Chương 84
Từ khi tỉnh dậy, Nhan Họa liền trở nên mơ mơ màng màng như người mất hồn vậy.
Thấy dáng vẻ của con gái, mẹ Nhan còn nghĩ là cô ngủ không ngon, khuyên cô về giường ngủ thêm lát nữa, nhưng Nhan Họa cũng không để ý. Ăn sáng xong, cô không như ngày thường bưng trà vào thư phòng đọc sách mà chỉ ngây ngốc ngồi yên trên ghế salon.
Hôm nay là mùng ba Tết, bố Nhan đã ra khỏi nhà từ sáng sớm vì muốn gặp bạn bè, mẹ Nhan thì ở nhà dọn dẹp, đối với bà mà nói thì cái nhà này không lúc nào là hết việc để làm, nhưng thôi, miễn bà thích là được. Nhan Lãng từ sáng cũng đã rất hưng phấn ngồi chiếm TV trong phòng khách để lên mạng chơi game.
“Chị, chị sao vậy? Không phải là cãi nhau với anh Trạch đấy chứ?” Nhan Lãng quan tâm hỏi.
Đương nhiên, ngay lập tức Nhan Lãng bị cô chị gái tâm trạng không tốt dẫn đến hành động tàn bạo dạy dỗ một trận.
“Bọn chị rất tốt, không có cãi nhau, đừng có lúc nào cũng cho là bọn chị đang gây lộn đi!” Nhan Họa nói, nhân tiện nhìn em trai mình một chút, cô vẫn chưa được tận mắt trông thấy cô bạn gái của Nhan Lãng mười năm sau, mới chỉ nghe Kỳ Trạch tương lai kể lại thôi chứ chưa có ấn tượng gì xác thực cả.
Nhan Lãng vội ngồi dịch ra xa một chút, trong lòng thầm nghĩ, nếu không phải là cãi nhau với Kỳ Trạch thì cậu thật sự nghĩ không ra là còn có ai có thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô nữa. Dù sao chị cậu một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, mối quan hệ với bạn cùng lớp cũng không tệ, khiến cho người ta có cảm giác chị là một cô gái điềm đạm, không có gì để chán ghét cả…
Một lát sau, Nhan Lãng thấy chị vẫn ngồi đơ như khúc gỗ thì có chút lo lắng, đang nghĩ xem có nên gọi cho Kỳ Trạch hay không thì chuông cửa vang lên.
Nhan Lãng đi ra mở cửa, thấy Đàn Tử Quỳnh mặc đồ mùa đông, trong ngực ôm balo thì liền nói: “Chị Đàn Tử, chị đến gặp chị em à?”
“Ừ, vẫn còn một bài thi chưa làm, mà làm một mình thì chán lắm, nên chị đành đến mượn thư phòng nhà em vậy.” Đàn Tử Quỳnh cười híp mắt nói, vừa đi vào thay giày vừa kêu: “A Họa, mình tới này, cậu đang làm gì thế?”
Mới vừa nói xong thì thấy người đang ngồi trên salon bỗng đứng bật dậy rồi lao tới ôm chầm lấy cô.
“Chị, đừng chạy…” Nhan Lãng sợ hãi kêu lên, vẻ mặt lo lắng nhìn chị.
Nhan Họa chẳng thèm để ý đến em trai, chỉ ôm chặt lấy Đàn Tử Quỳnh, tâm trạng vẫn chưa thể quay trở lại thực tại, trong đầu cô vẫn tràn ngập hình ảnh Đàn Tử Quỳnh uống rượu say ngồi khóc lớn, khiến cho cô cực kỳ khó chịu.
“Haha, cậu làm gì vậy, sao tự nhiên lại nhiệt tình với mình thế, cẩn thận có người ghen đấy.” Đàn Tử Quỳnh cười lớn nói.
Nhan Họa ôm cô một lúc lâu rồi mới chịu buông ra, thấy dáng vẻ vô ưu vô lo của cô lúc này thì cảm xúc càng trở nên rối bời.
Hiện tại cô ấy vẫn hồn nhiên đáng yêu như vậy, nhưng mười năm sau lại mang trong mình sự mỏi mệt, bởi vì có quá nhiều chuyện buồn chất chứa trong lòng mà không thể quên được.
“A Họa, mình tới tìm cậu để cùng nhau làm bài tập, hôm nay có thể sẽ ở nhà cậu một ngày đó, gọi cả Kỳ soái đến đi, càng đông càng vui.” Cô nháy mắt với Nhan Họa, ý nói cô đang tạo cơ hội cho hai người gặp nhau đó. Đàn Tử Quỳnh biết là người lớn chưa biết chuyện Nhan Họa và Kỳ Trạch gặp gỡ, cho nên rất vui vẻ vì có thể tạo cơ hội cho hai người.
Nhan Họa bật cười, “Cậu muốn gọi cậu ấy tới để giảng bài cho cậu đấy à?” Cô đưa tay chọc lên mặt bạn một cái.
