Chương 19

Người tài xế limo thả chúng tôi xuống rồi quay trở lại nhà thờ vì anh ta còn cả một xe các phù dâu phải đón. Tôi lẳng chiếc túi xách hoa-hồng-và-quả-tua qua vai và theo Stacy đến lối vào nhà bà Bean, tay vẫn nâng đuôi váy cho chị. Nửa đường đến cửa chính, Stacy dừng lại nhìn lên tầng ba, đèn vẫn sáng.


“Không có lý do nào để nghĩ rằng Grizzly muốn gặp chị,” chị nói. “Anh ấy là một người chu đáo, thế thôi.”
“Thầy đúng là người như thế.”


“Ý chị là không có lý do nào để nghĩ rằng anh ấy có tình cảm gì đặc biệt với chị.” Chị giải thích. “Làm sao em biết anh ấy thậm chí còn muốn gặp chị chứ?”
“Chị không biết được cho đến khi chị hỏi thầy.” Tôi trả lời, nghe cực giống Marnie.


Stacy nhìn về phía đường như thể chị đang nghĩ đến chuyện quay lại và chạy theo hướng ngược lại.
“Đừng bắt em vác cả chị và cái đuôi váy này.” Tôi nói. Chị bật cười lo lắng.
“Thôi nào,” Tôi nói, đẩy chị đi đến tận cửa vào. “Bấm chuông đi. Làm đi nào.”


Stacy ɭϊếʍƈ môi, rồi bấm vào cái nút nhỏ.
“Xinh quá!” Bà Bean kêu lên khi bà ra mở cửa.
Hai chúng tôi trông hơi luộm thuộm. Các lọn tóc của tôi đã bị rơi ra khỏi cái lược, còn mạng che mặt của Stacy thì xoắn lại. Cả hai chiếc váy đều dính bê bết các vệt cỏ.


“Muốn sống hay ch.ết,” tôi nói, “Huấn luyện viên có nhà không?”
(Trick or treat: câu nói thường được bọn trẻ dùng trong dịp lễ Hallowen ở Phương Tây khi chủ nhà ra mở cửa.)
“Có, có, vào đi các cô gái.” Mắt bà ta tròn xoe tò mò. “Lễ cưới xong rồi à?”


available on google playdownload on app store


“Xong hoàn toàn rồi.” Tôi trả lời. “Đi đi, Stacy.” Tôi đẩy nhẹ chị về phía cầu thang.
“Daisy, đi với chị đi.” Chị nài nỉ. “Làm ơn. Chị đã dùng hết dũng khí của mình ở nhà thờ rồi.”
“Chỉ đến cửa phòng của Huấn luyện viên thôi đấy,” tôi đồng ý, “không xa hơn đâu.”


Khi chúng tôi đến chân cầu thang tầng 3, Stacy vỗ lên cánh cửa nhẹ hều như cánh bướm. Tôi gõ mạnh hơn, rồi lắng nghe.
“Nhạc gì thế?” Tôi hỏi, ghé tai vào cánh cửa. “Nghe quen quá.”
Stacy tựa đầu vào cửa. “Perry Como.” Chị nhẹ nhàng trả lời.


Tiếng bước chân thình thịch xuống cầu thang, và cả hai chúng tôi nhảy lùi lại. Tôi không nghĩ có bao giờ tôi có thể quên được vẻ mặt của Huấn luyện viên khi thầy mở cửa và nhìn thấy Stacy đứng đó, trông như một cô dâu búp bê xinh đẹp đã gặp phải rắc rối ở sân chơi.


“Hi Grizzly,” Chị nói, giọng run run, “em chỉ ghé qua thôi. Anh không phiền chứ?”
Thầy liếc qua tôi, hoang mang.
“Lễ cưới hủy rồi.” Tôi bảo thầy.


Tôi thấy vẻ nhẹ nhõm trên mặt thầy. Thầy không nói gì cả, chỉ vòng tay ôm lấy Stacy. Lần này không nghi ngờ gì là thầy đã nhắm mắt khi ôm chị thật chặt vào lòng. Tôi rời khỏi trước khi thầy thả chị ra.


Trên đường quay ra tôi giải thích cho bà Bean chuyện gì đã xảy ra. Tôi biết bà ta đang tò mò ch.ết đi được và hi vọng rằng sau khi đã thỏa mãn một phần trí tò mò đó thì bà ta có thể sẽ để yên cho Stacy và Huấn luyện viên. Rồi tôi quay về nhà, tự hỏi không biết mẹ và ông ngoại đã về chưa, nghĩ đến chuyện ba chúng tôi nên giữ lại đám quần áo đẹp này vào ra ngoài làm một bữa tối chiến thắng.


