ Linh như sực tỉnh, phát hiện ra mình vẫn còn đang nhìn chằm chằm cô bé, cô hơi cúi đầu xuống, hai má đỏ lên ngượng ngùng, "...Chị tên Tạ Linh, còn em?"
"...Dĩ Lệ Khải." Cô bé nhẹ đáp.
"Tên em nghe thật lạ nha."
"Nước... Em muốn nước." Cô bé đưa tay lên cổ xoa nhẹ, âm vực khàn đặc.
Tạ Linh nhanh chóng tiến đến bàn nước, trong giọng nói mang theo chút lo lắng, "Đợi chị một chút!"