Chương 100

Đi ra khỏi Nhất gian trà lâu, vốn dĩ Cố Trạch Mộ muốn về phủ Uy Quốc công, nhưng vừa mới lên xe ngựa đã bảo người đổi tuyến đường đi đến Bách Vị Các mua điểm tâm cho Cố Thanh Ninh. Từ lần đầu tiên mua Cố Thanh Ninh về cho Cố Thanh Ninh thì dường như hắn đã có thói quen, mỗi lần ra ngoài đều sẽ nhớ mua điểm tâm về cho nàng.


Ai ngờ hắn vừa mua xong điểm tâm đã gặp phải Hoắc Vân Châu. Hơn nữa, trong tay đối phương cũng cầm theo hộp điểm tâm.
Trong tay Hoắc Vân Châu cầm hộp điểm tâm vô cùng trang nhã tinh xảo, cách thật xa cũng có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào bên trong, nghĩ cũng biết là không thể nào đem về cho lão sư.


Hoắc Vân Châu nhíu mày, vượt lên trước mở miệng nói: “Tam thiếu gia cũng mua điểm tâm về à?” Những lời nói này gần như đã lộ rõ mục đích của hắn.
Cố Trạch Mộ thuận thế đáp trả: “Đương nhiên ta không hiếu thuận bằng Hoắc thiếu gia, tự mình mua điểm tâm về cho lão sư.”


Hoắc Vân Châu cười nói: “Bên lão sư ta đã phái người đưa qua, đây là cho Thanh Ninh, cảm tạ muối ấy lúc trước thu lưu chúng ta.”


“Thanh Ninh tôn sư trọng đạo, mọi thứ đều không muốn thất lễ. Hơn nữa, trong chuyện này nhà chúng ta chỉ tiện tay mà thôi, Hoắc thiếu gia không cần để ở trong lòng.” Lời hắn nói có ý là thu lưu ngươi chỉ là nhân tiện, không nên tự mình đa tình.


Trên mặt hai người đều treo nụ cười giả tạo, nhưng cũng không ai nhường ai.
Cứ như vậy một đường đến cửa viện của Cố Thanh Ninh, Cố Trạch Mộ ngăn trở Hoắc Vân Châu: “Nam nữ thụ thụ bất thân, Hoắc thiếu gia đưa đến đây là được rồi.”


available on google playdownload on app store


Lời Hoắc Vân Châu muốn nói cứ thế bị nghẹn trong cổ họng, lời Cố Trạch Mộ đúng là thật. Hắn chỉ có thể cắn răng nói: “Cổ nhân nói nam nữ bảy tuổi không chung chiếu, Cố tam thiếu gia cũng nên chú ý mới phải.”
“Ừm.” Cố Trạch Mộ thản nhiên nói: “Nhưng đi vào viện tử vẫn được.”


Hoắc Vân Châu: “…”
Nhưng cho dù nghiến răng nghiến lợi thế nào, hắn cũng chỉ có thể giao điểm bên cho tiểu nha hoàn, dặn đi dặn lại bảo nàng mang vào cho Cố Thanh Ninh.


Ai ngờ vừa mới bước vào viện tử, Cố Trạch Mộ đột nhiên quay đầu lại: “Quên nói với huynh, Thanh Ninh khác những nữ hài khác, muội ấy ghét nhất ăn những món điểm tâm ngọt ngấy ngày.”
Hoắc Vân Châu: “…”


Nếu là lúc trước, tất nhiên Cố Trạch Mộ sẽ cảm thấy hành động này của mình ngây thơ buồn cười, nhưng giờ phút này nghĩ thấy Hoắc Vân Châu cứng họng, hắn chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng vui vẻ.


Song, sau đó hắn kịp phản ứng lại tìm cớ cho hành động của mình. Đây cũng không phải là ghen, chỉ là loại người dịu dàng như Hoắc Vân Châu lấy lòng người cũng không tốn công sức, có thể thấy hắn ta không thật lòng. Hắn cũng chỉ lo Cố Thanh Ninh bị hắn ta lừa.


Vừa lúc Cố Thanh Ninh đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Cố Trạch Mộ thì nhân tiện nói: “Không phải ca ra ngoài làm việc sao? Sao trở về sớm thế?”
Cố Trạch Mộ trả lời ậm ừ, sau đó đưa điểm tâm của Bách Vị Các qua cho nàng.
Cố Thanh Ninh buồn cười nói: “Lại “Thuận đường” mua sao?”


Mấy năm này, mỗi lần hồi cung Cố Trạch Mộ đều mua điểm tâm về cho nàng, hơn nữa mỗi lần đều mạnh miệng nói ra thuận đường. Mỗi lần Cố Thanh Ninh đều chế giễu hắn, cũng dẫn quen thuộc với sự quan tâm kì lạ này của hắn.
Cố Trạch Mộ lúng túng ho khan một tiếng, sau đó quay đầu qua chỗ khác.


