Chương 58: sinh bệnh
Diệp Trăn Trăn bị Hứa Du Ninh đánh thức.
Lúc nàng tỉnh lại còn rất mơ màng, đôi mắt mở to không có tiêu cự nhìn qua Hứa Du Ninh.
Hứa Du Ninh thấy thế, ý cười trong mắt không nhịn được càng thêm mềm mại hơn, giọng nói phát ra cũng càng thêm dịu dàng hơn.
"Trong thùng lửa không ấm áp, muội lên giường ngủ đi."
Cả người Diệp Trăn Trăn còn chưa kịp khôi phục lại phản ứng, chẳng qua là theo bản năng ồ một tiếng, sau đó liền xốc tấm đệm đắp trên người lên bước ra khỏi thùng lửa, đi vào phòng mình, cởi giày cởi áo bông bò lên giường ngủ.
Hứa Du Ninh thấy nàng nhu thuận như vậy ngược lại có chút không yên lòng, sau đó vội vàng lăn xe lăn vào phòng nàng nhìn xem, chỉ thấy nàng đã nhắm mắt ngủ say.
Nhớ tới phản ứng mơ mơ màng màng liên tiếp vừa rồi của nàng kia, Hứa Du Ninh không ngừng cười được. Sau khi cười xong thấy nàng còn chưa đắp kín chăn màn, bả vai vẫn lộ ra bên ngoài liền lăn xe lăn tiến lên kéo kéo chăn màn lại cho nàng rồi lại đem các góc chăn kẹp vào trong,. Lúc này mới xoay người quay trở về nhà chính.
Lúc đầu hắn cũng muốn gác đêm cùng với Diệp Trăn Trăn. Cho dù Diệp Trăn Trăn Hỏa ngủ thiếp đi bên thùng lửa, sẽ không chơi diệp tử bài giết thời gian với hắn nữa, cũng sẽ không chuyện cùng với hắn. Nhưng cho dù chỉ là lẳng lặng nhìn vẻ mặt say ngủ của nàng, hắn cũng có thể cảm nhận được nàng đang phụng bồi mình.
Như vậy cũng đã rất tốt rồi. Hơn nữa bên trong thùng lửa cũng rất ấm áp, nàng ngủ ở bên trong hắn cũng yên tâm.
Nhưng mà thời gian một đêm quá dài, lửa than trong chậu gốm dần dần lụi tắt, bên trong thùng lửa dần dần không còn ấm áp nữa, sao lại để cho nàng tiếp tục ngủ ở nơi này được đây? Liền vội mở miệng gọi nàng trở về phòng ngủ
Mà bản thân hắn thì trở lại nhà chính, cầm lấy bộ diệp tử bài kia, từ từ lần lượt nhìn xem từng cái một.
Cũng may gà đã gáy rồi, bầu trời sẽ dần dần sáng lên. Đợi đến lúc hừng đông là hắn có thể trở về phòng để đi ngủ rồi.
...
Lúc Diệp Tế Muội tỉnh dậy vào sáng sớm chỉ cảm thấy đầu mình vẫn còn chóng mặt như cũ.
Đỡ trán một lúc lâu nàng mới nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua. Quay đầu liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hứa Hưng Xương vẫn còn đang ngủ say, nàng ngay lập tức ảo não hận không thể nện vào đầu mình hai quyền đầu mới thôi.
Sao hai người lớn bọn họ có thể uống say rồi vứt bỏ hai đứa nhỏ Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn trong bữa cơm tất niên đây? Cũng không biết buổi tối hôm qua hai người bọn chúng trải qua như thế nào nữa.
Vội vàng khoác áo bông lên vai rời giường, chạy tới nhà chính nhìn xem.
Chỉ thấy trên bàn đặt một bộ diệp tử bài xếp chồng ngay ngắn, trên chỗ tựa lưng thùng lửa phủ hai chiếc tấm nệm đã được xếp gọn lại, trên mặt đất vỏ hạt dưa vỏ đậu phộng cùng vỏ trứng gà rải rác (tập tục nơi đây, mùng một tết không thể quét dọn, nếu không thì sẽ đem tài vận trong nhà quét đi, vì vậy Hứa Du Ninh mới không có thu dọn những thứ dưới đất này), liền biết chắc rằng hai người Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn đã gác đêm tối hôm qua.