Khi băng qua con ngõ, tôi nhìn thấy mặt trăng lộng lẫy đang lên. Mặt trời đã gần như lặn hết ở phía Tây và mặt trăng đang hiện ra, một quả bóng tròn to mà tôi ước gì có thể túm lấy và ném qua cái rổ của bà Bean. Tôi vung cái túi xách khỏi vai và quăng nó lên không trung.


“Hai điểm!” Tôi nói khi chiếc túi bay vù xuyên qua lưới. Tôi chụp nó lại. “Và Hardy có bóng,” tôi tuyên bố thật to, giống như kiểu tôi vẫn thường làm khi Marnie và tôi chơi bóng như bọn trẻ con. “Cô chuyền đi.” Tôi ném chiếc túi từ tay này sang tay kia. “Và cắt mặt.” Tôi chạy vòng quanh hai cái hố, điều đó thật không dễ dàng gì trên đôi giày cao ba inch. “Hardy nhận được đường chuyền. Một động tác giả bằng vai và cô đã lừa được người theo kèm mình. Cô lấy đà. Đó là một cú ném móc về bên phải!”


Chiếc túi bay vút lên không trung, đập vào tấm bảng, rồi rơi gọn gàng vào trong rổ. Thế rồi nó kẹt lại, bông hồng to bự mắc trong tấm lưới. “Giờ thì sao đây?” Tôi lẩm bẩm.


Từ sau lưng tôi một tràng cười vang lên. Tôi vội xoay người lại. Adam đang ngồi trên chiếc ghế đu trên sân sau nhà tôi, một tay duỗi thoải mái lên lưng ghế, bó hoa của tôi ở cạnh anh. Anh đứng dậy và lững thững bước về phía cổng. “Có muốn anh lấy xuống cho không?”
“Không.” Tôi nói, hai má nóng bừng.


Đôi giày cao gót tập tễnh khi tôi băng qua con ngõ rải sỏi và bước qua cánh cổng mà anh giữ cho tôi. “Sao, ăn mặc bảnh bao mà không có nơi nào để đi à?” Tôi hỏi với vẻ lạnh nhạt.
“Anh có chỗ để đi đấy chứ. Ở đây.”


Tôi dừng lại ngay phía trong cổng, tự hỏi tại sao anh lại ở đây và Kelly đang ở đâu.
Adam nghiêng đầu xuống. “Gì nào?” Anh hỏi.
“Em có nói gì đâu.”
Anh khẽ cười. “Có một dấu hỏi to tướng in trên mặt em kìa.”
Tôi quay khỏi anh.


“Jane, anh có thể cảm thấy một câu hỏi từ em cách xa 50 yard.” Anh đặt tay lên cánh tay tôi. “Đó là một kỹ năng mà anh đã học được khi em còn viết bài về đội bóng. Tự phòng ngự, anh đoán thế.”


Anh xoay tôi về phía anh. “Anh nghĩ mình cần phải bỏ sự phòng ngự đó đi. Anh đã dựng nó lên quá lâu rồi.”
Vẻ nghiêm túc bất ngờ trong giọng anh làm tôi nhìn anh. “Thêm câu hỏi nữa,” anh quan sát. “Hỏi đi.”


Tôi liếc xuống chân và đá vài cục đất xung quanh bằng đầu mũi giày bằng lụa, như kiểu tôi là Mike Mussina trên bục ném đang suy nghĩ về cú ném tiếp theo của mình.
“Uh, anh cảm thấy thế nào sau cú ngã hôm qua? Có chỗ nào đau không?”


“Lòng kiêu hãnh,” Anh nhăn mặt trả lời. “Anh nhận được điều mình xứng đáng phải nhận vì màn trình diễn của anh trên sân.”
“Anh làm thế không giống anh chút nào.” Tôi nói.


“Ừ, đó cũng là điều mà Huấn luyện viên và tất cả những người khác trong đội nói với anh. Josh nói đã đến lúc anh phải tập trung lại rồi - như kiểu ngay lập tức ấy.”
“Ý Josh là gì? Anh chỉ bị xô ngã có một lần. Một sai sót...”


