Chương 74: mời ngủ

 
Diệp Trăn Trăn thật sự rất muốn vào thời khắc quan trọng như thế này bồi ở bên người Hứa Du Ninh nhưng Hứa Du Ninh lo lắng sẽ dọa sợ đến nàng, dù thế nào đi nữa cũng không đồng ý.
 


Cuối cùng nhìn thấy Diệp Trăn Trăn vẫn thủy chung không chịu rời đi, hắn dứt khoát hung ác hạ quyết tâm, đưa tay kéo tay Diệp Trăn Trăn đang nắm chặt lấy cánh tay hắn xuống, sau đó đẩy nàng về sau, trầm giọng quát lên với nàng: "Ra ngoài."
 
Tiếng khóc Diệp Trăn Trăn hơi chậm lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn qua hắn.


 
Từ trước đến nay Hứa Du Ninh ở trước mặt nàng đều rất ôn dịu dàng, chưa từng dùng giọng điệu lăng lệ ác liệt như vậy nói chuyện qua với nàng, còn muốn đuổi nàng đi.
 
Nhưng trong lòng Diệp Trăn Trăn cũng hiểu rõ, sở dĩ bây giờ Hứa Du Ninh làm như vậy thật ra cũng là đang vì tốt cho nàng.


 
Biết chắc chắn bản thân không thể tiếp tục đợi ở chỗ này nữa, Diệp Trăn Trăn giẫm mạnh chân xuống, nhấc chân bỏ chạy ra ngoài phòng.
 
Lúc chạy tới cửa nàng dừng bước lại, xoay người nhìn Hứa Du Ninh.
 


Hứa Du Ninh vừa rồi cũng là hạ quyết tâm lắm mới có thể làm ra vẻ mặt hung dữ với nàng nhưng thật ra trong lòng cũng rất không yên tâm. Cho nên vẫn cứ nhìn theo nàng, trên mặt tràn đầy lo lắng.
 


Lúc này thấy Diệp Trăn Trăn quay đầu lại nhìn hắn, không muốn nàng lại trở lại bên cạnh hắn bồi hắn, dứt khoát lại tàn nhẫn ngoan tâm, quay đầu đi chỗ khác không nhìn Diệp Trăn Trăn nữa.
 


available on google playdownload on app store


Cũng may Diệp Trăn Trăn cũng coi như hiểu chuyện, không tiếp tục đi tới nữa, thậm chí cũng không nói câu nào. Ngược lại yên lặng kéo cửa phòng lại.
 
Nghe thấy tiếng đóng cửa Hứa Du Ninh mới xoay đầu lại.
 


Thấy Diệp Trăn Trăn đã đi ra ngoài, cửa cũng đóng lại, hắn mới cúi đầu nhìn về phía hộp sứ nắm trong tay kia.
 


Sau đó mở nắp ra, chỉ thấy bên trong chứa cao nhão màu đen, không nhìn ra có gì đặc biệt. Nhưng ngửi thấy mùi mát lạnh hơi chát chát, phảng phất dường như có bỏ thêm các loại thuốc đông y bạc hà, xạ hương.
 


Thật ra trong lòng Hứa Du Ninh cũng không tin tưởng cái cao dược này lắm. Nhưng tình hình bây giờ của hắn đã như thế này, nói không chừng cũng chỉ có thể đánh cược một lần.
 
Nếu như thua cuộc, chẳng qua hắn vẫn là một người tàn phế. Nhưng nếu thắng cuộc thì hắn có thể đứng dậy một lần nữa.


 
Vừa nghĩ như thế, chuyện này đối với hắn mà nói cũng chỉ sẽ có lợi, không có một chút hại nào.
 
Đối với chuyện bẻ gãy chân này, khóe môi Hứa Du Ninh hơi mím lại.
 
Cũng đơn giản là lại trải qua một lần gãy chân đau đớn mà thôi.
 


Liền đem cái nắp đóng lại, để ở bên người.
 
Lo lắng chút nữa lúc bẻ gãy xương hắn sẽ không nhịn đau được kêu ra tiếng, hắn còn đặc địa đem chiếc khăn tay vắt ở trên đầu giường lấy tới gấp gọn lại. Sau đó cắn thật chặt ở miệng.
 