Trong lòng lại càng hổ thẹn hơn.
Đêm giao thừa, hai người lớn thì đi ngủ lại để cho hai đứa nhỏ gác đêm, ở đâu có chuyện như vậy nha.
Nhưng nhìn thấy bây giờ canh giờ vẫn còn sớm. Hơn nữa nàng vừa mới thấy trong phòng sáng sủa hơn ngày trước rất nhiều, liền tiến đến bên cửa sổ từ trong khe hở nhìn thoáng ra bên ngoài, chỉ nhìn thấy tuyết đọng trên mặt đất đã rất dày, bầu trời vẫn đang có tuyết bay. Tối hôm qua Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn gác đêm, có lẽ cũng mới trở về phòng ngủ không lâu, chẳng lẽ bây giờ lại đánh thức hai người bọn chúng sao?
Dù sao hôm nay tuyết rơi, trời lạnh gay gắt, bữa sáng ăn trễ một chút cũng không có chuyện gì. Cho nên nàng vẫn là trở về phòng ngủ một chút nữa, để cho mọi người trong nhà cũng nghỉ ngơi thêm một chút.
Quyết định chủ ý, Diệp Tế Muội liền xoay người trở về phòng, cởi áo bông ra nằm dài lên trên giường.
Lại ngủ thêm nửa canh giờ nữa, thấy trời bên ngoài đã sáng bừng lên, lúc này nàng mới mặc quần áo rời giường.
Kéo hai cánh cửa chính ra nhìn xem. Tốt lắm, toàn bộ bên ngoài được bao phủ bởi một vùng băng tuyết trắng xóa. Tảng băng dưới mái hiên tảng băng rũ xuống dài đến một thước, lạnh gió thổi vào mặt liền giống như dao róc da.
Diệp Tế Muội xoa xoa đôi bàn tay, chạy một mạch đến mở cửa phòng bếp ra, bắt đầu nấu nước nóng nấu bữa sáng.
Tối hôm qua nàng làm một bàn cơm tất niên phong phú, bây giờ vẫn còn thừa lại không ít. Hâm nóng lên rồi lại xào thêm chút rau cải là có thể ăn cơm.
Biết rõ Diệp Trăn Trăn thích ăn bánh bò, chờ đến lúc cơm gần nấu chín nàng còn đặc biệt đặt mấy cái bánh bò lên trên mặt cơm nóng. Sau đó tự mình múc nước ấm ở bên trong bếp lò rửa mặt xong rồi lại đi gọi là Hứa Hưng Xương thức dậy.
Tửu lượng của Hứa Hưng Xương còn không tốt bằng Diệp Tế Muội. Lúc tính lại cũng bị chóng mặt. Chờ Diệp Tế Muội múc nước ấm đưa cho hắn rửa mặt rồi lại rót cho hắn một chén trà đắng nồng đậm uống vào, người mới thanh tỉnh trở lại.
Nghe Diệp Tế Muội nói đêm qua Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn gác đêm, trong lòng hắn cũng thầm nói một tiếng hổ thẹn.
Nhìn thấy bây giờ ước chừng đang là giờ tị. Hắn đang muốn nói với Diệp Tế Muội trước hết đừng gọi Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn thức dậy, để cho hai người bọn chúng ngủ thêm một lát nữa thì nhìn thấy cái cửa phòng kia của Hứa Du Ninh được mở ra từ bên trong, sau đó Hứa Du Ninh lăn xe lăn ra khỏi phòng.
Thì ra hắn đã thức dậy.
Diệp Tế Muội liền mang theo áy náy hỏi thăm: "Có phải ta và cha con vừa mới nói chuyện ồn ào ảnh hưởng đến giấc ngủ của con hay không?"
Còn hỏi hắn: "Buổi tối hôm qua con và Trăn Trăn đi ngủ lúc nào? Có ngủ ngon hay không?"
