Chương 39: biết chữ
Sáng sớm Diệp Trăn Trăn thức dậy liền đến phòng Hứa Du Ninh.
Gần đây nàng suy nghĩ, kiếp trước nàng đọc sách nhiều năm như vậy cũng không thể uổng phí được. Nàng phải để cho người bên ngoài biết nàng biết chữ, như vậy về sau nàng mới có thể giống như Hứa Du Ninh sao chép kinh thư, kiếm tiền giúp đỡ gia đình.
Nhưng mà trước kia nguyên thân dù sao cũng là đứa ngốc, hơn nữa nữ hài tử nông thôn cơ bản cũng không vào học đường thôn đọc sách, nếu như nàng để người khác biết nàng biết chữ, chỉ sợ cho dù Diệp Tế Muội cũng sẽ hoài nghi.
Cho nên nghĩ một hồi, chỉ có thể đi tìm Hứa Du Ninh, nói nàng muốn biết chữ, nhờ hắn dạy nàng.
Trong lòng kỳ thật còn có chút thấp thỏm, lo lắng Hứa Du Ninh sẽ không dạy, dù sao thời đại này chú trọng ở nữ tử không phải tài mà là đức, đệ tử học đường trong thôn không có ai là nữ cả. Hơn nữa hiếm khi nghe nói trong thôn có nữ nhân biết chữ.
Cũng may Hứa Du Ninh hơi suy nghĩ một lát rồi đồng ý. Sau đó nói cho Hứa Hưng Xương chuyện này, Hứa Hưng Xương cũng rất đồng ý, từ trong học đường cầm một quyển « Tam Tự kinh » trở về, bảo Hứa Du Ninh dạy nàng.
Thế là hiện tại Diệp Trăn Trăn cầm trong tay quyển « Tam Tự kinh » đọc, Hứa Du Ninh thì ngồi sau thư án nâng bút sao chép kinh thư.
Thời tiết lạnh dần, Diệp gia gia sát vách nhà bọn họ nhận việc cũng ít đi, hai cha con nhà họ có thể làm xong, cũng không còn phân việc cho Hứa Du Ninh làm nữa. Ấy vậy nên Hứa Du Ninh kêu Diệp Trăn Trăn đẩy hắn đi đến ngôi miếu phía Đông đầu thôn, nhận kinh thư trở về sao chép.
Không giống với đời sau đều là chữ giản thể, trên quyển Tam Tự kinh này đều là chữ phồn thể. Nhưng may mắn hơn chút là chữ giản thể và chữ phồn thể nét bút đều giống nhau, mặc dù có hơi khác, nhưng đoán mò Diệp Trăn Trăn cũng có thể biết đại khái. Nếu đụng phải chữ nàng đoán không ra, Diệp Trăn Trăn sẽ hỏi Hứa Du Ninh.
Hứa Du Ninh là người rất có kiên nhẫn. Mỗi lần như vậy, chẳng những ôn nhu chỉ cho nàng cách đọc mà còn giải thích ý nghĩa của những chữ đó. Thậm chí còn hiểu sâu biết rộng giảng giải chữ này được dùng ở những ở nơi nào.
Diệp Trăn Trăn đã cảm thấy Hứa Du Ninh nếu như làm lão sư, vậy khẳng định sẽ là một lão sư rất xuất sắc.
Mà có một lão sư như vậy, nàng cảm thấy kế hoạch ‘biết chữ’ của nàng sẽ nhanh chóng được thực hiện.
Dù sao nàng vừa nhìn đã nhận ra chữ này, nhưng muốn giả vờ không biết, học hiểu từ từ kỳ thật vẫn là một chuyện rất phí tâm. Mà phải tránh Hứa Du Ninh nhận ra nàng biết chữ, nàng còn phải thường xuyên hỏi hắn cái chữ này đọc như thế nào, cái chữ kia là có ý gì, thật phiền toái.
Thế là lúc này Diệp Trăn Trăn nhìn Hứa Du Ninh cúi đầu nâng bút sao chép kinh thư, viết ra cả đám chữ đều rất trang nghiêm, cũng rất đoan chính, trong nội tâm nàng hâm mộ, sau đó nói: "Ca ca, ta cũng muốn học viết chữ."