Thật ra chiếc khăn tay này vốn là của Diệp Trăn Trăn. Chính là lần trước ở nhà tộc trưởng lúc tranh chấp chuyện ruộng đồng, hắn là vì đứng trên một chân trong thời gian quá lâu nên trên trán có đổ mồ hôi. Diệp Trăn Trăn liền lấy khăn tay của mình ra lau mồ hôi cho hắn. Sau đó mặc dù hắn khăn tay đã giặt sạch trả lại cho Diệp Trăn Trăn nhưng Diệp Trăn Trăn nói nàng có rất nhiều khăn tay, chiếc khăn này liền cho hắn, để cho hắn ngày thường dùng để lau mồ hôi hoặc là dùng để lau tay.


 
Chờ chuẩn bị xong những thứ này, Hứa Du Ninh mới xốc chăn màn đắp ở trên người lên.
 


Bởi vì đã lên giường đi ngủ nên lúc này trên người hắn chỉ mặc một bộ áo lót màu trắng. Bởi vì suy tính đến một lúc nữa bẻ gãy xương sau đó còn phải xoa cao dược cho nên hắn liền đem quần ngoài cởi ra trước, chỉ giữ lại một cái tiết khố mặc sát người.
 


Sau đó hắn rất bình tĩnh đưa tay lần tìm vết thương ở trên chân phải mình, xem xét chỗ gãy xương ở đâu. Chờ tìm ra rồi hắn không có một chút do dự nào, hai tay đột nhiên phát lực liền ấn đè xuống phía dưới.
 


Hắn điêu khắc gỗ ba năm, sức lực trên tay rất lớn. Lại đang đột nhiên bộc phát xuống dưới như vậy, không nói chỉ là xương cốt ngay đến cả một cây côn sắt chỉ sợ cũng sẽ bị uốn cong.
 


Một tiếng răng rắc vang lên, là đoạn xương gãy đã hợp lại bị phá vỡ. Đồng thời tiếp đến là tất cả các khớp xương dị dạng ở chỗ vết thương lớn lên những năm này cũng đều đồng loạt đau đớn.
 


Đau đớn từ việc gãy chân không so với bình thường, dù từ trước đến nay Hứa Du Ninh là kiểu người trầm tĩnh trấn định, lúc này cũng không nhịn được phát ra tiếng kêu rên, mồ hôi lạnh trên trán thấm ra.
 


Cả người đau đến nỗi suýt chút nữa ngồi không vững. Thân thể lắc lư hai cái, mắt thấy sắp phải ngã ngửa ra phía sau, vội vàng đưa tay nắm chặt lấy thành giường bên hông.
 
. . .
 


Mặc dù Diệp Trăn Trăn đi ra khỏi phòng nhưng nàng cũng không nghe theo lời nói của Hứa Du Ninh mà quay trở về phòng mình đi ngủ.
 
Bây giờ dưới tình hình như thế này nếu nàng còn có thể ngủ được thì thật sự là quá không tim không phổi.
 


Nhưng nàng cũng biết nếu như còn nán lại bên người Hứa Du Ninh chắc chắn sẽ làm phiền đến hắn liền chỉ đứng ở bên ngoài cửa phòng Hứa Du Ninh, không chịu rời đi.
 


Lúc đầu nàng còn muốn đi gọi Hứa Hưng Xương và Diệp Tế Muội thức dậy nhưng vừa nghĩ đến cho dù bây giờ nàng gọi bọn họ thức dậy, nói cho bọn họ biết chuyện này, ngoại trừ làm bọn họ uổng công lo lắng không yên, thật sự cũng không có tác dụng gì. Hơn nữa vừa rồi Hứa Du Ninh cũng đặc biệt nhắc qua với nàng, nói với nàng trước hết không muốn đem chuyện này nói cho Diệp Tế Muội và Hứa Hưng Xương biết.


 


Đặc biệt là Hứa Hưng Xương. Bởi vì Hứa Hưng Xương vẫn còn canh cánh chuyện hắn gãy chân trong lòng. Nếu như nói cho hắn biết chuyện này, chỉ sợ trong lòng của hắn chắc chắn sẽ vô cùng mong chờ. Nhưng nếu sau cùng chứng minh cao dược này thật sự không có tác dụng, chẳng phải là để cho hắn thất vọng một lần nữa sao.