Cố Thanh Ninh vừa mở hộp điểm tâm, vừa lơ đãng hỏi: “Vừa rồi ca nói chuyện với ai thế?”
Mặt Cố Trạch Mộ không đổi sắc nói láo: “Gã sai vặt trong nhà, không có gì đâu.”


Cố Thanh Ninh cũng không quan tâm, nàng khảy một miếng điểm tâm cho vào miệng, trong ánh mắt lộ vẻ hoài niệm: “Đã nhiều năm như vậy mà khẩu vị của Bách Vị Các cũng chưa từng thay đổi, vẫn là hương vị như thế.”


Sắc mặt Cố Trạch Mộ dịu lại, nói: “Nghe nói lúc trước suýt chút nữa là tiệm này không giữ được, may mà có không ít khách quen ủng hộ nên mới giữ lại được. Có thể thấy người hay thích những thứ xưa cũ.”


Cố Thanh Ninh cười cười, đột nhiên nhớ ra cái gì mà nói: “Đúng rồi, trước đó ta và nương đi Thiên Phật Tự cầu cho ca chiếc bùa bình an. Tiện thể ta thấy hà bao của ca cũng cũ rồi, nên nhờ Lan Thấm giúp thêu một cái, ta đi lấy đã.”
Cố Thanh Ninh nói xong thì trở về phòng.


Đúng lúc này, tiểu nha hoàn bưng điểm tâm Hoắc Vân Châu tặng đi vào. Cố Trạch Mộ lập tức trầm mặt trừng mắt về phía nàng, tiểu nha hoàn bị dọa sợ đến mức run rẩy, suýt chút nữa đã thả hộp xuống. Nhưng cho dù rất sợ hãi, nàng vẫn kiên cường đứng đó, phải hoàn thành lời dặn của Hoắc Vân Châu.


Cố Trạch Mộ chỉ đành phải nói: “Để đồ xuống đây, ngươi lui xuống đi.”
“Nô, nô tỳ…”
Ánh mắt Cố Trạch Mộ lại lạnh hơn ba phần.
Tiểu nha hoàn nhanh chóng đặt hộp điểm tâm xuống, sau đó lau nước mắt đi ra ngoài.
Huhu, thật xin lỗi Hoắc thiếu gia nhưng Tam thiếu gia thật đáng sợ…


Cố Trạch Mộ cũng không cảm thấy mình đã dọa nha hoàn kia khóc, hắn cầm hộp điểm tâm này chuẩn bị tiêu hủy. Ai ngờ lúc này Cố Thanh Ninh đã đi ra, nàng kinh ngạc nói: “Ca còn mua điểm tâm khác sao?”


Cố Trạch Mộ còn chưa kịp phủ nhận, Cố Thanh Ninh đã tỏ ra ngạc nhiên nói: “Đây là bánh ngọt phù dung của Thiên Hương Đường à!”
Cố Trạch Mộ có dự cảm không tốt.


Cố Thanh Ninh đã nhanh chân đi tới: “Ta còn tưởng ca chỉ mua điểm tâm của Bách Vị Các, không ngờ còn chuẩn bị điều bất ngò thế?”


Nàng cầm hộp điểm tâm kia, tràn đầy phấn khởi nói: “Là Diễn Chi nói với ca đúng không. Nghe nói bánh ngọt phù dung ở đây vô cùng khó mua, ta còn chưa được ăn qua đó.”


Cố Trạch Mộ vừa muốn nói gì, Cố Thanh Ninh đã cầm một miếng bỏ vào miệng, sau đó lộ vẻ vui vẻ: “Hương vị cũng không tệ.”
Cố Trạch Mộ: “…”
Hắn cảm nhận được cảm giác lúc nãy của Hoắc Vân Châu, mặt đau quá.


Hắn không nhịn được hỏi: “Không phải trước kia nàng ghét nhất ăn loại điểm tâm ngọt ngấy này sao?”
“Đó là lúc trước, cuộc đời đã bắt đầu lại từ đầu, còn không cho ta thay đổi khẩu vị sao?” Cố Thanh Ninh hững hờ đáp.
Cố Trạch Mộ: “…”


Cố Thanh Ninh nói rõ là khẩu vị, nhưng Cố Trạch Mộ lại không nhịn được mà nghĩ đến người. Nếu nói lúc trước Cố Trạch Mộ chỉ thấy khó chịu, nhưng giờ phút này hắn lại cảm thấy khủng hoảng chưa từng có. Dường như hắn vẫn đứng đó nhưng Cố Thanh Ninh đã đi xa.


Bỗng nhiên hắn nghĩ đến một khả năng, cho dù hắn khôi phục thân phận thì có lẽ Cố Thanh Ninh cũng không muốn đi cùng hắn.