Hứa Du Ninh nghe vậy cũng không ngẩng đầu, chỉ cười nói: "Được. Chờ ta viết xong một trang này sẽ dạy cho muội."
Trong lòng của hắn thích cô muội muội này, cảm thấy nàng là người lương thiện đơn thuần, phàm là nàng muốn làm chuyện gì, hắn sẽ rất ít khi trái ý nàng.
Có một lần Diệp Hà Hoa đến nhà bọn họ để thông cửa, nhìn thấy huynh muội bọn họ ở chung, từng cười nói với Diệp Tế Muội, xem hai cái huynh muội bọn họ còn thân thiết hơn huynh muội nhà khác. Hứa Du Ninh lúc ấy nghe cũng cười.
Trước kia trong nhà chỉ có hắn và Hứa Hưng Xương, hắn xưa nay không hiểu được cảm giác có muội muội sẽ như thế nào, nhưng bây giờ hắn biết.
Mỗi lần nghe được nàng nũng nịu kêu hắn ca ca, thấy nàng nhoẻn miệng cười với hắn, trong lòng sẽ cảm thấy mềm mại. Mà mỗi lần thấy được nàng không vui vẻ, nhăn mày, liền hận không thể cho nàng tất cả, chỉ cần nàng có thể vui vẻ trở lại.
Huống chi chỉ là dạy nàng viết chữ mà thôi. Đương nhiên nàng muốn thế nào thì như thế ấy.
Diệp Trăn Trăn nghe được Hứa Du Ninh đồng ý cũng thật vui mừng, đặt « Tam Tự kinh » trong tay xuống, nhu thuận ngồi ở một bên. Cũng không ầm ĩ, tay phải chống cằm, yên lặng nhìn Hứa Du Ninh sao chép kinh văn.
Bàn tay Hứa Du Ninh rất đẹp. Ngón tay thon dài cân xứng, móng tay hẹp dài, cắt gọt sạch sẽ. Chỉ nhìn tay thôi sẽ cảm thấy hắn là người rất ôn hòa.
Hơn nữa mặc dù lớn lên ở nông thôn, nhưng Diệp Trăn Trăn luôn cảm thấy trên người Hứa Du Ninh có một loại khí chất thanh tao cao quý. Có lẽ là bởi vì hắn quá trầm tĩnh, đối mặt với chuyện gì cũng vẫn là dáng vẻ bình tĩnh ung dung.
Ví như lúc này, Hứa Du Ninh chỉ là cúi đầu nâng bút rất an tĩnh viết chữ, không làm chuyện gì khá, cũng không nói lời nào, nhưng Diệp Trăn Trăn vẫn cảm thấy hắn như một quý công tử.
Đáng tiếc bản thân không vẽ tranh, bằng không có thể vẽ cảnh này lại. Nhưng không có vấn đề gì, Hứa Du Ninh không phải biết vẽ sao, còn vẽ rất đẹp, về sau có thể nhờ hắn dạy mình.
Trong đầu Diệp Trăn Trăn đang nghĩ ngợi những việc này, Hứa Du Ninh đã chép xong một trang kinh văn, đặt bút trên giá.
Giá bút chính tay hắn làm. Cũng không có gì phức tạp, chỉ là lấy một đoạn gỗ, chạm trổ thành chữ sơn (山). Là loại giá bút kiểu dáng đơn giản nhất.
Bắt gặp ánh mắt Diệp Trăn Trăn nhìn chằm chằm cái giá bút, hắn bèn cười nói: "Chờ sau này muội biết viết chữ, ta sẽ làm một cái giá bút hình con thỏ cho muội."
Diệp Trăn Trăn tuổi thỏ. Mà ở trong lòng Hứa Du Ninh, cảm thấy Diệp Trăn Trăn không khác con thỏ là mấy. Tính cách nhu thuận mềm mại, chỉ muốn để cho người ta ôm vào trong ngực, đưa tay khẽ vuốt ve bộ lông trên người nàng, hay đưa tay nhẹ nhàng sờ nắn lỗ tai dài của nàng.
