Chương 46: Tôi thích em ấy
Lạc Đường ở phòng nghỉ gọi điện cho Lạc Thành, hầu chuyện với Bệ Hạ hơn hai mười phút, còn hứa tối nay về sớm ăn cơm với ông.
Lúc đấy Bệ Hạ mới mãn nguyện xóa sạch sẽ status vừa đăng, như thể tài khoản vừa bị hack.
Lạc Đường tưởng chuyện này thế là xong rồi, ai ngờ cúp điện thoại mới phát hiện ngay trước khi ba Lạc xóa status Weibo, Lạc Chu đã dùng tài khoản cá nhân đăng lên hai ảnh chụp màn hình.
Ảnh đầu là lịch sử trò chuyện của cô và Lạc Chu, cắt luôn phần nguyên nhân quan trọng, cắt luôn tên và avatar của cô.
Ảnh thứ hai là chụp màn hình tường nhà Lạc Thành, sáu cái liên tiếp, sinh động như tài khoản pha ke.
Caption cũng đậm chất thúi hoắc quen thuộc của Lạc Chu.
【Cụ nhà thiếu thốn tình yêu của con gái rượu thôi, không phải đoán.】
Giang cư mận bùng nổ.
Ba cái ‘Haiz’ của Lạc Thành làm người ta đồn đoán bao nhiêu thứ, nào là Lạc thị gặp khó khăn, nào là vợ chồng xích mích, cuối cùng lại hóa ra cụ nhà thiếu tình yêu à? Hả
Cua hơi khét đấy.
【 Bệ Hạ, người đùa thần à?】
【Bệ Hạ!!!!!!!!!!】
【Công cha như núi Thái Sơn =))))))) Cười xĩu! Bệ Hạ, người có biết từ ‘ngốk nghếck’ không ạ?】
【Surprise!!! Acc của người đứng đầu Lạc thị – Lạc Thành hôm này trông như một acc fake lòi.】
【Ba ơi, con cũng có thể làm con gái yêu của ba, con cũng biết yêu thương ba, ba xem con có đủ tiêu chuẩn không?】
…
【Thái tử điện hạ, nhìn em một cái đi nà! Tập hợp fandom của Thái tử!!!】
【Lạc Chu a a a a a Lạc tổng chính là ứng cử viên sáng giá nhất cho hình tượng tổng tài bá đạo bước ra từ ngôn tềnh trong lòng eim đóa!!!】
【Tổng tài bá đạo + 】
【Ui giời đừng có ứng cử viên gì hết ở đây, ai mà mời nổi Lạc Chu đi diễn? Nhưng mà Thái tử mlem thiệttttt】
Trong bao nhiêu cái bình luận, ngoài điên cuồng @ Lạc Thành, mlem Lạc Chu, còn rất nhiều người cue Lạc Đường, nói cô tuy không lộ mặt nhưng thanh thế thì ai cũng biết.
