Chương 27: “Đừng sợ. Anh dẫn em đi.”

Edit & Beta: Alice in Wonderland.
Tiểu Nhiễm lại nói: “Tôi còn nghe thợ makeup đoàn phim bà nói, cái váy Valentino Lạc Tiểu Đường mặc lúc đấy cũng là do bà mượn! Huhu Tiểu Tranh nhà ta hơi bị được của nó đấy nhá! Tại hạ bái phục!”
“…”


Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới lần đó, Trình Tranh nghĩ lại còn thấy xấu hổ, ngoài cười nhưng trong không cười trả lời: “Haha, có gì đâu.”
Trình Tranh nhớ trước khi đi, cô còn cẩn thận hỏi Lạc Đường cái túi kia bao nhiêu, cô nàng trả lời: “Không nhớ nữa, cũng thường thôi.”


Có thể là chơi với Lạc Đường lâu quá, Trình Tranh nghe được con số 200 000 kia cũng tự nhiên cảm thấy…
Bình thường mà.
Có hai trăm nghìn thôi mà.
Trình Tranh còn nghe Lạc Đường kể vì đu idol mà giấu tên leo lên hot search, chẳng có gì bất ngờ nữa cả.


Trình Tranh hơi mệt, bất chấp mà nói: “Thực ra tôi chưa kể cho bà, tôi mượn được, vì tôi có quen Lạc Đường.”
Tiểu Nhiễm sửng sốt: “Lạc Đường? Ai cơ?’
“Con gái Lạc Thành ấy.” Trình Tranh nói: “Tôi mượn của công chúa Lạc.”


Tiểu Nhiễm lập tức phản ứng: “Ha ha ha đừng có xạo! Lâu không gặp mà bà vẫn thích thách thức danh hài thế à!”
Trình Tranh: “… Ha ha.”
Bạn yêu, đừng trách tôi, tôi đã từng đặt chân tướng trước mặt bà nhưng bà lại lựa chọn không tin tưởng đấy thôi.


Đêm hội phim truyền hình được live stream rộng rãi trên nhiều nền tảng, từ lúc thảm đỏ đến khi kết thúc.
Bởi lí do “CP thảm đỏ”, không thể sắp xếp trình tự xuất hiện theo địa vị hay độ nổi tiếng, dễ khiến cho fans các nhà bức xúc, cho nên thứ tự đi thảm đỏ do ban tổ chức quyết định.


available on google playdownload on app store


【Trại tập trung ngôi sao】hôm trước phát sóng trực tiếp, hôm qua phát lại, # Tô Diên và Lạc Tiểu Đường là bạn học # hot mãi không hạ. Hôm nay hai người ở chung khung hình lần thứ hai, lúc Tô Diên cùng Lạc Tiểu Đường bắt đầu xuất hiện trên thảm đỏ, gần như mỗi giây lại mấy trăm cái bình luận mới.


【 Tô Diên! Tô thần a a a a a a!!! 】
【 A a a a có thể zoom vào mặt Tô thần nhà em một xí được không? Em không thấy rõ mỹ nhan thịnh thế của ảnh huhu! 】
【 Gato với Lạc Tiểu Đường một tỷ lần aaaaa mua bùa may mắn ở đâu mà xịn thế 】


【 Lần đầu tiên Tô thần không đơn độc một mình đi thảm đỏ, ảnh có bạn nữ đi cùng huhu muốn khóc 】
【 Lạc Đường đẹp ghê 】


【 Lạc Tiểu Đường được khiêu vũ cùng anh, chơi game cùng anh, chung khung hình lần thứ n, DM bây giờ còn được đi thảm đỏ cùng anh! Con bé mới debut mấy tháng cơ chứ a a a a a vì sao! 】
【 Đúng là cảm thấy Lạc Tiểu Đường quá là may mắn, nhưng… cô ấy cùng Tô Diên trông xứng đôi vl 】


【 Nhan sắc xứng vl 】
【 Bọn họ là bạn học nhiều năm, từ trò chơi có thể thấy là độ ăn ý bùng nổ! DM thật sự hợp vl! 】


【 Nhắc nhở fan nhà nào đó, tự nâng nhà mình lên thì không sao, đừng có tự cho rằng hai người xứng đôi nhớ? Không cần biết là vô tình hay cố ý, ôm Tô thần nhà tôi về. 】
【 Sắp xếp miễn cưỡng vl! Đừng có mở mồm ra là xứng xứng xứng! Suốt ngày la ɭϊếʍƈ tạo CP với Tô thần nhà tôi 】