 
Rất rõ ràng tâm lý năng lực chịu đựng của Hứa Hưng Xương kém xa Hứa Du Ninh. Nếu như lại để cho hắn thất vọng một lần nữa, không biết hắn sẽ ra sao.
 
Vì vậy cuối cùng Diệp Trăn Trăn cắn răng một cái, quyết định tạm thời vẫn không nên nói cho ai biết là tốt nhất.
 


Nhưng nàng cũng không yên tâm về Hứa Du Ninh vì vậy liền khom người, lỗ tai dán sát ở trên ván cửa, im hơi lặng tiếng nín thở yên lặng lắng nghe động tĩnh bên trong.
 


Thật ra Diệp Trăn Trăn không phải là người gan lớn. Bây giờ bên trong nhà chính không có đốt đèn, một mảnh đen kịt. Bên ngoài phòng càng khỏi cần phải nói, đã là cuối tháng hai, mặt trăng còn chưa có lên cao, chỉ có ánh sao yếu ớt.
 


Ở nông thôn sau khi vào đêm rất yên tĩnh, phía trước thôn lại rất trống trải, Diệp Trăn Trăn có thể nghe thấy được tiếng gió gào thét từ phía trước chỗ đê đập cuốn qua đây, còn có tiếng cú vọ kêu hú thê lương.
 


Nhưng bây giờ nàng đều không quan tâm tới tất cả những điều này. Trái tim trong lồng ngực nàng được nhấc lên rất cao, chỉ muốn biết bây giờ Hứa Du Ninh thế nào rồi.
 


Đột nhiên ngăn cách bởi cánh cửa nàng nghe thấy một tiếng rên rỉ đau đớn. Mặc dù thanh âm rất trầm cũng rất nhanh, nếu không phải là lỗ tai nàng vẫn luôn dán sát vào cánh cửa cũng sẽ không nghe thấy được một tiếng này.
 


Ngay lập tức trái tim Diệp Trăn Trăn nhảy lên dữ dội. Sau một hồi do dự, nàng vẫn đẩy cửa bên ra một nửa, nhẹ nhàng nghiêng người đi vào xem xét.
 


Liếc mắt nhìn thấy cơ thể Hứa Du Ninh hơi nghiêng nghiêng, tay phải nắm chặt lấy thành giường, trên mu bàn tay trắng nõn từng căn gân xanh ngạnh lên. Dưới ánh đèn dầu còn có thể nhìn thấy trên trán hắn ướt đẫm mồ hôi, ngực vẫn còn đang phập phồng mãnh liệt.
 


Diệp Trăn Trăn giật mình hoảng sợ. Lúc này sao còn nhớ được Hứa Du Ninh vừa mới bảo nàng đi ra ngoài đây? Sau khi nghiêng người đi vào phòng thì đóng cửa lại, sau đó vội chạy nhanh tới bên giường, run giọng gọi: "Ca ca?"
 


Hứa Du Ninh còn chưa có từ trong trận đau đớn mãnh liệt này tỉnh táo trở lại, nghe thấy vậy chỉ giương mắt nhìn nàng, thở hổn hển nhưng lại không nói ra lời nào.
 


Diệp Trăn Trăn chịu đựng đau lòng, ánh mắt đảo qua mồ hôi trên trán hắn, trong miệng vẫn còn đang cắn chặt khăn tay như cũ, lại dời mắt xuống dưới, quét qua đôi chân thon dài trắng nõn thẳng tắp của hắn.
 


Hoảng loạn khẩn trương nhìn xuống phía dưới, Diệp Trăn Trăn cũng không chú ý tới chuyện bây giờ Hứa Du Ninh chỉ mặc một chiếc tiết khố sát người, chỉ chú ý tới một vòng dấu đỏ chỗ bắp đùi phải của hắn.
 
Liền biết rằng chắc chắn Hứa Du Ninh đã tự mình ra tay bẻ gãy phần xương gãy.
 