【Mãi mới biết cái người trong tin nhắn này là Lạc Đường! Là công chúa điện hạ a a a!!! Các chị eim ơiii! Đây chính là người con gái cu bé ngốc nghếch này hâm mộ nhất đời!】
【Á đệt gái yêu của Bệ Hạ kìa!!! Dù cách xa một cái màn hình nhưng em vẫn muốn nói: Tham kiến công chúa điện hạ!】
【Ahiuhiu ảnh hồi bé của công túa bị xóa hết trơn rùi, tìm không được nữa, tui nhớ là công túa kute lắm ó】
【Ê mấy thím có biết sao mà Lạc Đường cứ giấu mặt mãi thế không? Tụ hội danh viện gì đấy cũng không thấy ẻm tham gia.】
【Bảo mật thân phận chăng? Phải xã giao nhiều lúc cũng mệt bở hơi tai ý, quan hệ riêng tư của mấy nhà quyền thế phải bảo mật ghê lắm.】
【Có ai nhớ cái drama ngày xưa không? Hình như lúc đấy giang cư mận bây giờ đều còn bé… Hồi đấy công túa hay xuất hiện ở mấy hoạt động của giới thượng lưu lắm, ngoại hình nổi bật nên cũng hot trên mạng. Đến lúc năm tuổi suýt thì bị bắt cóc ấy, tuy là bắt cóc không thành nhưng cả nhà họ Lạc tức điên lên. Từ đấy đếch cho con gái xuất hiện trước mặt công chúng nữa.】
【】
【 Uầy, kịch tính như phim ấy nhở】
【Ồ… Lạc thị cũng va chạm với không ít đối thủ cạnh tranh, lấy công chúa ra uy hϊế͙p͙, quá nà hợp ní.】
【Thực ra thì do lúc đó còn nhỏ thôi. Bây giờ lớn chắc không sao nữa rồi, công chúa hãy quay lại cho chúng thần chiêm ngưỡng đi hi hi! Muốn mở mang tầm mắt!!!】
【Tò mò cuộc sống ngày thường của công chúa ghê】
【Tò mò + số CCCD】
…
Không lâu sau, Bạch Tương Nghi cũng share lại Weibo của Lạc Chu, nói:【Còn tưởng là ai, đang định vào block.】
Đôi vợ chồng này thường ngày cũng như vậy, giang cư mận được phen cười ngất.
【 Khịa đỉnh】
【Bạch Hoàng Hậu khịa đỉnh!】
【Hoàng Hậu ngày ngày cà khịa Bệ hạ =))))) trên đời này còn tồn tại tình iu như zậy hok】
【Gato vl, gia đình nhà họ hạnh phúc vl huhu】
Bên này.
Chỗ trống bên cạnh trường quay, tổ đạo cụ đang giúp Du Tinh Nhan đeo kiếm lên lưng, chờ để nhập cảnh.
Vốn yên tĩnh, bỗng nghe người bên cạnh nói: “Ê, Thái tử đăng Weibo này! Lên xem Weibo của Lạc Chu đi!”
Du Tinh Nhan sửng sốt.
Chị không cầm điện thoại, quay đầu bảo trợ lý mang ra, lướt đến Weibo của Lạc Chu và Bạch Tương Nghi thì nhìn qua một lượt bình luận.
Những người vừa chạy theo sau hỏi han cô tuần lễ thời trang này kia, bây giờ chỉ còn để ý đến nhà họ Lạc.
Giọng nói không giấu được kích động.
“A a a đúng là nhà người ta, Bệ Hạ thân thiện gần gũi vl, lại còn chiều con gái!”
“Lạc Đường đúng là người con gái khiến tui ghen tị nhất đời, chẳng ai sánh bằng.”
“Haiz… Mày nói xem, sao lại có người may mắn thế nhở, đúng là sinh ra ở vạch đích, ba thì đáng yêu, mẹ thì cao quý diễm lệ, anh trai thì mlem mlem, cả nhà từ ông bà nội đến ông bà ngoại đều yêu thương chiều chuộng, đờ mờ muốn gato cũng không biết phải bắt đầu ở đâu.”
“…”
Du Tinh Nhan nghe không sót một chữ.
Lạc Đường…
Từ khi vào đoàn đến nay, Lạc Đường rõ ràng chẳng phải đụng đến một ngón tay mà cũng có thể lấy được vai diễn cô không thể tranh nổi.
Nhà họ Lạc đăng một cái Weibo khác thường cũng đã liên tưởng đến nó, cả mạng bắt đầu nịnh nọt gọi công chúa này công chúa kia.
Làm diễn viên được biết bao người yêu thích, bản thân nó chỉ cần xuất hiện trong ảnh chụp màn hình của Lạc Chu mà được cả tá người khen ngợi.
Hôm qua… còn diễn cảnh hôn cùng Tô Diên.
“Chị Tinh Nhan, chắc là chị thân với Lạc Đường lắm ạ?”
“…”
Du Tinh Nhan còn chưa kịp chưa kịp trả lời, lại có người hỏi: “Ui chuyện của công chúa chắc chắn là phải bảo mật rồi! Chị ơi chị, em muốn hỏi chuyện của Lạc Chu cơ, chắc chị cũng thân với anh ấy đúng không ạ?”
