Chương 5: Không đâu ấm áp bằng gia đình (tt)
** #30
Hôm tôi sang Pháp, lão và mấy anh đều ra đón.
Khi tôi từ trong phòng chờ bước ra đã thấy một cảnh tượng vô cùng ‘hoành tráng’.
Mấy ông anh đứng một bên, anh hai và anh tư mặc vest đen, đeo kính đen, tóm lại là vô cùng cool. Ông anh ba mặc cảnh phục, cũng đeo kính đen.
Lão đứng cách xa ba ông này một đoạn, mặc áo sơ mi trắng quần âu đen, đã vậy tay áo còn xắn lên.
Lúc ấy tôi cảm thấy vô cùng khó thở, tôi ở gần họ bao nhiêu năm tại sao không thấy được vẻ đẹp của họ chứ?
Lão thấy tôi đầu tiên, rồi tới mấy anh, ai cũng chạy đến đẩy đồ giúp tôi. Thật sự lúc ấy tôi có cảm giác mình đang đi giữa một rừng hoa đẹp. Đang lơ lửng trong giấc mơ đẹp thì anh ba cốc đầu tôi: “ Anh đi lâu như vậy chưa có cơ hội về thăm mày, giờ thấy mày còn sống anh mừng lắm.”
Tôi không quan tâm đến lời gã, quay sang hướng khác (hướng của lão) tiếp tục giấc mơ đẹp của mình, lão quay sang nhìn tôi chép miệng: “ Tôi biết tôi đẹp trai, có muốn ngắm cũng đừng lộ liễu vậy chứ.”
Tôi: …
Anh tư ngồi trên ghế phụ quay xuống: “ Tôi mới học được vài món mới, về nhà tôi nấu cho mọi người ăn.”
Anh hai đang lái xe hắng giọng nói: “ Tiểu Hân lâu ngày chưa được ăn đồ Quốc Thiên nấu nên bọn anh nhường cho em ăn trước.”
Giấc mơ của tôi vụt tắt, cuối cùng họ vẫn là họ - những con người tự tin, độc mồm và rất ‘yêu thương’ tôi.
*#31*
Không biết do vô tình hay do có điều tr.a trước mà bố lão mua trúng ngôi nhà sát bên nhà anh tôi ngay khi tôi sang ấy được vài tuần.
Nhà tôi và lão tuy là hai căn khác nhau nhưng lại chung vách.
Về sau có lần tôi hỏi lão về ngôi nhà, lão chỉ nhún vai: “ Chắc do bố không muốn anh vác bộ mặt nhớ em đến trường thôi mà.”
Tôi cười gian: “Ra anh thích em từ lúc ấy.”
Lão nhếch môi nhìn tôi: “ Không phải em cũng thế sao? Không chừng là trước đó nữa kia kìa.”
Tôi không cãi lại lão nên chỉ biết im lặng.
#32
Ngày đầu tiên lão dọn về nhà mới, việc đầu tiên là sang nhà tìm tôi nằng nặc muốn xem phòng tôi. Lúc sang lão còn mang theo cả giấy viết, tôi hỏi thi lão bảo đừng quan tâm.
Ngày hôm sau tôi đến trường mới xin nhập học, chiều về, nhìn thấy phòng tôi xuất hiên một cái lỗ đủ cho một người chui lọt.
Lúc ấy tôi hoảng lắm, chẳng lẽ có ăn trộm đào tường khoét vách để ăn trộm cả hai nhà, chắc không có tên trộm nào dư thời gian đến mức đó đâu nhỉ? Chẳng lẽ là do tường nhà bị sập, nhưng mà cái lỗ ấy đã được trám và sơn lại.
Đang suy nghĩ thì thấy lão từ bên kia ló đầu sang nhìn tôi cười, lúc ấy tôi mới hiểu mọi chuyện.
Mấy ông anh tôi biết chuyện tìm lão mắng cho một trận, nhưng lão nhất quyết không cho xây lại lỗ hỏng ấy nên anh tôi đành làm cánh cửa nhỏ đóng lỗ hỏng lại, đương nhiên chốt cửa nằm bên phòng tôi.
( Tôi lại quay sang hỏi lão: “Năm ấy, anh làm lỗ hỏng đó là do có ý đồ gian xảo đúng không?”
