Chương 42: "Tôi luôn đi trước cô"

Sau khi thuật lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra, hắn cùng đồng đội của mình cùng về sở cảnh sát để triển khai kế hoạch điều tra. Riêng Zeny thì ở lại, cô phát hiện thấy biểu hiện của nó có chút khác thường.
- Có chuyện gì khiến cậu lo lắng sao? - Zeny ngồi xuống cạnh nó.


- Phải...mình cảm thấy chuyện này không đơn giản, mình có linh cảm rằng vẫn còn có một thế lực đen tối nào đó đứng phía sau tất cả mọi chuyện. - nó nói theo đúng những gì nghĩ
- Ý cậu là tất cả mọi chuyện xảy ra chúng có liên quan đến nhau à...- nó nhẹ nhàng gật đầu.


- Còn 1 điều mình vẫn đang thắc mắc...."Băng Nhi...chỉ duy nhất hắn ta mới gọi mình như vậy..." nó khẳng định khiến Zeny cũng phải giật mình.
- Không thể nào...hắn ta ch.ết rồi mà...chuyện này không thể///- Zeny không hề tin đây là sự thật.


- Vậy chỉ duy nhất là trường hợp đó thôi. có kẻ đứng sau mọi chuyện. Zeny cậu nhất định phải tìm ra người này, bởi người này nắm giữ rất nhiều manh mối quan trọng.


- Được rồi...mà Fasmin nè, cậu đã không còn là cảnh sát nữa vì thế cậu đừng quá liều mình được không, bản thân cậu cũng không có súng phòng thân như trước. - Zeny quan tâm đến nó, đây là điều cô cảm thấy lo ngại nhất. 5 năm trước cô cùng nó xông pha đối đầu với những tên tội phạm nguy hiểm, nó bất chấp mọi hiểm nguy để cứu người nhưng bây giờ đã khác rồi, nó không còn là một cảnh sát có trách nhiệm bảo vệ người khác bảo vệ công lý nữa, nên cô muốn nó hãy nghĩ cho bản thân và những người ở cạnh nó hơn, tránh để mọi người phải lo lắng cho nó.


- Mình biết mà...cậu về cẩn thận. - Zeny giúp nó nằm lại xuống giường, sau đó cũng rời đi.


available on google playdownload on app store


Căn phòng giờ đây chỉ còn mình nó, ánh mắt có chút mơ màng nhìn vào dòng chất lỏng trong suốt đang nhỏ xuống từng giọt từng giọt, trong lòng lại nhớ đến những hình ảnh mà nó đã chứng kiến vào 2 hôm trước.
.................................


Tối hôm đó, sau khi truyền dịch xong nó rời khỏi phòng bệnh và trở lại phòng làm việc của mình.
- Bác sĩ Trần, sao chị không nghĩ ngơi thêm. - Hồ Nghi vừa cầm sấp hồ sơ bệnh án, tay còn lại thì xách giỏ trái cây.


- Tôi nghĩ 2 ngày đã đủ rồi, sao cô biết tôi ở đây. - Nó vẫn đang lay hoay vuốt nhẹ lại mái tóc sau đó buộc lên sau khi đã thay cho mình bộ đồng phục của bệnh viện.


- Tôi qua phòng bệnh của chị thì thấy trống không, tôi đoán chắc là chị ở trong này...à lúc nãy lễ tân của bệnh viện nhờ tôi gửi cái này cho chị. - Hồ Nghi nói xong liền để giỏ trái cây trên bàn của nó. Sau đó cũng rời đi.


Nó xoay người nhìn giỏ trái cây, trên đó còn có tấm thiệp trắng vuông vức, nhẹ nhàng mở ra, bên trong chỉ vỏn vẹn dòng chữ "Chúc cô mau hồi phục. Tôi luôn đi trước cô, James". Nhìn thấy dòng chữ, ngẫm nghĩ hồi lâu sau đó nó ngã người ra sau ghế, những suy nghĩ cứ thay nhau diễn ra trong đầu nó, rõ ràng người này muốn nhắm vào nó. James, hiện tại vẫn có cái tên này chính là Nguyễn Tuấn Thanh từ tên gọi, chức vụ đến ngay cả ngoại hình cũng có đến 98% là giống James của 5 năm trước. 2%, chỉ với 2% còn lại nó có thể khẳng định được James của hiện tại chỉ là bản sao mà thôi. Nhưng là ai đã tạo ra cái bản sao đó chứ, là ai đã luôn đi trước nó một bước.






Truyện liên quan