Lúc trước nàng đã nói, cho dù xuống hoàng tuyền cũng mãi mãi không gặp nhau, cho dù vì lần gặp lại này hai người cũng không thể ràng buộc với nhau. Mấy năm qua, thái độ của Cố Thanh Ninh đối với hắn cũng dần dịu lại, hắn cũng quên đi vết rạn giăng giữa hai người rộng cỡ nào. Nàng bằng lòng xem hắn như ca ca nhưng lại chưa từng muốn làm phu thê với hắn lần nữa.


Có lẽ còn một khả năng tệ hơn là Cố Thanh Ninh đã buông xuống. Cho dù là yêu hay hận, từ cảm giác thật của nàng mà nói dù cho hắn kết hôn, nàng cũng sẽ thật lòng xem người kia là tẩu tử, chắc chắn không hai lòng. Từ khoảnh khắc đó trở đi, có lẽ trong lòng Cố Thanh Ninh, Tiêu Dận cũng đã thành mơ hồ. Hắn chỉ là Cố Trạch Mộ, ca ca của nàng mà thôi.


Cố Trạch Mộ hồn bay phách lạc rời khỏi viện tử của Cố Thanh Ninh.
Cố Thanh Ninh kêu hắn vài tiếng cũng không thấy hắn trả lời, nàng hơi buồn bực. Mà lúc này, tiểu nha hoàn vốn dĩ đã chạy trốn lại thò đầu ra nhìn về phía cửa viện, vô cùng giữ chữ tín thực hiện lời hứa của mình.


Cố Thanh Ninh nhìn hai hộp điểm tâm trên bàn, lập tức ngây ngẩn cả người.
Mà ngay lúc nàng ngẩn người, Bùi Ngư cũng đi từ bên ngoài vào, đôi mắt cũng sáng lên: “Bánh ngọt phù dung của Thiên Hương Đường!”


Bây giờ Bùi Ngư đã không giống lúc trước chỉ cần ăn là được, mấy năm nay tiền tháng của Cố Thanh Ninh gần như đều bị tiêu vào chuyện ăn của Bùi Ngư. Khẩu vị của Bùi Ngư cũng bắt đầu kén chọn, cũng xem như kẻ háu ăn.


Cố Thanh Ninh bị giọng nói tràn ngập khát vọng của nàng ấy kéo về thực tại, thấy thế thì bất đắc dĩ nói: “Ngươi như thế này thật sự làm cho ta nghi ngờ trong phủ ngược đãi ngươi, mỗi ngày đều không cho ngươi ăn cơm no.”
Bùi Ngư cười ha ha.


Cố Thanh Ninh lắc đầu, chỉ hộp điểm tâm của Thiên Hương Đường: “Cầm ăn đi!”
“Thật sao! Tiểu thư!”
Mặc dù Bùi Ngư hỏi như vậy nhưng cũng đã ôm chặt hộp điểm tâm của Thiên Hương Đường vào ngực.


Cố Thanh Ninh nhìn dáng vẻ tham ăn của nàng, vừa tức giận vừa buồn cười: “Ăn đi, không ai giành của ngươi đâu.”
Lúc này Bùi Ngư mới ngồi xuống ghế, bắt đầu ăn điểm tâm trong hạnh phúc. Nhưng mà nàng vẫn quan tâm tiểu thư nhà mình: “Tiểu thư, người không ăn sao?”


Cố Thanh Ninh chỉ chỉ hộp Bách Vị Các kia: “Ta có rồi.”
Bùi Ngư chu mỏ một cái: “Tiểu thư, người cũng đừng trách nô tỳ nói người. Kinh thành có nhiều cửa hàng điểm tâm ngon như thế, vì sao tiểu thư cứ chọn ở đây?”


Dường như trong một khoảnh khắc, Cố Thanh Ninh hơi mờ mịt, nàng lấy lại tinh thần rồi cười nói: “Có lẽ là quen thuộc.”


“Thói quen này cũng không tốt mấy, tiểu thư, người sẽ bỏ lỡ rất nhiều món ngon!” Bùi Ngư lại cắn một miếng lớn bánh ngọt phù dung, thở một hơi thỏa mãn. “Giống như nếu giờ phút này nô tỳ là tiểu thư thì nô tỳ sẽ chọn Thiên Hương Đường chứ không phải Bách Vị Các!”


Cố Thanh Ninh chọt trán Bùi Ngư: “Ăn đồ của ngươi đi.”


Cố Trạch Mộ hồi cung. Nếu theo thói quen bình thường của hắn thì hắn sẽ đi tìm Tiêu Hằng, nói ra cuộc trò chuyện của hắn và Tạ Trường Phong cho Tiêu Hằng biết. Nhưng lúc này hắn cũng không muốn đi, chỉ cầm hà bao Cố Thanh Ninh đưa cho hắn mà nhìn đến ngẩn người.


