Chương 120
Vẻ mặt Cố Trạch Mộ lạnh lùng: “Bây giờ nhìn bề ngoài có vẻ là hộ gây rối trước mặt Chiêm Thế Kiệt. Chiêm Thế Kiệt lại lợi dụng điều này để đàm phán với nhóm cường hào, dùng chuyện này uy hϊế͙p͙ để bọn họ giúp đỡ chính sách của mình. Sau đó, Hoàng Hà vỡ đê, Chiêm Thế Kiệt không chấp nhận được kết quả này cho nên lựa chọn tự sát. Đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý, đúng không?”
Hồng Tùng Nguyên nhíu mày: “Ngài muốn nói gì?”
“Trong chuyện này, những kẻ cường hào cũng có vẻ vô tội quá rồi?”
Đúng là như thế, trong lúc Cố Trạch Mộ nói lại sự việc đó thì những kẻ cường hào này nhìn vẻ có vô hại, mặc cho bị Chiêm Thế Kiệt không chế. Nhưng từ lúc Hồng Tùng Nguyên điều tr.a những chuyện này thì những kẻ cường hào kia không đơn giản, không thể nào dễ dàng bị khống chế thế được. Lại thêm những vật chứng tham ô hãm hại Chiêm Thế Kiệt do Tào gia cung cấp, Tào gia có hiềm nghi rất lớn.
Song, Hồng Tùng Nguyên nghĩ lại, nói với vẻ kì quái: “Không phải trước đó ngài nói bọn chúng sợ chuyện ẩn hộ bị lộ nên nhất định sẽ che giấu sao? Chẳng lẽ những chuyện này thật sự do bọn chúng tính toán, đây không phải là tự đặt mình vào nguy hiểm sao?”
“Ta không nói bọn chúng tính toán, nhưng chuyện này liên quan không ít người. Có lẽ Tào gia không chỉ đưa những chiếc rương kia vào phủ tổng đốc đâu. Hơn nữa, muốn kích động những thân hào này thì thân phận của người này cũng không đơn giản.”
Hồng Tùng Nguyên nghe giọng điệu của hắn, dường như hắn đã có kẻ tình nghi, ông hỏi: “Chẳng lẽ ngài đã hoài nghi ai sao?”
Vẻ mặt Cố Trạch Mộ nghiêm túc, không trả lời câu hỏi của ông, hắn chỉ nói: “Đúng là ta có vài suy đoán, nhưng mà ta không muốn tin. Dù sao nếu ta đoán không sai, có lẽ trong triều đình sẽ dâng lên một đợt gió tanh mưa máu.”
Chỉ là mặc dù Cố Trạch Mộ nói thế, nhưng Hồng Tùng Nguyên vẫn nghe ra sát ý lạnh lùng từ giọng điệu của hắn.
Hồng Tùng Nguyên không dám nghĩ sâu, nói: “Chuyện ẩn hộ quá sâu, ta đề nghị chúng ta nên điều tr.a chuyện năm đó Chiêm Thế Kiệt ch.ết thế nào trước rồi hãy suy nghĩ những chuyện khác. Ngài cảm thấy thế nào?”
Cố Trạch Mộ gật gật đầu: “Bây giờ tất cả mọi chuyện đều như bị che giấu trong sương mù, muốn điều tr.a rõ ràng nhất định phải tìm được đầu mối. Bản án của Chiêm Thế Kiệt chính là đầu mối. Chỉ cần điều tr.a rõ ràng bản án năm đó thì có lẽ rất nhiều chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng.”
Hồng Tùng Nguyên thở dài: “Đáng tiếc, năm đó trước khi Chiêm Thế Kiệt vội vàng hồi phủ đã xảy ra chuyện gì cũng không ai biết. Không thì chúng ta có thể tìm ra chân tướng từ đó.”
Cố Trạch Mộ không nói gì, Hồng Tùng Nguyên cũng không để ý, trái lại nói: “Bây giờ tình hình Tào Nguyên thế nào? Gần đây ngài bỏ mặc hắn ta cũng lâu quá rồi. Ngài không sợ tiểu tử này đột nhiên suy nghĩ rõ ràng, khiến sự cố gắng lúc trước của ngài trôi theo dòng nước sao?”
Cố Trạch Mộ vừa định nói chuyện, bên ngoài đã có người báo rằng Tào Nguyên tới chơi.
“Thật sự là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.” Hồng Tùng Nguyên cười lên. “Nhưng mà tiểu tử này cũng không nhẫn nại lắm, nếu thật sự theo đuổi tiểu cô nương, chắc sẽ bị tiểu cô nương ăn hết mất.”
“Câm miệng!”
Hồng Tùng Nguyên cầm râu chặn miệng của mình: “Được rồi, ta ngậm miệng, ta đi đây.”
Cố Trạch Mộ không còn gì để nói với Hồng Tùng Nguyên, bọn họ là người cùng lứa, sao ông lão này càng già càng không đứng đắn thế này?
Tào Nguyên đi đến, vẻ mặt hắn ta vô cùng hưng phấn nói với Cố Trạch Mộ: “Trạch Mộ, biện pháp của ngài thật sự có hiệu quả. Trước đó, sau khi ta đề nghị với cha thì cha ta đã tiếp thu. Hơn nữa, có thể năm nay Vân gấm thật sự có thể trở thành cống phẩm, nếu thế thì ngài chính là đại ân nhân của chúng ta đó!”
Cố Trạch Mộ thản nhiên nói: “Ta cũng thuận miệng nói thôi, có tác dụng thì tốt, không cần nói đến ân nhân gì đâu.”
“Như vậy sao được!” Tào Nguyên vội vàng nói. “Mặc dù ngài xem ta là huynh đệ, nhưng làm huynh đệ cũng không thể lấy món hời từ ngài được đúng không? Ngài có yêu cầu gì cứ việc nói.”
