Chương 56: Mất tích
Kinh thành Hạ Quốc về đêm vẫn nhộn nhịp đông vui, nhưng ở bên trong kinh thành đệ nhất phủ Tiêu phủ kia, một tầng mây đen đang bao phủ… – thế nào rồi Lạc Lạc, đã liên lạc được với Nguyệt Nhi chưa? ( Lạc Hy sốt ruột).
– Vẫn chưa ( lắc đầu chán nản).
Ta đã dạy Liên tâm thuật cho Nguyệt Nhi, tinh thần của chúng ta lúc nào cũng thông nhau, nhưng tới bây giờ vẫn khôn cảm nhận được, có nghĩa là Nguyệt Nhi đã bị mất ý thức.
- Sao lại như vậy? nó có thể đi đâu a? Con gái của ta ( khóc lóc).
– Ta xin lỗi, lỗi tại ta không trông chừng cẩn thận, nếu không Nguyệt Nhi sẽ không xảy ra chuyện a.
Cảnh Thiên ngồi trên ghế thở dài, mặt cúi xuống nhìn mặt đất.
Hôm nay, hắn đi mua bánh cho Lãnh Nguyệt trở về, đã không thấy tăm hơi nó đâu.
Tìm khắp cả kinh thành cả ngày trời mà không thấy, hắn thật lo lắng.
Nếu Nguyệt Nhi có mệnh hệ gì, hắn phải đối mặt với Lạc Hy thế nào đây? – Kẻ nào Trường Khanh đang đứng tựa ở cửa liền nghe thấy thanh âm lạ.
“ Vút”….
Một mũi tên từ đâu bay tới trước mặt hắn, hắn né sang một bên.
Mũi tên cắm phấp vào tường.
Hắn liền phi thân đuổi theo hắc y nhân kia.
Trong lúc đó, Thiên Lãnh đã đi tới gỡ mũi tên trên tường xuống… – Đây là ngọc bội ta đã tặng cho Nguyệt Nhi… – Phụ thân, còn có một bức thư.
( nói rồi mở bức thư ra đọc).
“ Vương Thiên Lãnh, nữ tử của ngươi đang ở trong tay ta, nếu muốn nó sống sót, hãy mang hoàng ấn cùng thư thoái vị một mình đến gặp ta ở rừng trúc phía sau thành.
Nếu ngươi giở trò gì, con gái ngươi sẽ phải ch.ết.
Vương Thiên Long”.
Phụ thân, Vương Thiên Long là ai? Tại sao lại bắt muội muội – Khốn kiếp, tên phản tặc đó.
Ta đã tha cho hắn nhiều lần vậy mà không biết điều, lại dám bắt cóc Nguyệt Nhi để uy hϊế͙p͙ ta.
– Hóa ra là tại ngươi.
Tại ngươi mà Nguyệt Nhi mới bị người ta bắt cóc.
Ngươi xuất hiện làm đảo lộn hết cuộc sống của chúng ta.
Mau trả Nguyệt Nhi lại cho ta, trả con gái lại cho ta, trả nó lại cho taaaaaaaa ( đấm thật lực vào ngực Thiên Lãnh, khóc không ngừng).
– Bé con… ( nước mắt lưng tròng, đau lòng không biết nói gì)… – Hoa Nhi, đưa tỷ tỷ con về nghỉ ngơi đi.
Hy nhi, đừng lo lắng quá, tế tử nhất định sẽ đưa Nguyệt Nhi về.
Con về phòng đi.
Phong Nhi, con cùng nương trở về đi.
– Vâng… Lạc Hy không đi nổi nữa, phải vịn vào Hoa Nhi mà đi, đôi mắt nhìn Thiên Lãnh vừa oán trách, vừa đau lòng.
Hắn liệu có mang giang sơn của hắn để đổi lấy cuộc sống yên bình cho mẹ con nàng không? Lạc Hy vừa đi khuất, Trường Khanh mới trở về… – Thế nào? – … ( lắc đầu) không đuổi kịp, thân thủ của người này khá lợi hại.
e rằng… – Khốn kiếp.
( nghiến răng kèn kẹt, tay siết chặt đến nỗi bật máu).
– Hoàng thượng, phải làm thế nào đây? Tuyệt đối không thể làm theo ý hắn được.
giang sơn xã tắc rơi vào tay Vương Thiên Long thì sẽ sớm lụi tàn thôi.