Sau một thời gian dài ở chung, Diệp Trăn Trăn và hắn đã rất quen thuộc, trong lòng chân chính xem hắn như ca ca ruột, cho nên cũng không còn giống như trước kia, Hứa Du Ninh đưa nàng thứ gì nàng còn cảm thấy ngại ngùng nhận lấy. Hiện tại nàng thậm chí cũng dám đưa ra yêu cầu với Hứa Du Ninh: "Ta muốn gỗ đào. Hơn nữa tốt nhất là một cặp. Một cặp mới tốt, một con thỏ trông rất cô đơn."
Lúc nàng đưa ra yêu cầu Hứa Du Ninh vẫn luôn nhìn nàng mỉm cười.
Tia nắng sớm từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rơi trên đầu, trên vai nàng. Ngay cả trong con ngươi của nàng dường như cũng có ánh nắng khẽ rải vào, sáng ngời.
Hàng lông mày nhỏ bé hơi giương lên, làm cho cả người đều rất linh động hoạt bát.
Thời điểm Diệp Trăn Trăn vừa tới đến nhà bọn họ mặc dù cũng sẽ gọi hắn và Hứa Hưng Xương, nhưng Hứa Du Ninh nhìn ra được, Diệp Trăn Trăn kỳ thật vẫn còn lo lắng, đối với bọn họ cũng rất khách sáo. Tính cách tương đối ngại ngùng, có thể im lặng thì tận lực im lặng, trên mặt cũng rất ít tươi cười. Nhưng bây giờ nàng đã trở nên thích cười, dần dần thân cận với bọn họ hơn, người cũng trở nên hoạt bát. Có lời nào cũng dám nói với bọn họ.
Hứa Du Ninh cảm thấy như bây giờ rất tốt. Hắn tình nguyện có một tiểu muội muội như thế này, cũng rất tình nguyện sủng ái nàng như thế này, nhìn nàng mỗi mỗi ngày đều vui vẻ.
Cho nên đối mặt với yêu cầu này của Diệp Trăn Trăn, hắn không có chút dị nghị nào, khóe miệng tươi cười đáp ứng: "Được."
Diệp Trăn Trăn cũng cười. Mặt mày cong cong, nhìn rất đáng yêu.
Bên ngoài truyền đến tiếng Diệp Tế Muội gọi: "A Ninh, Trăn Trăn, ra ăn sáng nào."
Diệp Trăn Trăn thưa dạ, sau đó đứng lên đẩy Hứa Du Ninh xoay người đi ra ngoài.
Ra đến nhà chính, chỉ thấy Diệp Tế Muội đang mang một dĩa rau cải bó xôi để lên bàn, nhìn thấy hai người bọn họ, liền bảo bọn họ: "Mau tới đây ăn cơm."
Hứa Hưng Xương vốn đang ngồi trên ghế, lúc này cũng đứng lên giúp đỡ Diệp Trăn Trăn đẩy Hứa Du Ninh đến bên bàn.
Điểm tâm là cháo gạo. Bởi vì củ cải đã trưởng thành, có thể ăn, Diệp Tế Muội còn cắt hai củ cải thành sợi, bỏ muối và gia vị vào ướp. Chờ lượng nước bên trong củ cải tách ra, dùng tay bóp ráo nước bên trong củ cải đi, lại thêm bột mì quấy thành bánh, thả vào chảo dầu, chiên một dĩa bánh củ cải sợi vàng giòn.
Uống chén cháo được nấu loãng đặc vừa phải, ăn thêm một miếng bánh củ cải sợi, Diệp Trăn Trăn cảm thấy rất thỏa mãn. Đương nhiên, cũng rất no.
Đợi nàng ăn xong một bánh củ cải, đang giơ đũa kẹp cái thứ hai trong mâm thì nghe được Diệp Tế Muội đang nói chuyện với Hứa Hưng Xương.
"Buổi sáng ta mang y phục ra hồ giặt thì gặp Ngọc Trân, nàng nói nàng hôm nay phải vào trấn mua chút đồ. Ta thấy bông vải trong nhà đã dùng hết, cũng cần mua một ít. Mắt thấy thời tiết cũng sắp lạnh, còn phải lên trấn cắt hai khối vải làm cho ta và Trăn Trăn một người làm cái áo bông, nên nói với Ngọc Trân rằng lát nữa sẽ cùng nàng lên trấn."