Hai huynh đệ tốt Tiêu Hằng và Tiêu Tuân đi vào Đông cung, vừa vào cửa đã hỏi: “Trạch Mộ đâu?”
Thường Ngọc đang xem sách chỉ qua một bên, Tiêu Hằng động viên Tiêu Tuân nói: “Tứ đệ, đừng sợ.”


Tiêu Tuân do dự một chút: “Nhưng dường như Trạch Mộ không thích đệ đối xử quá tốt với Thanh Ninh muội muội. Đệ làm thế hắn có tức giận không?”


Tiêu Hằng lườm nguýt hắn một cái, hướng dẫn từng bước: “Ca ca nhà ai cũng sẽ không cho người cướp đi muội muội của mình sắc mặt tốt, nhưng đây không phải là lý do đệ lùi bước. Nếu trong lòng đệ có Thanh Ninh, phải dũng cảm một chút, đi thôi! Hoàng huynh ủng hộ đệ!”


“Hoàng huynh, đệ không…”
Tiêu Tuân còn chưa nói hết thì đã bị Tiêu Hằng đẩy về phía Cố Trạch Mộ.
Cố Trạch Mộ lấy lại tinh thần, hắn nhìn thấy Tiêu Tuân thì nhíu mày một cái: “Tứ điện hạ, có chuyện gì sao?”


Tiêu Tuân ho một tiếng, nói ý định của mình ra. Lúc trước, hắn biết Cố Thanh Ninh thích nuôi chim, vừa lúc gần đây hắn có một con họa mi cực phẩm nên muốn tặng cho Cố Thanh Ninh.
Cố Trạch Mộ: “…”


Nếu đổi lại là Hoắc Vân Châu thì Cố Trạch Mộ sẽ bắt đầu châm chọc khiêu khích. Song, Tiêu Tuân là kẻ ngốc bẩm sinh, vốn dĩ hắn cũng không biết những điều hắn làm đại biểu cho chuyện gì. Tiêu Tuân là loại người chỉ cần người khác đối tốt với hắn một chút thì nhất định hắn sẽ nghĩ cách báo đáp. Lại thêm hắn đối với Cố Thanh Ninh còn có cảm giác thân thiết khó hiểu nên biểu hiện càng thêm ân cần.


Hơn nữa, còn có Tiêu Hằng chỉ sợ thiên hạ không loạn ở bên lừa dối Tiêu Tuân, khiến cho Cố Trạch Mộ rất bất đắc dĩ.


Hắn chỉ dành nói: “Điện hạ có tâm ý này, thần và Thanh Ninh đều rất cảm động, nhưng lễ vật thôi là được. Dù sao nam nữ khác biệt, điện hạ lại là hoàng tử, nếu để cho người ta hiểu lầm, không chỉ ảnh hưởng đến thanh danh của Thanh Ninh mà sợ điện hạ cũng chịu ảnh hưởng.”


Tiêu Tuân vội vàng nói xin lỗi, nhưng nhìn qua vẫn có vẻ buồn bã.
Lúc này, Tiêu Hằng ở một bên nhịn không được, lòng đầy căm phẫn thay Tiêu Tuân cãi lại: “Nói gì thế? Những chuyện này chúng ta sẽ không nói ra, sao có thể bị ảnh hưởng chứ?”


Cố Trạch Mộ nói: “Ngăn miệng dân còn hơn ngăn sông, điện hạ có thể đẩm bảo lời này sẽ không truyền đi sao? Nếu truyền đi vào tai bệ hạ và hoàng hậu nương nương thì phải làm sao?”
“Thì còn sao nữa, cùng lắm thì tứ hôn thôi…”
“Điện hạ.”


Tiêu Hằng lập tức không vui: “Thanh Ninh chỉ là muội muội của ngươi mà thôi, chẳng lẽ ngươi có thể ngăn cản nàng cả đời không xuất giá sao? Sớm muộn gì nàng cũng phải lập gia thất, bây giờ Tứ đệ đã thích nàng, hắn có tính cách nhân phẩm thế nào ngươi cũng biết…”


Tiêu Tuân nhìn thấy bọn họ sắp cãi vã thì lại vội vàng khuyên nhủ.
Cố Trạch Mộ không biết nên nói thế nào, đành phải nói một câu: “Điện hạ, ngài không hiểu.”


Tiêu Hằng thầm nói: “Ta không hiểu, ngươi làm gì cuống lên như thế. Người biết còn nói muội muội, không biết còn tưởng là tiểu thê tử!”
Cố Trạch Mộ: “… Điện hạ!”
Tiêu Hằng hơi sợ: “Được, được, được, ta không nói nữa!”






Truyện liên quan