“Jane, em biết lacrosse mà! Em hẳn là phải thấy cái cách anh chơi trong suốt nửa đầu trận đấu chứ!”
Đúng, qua đôi mắt của anh, tôi nghĩ. Thậm chí còn tệ hơn, qua đôi mắt của một người yêu anh.


“Anh đã trải qua toàn bộ nửa đầu trận đấu tự hỏi em đang ở đâu, liệu em có mặt ở đó không,” anh nói tiếp. “Anh nhìn thấy Vinny, nhưng em không ở cạnh cậu ta. Lúc nghỉ giải lao Vinny chỉ cho anh thấy em trên khán đài. Và rồi anh ra sân, trình diễn một màn bắt mắt, và rồi bị húc đau đớn.”


Tôi bật cười trong niềm hân hoan và nhẹ nhõm, rồi vội vàng đưa tay lên chặn miệng.


“Quá nhiều đối với một cầu thủ có kỷ luật,” anh tiếp tục, “một thủ lĩnh của đội bóng mà tâm trí luôn phải tập trung vào trận đấu. Đừng có cười nữa,” anh nói, kéo tay tôi ra khỏi miệng, rồi bật cười cùng tôi. “Huấn luyện viên đã có thể giết anh nếu như bản thân thầy không phân tâm như thế.”


Vậy là nó diễn ra cả hai chiều! Tôi sung sướng nghĩ. Không chỉ việc viết lách của tôi bị ảnh hưởng bởi anh, mà phong độ thi đấu của anh cũng bị tôi làm cho ảnh hưởng!
Thế nhưng vẫn còn một câu hỏi nữa. “Kelly đâu?” Tôi hỏi thẳng.


“Anh không biết. Sau buổi dạ hội anh đã trở thành một thằng khốn nạn mà anh đã luôn hi vọng mình sẽ không như thế và rút lại lời mời đến lễ cưới. Anh không thể giả vờ, và cô ấy biết điều đó. Thế Daniel đâu?”


Tôi nhún vai. “Sau buổi dạ hội em đã tống cổ anh ta đi tìm một cô gái khác để làm mẹ anh ta.”


“Thật chứ?” Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi. “Cái ý nghĩ em ở bên cạnh cậu ta đã làm anh phát điên cả tuần vừa rồi. Anh không thể tin được anh lại ghen tuông đến thế!... Em trông kỳ diệu lắm, em biết không?”
“Không.”


Anh ôm lấy mặt tôi trong tay. Mắt anh ánh lên màu xanh lục nhạt, giống như lúc chúng tôi khiêu vũ. “Daisy,” anh nói, “Anh đã phải lòng em. Anh đã lún quá sâu, anh không biết phải làm gì nữa. Anh xin lỗi về cảnh tượng diễn ra ở căng tin. Giờ anh đã hiểu - Huấn luyện viên đã cho bọn anh xem bài viết kia. Nhưng khi anh đọc bài báo của em lần đầu, mỗi một câu trong đó như một lưỡi dao cắt xé anh.”


Tôi choàng tay ôm lấy anh thật chặt, muốn ôm anh để xua đi tất cả những tổn thương. “Em xin lỗi. Em đã bắt đầu nhìn mọi việc qua con mắt của anh, cảm nhận mỗi cú va chạm mà anh phải chịu như thể nó đang xảy ra với em vậy. Em sợ muốn ch.ết khi cứ nghĩ về anh nhiều đến thế. Đến giờ em vẫn sợ.” Tôi có thể cảm thấy nước mắt đang dâng lên.


Anh giữ mặt tôi tựa vào mặt anh. “Anh yêu em.” Anh nói thật nhẹ nhàng, rồi miệng anh kề sát miệng tôi. Cảm giác chạm vào môi anh thật dịu dàng, nụ hôn thật ngọt ngào, tôi run lên.
“Sẽ ổn thôi,” Anh nói, “chúng ta sẽ ổn cả thôi, anh và em.”


Hai cánh tay anh vòng quanh người tôi, và anh hôn tôi lần nữa, lại lần nữa. Tôi thở dài mãn nguyện, rồi ngả đầu tựa vào vai anh.
“Ngón chân em có quắp lại không?” Anh hỏi.
“Không,” Tôi trả lời, mỉm cười. “Nhưng em vốn vẫn luôn giống ông ngoại hơn, vì thế điều đó không có nghĩa gì cả.”


Adam hôn tôi một lần nữa, một nụ hôn dài, tuyệt diệu, rồi nói. “Thế nó có nghĩa gì khi ngón chân của anh quắp lại?”






Truyện liên quan