Chương 16

Đã một thời gian dài Lư Hoằng không ngủ được sâu như vậy, có lẽ là do áp lực tích lũy lâu dài bỗng chốc bộc phát, anh ngủ một mạch đến tối, mãi cho đến khi Tân Tử Trạc về nhà đóng cửa cũng không bị đánh thức.


Tân Tử Trạc mua chút bí đỏ về chuẩn bị nấu cháo bí đỏ, còn có cải bó xôi, cà rốt với hai miếng thịt lớn. Cậu lấy di động lên mạng tìm hiểu cái gì tốt cho dạ dày, trở về nhà liền đi vào bếp, một bên nhìn công thức món ăn trên điện thoại một bên nấu cháo. Sắc trời bên ngoài rất nhanh đã tối, Tân Tử Trạc nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, nghe tiếng nồi áp suất trên bếp xì xì rung lên, đợi trong chốc lát, quay đầu lại thấy Lư Hoằng hơi lảo đảo từ trong phòng đi ra.


“Để anh làm cho.”
Tân Tử Trạc sửng sốt: “Anh dậy làm gì? Quay về nằm đi, em nấu sắp xong rồi, anh đừng đụng vào.”
Nhưng Lư Hoằng không trở về, lắc đầu: “Trời đã tối rồi, không ngủ nữa… Anh ngủ lâu quá, sao em không gọi anh dậy?”


“Em gọi anh dậy làm gì đâu, dù sao cũng không đi làm, ngủ xong dậy ăn cơm cũng không sao mà.”


Lư Hoằng đi đến cửa phòng bếp, thế nhưng Tân Tử Trạc lại sải chân bước nhanh tới cửa, cửa vốn nhỏ, bị cậu như vậy đứng vững lấp kín, Lư Hoằng đi sang bên nào cậu liền chuyển sang bên đó, căn bản không cho người đi vào.
“Em bao nhiêu tuổi rồi hả?” Lư Hoằng tức giận phì cười.


“Dù sao hôm nay chắc chắn không đến lượt anh nấu cơm. Anh muốn hay không muốn ngủ cũng phải ngồi đợi một lát, cơm sắp chín rồi.”


available on google playdownload on app store


Tân Tử Trạc hết sức kiên quyết, căn bản không cho Lư Hoằng cơ hội đi vào trong bếp, Lư Hoằng chỉ có thể đi đến cạnh bàn ăn kéo ghế ngồi xuống, quay người về phía Tân Tử Trạc: “Nấu món gì vậy? Mùi thật thơm.”


“Cháo bí đỏ, em thấy trên mạng nói bí đỏ với cháo tốt cho dạ dày.” Cháo nấu trong nồi, Tân Tử Trạc cũng không cần phải làm gì thêm, cậu nghiêng người dựa lên khung cửa, hai tay khoanh trước ngực, quay đầu nói chuyện với Lư Hoằng.


Tân Tử Trạc bởi vì vẫn luôn ở trong phòng bếp nóng nực nên ra mồ hôi, tóc ẩm ướt dính vào trên trán. Trên người cậu mặc một chiếc tạp dề duy nhất trong nhà —— mà mọi khi đều là mặc ở trên người Lư Hoằng.


Lư Hoằng bị bộ dáng hai mắt nhìn chăm chú này của Tân Tử Trạc làm tim đập rộn lên, lập tức có chút xấu hổ dời ánh mắt đi chỗ khác, cảm giác mình không khống chế được ý nghĩ “Vặn vẹo” thật sự là thẹn với một mảnh tâm ý của Tân Tử Trạc.


Tân Tử Trạc đương nhiên thấy được động tác mất tự nhiên của anh, dứt khoát giả vờ như không thấy, nhưng trong lòng cũng hơi không được tự nhiên.
Bầu không khí nhất thời có chút lúng túng, Tân Tử Trạc ho khan một tiếng, quay lại phòng bếp nhìn chằm chằm vào nồi áp suất.