【 Sắp xếp, sắp xếp hết! Lúc đầu còn thấy thích thích nhà nào đó, bây giờ lại thành cái nhà chuyên đi ßú❤ fame 】


【 emmmm… Fan Tô thần đừng có vội vàng phủi sạch quan hệ đi thế chứ, tui là fan cả hai nhà, tất nhiên là thích Tô thần lâu hơn một chút. Hai anh chị cả đoạn đường đều nói chuyện với nhau, có thể thấy Tô thần rất vui vẻ mà, mấy bồ mù hết rồi à… 】


Trước lúc đi thảm dỏ Lạc Đường không hề căng thẳng, đến lúc đi còn thả lỏng hơn. Thậm chí, cô còn có tâm tình vừa cười tươi cho truyền thông chụp hình, vừa lén lút hỏi người bên cạnh: “Anh ơi, bây giờ mình có được nói chuyện không ạ?”


Cánh tay anh khẽ nhúc nhích, đáp lại: “Được.”


“Em thấy thần kỳ ghê.” Lạc Đường cũng không quan tâm người khác có thể đoán được khẩu hình: “Ngày trước em xem anh tham gia bao loại lễ trao giải, liên hoa phim gì đó, anh toàn đi thảm đỏ một mình, em còn nghĩ không biết ai sẽ là bạn nữ thảm đỏ đầu tiên của anh.”


Lạc Đường còn nghĩ, cô gái đó thật may mắn, có thể khoác tay anh xuất hiện trước mặt mọi người, kiếp trước chắc không chỉ đi cứu hệ mặt trời, mà còn cứu cả lỗ đen vũ trụ.
Lạc Đường “chậc chậc” hai tiếng: “Không rrngờ lại là em á.”


Giọng nói cô gái vui tươi, đáng yêu, mang theo một chút đắc ý, âm cuối còn hơi cao lên, không cúi đầu nhìn cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt của cô hớn hở.
“Ừm,” Tô Diên cười cười, “Cảm giác thế nào?”
Cảm giác…


Lạc Đường cúi đầu giả vờ nhìn đường, nhỏ giọng nói: “Cảm thấy… em cũng may mắn quá đi.”


Tô Diên không nghe thấy câu trả lời của cô, cho rằng cô không nói gì. Giữa thảm đỏ có bảng kí tên, anh nhớ là còn chưa nói cho cô biết: “Đến bảng phía trước thì dừng lại kí tên, kí xong thì dừng một chút chi truyền thông chụp ảnh em nhé.”


Cái này Trình Tranh cũng đã nói cho cô, nhưng Lạc Đường vẫn gật nhẹ đầu: “Vâng.”
Đọc truyện tại nguồn chính thức WordPress: Alice in Wonderland để ủng hộ editor.
Khu vực bảng kí tên có một cái bàn thấp, hai người cầm bút nhân viên đưa.


Tô Diên quen đường nhanh chóng ký tên, Lạc Đường cố ý đi cùng anh, ký ngay sau tên Tô Diên, nhìn như cái đuôi nhỏ chạy theo chữ ký của anh.
Lúc cô xoay người lại, đèn flash chói mắt lập tức bao phủ hai người.


Lúc đi thảm đỏ hai bên đều có khu truyền thông, Lạc Đường ở đoàn phim đã quen có cảm giác camera đi theo nên cũng không cảm thấy sao.
Mà bây giờ, ánh đèn dày đặc chói mắt làm cô cảm giác không chịu nổi.


Hai mắt Lạc Đường hơi nhói đau, đành phải nheo mắt cười để khuôn mặt khỏi cứng nhắc.
Chụp ảnh mất khoảng một phút rưỡi.
Ban tổ chức Đêm hội chi một số tiền khủng cho sân khấu, thảm đỏ không những dài, họ ký tên xong còn phải leo mấy chục bậc thang mới đến sảnh tiệc.


Đẹp thì đẹp thật, nhưng mệt thì cũng mệt.
Chờ lúc Tô Diên dẫn cô đi xuống bên kia, Lạc Đường cứng đờ mặt, mắt còn nhói đau.
“Anh, anh quen với mấy cái flash kia kiểu gì vậy…”
“Chụp nhiều sẽ thích ứng được thôi.” Nói xong, Tô Diên dừng bước, “… Mắt em đau à?’