Hứa Du Ninh mỉm cười trả lời còn nói mình ngủ rất ngon. Diệp Tế Muội cũng không tin, chỉ nói nếu bây giờ Hứa Du Ninh đã thức dậy vậy thì cũng gọi Diệp Trăn Trăn thức dậy, để cho hai người bọn chúng ăn sáng trước. Chờ ăn sáng xong lại để cho hai người bọn họ trở về phòng đi ngủ tiếp.
Dù sao Hứa Hưng Xương cũng không có thân thích, sau khi trải qua chuyện lần trước Diệp Tế Muội đã đoạn tuyệt lui tới cùng với ca tẩu của nàng. Cả nhà bọn họ đều không cần phải đi chúc tết thân thích, ngày tuyết rơi cực lạnh này vừa vặn có thể đi ngủ.
Vì vậy nàng vừa gọi là Hứa Hưng Xương đi đến phòng bếp mang thức ăn lại đây chuẩn bị ăn sáng vừa đẩy cửa phòng Diệp Trăn Trăn ra, muốn gọi nàng rời giường.
Nhưng sau khi đi vào nhìn thấy Diệp Trăn Trăn nằm ở trên giường nàng liền sợ hãi kêu lên hô lên một tiếng, vội vàng hô to gọi Hứa Hưng Xương: "Tú tài, tú tài, ngươi mau lại đây nhìn xem. Trăn Trăn bị làm sao thế này?"
Hứa Hưng Xương đã đi vào phòng bếp, Hứa Du Ninh vẫn còn đang ở nhà chính. Nghe thấy giọng nói hoảng hốt lo sợ của Diệp Tế Muội, trong lòng của hắn trầm xuống, vội vàng lăn xe lăn tới phòng Diệp Trăn Trăn.
Sau đó liếc mắt một cái liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang nằm trên gối đầu của Diệp Trăn Trăn đỏ bừng bừng. Vội vàng nghiêng người lấy tay sờ sờ hai bên má và trán của nàng liền cảm thấy chạm tay vào một mảnh nóng hổi.
...
Mặc dù Diệp Tế Muội, Hứa Hưng Xương và Hứa Du Ninh đều vì chuyện Diệp Trăn Trăn cảm lạnh phát sốt mà bị hù một cái tết này không trải qua suôn sẻ nhưng thật ra với tư cách là người trong cuộc, bản thân Diệp Trăn Trăn không có cảm giác gì quá lớn.
Nàng là đang cảm thấy cơ thể mình như đang ở trong một vùng sa mạc rộng lớn, mặt trời trên đỉnh đầu chiếu xuống làm trên người nàng nóng hầm hập. Hơn nữa nàng còn rất khát, muốn uống thuỷ.
Nàng cũng không biết đến cùng mình có gọi ra hay không nhưng sau đó cũng cảm giác được có người đang dùng thìa đút nước cho ăn nàng uống.
Nàng cũng không mở mắt ra. Không phải là không muốn mà là nàng cảm thấy hai mí mắt của mình như nặng ngàn cân, bất kể nàng cố gắng như thế nào cũng không cách nào mở ra được. Cuối cùng đành phải nhắm mắt lại nuốt xuống.
Lại giống như cảm nhận được có dòng nước chưa kịp nuốt vào chảy xuống dọc theo khóe môi, lập tức liền có người lấy tay nhẹ nhàng giúp nàng lau đi.
Trong mơ mơ màng màng nàng còn đang suy nghĩ, đây là tay của ai? Sao lại lành lạnh mát mẻ như vậy nha?
Nhưng đối với người đang phát sốt mà nói thì trên người mình nóng hổi, tự nhiên đối với tất cả mọi thứ xung quanh đều lạnh buốt đều sẽ vô thức muốn lại gần. Vì vậy lúc bản thân Diệp Trăn Trăn còn chưa khôi phục lại phản ứng thì mặt của nàng cũng đã dán sát lên trên bàn tay kia.