Cũng may thời gian không lâu lắm đã xong, Tân Tử Trạc tắt bếp gas nồi áp suất, sau đó xào thêm hai đĩa thức ăn. Lư Hoằng nhìn một mình cậu bận rộn không ngớt, trong lòng vẫn thấy áy náy, đi tới giúp cậu dọn đồ ăn. Chỉ cần dùng muôi là được, Tân Tử Trạc sẽ không để ý, lấy hai cái bát từ trong tủ chén ra đưa cho Lư Hoằng để anh múc cháo.


Lúc đưa bát qua Lư Hoằng không cẩn thận đụng phải đầu ngón tay của Tân Tử Trạc, hai người chạm nhau, cảm giác ấm áp không giống với bát sứ khiến cho cả hai đều hơi sửng sốt. Ở trong trí nhớ của Tân Tử Trạc, Lư Hoằng bởi vì tận lực tránh gây hiềm nghi, bọn họ đều đã rất lâu không có tiếp xúc thân thể, hôm nay từ buổi sáng đưa người đến bệnh viện cho tới bây giờ coi như là đã bù lại cho cả năm nay.


Thế nhưng buổi sáng Tân Tử Trạc bởi vì Lư Hoằng bị bệnh mà nôn nóng sốt ruột, căn bản không có suy nghĩ đến chuyện này. Bây giờ mới mơ hồ cảm giác được một tia khác thường, ngón tay Lư Hoằng rất lạnh, cho dù đã ngủ suốt một buổi chiều mùa hè cũng không ấm lên, khiến cho cậu có một loại xúc động muốn nắm lấy sưởi ấm.


Lư Hoằng hoảng sợ cầm bát suýt nữa rơi xuống đất, vội vội vàng vàng thay đổi vị trí cầm bát ven theo miệng, nghiêng đầu đi múc cháo, bộ dạng giả vờ như cái gì cũng chưa phát sinh.


Mãi đến khi cháo với đồ ăn đều được sắp lên bàn, hai người ngồi vào chỗ của mình, Tân Tử Trạc mới mở miệng nói câu đầu tiên: “Anh, sao tay anh lại lạnh như vậy?”
“Vẫn luôn như vậy đó, trời sinh tứ chi không ấm lên nổi.”


“Em nghe nói tay chân lạnh là tim không tốt, ” Tân Tử Trạc lo lắng nói, “Lần sau anh đi kiểm tr.a sức khoẻ tổng thể đi? Vạn nhất có vấn đề gì…”
“Chỗ nào có thể có vấn đề hả, anh còn chưa già đâu.”


Tân Tử Trạc đối với chuyện này rất kiên quyết: “Cũng không phải chỉ lớn tuổi mới có vấn đề, ngăn ngừa sớm một chút chung quy vẫn tốt hơn. Em sắp lên đại học rồi, đến lúc đó chắc có thể vừa học vừa làm, sau này anh cũng đừng làm công việc lao động chân tay nữa, được không?”


Lư Hoằng bị nói liền vô thức xoa xoa ngón tay, giống như quả thật có chút lạnh, chính anh cũng không nhận ra động tác của mình: “Vậy nếu có thời gian anh sẽ đi thử xem. Công việc chỗ tiệm cơm kia cũng không mệt, em đừng bận tâm làm gì.”


Suy tư trong chốc lát, Tân Tử Trạc lưỡng lự nói: “Không phải em nói tiệm cơm kia.”
“Vậy là cái gì? Làm soát vé thì dễ dàng hơn, chỉ cần ngồi một chỗ, động động tay… Ai, đáng tiếc không phải ngày nào cũng có triển lãm…”


Lư Hoằng nói được một nửa, đã bị mấy chữ ngắn ngủn của Tân Tử Trạc cắt đứt: “Em là nói quán ăn ở chợ đêm kia.”


Trong nháy mắt Lư Hoằng mở to hai mắt, anh tưởng rằng cho tới bây giờ mình chưa từng đề cập qua, che giấu rất tốt. Huống hồ gần đây Tân Tử Trạc được nghỉ, anh muốn về nhà sớm một chút nên đã rất lâu không tới chỗ đó, Tân Tử Trạc làm sao biết được?!
“Anh… quán ăn nào?”