( Tiêu Thượng Bình ngao ngán lắc đầu).
– Nhưng làm thế nào để cứu Nguyệt Nhi đây? Cả đám người cứ thế đi đi lại lại, than ngắn thở dài cả một đêm cũng không nghĩ ra biện pháp.
Sáng hôm sau… – Lạc Lạc, Yên Phong, các ngươi thử liên lạc với Nguyệt Nhi xem thế nào? – Vâng….
ụa.
( hộc máu)… – Sao vậy? các ngươi làm sao vậy? – Hoàng thượng, không được rồi, hôm nay là ngày Nguyệt thực a.
( nói rồi gục xuống, biến thành hai con cáo, ngủ say).
– ch.ết tiệt….
( nắm chặt tay kêu răng rắc).
– Phải làm sao đây a? ( lo lắng, mắt đỏ hoe).
– Hy nhi, đừng lo lắng.
Ta nhất định có biện pháp.
Các người đi làm việc của mình đi.
Ta muốn ở một mình suy nghĩ ( nói rồi vào trong phòng, đóng cửa lại).
Lạc Hy nhìn thân ảnh từ từ khuất sau cánh cửa kia mà tim đau nhói.
Đôi vai hắn, đã quá nặng rồi, mà nàng cùng các con lại làm cho cái gánh trên vai hắn thêm nặng.
Rồi đây hắn sẽ làm thế nào a.
Tối đến, Hoa Nhi gọi hắn ăn cơm, hắn cũng không ăn, chỉ ngồi trong phòng.
Hạ Cảnh Thiên nhân lúc mọi người không chú ý, lẻn ra phía sau, đi về phía phòng Thiên Lãnh… – Không ngoài dự đoán của ta.
Ngươi cư nhiên muốn làm như vậy – Ngươi sao lại ở đây? Thiên Lãnh gói ghém những thứ Vương Thiên Long yêu cầu, hắn muốn nhân lúc mọi người không để ý đến rừng trúc.
Đang lúc muốn phi thân đi thì nghe giọng nói gọi giật lại.
quay đầu lại thấy Hạ Cảnh Thiên đang nhìn hắn đăm đăm, môi hơi bặm lại… – Ngươi thật muốn đem giang sơn để đổi lấy Nguyệt Nhi? – Phải.
Ta không muốn nhìn Lạc Hy đau khổ thêm một lần nào nữa.
– Là ngươi ngu ngốc hay giả ngu đây.
Lấy được Ngai vàng của ngươi rồi, hắn sẽ tha cho các ngươi sao? Tại sao ngươi… – Ta biết ( cắt ngang).
Dù thế nào ta cũng phải cứu Nguyệt Nhi.
Chỉ cần đánh thức con bé, nó sẽ tự tìm được đường về.
Hạ Cảnh Thiên, nếu như ta không may mắn, ngươi hãy thay ta chăm sóc mẹ con nàng, hãy bảo vệ họ khỏi Vương Thiên Long.
Thiên Lãnh đầy kiên quyết, Cảnh Thiên chỉ đứng nhìn hắn.
Một hồi, vẻ mặt hắn bỗng chuyển sang kinh ngạc, nhìn về phía sau Thiên Lãnh… – Hy nhi… – Hả? Thiên Lãnh vội quay đầu lại… không có ai.
Đúng lúc đó, một bàn tay cứng rắn nhanh nhẹn điểm huyệt hắn, điểm luôn cả huyệt câm… – Vương Thiên Lãnh, Nguyệt Nhi là do ta làm mất, chính ta sẽ đưa nó về.
Nói đoạn, Cảnh Thiên liền vác Thiên Lãnh trở vào phòng, đặt hắn lên giường, cởi cái bọc trên vai hắn cất dưới gầm giường.
Xong rồi hắn quệt một thứ chất lỏng gì đó lên mặt Thiên Lãnh, một lúc lấy ra, đeo lên mặt mình.
Hạ Cảnh Thiên bây giờ là Vương Thiên Lãnh.
Người kia vẫn kinh ngạc nằm trên giường, đôi mắt bàng hoàng muốn nói mà không thể nói.
“ Thiên Lãnh” mỉm cười nhìn hắn… – Chỉ có ngươi mới mang lại hạnh phúc cho Hy nhi.
“ Thiên Lãnh” phi thân đi, bỏ mặc người đang nằm bất động trên giường kia, đôi mắt người đó đã đỏ hoe…