Lão cốc nhẹ vào đầu tôi: “ Em đọc ngôn tình nhiều quá rồi.”
Tôi: …)
#33
Mấy ngày sau đó tôi đã hiểu lão làm cái lỗ hỏng ấy vì mục đích gì.
Khi lão muốn có người chơi game cùng, lão chỉ cần nói qua cái lỗ hỏng ấy.
Khi lão muốn mượn tập tôi chép bài chỉ cần nói qua cái lỗ hỏng ấy.
Khi lão muốn rủ tôi ra ngoài, lão cũng chỉ cần nói qua cái lỗ hỏng ấy.
Lão chẳng cần sang nhà tôi, chẳng cần gặp mấy ông anh tôi. Và nếu như tôi không đồng ý hoặc lờ như không nghe lão lại giở cái giọng vịt đực ấy hát cho tôi nghe (tôi vô cùng sợ tiếng hát của lão).
Càng nghĩ thấy lão càng thâm.
#34
Lúc nhỏ có lần ông nội hỏi mấy ông anh tôi muốn làm nghề gì.
Anh hai: “Cháu muốn làm thầy giáo.”
Lão nói nhỏ với tôi: “ Tội cho học sinh của anh ấy.”
Anh ba: “Cháu muốn làm bác sĩ.”
Tôi nói nhỏ với lão: “Có bác sĩ nào lưu manh như ông này không?”
Anh tư tôi: “ Cháu muốn làm phi công.”
Cả tôi và lão đều cố nhịn cười, mẹ ơi, người sợ độ cao muốn làm phi công.
Lát sau, ông cho tiền chúng tôi mua kem. Anh tư phụ trách đi mua, mua về chỉ có ba cây, tôi và lão không có phần, tôi hỏi thì mấy anh trả lời do tôi có lỗi nên không được ăn.
Tôi: “Em có lỗi gì?”
Anh ba đặt tay lên vai tôi: “Còn nhỏ thì không nên nói xấu người khác.”
Tôi: …
Sau đó tôi kể cho lão nghe, lão bảo: “Tai mấy ông này thính như tai chó ấy.”
Mặc dù lão nói đúng nhưng nghe vẫn thấy kì kì.
#35
Điều mà đến giờ tôi vẫn không thể tin được đó là nghề nghiệp của mấy ông anh.
Tôi từng nghĩ anh hai sẽ thực hiện ước mơ của mình là trở thành thầy giáo; còn anh tư sợ độ cao nên không thể làm phi công được ngược lại anh nấu ăn rất ngon nên có thể làm đầu bếp. Nhưng tôi đã lầm, cả hai anh khi học xong đều đến công ty giúp đỡ bố.
Người mà tôi không tin nhất chính là anh ba. Tại sao vậy? Tại sao kẻ vừa độc mồm độc miệng, vừa lưu manh, vừa không biết phải trái như gã có thể làm nghề đó? Rốt cuộc công lý ở đâu mà cho gã làm cảnh sát?
Đúng là cuộc đời không ai biết trước được điều gì.
#36
Sau khi tôi sang Pháp vài tháng, anh hai tôi sau bao ngày mặt dày năn nỉ thì chị dâu tôi đồng ý kết hôn, lúc ấy con trai anh bốn tuổi, thằng bé vô cùng đáng yêu và lanh lợi, đặc biệt là vô cùng thân với anh ba tôi.
Một lần lão sang nhà tôi học bài ( thật ra là chờ tôi làm xong rồi chép), thằng bé sang phòng tôi chơi, thấy tôi và lão liền hỏi: “Cô chú đang làm gì vậy ạ?”
Tôi: “Cô chú đang học bài.”
Thằng bé chu môi: “Thì *ra* học bài là việc xấu.”
Tôi và lão há hốc mồm: “Ai nói với cháu như vậy?”
Thằng bé: “Là chú ba ạ, chú nói rằng trai gái ở cùng nhau chắc chắn là do có quan hệ mờ ám hoặc là làm việc xấu.”
Hôm ấy tôi mất cả buổi chiều để giải thích cho thằng bé hiểu. Tất nhiên là tôi kể lại chuyện này cho anh hai nghe và gã nào đó được tặng một vé ngủ chung với muỗi. Gã này chắc do FA nên mới reo rắc vào đầu trẻ nhỏ những tư tưởng bậy bạ nhằm tìm bạn FA chung đây mà.