Cố Trạch Mộ liên tục từ chối nhưng không lay chuyển được sự nhiệt tình của Tào Nguyên. Hắn thuận tiện nói: “Ta nghe nói nhà ngoại của Tào huynh có nuôi một con vẹt, có việc này không?”
Hắn biết Cố Thanh Ninh vẫn thích nuôi vẹt, chỉ tiếc rằng Tam Bảo thật sự quá nổi tiếng, ý nghĩa cũng quá đặc biệt. Nếu Nguyên Gia giao Tam Bảo cho Cố Thanh Ninh, không nói đến người ngoài, Tiêu Trạm sẽ là người đầu tiên nghi ngờ thân phận của Cố Thanh Ninh. Mấy năm nay, Cố Trạch Mộ vẫn muốn tìm một đôi vẹt tặng cho Cố Thanh Ninh nhưng mãi không tìm được. Sau này hắn biết Diêu gia có, cũng xem như niềm vui bất ngờ. Tào Nguyên đã hỏi thế, hắn quyết định đưa ra yêu cầu này.
Tào Nguyên ngạc nhiên, sau đó mới phản ứng được: “Đúng, đây là do năm đó cữu cữu ta đi Bách Việt mang về. Nghe nói ở đó con này được gọi là Thần Điểu. Trước kia, Bách Việt từng tiến công một đôi cho triều đình, Trạch Mộ cảm thấy hứng thú với chim này sao?”
Cố Trạch Mộ nói: “Năm đó, đôi vẹt này tiến cung không bao lâu thì ch.ết mất một con, con còn lại được nuôi ở phủ trưởng công chúa Nguyên Gia. Ta từng thấy qua nó một lần ở phủ trưởng công chúa, cũng rất thông minh thú vị. Ta vẫn muốn nuôi một đôi, nhưng mà mong ước này vẫn không được thực hiện.”
“Thì ra là thế.” Tào Nguyên nói. “Chuyện này có đáng gì, ta giúp ngài lấy một đôi đến cũng được, nhưng mà con chim này không thể so với loại năm đó tiến cống. Cho dù trông rất đẹp song lại không thông minh bằng. Ta còn nghe nói, năm đó đôi chim đưa vào cung kia còn học nói và ca hát chút đó!”
Cố Trạch Mộ nhíu mày: “Nuôi để chọc cười chủ tử thôi, không cần quá thông minh.”
Hắn muốn đôi vẹt này là muốn tặng làm quà sinh nhật cho Cố Thanh Ninh, cũng không cần ồn ào như Tam Bảo kia.
Tào Nguyên đồng ý.
Lúc này, Cố Trạch Mộ mới lơ đãng thử dò xét mà nói: “Nhưng mà cữu cữu huynh lại làm ăn với Bách Việt, chuyện làm ăn này cũng không nhỏ nhỉ?”
Bây giờ Tào Nguyên vô cùng tin tưởng Cố Trạch Mộ, nghe hắn nói thế cũng không nghi ngờ gì. Hắn ta chỉ nghĩ Cố Trạch Mộ hơi tò mò, không hề đề phòng mà đáp: “Ngài đã hiểu lầm rồi, cữu cữu ta không có bản lĩnh lớn như thế. Nhưng mà tính cách cữu cữu ta thoải mái không thích bị trói buộc, ngoại trừ làm ăn thì chỉ thích chạy khắp nơi. Năm đó, ông ấy một thân một mình đi theo thương đội của người khác đến Bách Việt, nghe nói còn bị bệnh ở đó, suýt chút nữa đã không về được. Chỉ là sau khi khỏi bệnh rồi, ông ấy thường chạy khắp nơi, khiến cho ông bà ta lo lắng không thôi.”
“Chu du khắp nơi cũng là để mở mang tầm mắt, ông ấy thoải mái như thế thật sự làm người ta hâm mộ.”
Tào Nguyên vội vàng khoát khoát tay: “Lời này không được để cho cữu cữu ta biết, không thì ông ấy sẽ càng làm liều hơn đấy. Ta nói cho ngài biết, lúc còn trẻ ông ấy không chỉ đi Bách Việt, nghe nói còn lén đi qua ngoại tộc nữa! Song, sau khi bị ngoại tổ phụ của ta biết thì đã đánh ông ấy một trận, sau đó ông ấy mới tốt hơn!”
“Ngoại tộc?” Trong đầu Cố Trạch Mộ xuất hiện một suy nghĩ: “Vậy là đi Tây Bắc mà Định Quốc công trấn thủ rồi, nghe nói muốn ra vào Nghiệp Thành cũng không đơn giản. Xem ra ông ấy không chỉ to gan mà cữu có nhiều mánh khóe.”
“Ai biết được!” Tào Nguyên tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng giọng nói có vẻ vô cùng kiêu ngạo. “Nhưng mà cũng vì cữu cữu ta gan lớn nên Diêu gia mới có thương đội quy mô như bây giờ.”
“Thế à.” Cố Trạch Mộ cười nói. “Nghe huynh nói trước kia Diêu gia ở Đào Khâu, mấy năm nay mới dần chuyển đến Sung Châu. Đào Khâu cũng không phải nơi bình yên, trong hoàn cảnh đó mà gây dựng được gia nghiệp như thế thật sự không đơn giản.”
Tào Nguyên cười nói: “Hiếm khi Trạch Mộ đánh giá người khác cao như thế. Nếu ta nói cho cữu cữu nghe nhất định ông ấy sẽ rất vui. Có lẽ hôm nào sẽ giới thiệu hai người làm quen với nhau.”
“Có lẽ sẽ thật sự có cơ hội đó.” Cố Trạch Mộ có ý riêng mà nói.