Lạc Chu…
Kiểu người nhìn không vừa mắt cái gì thì không thèm quan tâm đến cái đó.
Du Tinh Nhan còn nhớ lúc mười tuổi chị và Lạc Đường giận nhau, anh trai mắng hai cô suốt ngày cãi nhau, chẳng dịu dàng chút nào.
Du Tinh Nhan còn nhớ cách người thiếu niên kia đối xử với mình, vừa xa cách vừa xa lạ, gọi ‘anh trai’ anh sẽ nhíu mày nhưng vẫn đáp lại.
Nhưng đó là lúc chị còn là chị yêu quý của Lạc Đường.
Sau này chị không còn thân thiết với Lạc Đường nữa, Lạc Chu nhìn thấy chị là cứ coi như không khí. Đến khi chị gọi ‘anh trai’ mới miễn cưỡng phản ứng.
Người thiếu niên ấy nói, Du Tinh Nhan, cô làm em gái tôi khóc đến thế kia mà còn mặt mũi gọi tôi là anh trai à?
Chắc Lạc Đường chỉ kể lại với Lạc Chu, những người khác trong nhà đối xử với cô như bình thường.
Thân thiết?
Đây là anh trai của Lạc Đường cơ mà, làm sao cô thân nổi.
Móng tay Du Tinh Nhan đâm vào lòng bàn tay, đau đớn, chị cười cười: “Tất nhiên rồi.”
Rồi đưa điện thoại cho trợ lý, bình tĩnh nói: “Chị đi quay trước nhé.”
_
Cảnh này là chị diễn cùng Tô Diên.
Nữ chính luôn giả trai để xuất hiện nên nam chính cũng coi cô như anh em, cảnh tiếp xúc tay chân rất ít, trừ lúc diễn cảnh hành động khó tránh khỏi đụng chạm, nhưng cũng chỉ giới hạn trong phạm vi anh em.
Ở đoàn phim, lúc Du Tinh Nhan có thể tiếp xúc với Tô Diên cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt chào hỏi.
Anh hình như rất không thích, hoặc là cố ý tránh tiếp xúc, nói chuyện với cô.
Mỗi lần diễn chung với Tô Diên, Du Tinh Nhan đều muốn cố ý NG mấy lần để có thể gần anh nhiều thêm một chút, nhưng diễn xuất của Tô Diên quá tốt, nếu cô phạm sai quá nhiều sẽ khiến người ta bàn tán.
Nên thời gian cô diễn chung với Tô Diên cũng không nhiều.
Nhưng thế cũng đủ làm cô hạnh phúc.
Lúc này, Tô Diên mặc một thân kiếm khách, Du Tinh Nhan cảm thấy tim mình đập nhanh không tưởng.
Đạo diễn hô một tiếng “Diễn!”, hai người bắt đầu theo kịch bản. Đây là cảnh bắt trộm trong quán rượu, sau mấy lần NG do sai vị trí, cuối cùng cũng qua.
Tống Cảnh Chi với ‘anh Lý’, cái tên nữ chính vừa nghĩ ra nhìn nhau cười một cái, rồi hai người cụng vỏ kiếm với nhau.
Nhìn nhau cười với Tô Diên, Du Tinh Nhan dường như bị diễn xuất của anh trong thân phận Tống Cảnh Chi tiêu sái làm chói mắt.
Tim càng đập nhanh hơn.
Ánh mắt chị khẽ lung lay, tay dịch xuống, vốn là động tác giang hồ nghĩa hiệp đụng vỏ kiếm nhưng góc độ sai một chút là có thể chạm vào mu bàn tay anh. Bên ngoài nhìn vào thì không khác gì, nhưng ngay lúc tay chị dịch xuống được một nửa, Tô Diên lại như đoán được, dịch tay theo hướng của cô.
Âm thanh vỏ kiếm chạm vào nhau phát ra rõ ràng.
“Cắt!” Đạo diễn hô: “Qua.”
Ba giây sau, đạo diễn Văn còn nói: “Va chạm lúc cuối của hai người hơi thấp một chút nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều, lần sau chú ý nâng cao lên một chút.”