Hơn nữa hình như còn chê chỉ dán lên là chưa đủ, thậm chí Diệp Trăn Trăn còn vô thức cọ xát trong lòng bàn tay kia. Lúc này mới cảm thấy thư thái, còn hừ hừ một tiếng giống như con mèo con rồi lại an tâm ngủ tiếp.
Hứa Du Ninh nhìn lòng bàn tay bị lại có chút dở khóc dở cười.
Đây là muội ấy đem tay của hắn trở thành công cụ chườm lạnh sao?
Nhưng thấy trên mặt Diệp Trăn Trăn không còn nóng như mấy ngày trước đây nữa, hắn cũng an tâm không ít. Vì vậy cho dù bị muội ấy coi thành công cụ chườm lạnh cũng không có vấn đề gì.
Vì thế vẫn không nhúc nhích an vị bên giường nàng, mặc kệ Diệp Trăn Trăn đem mặt kề sát trong lòng bàn tay của hắn. Vẫn rũ mắt xuống nhìn nàng.
Làn da tiểu cô nương thật sự rất trắng nhưng lúc này vẫn còn chưa hết sốt nên hai gò má vẫn còn đỏ ửng. Đôi môi vốn màu hồng nhạt, lúc này cũng vì phát sốt mà chuyển thành màu đỏ trơn bóng không ít. Chắc hẳn theo như lời trong sách nói đôi môi tô son dự đoán cũng không khác như vậy là mấy.
Hơn nữa có thể vì dán vào lòng bàn tay của hắn thoải mái nên đôi mày nhỏ vốn một mực nhíu lại vì khó chịu lúc này cũng đã giãn ra. Mà lúc này hình như Diệp Trăn Trăn ngủ rất ngon, lông mi vừa rồi vẫn còn rung rung như cánh bướm lúc này cũng yên lặng lại.
Có thể ngủ yên lặng như vậy thì chắc tình trạng bây giờ của nàng có lẽ đã khá nhiều so với mấy ngày trước đây.
Hứa Du Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, ánh mắt bỗng nhiên chú ý tới đồ vật Diệp Trăn Trăn đeo trên cổ.
Lúc phát sốt nhiệt độ cơ thể trên người vốn sẽ cao lên, dễ dàng cảm thấy nóng, huống chi cái ngày cực lạnh này đắp một cái chăn dày hơn bình thường rất nhiều. Vì vậy Diệp Trăn Trăn mới cảm thấy nóng, khó chịu liền đá chăn màn, còn đem hai tay của mình bỏ ra ngoài chăn. Chăn màn cũng bị nàng đẩy xuống dưới ngực.
Nàng mặc áo lót màu trắng đi ngủ. Vốn dĩ đeo khối ngọc quan âm phỉ thúy kia vào trong nhưng ngày cực lạnh như này mà đeo sát vào người thì rất lạnh nha, vì vậy liền đeo ở bên ngoài áo lót. Lúc này chăn màn bị nàng đẩy xuống dưới ngực nên liền lộ ra cái khối ngọc quan âm kia, bị Hứa Du Ninh nhìn thấy.
Đương nhiên Hứa Du Ninh liếc mắt một cái liền nhận ra cái này vốn là của hắn. Là hôm đó hắn lấy ra cho Hứa Hưng Xương, bảo người xem như sính lễ mà đưa qua cho Diệp Tế Muội. Nhưng không nghĩ tới bây giờ lại nhìn thấy được đeo trên cổ Diệp Trăn Trăn.
Thật ra suy nghĩ một chút cũng không cảm thấy khó hiểu. Diệp Tế Muội rất thích Diệp Trăn Trăn, có vật gì tốt cũng sẽ nghĩ đến nàng trước tiên. Nhìn thấy một khối ngọc quan âm như vậy liền cho nàng đeo, chắc chắn là muốn bồ tát phù hộ ban phúc cho nàng nhiều hơn.
Nghĩ tới đây, Hứa Du Ninh nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy khối ngọc quan âm kia, trong lòng âm thầm cầu khẩn bồ tát phù hộ cho Diệp Trăn Trăn, để cho nàng nhanh chóng khỏi bệnh.