Diệp Trăn Trăn cũng không dám nghĩ đến rốt cuộc nó sẽ đau đớn như thế nào hoặc là rốt cuộc vừa rồi Hứa Du Ninh phải hạ bao nhiêu quyết tâm mới có thể ra tay bẻ gãy khớp xương đã khép lại của mình. Bây giờ việc cấp bách trước mắt là phải nhanh chóng đem cao dược xoa lên.
 


Vì vậy khi mắt nàng nhìn thấy cao dược để bên hông, nàng lập tức vươn tay lấy tới mở nắp ra. Sau đó ngón tay đào ra một lượng lớn cao dược, vừa ngoan tâm kiên quyết bôi lên trên vết thương ở bắp đùi phải Hứa Du Ninh.
 


Nàng lo lắng lúc xoa cao dược này Hứa Du Ninh sẽ đau đớn. Có thuốc chính là như vậy, rõ ràng vết thương đã rất đau rồi nhưng trong khoảnh khắc xoa cao dược kia lên vết thương sẽ càng đau đớn hơn.
 
Vừa cẩn thận đem cao dược xoa bóp từng chút một vừa ngẩng đầu lo lắng bất an hỏi thăm: "Ca ca, có đau không?"


 
Hứa Du Ninh đã đưa tay đem khăn tay cắn chặt trong miệng lấy xuống. Nghe thấy vậy hắn liền lắc đầu, trả lời: "Không đau."
 
Bởi vì quá đau đớn nên giọng nói của hắn có mấy phần khàn khàn, lại còn đang thở hổn hển nhẹ nhẹ.
 


Cho dù như vậy hắn vẫn lo lắng Diệp Trăn Trăn như cũ, nói với nàng: "Bảo muội trở về phòng đi ngủ sao muội lại vào đây làm cái gì? Có dọa sợ đến ngươi hay không? Đưa cao dược này cho ta, ta tự mình xoa."
 
Nói xong liền đưa tay tới muốn lấy cao dược trong tay Diệp Trăn Trăn.
 


Nhưng vì quá đau đớn nên hai tay hắn vươn ra có chút phát run nhè nhẹ.
 
Nhưng bị Diệp Trăn Trăn từ chối.
 
"Ca, muội lau cho huynh."
 
Mặc dù giọng nói của nàng cũng mang theo chút run run nhưng lại rất kiên định.
 


Cái cao dược này là nàng tự ý quyết định mua, nói phải bẻ gãy xương gãy cũng là nàng nói cho Hứa Du Ninh biết. Nàng biết Hứa Du Ninh là vì tin tưởng nàng cho nên mới không một chút chần chừ tin tưởng nàng. Nếu đổi lại là người khác, hắn chưa chắc sẽ tin.
 


Cho nên nàng cần phải xoa cao dược này cho Hứa Du Ninh thật tốt. Hơn nữa trong lòng nàng còn lặng lẽ hạ quyết tâm, nếu như cao dược này vô dụng, trị không khỏi chân Hứa Du Ninh vậy thì cả đời này nàng sẽ làm chân của Hứa Du Ninh, đẩy hắn đi đến bất cứ nơi nào hắn muốn đi. Nàng sẽ hảo hảo chăm sóc hắn cả một đời, không rời đi nửa bước.


 


Hứa Du Ninh thật sự rất là đau đớn hơn nữa nhìn thấy Diệp Trăn Trăn vẫn khăng khăng xoa cao dược cho hắn, cuối cùng cũng đành phải nghe theo nàng. Sau nghiêng người dựa vào đầu giường, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh đèn dầu mờ nhạt trông rất yếu ớt , trên trán còn lấm tấm mồ hôi lạnh. Để cho người ta nhìn thấy, trong lòng cũng không nhịn được sẽ sinh ra mấy phần thương tiếc.


 
Diệp Trăn Trăn thu hồi ánh mắt, chịu đựng đau lòng, tiếp tục động tác nhẹ nhàng xoa cao dược cho Hứa Du Ninh.
 
Khi xác định xoa hết từng chỗ một trong vòng vết thương kia của Hứa Du Ninh, Diệp Trăn Trăn mới lấy nắp đóng lại.
 


Lại nhìn xem Hứa Du Ninh, mặc dù vẻ mặt còn có mấy phần trắng bệch nhưng so với vừa rồi đã tốt hơn nhiều.
 