Hứa Hưng Xương vội vàng trả lời: "Được, nàng đi đi. Mang nhiều tiền trên người, muốn mua cái gì thì mua cái đó, đừng tiết kiệm."
Tất cả thu nhập trong nhà bao gồm cả thúc tu* của Hứa Hưng Xương và tiền khắc gỗ, sao chép kinh thư của Hứa Du Ninh toàn bộ đều giao cho Diệp Tế Muội quản lý. Diệp Tế Muội ngay từ đầu còn cảm thấy ngại ngùng, từ chối, nhưng bị Hứa Hưng Xương và Hứa Du Ninh kiên trì, nói nàng là nữ chủ nhân nhà này, tiền bọn họ kiếm không giao cho bà cho ai?
*tiền lễ đưa thầy dạy học.
Nói mãi Diệp Tế Muội cuối cùng cũng đành phải nhận. Nhưng bà chưa từng phung phí một đồng, nếu muốn mua cho nhà cái gì, cũng nhất định phải thương nghị cùng Hứa Hưng Xương trước.
Diệp Tế Muội cười gật đầu: "Chàng yên tâm đi, ta biết rồi."
Bà còn mang theo một phần đồ cưới tới. Hơn nữa hiện tại Hứa Hưng Xương và Hứa Du Ninh hai cha con đều kiếm tiền, cuộc sống trong nhà vẫn không mấy khó khăn.
Diệp Trăn Trăn lúc này vừa cắn bánh củ cải sợi vừa suy nghĩ đến chuyện gì đó.
Xuyên qua nơi dị thế một thời gian rồi, nàng vẫn quanh quẩn ở thôn Long Đường. Không, chính xác mà nói, là lấy Hứa gia làm trung tâm và chỉ đi tới những nơi lân cận. Thôn Long Đường rất lớn, còn có nhiều nơi nàng chưa đi qua.
Vốn dĩ nàng cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, nhưng mà hiện tại nghe Diệp Tế Muội nói lên trấn, nàng bỗng nhiên rất hào hứng muốn lên trấn dòm ngó một chút.
Đời trước nàng mặc dù là học sinh tốt, ngoan ngoãn khéo léo xưa nay không gây chuyện, cũng rất ít đi nơi chốn quá náo nhiệt, nhưng nàng kỳ thật cũng không phải là trạch nữ, chỉ cần có rảnh rỗi cũng sẽ ra ngoài chơi đùa.
Vội quay đầu nhìn Diệp Tế Muội, nói: "Nương, con cũng muốn cùng nương lên trấn xem một chút."
Diệp Tế Muội cự tuyệt: "Như vậy sao được? Lát nữa cha con còn phải đến học đường dạy học, con lại đi trên trấn với ta, cứ để ca con ở nhà một mình sao? Nương không yên lòng."
Lại ôn tồn thuyết phục Diệp Trăn Trăn: "Trăn Trăn ngoan, con ở giúp đỡ ca ca, nương mang cho con đường trắng bánh ngọt nhé."
Hứa Du Ninh đi đứng không tiện, đi đâu không tiện, Diệp Tế Muội đương nhiên không yên lòng để một mình hắn ở nhà. Có Diệp Trăn Trăn, Hứa Du Ninh muốn đi nơi nào Diệp Trăn Trăn còn có thể đẩy hắn đi.
Diệp Trăn Trăn nghĩ một chút, cái này đúng thật có lý. Thế là khẽ gật đầu: "Được. Con ở nhà giúp đỡ ca ca."
Hứa Du Ninh cách bàn ngồi đối diện nàng, lúc này thấy vẻ mặt nhu thuận gật đầu của nàng, chỉ cảm thấy cả trái tim đều mềm nhũn.
Vừa rồi nghe nàng nói, rõ ràng là rất muốn đi lên trấn. Trẻ con nông thôn đúng thật rất hiếm khi được một lần lên trấn. Nếu đổi lại là đứa trẻ khác, nghe người lớn nói không cho mình theo lên trên trấn, không chừng đến khóc rống thành dạng gì rồi. Nhưng Diệp Trăn Trăn lại lập tức ngoan ngoãn đồng ý.
Mà sở dĩ nàng làm như vậy rõ ràng chính là bởi vì hắn.