Đàn Tử Quỳnh cười khoái trá, “Mặc dù đúng là mình có ý định như vậy, nhưng mình đoán là cậu ấy sẽ không kiên nhẫn mà chú ý đến mình đâu. Mình nhìn ra rằng cậu ta chỉ kiên nhẫn với một mình cậu thôi, nếu là người khác mà giảng một lần không hiểu thì đảm bảo sẽ bị cậu ta mắng té tát. Cậu thì khác, một lần không hiểu thì cậu ta sẽ nói lần hai, cho dù có muốn mắng cậu thì cũng vẫn dịu dàng chán, chứ không châm chọc kiểu ác độc như với người khác…”
Nghe giọng điệu vui vẻ của cô bạn, Nhan Họa vẫn chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt, chỉ mong rằng người bạn tốt này của cô sẽ luôn giữ được sự hồn nhiên tinh nghịch như lúc này.
Sau khi vào thư phòng, Nhan Họa bật điều hòa ấm lên, sau đó vào bếp lấy chè khoai lang tím trân châu mẹ vừa mới làm cho bạn nếm thử. Đàn Tử Quỳnh đi theo Nhan Họa, thỉnh thoảng lại giúp một tay, nói đùa với nhau một chút, lại hỏi: “A Họa, sao mình cứ cảm thấy hôm nay cậu đối với mình tốt hơn thường ngày thì phải nhỉ?”
Lúc Đàn Tử Quỳnh nói những lời này thì cũng là lúc Kỳ Trạch tới, ánh mắt của cậu lập tức bắn về phía cô.
Hai cô gái thấy cậu thì hơi giật mình, sau khi bắt chuyện với cậu, Nhan Họa liền cười nói: “Cậu là bạn thân của mình, có khi nào mà mình không tốt với cậu hả? Kỳ Trạch, mẹ mình làm chè khoai lang tím đấy, cậu có muốn ăn một bát không?”
Kỳ Trạch nhìn thấy Đàn Tử Quỳnh đang cầm trong tay một bát chè thì lập tức gật đầu, lại thấy Nhan Họa lấy bát đích thân múc chè cho mình, sắc mặt cậu lúc này mới khá hơn một chút.
Đàn Tử Quỳnh cười tự mãn, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “A Họa đối tốt với mình nhất, bạn trai làm sao sánh được với bạn thân chứ? Bạn thân sẽ gắn bó suốt đời, còn đàn ông thì chẳng đáng tin cậy, không thể vượt qua được thử thách đâu. ”
“…”
Khóe miệng Nhan Họa khẽ giật giật, mặc dù thần sắc Kỳ Trạch vẫn lạnh nhạt, nhưng cô có thể cảm giác được là cậu ấy đang rất kích động.
Quả nhiên, lúc ba người ngồi vào bàn học bài, Đàn Tử Quỳnh có chạy tới hỏi Kỳ Trạch những chỗ mình chưa hiểu, kết quả là bị cậu bạn không chút khách khí châm chọc từ đầu đến cuối, kèm theo những lời bóng gió mỉa mai người ta nhưng lại không mang theo chút thô tục nào, quả thật rất muốn xông lên đánh cậu ta một trận.
Nhan Họa ngồi yên một chỗ, nhìn Đàn Tử Quỳnh mặt mày xám xịt trở về ghế của mình, liền vỗ vai rồi rót cho cô chén trà coi như an ủi.
“Chỉ có A Họa cậu là tốt với mình thôi!” Đàn Tử Quỳnh mặt mày hớn hở uống một ngụm trà, còn hướng Kỳ Trạch khiêu khích một trận.
Nhan Họa chỉ cười không nói, trong lòng nghĩ về Đàn Tử Quỳnh của hai không gian khác nhau, cuối cùng quyết định sẽ không đề cập tới. Có một số việc vẫn còn quá sớm để nói, hiện tại bọn cô mới chỉ 17 tuổi thôi, chưa cần có tâm lý chuẩn bị sớm làm gì.
Buổi trưa, vì mẹ Nhan có việc phải đi ra ngoài, Nhan Họa lại không muốn ở nhà cả ngày nên liền lôi kéo cậu em trai ngốc, bạn trai và bạn tốt cùng nhau ra ngoài ăn trưa.
Đến tối Đàn Tử Quỳnh mới thu dọn đồ đạc rồi ra về. Ngồi học chung với nhau quả nhiên có hiệu suất rất tốt, chỉ trong một ngày mà đã làm xong hết các đề thi thử thầy giáo phát, cộng thêm việc không hiểu sao mà hôm nay Nhan Họa lại đặc biệt để ý quan tâm cô, cho nên Đàn Tử Quỳnh rất hài lòng và vui vẻ rời đi.
“Hôm nay cậu sao vậy?” Kỳ Trạch cầm tách trà chậm rãi uống, “Mình thấy cậu thường xuyên ngẩn người, có chuyện gì sao?” Trong lòng cậu thầm nghĩ không biết có phải nhà cô đã xảy ra chuyện hay không. Đối với cảm xúc của Nhan Họa, cậu luôn rất nhạy cảm.
