Chương 2
Sáng thứ hai hơn bảy giờ, Tân Tử Trạc bị đồng hồ báo thức kêu tỉnh. Cậu ngáp một cái, hai mắt buồn ngủ mờ mịt ngồi dậy.
Trong căn phòng không rộng lắm, ngoại trừ một chiếc giường này ra còn có một chiếc giường gấp khác, đó là sau khi Lư Hoằng đến đây thì mua thêm. Nhà có hai phòng ngủ một phòng khách, phòng khách lại không lớn, thế nào cũng không có chỗ cho người ở, vậy nên Lư Hoằng vẫn luôn ngủ chung một phòng với Tân Tử Trạc.
Nhưng hiện tại trên chiếc giường kia không có người, chăn màn cũng được gấp lại xếp gọn gàng ở trên, rõ ràng Lư Hoằng đã sớm ra khỏi nhà.
Trường cấp ba của Lư Hoằng cách nhà rất xa, người bình thường nếu xa như vậy đều chọn ở lại kí túc. Nhưng ở kí túc thì phải trả tiền, Lư Hoằng không có tiền, lại càng không muốn tăng thêm gánh nặng cho chú Tân, vì vậy mỗi sáng sáu giờ đã dậy, tự mình đạp xe ngược chiều gió đi học.
Bây giờ đã là đầu xuân nhưng còn hơi lạnh. Tân Tử Trạc vùi ở trong chăn, đấu tranh tư tưởng cả buổi mới giãy giụa từ trong chăn bò ra, vừa mặc xong quần áo chợt nghe thấy tiếng mở cửa bên ngoài.
Cậu vội vàng mặc áo khoác, mang theo cặp sách tối hôm qua đã chuẩn bị sẵn đẩy cửa ra, thấy là mẹ đã về.
Tống Mộng sinh con sớm, năm nay mới ba mươi hai, vẫn là thời điểm sức lực tràn trề. Chẳng qua là cho dù sức lực tốt, trải qua một buổi mạt chược thâu đêm cũng có điểm mệt mỏi, bởi vậy dưới đôi mắt hạnh đẹp là hai quầng thâm nồng đậm, thấy Tân Tử Trạc đi ra liền dặn dò hai câu: “Đi ra ngoài à? Trên đường nhớ mua gì đó mà ăn.”
Nói xong xuất ra hai tờ tiền mười đồng đặt lên bàn chỗ huyền quan, thần tình có chút vui sướng, Tân Tử Trạc liền hiểu ra hôm qua mẹ mình đã chơi thắng.
Thời gian có chút gấp, Tân Tử Trạc một bên đeo khăn quàng đỏ một bên chạy vào nhà tắm rửa mặt, lại một bên hỏi mẹ cậu chiều nay có thời gian rảnh hay không.
“Có chuyện gì?” Tống Mộng treo áo khoác lên, cũng đi vào nhà tắm tháo trang sức.
Tân Tử Trạc đang cầm khăn lau mặt, thanh âm có chút không rõ: “Họp phụ huynh ạ.”
“Sao không nói sớm một chút?” Tống Mộng cầm bông tẩy trang lau mặt, chỉ lát sau trên mặt không còn lớp phấn lót với kem che khuyết điểm, sắc mặt lập tức nhìn có chút không tốt, chỉ nghe bà tự lầm bầm, “… Phải ngủ bù mới được.”
Tân Tử Trạc nghĩ thầm, mấy hôm rồi đều không gặp mẹ, làm sao mà nói được đây?
“Vậy mẹ có rảnh không ạ?”
Tống Mộng cười gượng: “Không phải là mẹ không muốn đi, mà là hôm nay thật sự đã có việc hẹn trước với các dì…”
Tân Tử Trạc căn bản không quan tâm bà hẹn việc gì, biết bà không rảnh cũng không muốn nghe tiếp: “Vậy con kêu Lư ca đi thay mẹ được không?”
“Được, chủ nhiệm lớp con không ý kiến gì là được.” Tống Mộng mở vòi nước chuẩn bị rửa mặt, “Không còn chuyện gì thì mau đi học đi? Coi chừng muộn!”
Tân Tử Trạc đáp một tiếng, nhìn qua đồng hồ, quả thực nếu bây giờ không đi sẽ muộn. Cậu thầm nghĩ bữa sáng hôm nay chắc không ăn được rồi, túm lấy cặp sách, đeo giày thể thao vào xong liền chạy vụt đi.
