Chương 62: Luyến tiếc
Mấy ngày nay Cố Trạch Mộ vẫn luôn chuẩn bị chuyện vào cung, Chu thị đã phái người giải thích với Hạ Nghi Niên, nhưng Cố Trạch Mộ suy nghĩ, vẫn nên đi một chuyến.
Hạ Nghi Niên đang đọc sách, thấy hắn đi vào, khóe miệng hơi cong:
- Ha! Cố tam thiếu gia thật là khách ít đến!
Cố Trạch Mộ thản nhiên nói:
- Ta nhớ ta để quên quyển sách ở bên này, cho nên lại đây lấy, lão sư không cần quản ta, tự tiện.
Hạ Nghi Niên:
- …
Thấy Cố Trạch Mộ thật sự cầm quyển sách rời đi, liền vội vàng gọi hắn lại.
Cố Trạch Mộ đưa lưng về phía hắn, trên mặt lộ ra ý cười, nhưng quay đầu vẫn làm bộ buồn bực:
- Lão sư còn chuyện gì?
Hạ Nghi Niên trừng hắn:
- Tiểu tử thúi, ta chưa gặp ai như ngươi không biết tôn sư trọng đạo!
- Lão sư lời này không phải quá nặng, môn sinh không dám nhận.
Hạ Nghi Niên hừ một tiếng, cũng không đấu võ mồm với hắn:
- Lại đây, lão sư có mấy câu muốn dặn dò ngươi.
Cố Trạch Mộ đi qua, giống như thuần lương nói:
- Lão sư thỉnh giảng.
Hạ Nghi Niên nhìn hắn có chút tâm tắc, cũng không biết Uy Quốc Công phủ đơn thuần như vậy, như thế nào sẽ dưỡng ra hài tử như Cố Trạch Mộ. Tuy trước đó, Hạ Nghi Niên cảm thấy trong hào môn tất nhiên sẽ tranh đấu gay gắt, mặt ngoài một bộ sau lưng một bộ, ai ngờ Uy Quốc Công phủ hoàn toàn không hợp với lẽ thường.
Lúc trước hắn chỉ muốn tìm một chỗ viết sách, thuận tiện dạy học cho hài tử, nên mới có ý niệm tới Uy Quốc Công phủ. Không ngờ ba năm qua đi, lại khiến hắn luyến tiếc rời đi.
Lúc trước trong Cố gia có long phượng thai thông tuệ cùng tài hoa thật sự khiến hắn thèm, nhưng lâu rồi, hắn mới mơ hồ phát giác Cố Trạch Mộ không hợp khí chất trong Uy Quốc Công phủ, còn có phần thiên phú về tính kế nhân tâm. Theo lý mà nói, hắn sẽ không thích tính tình như vậy, nhưng ở chung thời gian, hắn cùng đứa nhỏ này bồi dưỡng ra cảm tình vừa là sư vừa là hữu.
Tuy Hạ Nghi Niên luôn ồn ào nói“Cố Trạch Mộ là đồ đệ hỗn trướng!”, Hoặc là “Vi sư viết xong sách sẽ đi, đánh ch.ết cũng không giáo ngươi!”, Nhưng lúc phải đi, hắn lại luyến tiếc.
Nhưng hắn cũng không ngờ, hắn ở lại, Cố Trạch Mộ lại bị triệu tiến cung.
Cái này khiến Hạ Nghi Niên có chút hối hận, Cố Trạch Mộ thông tuệ thì thông tuệ, nhưng dù hắn có lòng mưu lược, nhưng tuổi còn nhỏ, lại lớn lên ở Uy Quốc Công phủ luôn thoải mái tự tại, mấy năm nay bản thân cũng quá mức phóng túng hắn. Ngày sau nếu vào cung, khó tránh sẽ không vì vậy mà gây hoạ.