Chương 4: Dương Dương , phải nói sao nhỉ ?
* * * * * * * * * * * * * * * * *
Ngày mai kiểm tr.a mà bài tập của nó còn lại quá nhiều. Mới 8 giờ mà mắt nó đã ríu lại không còn chút sức lực, nó ngủ lúc nào không hay.
“ Cậu làm sao thế Ngủ hả? ”
Dương Dương lay người nó, thấy hai mắt nó quầng thâm nên để nó ngủ tiếp, cậu ấy ngồi đó làm bài tập giúp nó.
11 giờ đêm, điên thoại reo lên. Bên đầu giây chính là...
“ Thiên Khỉ!!!!! Cậu muốn ch.ết không? ”
“ Đừng gọi tớ thế, lần nữa tớ sẽ ghết cậu trước đó. ”
“ Hì, đang ở đâu thế? sáng mai có lịch diễn mà hôm nay cậu chạy mất tăm, hổ ca cực giận cậu luôn ”
Dương Dương gấp đống bài tập lại, vươn tay lên ngáp, thật sự hiện tại cậu rất buồn ngủ a~.
“ Có việc, lát tớ về công ti ”
“ Dạo này cậu sao thế ”
“ Bình thường mà... À, cậu lất tấm ảnh đẹp nhất của cậu ra kí cho tớ một tấm đi ”
“ Làm cái quái gì? ”
“ Đề tên Hạ Lâm giùm tớ ”
“ Làm gì? ”
“ Tớ cúp máy đây ”
“ Ơ... khoan ”
Vương Nguyên tròn xoe mắt nhìn chiếc điện thoại với tiếng kêu tút tút dài dằng dẳng như không muốn ngừng. Mặt biểu cảm dữ lắm >__<