Trong lòng Diệp Trăn Trăn khó chịu. Nhặt khăn tay lúc nãy Hứa Du Ninh để sang một bên lên, chân sau quỳ gối trên giường, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán hắn. Còn nhẹ giọng hỏi thăm hắn: "Ca ca, có còn đau lắm không?"
 


Hứa Du Ninh lắc đầu. Để làm cho nàng yên tâm, trên mặt còn có mấy phần ý cười: "Đã hết đau rồi."
 


Diệp Trăn Trăn biết lời nói này của hắn chắc chắn là lời nói dối lừa gạt nàng. Vừa rồi không có dùng thuốc tê, cứng rắn đem xương đùi của mình bẻ gãy, làm sao lại không đau? Chuyện này nếu là nàng, chỉ sợ cũng đã đau đến ngất đi.
 


Nhưng nàng cũng không vạch trần lời nói dối có thiện ý này của Hứa Du Ninh.
 


Bởi vì nàng cảm thấy, vấn đề bây giờ không phải tranh luận với Hứa Du Ninh chuyện rốt cuộc là hắn có đau hay không, hay là đau đến cỡ nào mà là phải để cho hắn nghỉ ngơi nhiều. Tốt nhất có thể để cho hắn ngủ một giấc thật sâu. Ngủ rồi thì sẽ không cảm thấy đau đớn nữa.
 


Liền đỡ Hứa Du Ninh nằm xuống, nhẹ giọng mềm mại khuyên bảo: "Ca ca, huynh ngủ một lát đi."
 
Hứa Du Ninh nghe lời nằm thẳng xuống.
 


Thật sự bây giờ hắn rất cần phải nghỉ ngơi, nghỉ ngơi tốt thì mới có sức lực. Nhưng hắn vẫn lo lắng về Diệp Trăn Trăn, liền gọi nàng: "Muội cũng đã xoa xong cao dược cho ta, bây giờ muội cũng trở về phòng ngủ đi."
 


Nhưng Diệp Trăn Trăn lại lắc đầu, trả lời rất kiên quyết: "Muội không trở về phòng. Ca ca, muội muốn ở lại đây với huynh, chăm sóc cho huynh."
 


Ngộ nhỡ nửa đêm Hứa Du Ninh đau đớn trở lại thì sao? Ngộ nhỡ cao dược này xoa lên còn có tác dụng phụ gì đó thì sao đây? Bất kể nói như thế nào, tối hôm nay nàng nhất định phải trông coi Hứa Du Ninh một tấc cũng không rời.


Hứa Du Ninh thuyết phục một lúc lâu, nhìn thấy nàng một mực kiên trì, cuối cùng cũng đành phải nghe theo nàng.
 
Lại thấy nàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, lại nghĩ muốn ngồi trông coi hắn cả đêm, Hứa Du Ninh không khỏi vừa cảm thấy buồn cười lại vừa cảm động lên.
 


Mặc dù bây giờ đã là ngày xuân nhưng đến cùng vẫn là tháng hai. Sau khi vào đêm còn có mấy phần lạnh lẽo, nàng là một tiểu cô nương liền tính ngồi ở trên ghế như vậy trải qua một đêm sao? Không sợ nhiễm lạnh sao?
 


Cho dù nàng không sợ nhưng hắn sợ. Chuyện đêm giao thừa Diệp Trăn Trăn cảm lạnh sốt cao hắn vẫn còn nhớ kỹ đây.
 


Nhưng Hứa Du Ninh cũng biết, mặc dù bề ngoài Diệp Trăn Trăn trông nhẹ nhàng mềm yếu nhưng thật ra tính tình bên trong cũng rất cố chấp, chỉ sợ bất kể khuyên bảo nàng như thế nào nàng thì nàng cũng không chịu quay về phòng mình đi ngủ. Nhưng hắn cũng không thể trơ mắt nhìn nàng thật sự ngồi ở cái ghế này cả một đêm.


 
Vì vậy Hứa Du Ninh suy nghĩ một chút liền đưa tay vỗ nhẹ bên cạnh mình, gọi Diệp Trăn Trăn: "Hãy ngủ bên cạnh ta."






Truyện liên quan