Tân Tử Trạc thấy vẻ mặt Lư Hoằng không chút sức lực hỏi ngược lại mình, thở dài: “Anh, em đã sớm biết rồi.”
Cậu nói cho Lư Hoằng biết mình như thế nào không cẩn thận phát hiện lịch sử truy cập trên máy vi tính, lại ôm tâm tình ra sao nghỉ lớp tự học buổi tối, đi theo dõi Lư Hoằng.


“Xem lịch sử ghi chép của anh, trốn học… theo dõi anh, những việc này đều là em không đúng.” Tân Tử Trạc thành khẩn nói xin lỗi, hôm nay nói ra cậu cũng thật sự không muốn gạt Lư Hoằng chuyện gì.


Lư Hoằng vẫn còn đang khiếp sợ chưa phản ứng kịp, hơn nửa ngày mới lắp  bắp nói: “Hóa ra em đã sớm biết…”
“Thực xin lỗi.” Tân Tử Trạc lại nói một lần xin lỗi.


“Không, không phải em sai… Nhưng sau này không được trốn lớp học buổi tối nữa.” Lư Hoằng luống cuống lắc đầu, anh nghĩ không ra, vì sao Tân Tử Trạc đã sớm biết anh là đồng tính từ mấy tháng trước thế nhưng một chút biểu hiện cũng không có?


“Em…” ngón tay Lư Hoằng nhiều lần vô thức chà xát, thăm dò hỏi, “Vì sao em lại không ghét đồng tính?”
“Vì sao em lại phải ghét đồng tính?”


Lư Hoằng không nghĩ tới Tân Tử Trạc hỏi ngược lại anh, há to miệng, rồi lại nói không nên lời: “Bởi vì… Tất cả mọi người đều cảm thấy ghê tởm đồng tính luyến ái. Hai người đàn ông cùng một chỗ là sai lầm.”


“Không phải.” Mấy tháng trước Tân Tử Trạc đã đến thư viện tr.a xét một đống tài liệu, ở trên mạng cũng thử tìm không ít thứ, dù sao trong tài liệu chuyên môn đã nói hết, đồng tính luyến ái không phải là bệnh, cũng không phải trị liệu, chẳng qua là một loại tính hướng mà thôi.


Cậu không đành lòng nhìn Lư Hoằng một mực vì thiên hướng giới tính của mình mà lo lắng không yên lại tự trách như vậy, liền đem kiến thức tự mình tìm hiểu hoàn hoàn chỉnh chỉnh nói cho Lư Hoằng nghe.
Lư Hoằng nghe xong đầu óc choáng váng, chỉ nghe hiểu một chuyện, đồng tính luyến ái không phải là bệnh.


“Tử Trạc, em… Em thật đúng là…”
“Làm sao vậy?”
Nét mặt Lư Hoằng cũng trầm tĩnh lại, cười nói: “Cái này mà cũng đi thư viện tìm hiểu, chẳng trách thành tích của em lại tốt như vậy… Phương diện nào cũng gắng sức giống nhau.”


“Tóm lại anh đừng cảm giác đồng tính luyến ái có vấn đề gì.” Tân Tử Trạc gắp mấy đũa thức ăn, một mực nhìn chằm chằm vào Lư Hoằng đến khi đối phương gật đầu đáp ứng.


Hôm sau Lư Hoằng lại bị Tân Tử Trạc cưỡng ép thuyết phục ở nhà nghỉ ngơi một ngày, còn đi báo cho bà chủ một tiếng. Bà chủ quen biết hai người bọn họ nhiều năm như vậy, nghe nói hôm qua Lư Hoằng bị loét dạ dày đau đến mức phải đi bệnh viện, đương nhiên không cho anh tới làm, còn hỏi có cần tiếp tục nghỉ ngơi thêm hai ngày hay không, tiền lương vẫn tính cho Lư Hoằng.


Lư Hoằng đương nhiên không muốn, trong lòng anh rất áy náy. Hơn nữa thời điểm bệnh dạ dày không phát tác anh cũng không sao cả, ở nhà nghỉ ngơi cũng chẳng để làm gì, vì vậy chỉ ở nhà chờ đợi một ngày, hôm sau lại đi làm như thường lệ.


Mà tự Tân Tử Trạc cũng tr.a được một ít gì đó ở trên mạng, muốn tự mình đi xem.






Truyện liên quan