“Vâng,” mắt Lạc Đường cực kỳ khó chịu, “Lần đầu tiên bị đèn flash làm chói mắt như này, bọn họ chụp ảnh ghê thật á…”


Lúc này, âm thanh thảm đỏ cách bọn họ xa dần, cùng lắm thì bị chụp được bóng lưng, không sợ bị chụp những biểu cảm khó chịu, nên Lạc Đường tập trung nhìn bậc thang, lẩm bẩm trong miệng: “Không biết là có ảnh hưởng tới thị lực không anh nhỉ… Em lớn thế này mà còn chưa bị cận, lần này về mà phải đeo kính thì sao đây…”


Tô Diên nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
Cô gái nhỏ cúi thấp đầu, mái tóc hôm nay được tạo kiểu tỉ mỉ, hai bím tóc tết lệch sang hai bên, phần tóc dài mượt phía sau buông xõa tự nhiên, phụ kiện kim cương lóe sáng tô điểm vừa vặn.


Gót giầy hôm nay của Lạc Đường rất cao, đứng bên cạnh anh cao hơn ngày thường một chút, từ góc độ này, có thể thấy cô nhăn lại đôi mày thanh tú, lông mi cong dài như đôi cánh nhỏ đang run rẩy.
Yết hầu động đậy, Tô Diên đáp lại lời cô lảm nhảm: “Không sao, không ảnh hưởng.”


Lạc Đường “Dạ” một tiếng, cô tin tưởng tuyệt đối những lời Tô Diên nói.
Nhưng một giây sau, mắt đang híp lại nhìn đường của Lạc Đường đột nhiên tối sầm, có thứ gì đó che mí mắt cô.
Nhìn không thấy, các giác quan khác sẽ trở nên nhạy cảm hơn.


Động tác giơ tay làm mùi hương của màu xanh trên người Tô Diên quanh quẩn trước mũi cô. Lạc Đường nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói quen thuộc, trong trẻo dễ chịu: “Khó chịu thì nhắm mắt lại, chút nữa sẽ hết.”
“…”
Tay cô còn đang đặt trên cánh tay phải của anh.


Vậy thì… anh đang dùng tay trái để che mắt cô sao?
Không kịp đề phòng mà được idol chăm sóc, Lạc Đường không chút liêm sỉ mà dừng lại như bị sét đánh, hoàn toàn bất động.
Anh ấy… đang che mắt cho cô?
Hành động này, tư thế này… khiến vài ký ức quay lại trong đầu Lạc Đường.


Giống như đại hội thể thao hồi lớp 11, tiệc tối cùng ngày rất nhàm chán, Lạc Đường không muốn tham gia. Nhưng cô không chỉ trốn đi một mình, mà còn lôi kéo Tô Diên đi cùng. Cậu thiếu niên này tuy lần nào cũng xụ mặt ra, nhưng đều bị cô kéo đi thành công.


Tiệc vừa bắt đầu, trời còn chưa tối Lạc Đường đã kéo anh đi, đến lúc hai người muốn về thì trời đã tối đen không có một ánh đèn đường. Lúc Lạc Đường còn bé, trong nhà có ông anh trai không bình thường thích thử thách độ can đảm của em gái, cô thì lại hay xem phim, đọc sách, trí tưởng tượng phải gọi là bậc thầy.


Xung quanh một mảnh đen kịt, cô túm chặt đồng phục của cậu thiếu niên không buông tay.
Tô Diên muốn kéo cô đi, cô cũng không dám. Lạc Đường nhớ, cô cũng giống bây giờ nhỏ giọng thì thầm với anh, sau đó lại nhìn anh không rời mắt.


Cuối cùng, hình như là không nhịn được nữa, cậu thiếu niên ôm chầm lấy cô, vươn tay che đi tầm mắt cô, nói như thôi miên bên tai: “Cậu không nhìn thấy cái gì hết, Lạc Tiểu Đường, cậu bây giờ không nhìn thấy gì hết, đi theo tớ.”


Gió đêm mùa hè, giọng nói thiếu niên cứng cỏi, lành lạnh, nhưng động tác lại mềm mại lạ thường.
Giống như bây giờ.
Ngón tay Tô Diên mát mát lạnh lạnh, chạm vào da vô cùng thoải mái, mát như ngọc mà phủ lên mắt cô.


Lạc Đường bất động vài giây, Tô Diên tưởng cô sợ hãi dừng lại, thanh âm an ủi có chút bất lực.
“Đừng sợ. Anh dẫn em đi.”






Truyện liên quan