“Vâng ạ.” Du Tinh Nhan đáp lời, quay đầu thấy Tô Diên đang nhìn mình.
Tô Diên không cảm xúc nói: “Du Tinh Nhan, dựa theo kịch bản, tôi và cô không có tiếp xúc chân tay, tôi cũng hi vọng cô có thể đàng hoàng làm theo kịch bản.”
Ý tứ không thể rõ ràng hơn.
Hôm qua anh vừa quay cảnh hôn cùng Lạc Đường, mọi người trong đoàn còn bàn tán, nói đây là nụ hôn màn ảnh đầu tiên của Tô Diên, mà Lạc Đường còn là fan của anh, thực sự may mắn.
Anh quay cảnh hôn với Lạc Đường, không hề do dự.
Bây giờ chỉ đụng chạm một chút với cô lại tránh như tránh tà.
Du Tinh Nhan bỗng cười, nói như đùa: “Tô Diên, cậu tránh tiếp xúc với tôi là vì Lạc Đường sao?”
Chị không nghĩ anh sẽ trả lời vấn đề này, chẳng ngờ người đối diện gần như gật đầu ngay lập tức.
“Ừ.”
“…”
Nụ cười trên mặt Du Tinh Nhan cứng lại, khoé môi giật giật: “Kể cả là vì Lạc Đường, nhưng tại sao… cậu lại đối xử với tôi như vậy? Cậu cũng biết bọn tôi —”
Chị còn chưa nói xong đã bị Tô Diên cắt ngang, mặt không cảm xúc: “Không phải là từ cấp ba, hai người đã không còn thân thiết rồi à?”
Nghe Tô Diên nói những lời này, nhìn thái độ của anh, Du Tinh Nhan chợt thấy hối hận.
Nếu vừa nãy không lên Weibo, không xem mấy bình luận khen nịnh Lạc Đường, nghe những lời người ta bàn tán về Lạc Đường, có lẽ chị sẽ không làm như vậy.
Chị cũng không nên làm thế.
Không nên lại gần, không nên gọi anh lại, không nên hỏi câu hỏi ấy.
Nếu vậy, chị vẫn giữ được hình tượng an tĩnh của mình… Ít nhất còn có thể nói chuyện bình thường như bạn bè, người quen cũ của anh.
Việc đã đến nước này. Du Tinh Nhan chỉ miễn cưỡng cười, “Hồi cấp hai, sao cậu lại…” Du Tinh Nhan không ngờ anh sẽ nhắc tới trước kia, cắn môi cố giữ cho giọng nói nghe thoải mái nhất: “Tôi với Lạc Đường sao lại không thân thiết cơ chứ? Bọn tôi ngày nào cũng cùng nhau đến trường, cùng nhau về nhà, sao lại không thân được chứ?”
Du Tinh Nhan nghĩ anh sẽ không xoáy sâu vào chuyện này nữa, định đổi chủ đề.
Nhưng Tô Diên đáp lại ngay.
“Cô thích tôi, tôi thích em ấy.” Giọng Tô Diên vô cảm: “Thân thiết được chắc?”
_
Lạc Đường lướt Weibo xong thì ra khỏi phòng nghỉ.
— Vì cô tự nhiên nhớ ra cảnh này là cảnh của Tô Diên và Du Tinh Nhan.
Cô sợ Du Tinh Nhan lợi dụng cơ hội để bày trò với Tô Diên, thay quần áo xong thì vội vàng ra thẳng phim trường.
Lúc cô đến nơi hai người đã bắt đầu quay.
NG vài lần, cuối cùng cũng qua, tảng đá trong lòng Lạc Đường vừa bỏ xuống một chút lại nhìn thấy Du Tinh Nhan và Tô Diên đứng giữa phim trường nói gì đó.
Tô Diên đưa lưng về phía cô, eo này, chân này, dáng người này, thật —
Chờ tí! Lạc Đường từ trong sắc đẹp bừng tỉnh.
Y như rằng, sợ cái gì là cái đấy đến.