Giữa trưa Lư Hoằng xin nghỉ với giáo viên chủ nhiệm, lý do là phải tham dự buổi họp phụ huynh của em trai. Chủ nhiệm lớp đã sớm từ bỏ người học sinh này, lắc đầu cái gì cũng không nói, kí giấy xin phép cho cậu rời đi.
Lư Hoằng ăn một bát mì ở gần trường học, sau đó mặc đồng phục đạp xe đến trường của Tân Tử Trạc.
“Ai, đồng học, cậu là từ đâu tới? Đây là tiểu học mà.”
Lư Hoằng đi theo một nhóm người chắc là phụ huynh đi vào bên trong, đi chưa được hai bước đã bị bảo an cản lại. Chuyện này cũng không thể trách họ, Lư Hoằng vẫn mặc đồng phục, ở trên còn in phù hiệu “Trường cao trung Qua Trí”, nhìn thế nào cũng không ra bộ dáng phụ huynh.
“Cháu đến họp phụ huynh cho em trai…” Lư Hoằng gãi gãi đầu, cũng không biết nên nói như thế nào, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, rút ra một tờ giấy từ trong cặp sách, ở trên là thông báo họp phụ huynh, còn có chữ kí non nớt của Tân Tử Trạc, đây là ngày hôm qua trước lúc đi ngủ Tân Tử Trạc đưa cho anh.
“Ách, đây là em trai cháu, lớp sáu.”
Bảo an nhìn Lư Hoằng một bộ dáng học sinh vô hại, còn nhắc đến lớp Tân Tử Trạc – ông nhớ rõ sáng nay học sinh Tân Tử Trạc này bị ghi đi muộn – vì vậy cho Lư Hoằng tiến vào.
Lư Hoằng nhẹ nhàng thở ra, lễ phép gật đầu nói cám ơn, trong lòng bàn tay kỳ thật đã ra một tầng mồ hôi. Anh có thể cảm nhận được những phụ huynh khác đang nhịn không được quay đầu nhìn mình, như là cảm thấy mới lạ, thậm chí có chút thú vị… Một đứa nhỏ làm sao lại đi họp phụ huynh cho một đứa nhỏ khác?
Lư Hoằng kiên trì bất chấp những ánh mắt kia chỉa vào mình, cuối cùng cũng tìm được phòng học lớp sáu, thời điểm buổi họp diễn ra các học sinh sẽ phải chuyển sang một phòng khác, phụ huynh dựa vào bài thi và sách vở đặt trên bàn để tìm chỗ ngồi của con mình.
“Ai, vị bạn học này, cậu là…?” Chủ nhiệm lớp Tân Tử Trạc là một nữ giáo viên trung tuổi, đang gật đầu chào hỏi với các phụ huynh thì thấy Lư Hoằng đang mặc đồng phục học sinh tiến vào.
“Cháu là anh trai của Tân Tử Trạc, cha mẹ cháu không có thời gian nên cháu tới thay cha mẹ họp phụ huynh ạ.” Lư Hoằng mím môi, hiển nhiên có chút khẩn trương.
Chủ nhiệm lớp hơn nửa ngày không kịp phản ứng, phụ huynh Tân Tử Trạc vắng họp đã nhiều lần rồi, hôm nay là lần cuối cùng trước khi tốt nghiệp, cuối cùng cũng có người đến, nhưng là anh trai. Chủ nhiệm lớp vốn nghĩ “Anh trai” là người đã đi làm các loại, không nghĩ tới thế mà lại là một học sinh cấp ba.
Đây không phải là đùa sao.
Chủ nhiệm lớp đối với cha mẹ Tân Tử Trạc có chút bất mãn, nhưng trên mặt vẫn tươi cười để Lư Hoằng đi tìm chỗ ngồi.
Lư Hoằng trên mặt không có phản ứng gì, nhưng khi ngồi xuống, ánh mắt xung quanh đổ dồn lên người khiến anh như ngồi trên đống lửa. Loại cảm giác lúng túng này làm anh có chút không thoải mái, vì vậy chỉ có thể cúi đầu lật bài thi với sách vở của Tân Tử Trạc.
Tân Tử Trạc bình thường luôn luôn chăm chỉ học tập, Lư Hoằng nhìn sách vô cùng quen thuộc vì có rất nhiều bài Tân Tử Trạc nhờ mình hướng dẫn sau đó tự làm. Anh không chút nghi ngờ, hiện tại mình có thể chỉ bài cho Tử Trạc đơn thuần là vì lớn hơn ít tuổi, qua vài năm Tử Trạc lên cấp ba, nhất định sẽ khác biệt so với bản thân gà mờ, sẽ là một học sinh xuất sắc thành tích nổi bật.