Nhan Họa ngẩng đầu nhìn bầu trời nhuộm màu xám tro ngoài cửa sổ, im lặng một lát mới nói: “Tối qua mình nằm mơ vài chuyện nên tâm trạng không tốt lắm. ”
“Liên quan đến Đàn Tử Quỳnh sao?”
“Đúng vậy, mình mơ thấy mười năm sau khi chúng ta trưởng thành, cuộc sống của Đàn Tử Quỳnh trôi qua không được vui vẻ, lúc lên đại học xảy ra chuyện khiến cho cậu ấy nhớ mãi không quên, trong lòng luôn ẩn chứa nỗi đau.” Cô chậm rãi đáp, trong lòng vẫn rất khó chịu.
“Chỉ là mơ thôi mà, đâu phải thật đâu.” Vì giấc mơ đó mà sự quan tâm của cô bỗng dồn hết lên Đàn Tử Quỳnh, Kỳ Trạch không thể không thừa nhận là mình cảm thấy hơi khó chịu và buồn bã.
Nhan Họa không hiểu sao mình lại nói với cậu điều này, chỉ buồn buồn đáp lại một tiếng.
Trừ cô – một người đã trực tiếp chứng kiến ra thì còn có ai tin nổi chuyện này chứ? Mặc dù cô rất muốn nói cho Kỳ Trạch nghe, nhưng đôi lúc lại không biết nên bắt đầu từ đâu, hơn nữa tình cảm của hai người còn chưa sâu sắc đến mức để cô có thể yên tâm kể ra chuyện này, nhất định cần phải có thời gian tích lũy mới được, mà thời gian bọn họ chính thức quen nhau là quá ngắn.
“Mình phải về nhà rồi, cậu tiễn mình xuống nhà nhé.” Kỳ Trạch đột nhiên đứng dậy, cầm áo khoác sau lưng ghế lên, sau đó xoay người nhìn cô nói.
Nhan Họa sửng sốt một lát rồi mới gật đầu.
Mở cửa ra, một cơn gió lạnh thổi tới khiến cho Nhan Họa sợ lạnh co rụt cổ lại, sau đó lại thấy Kỳ Trạch đứng chắn gió cho cô. Cô ngẩng đầu lên, thấy thần sắc bình thản của cậu, trong lúc nhất thời lại ngây ngốc không biết nói gì.
Có đôi lúc cô lại quen với hình ảnh anh tuấn thành thục trong tương lai của Kỳ Trạch, lúc gặp lại cậu con trai luôn lạnh lùng ít nói nhưng biết quan tâm này, trong lòng lại cảm thấy rất ấm áp, cảm giác mình càng ngày càng thích cậu hơn một chút rồi.
Thật ra viễn cảnh trong tương lai kia có thể nói là khá tốt, mọi người vẫn ở bên nhau sau mười năm, mọi thứ bao gồm tình thân, tình bạn, tình yêu đều rất viên mãn, thậm chí theo thời gian càng trở nên sâu sắc hơn, dẫu cho mọi thứ bên ngoài đã thay đổi. Mà ở thế giới này, có thể biết trước được điều đó để chuẩn bị tinh thần, cũng coi như là một may mắn mà trời cao đã ban tặng cho cô rồi.
Nhan Họa đưa Kỳ Trạch xuống dưới nhà nhưng không quay lên ngay, hai người nắm tay nhau chậm rãi đi dạo trên đường một lát.
“Nếu có chuyện gì không vui thì hãy nói với mình nhé, mình sẽ không cười cậu đâu.” Kỳ Trạch nhân cơ hội hôn trộm lên mặt cô một cái, giọng nói rất dịu dàng.
Nhan Họa đưa tay sờ lên chỗ bị cậu hôn, sau đó trợn mắt lườm cậu một cái, tiếp đó mạnh dạn lôi cổ áo cậu rồi kiễng chân hôn lại lên mặt cậu một cái, thấy khuôn mặt đỏ bừng ẩn trong sắc trời tối mờ, Nhan Họa không nhịn được mà bật cười.
“Không được cười!” Kỳ Trạch có chút ảo não vì mình không thể che giấu được cảm xúc, cậu cứ nghĩ nếu ở cạnh cô nhiều thì khả năng khống chế sẽ tăng lên, dù sao nếu tạo thành thói quen rồi thì đỏ mặt xấu hổ thế nào được nữa? Nhưng lúc này hiển nhiên là cậu vẫn thất bại, chứng tỏ ảnh hưởng của cô đối với cậu là rất lớn.
Nghịch ngợm một lúc, chờ Kỳ Trạch rời đi, tâm trạng của Nhan Họa đã tốt lên không ít.
Đưa mắt dõi theo hình bóng Kỳ Trạch cho đến khi biến mất, Nhan Họa liền hít sâu một hơi rồi giơ cao nắm đấm lên trời.
Nhan Họa, cố lên!