Du Tinh Nhan lại ba hoa cái gì với Tô Diên đấy? Chị ta cười cái gì? Sao lại cười như thế kia
Còn Tô Diên? Sao lại nói chuyện cùng chị ta lâu thế?
Hai người nói chuyện với nhau mấy phút, Lạc Đường không nhìn đồng hồ nhưng cô cảm thấy như trôi qua cả ngàn thu.
Tô Diên từ phim trường cụp mắt đi ra, ngẩng đầu nhìn thấy cô thì dừng lại.
Lạc Đường mở miệng là muốn hỏi anh xem Du Tinh Nhan gọi anh lại làm gì, nhưng…
Cô lấy tư cách gì để hỏi đây? Hai người bây giờ không phải là Tống Cảnh Chi và Cầm Lạc đã xác định quan hệ trong kịch bản.
Lạc Đường nhếch miệng cười với Tô Diên, muốn nói chuyện khác với anh, muốn giả vờ như chưa nhìn thấy gì.
Nhưng khó quá.
Trong đầu toàn là hình ảnh Du Tinh Nhan cười với anh.
Tất cả tế bào trên người đều kêu gào cô là hỏi anh ấy đi, hai người vừa nói gì! Sao chị ấy lại cười như thế với anh! Trước đây anh không thèm để ý đến chị ấy cơ mà! Vì sao bây giờ trông thân thiết như thế! Còn nữa, hai người nói cái gì mà lâu thế
…
Đúng rồi! Phải hỏi! Cô còn bị anh hôn rồi cơ mà! Tận hai lần! Phải hỏi!
“Anh ơi,” Lạc Đường lặng lẽ hít sâu một hơi, “Anh… Em vừa thấy Du Tinh Nhan gọi anh lại, chị ấy nói gì thế ạ?”
Dừng một chút, cô bổ sung: “Lâu ơi là lâu.”
Tô Diên dừng lại trước mặt cô.
Cảnh diễn hôm nay của Lạc Đường đã hết, cô đang mặc quần áo thường ngày mình mang đến, váy sơ mi cổ búp bê màu trắng, phần tay áo hơi phồng lên một chút, nút áo chỗ cổ tay lấp lánh sáng, còn có tua rua tinh xảo, lúc nhấc tay phát ra âm thanh trong trẻo.
Cô khoác bên ngoài một chiếc áo len mỏng, cổ áo búp bê sang trọng lộ ra ngoài, trông vừa dịu dàng vừa dễ thương.
Ngay cả khi chỉ có thể mặc quần áo của mình trong chốc lát thì cô gái này lúc nào ăn diện chỉn chu từ đầu đến chân.
Chỉ có điều, từ khi anh nhắc nhở, cô đã không đeo đồng hồ nữa.
Không biết cô ngày nào cũng nhìn thứ mình yêu thích mà không thể đeo, có phải rất khó chịu hay không.
Trong đầu Tô Diên hiện lên vẻ mặt tiếc hận của cô với tủ đồng hồ phát sáng chói lóa rồi tay không đi làm, không nhịn được đưa tay lên che môi dưới.
Lạc Đường thúc giục: “Dạ? Bí mật ạ? Không nói cho em được sao?”
Thời cấp ba, Du Tinh Nhan bảo muốn nói riêng với anh chuyện gì đó. Mỗi lần Lạc Đường bắt gặp là lại thấp thỏm từ tiết một buổi sáng đến tận tiết cuối buổi chiều. Trước khi tan học, cô hỏi anh, Tô Diên, chị tớ nói gì với cậu đấy, có bí mật gì không cho tớ biết được hả.
Không khác gì bây giờ.
Tô Diên ngừng hai giây, thẳng thắn khai báo: “Anh nói với cô ấy những gì em nói với anh.”
Hả?
Cô có nói cái cái gì liên quan đến Du Tinh Nhan à?
Lạc Đường bất ngờ: “Nói gì cơ ạ?”
Tô Diên cười cười, rất thoải mái: “Anh nói với cô ấy, đừng tự thêm diễn.”
Lạc Đường: “…”