Chương 5
Buổi chiều hôm sau, trong căn phòng khách của Phu Nhân Pleinsworth đáng mến. Vì một lí do lạ lùng khó đoán, những nhánh cây được gắn vào đàn piano. Và một cô gái nhỏ có một cái sừng cắm trên đầu.
“Mọi người sẽ nghĩ anh đang theo đuổi tôi đấy,” Hyacinth nói, khi Anh St. Clair đi thẳng đến chỗ cô mà trước đó không thèm giả vờ liếc quanh phòng.
“Vớ vẩn,” anh nói, ngồi xuống cái ghế trống bên cạnh. “Mọi người đều biết tôi không theo đuổi những phụ nữ gia giáo, hơn nữa, tôi nghĩ điều đó chỉ càng tôn vinh danh tiếng của cô.”
“Thế mà tôi cứ nghĩ tính khiêm tốn là một đức hạnh được đánh giá cao.”
Anh chớp vào cô một nụ cười hòa nhã. “Không phải tôi muốn tiết lộ cho cô đâu, nhưng sự thật đáng buồn là - hầu hết đàn ông là những con cừu. Khi một gã đi đâu, đám còn lại sẽ đi theo. Và chẳng phải cô đã nói muốn kết hôn sao?”
“Không phải với một người đi theo anh như con cừu đầu đàn,” cô trả lời.
Anh cười toét miệng, một nụ cười rất tinh quái mà Hyacinth có cảm giác anh đã dùng nó để quyến rũ cả đống phụ nữ. Rồi anh ngó quanh, như thể định dàn xếp một điều gì đó lén lút, và cúi người tới.
Hyacinth không thể ngăn được. Cô cũng cúi người tới. “Vâng?” cô thì thầm.
“Tôi sắp sửa kêu be be rồi đây.”
Hyacinth cố gắng nuốt trôi tiếng cười, hóa ra lại là sai lầm, bởi vì nó vẫn tuôn ra như một cái phun phì phì thiếu tế nhị.
“May mắn làm sao cô không uống một cốc sữa,” Gareth nói, ngồi dựa vào ghế. Anh vẫn là hình mẫu của sự điềm tĩnh hoàn hảo, gã đàn ông đáng ghét.
Hyacinth cố gắng trừng mắt với anh, nhưng cô chắc mình không thể quét sạch sự vui vẻ khỏi ánh mắt.
“Nó sẽ trào ra mũi cô,” anh nói với một cái nhún vai.
“Chưa có ai nói với anh không nên nói loại chuyện đó khi muốn gây ấn tượng với phụ nữ à?” cô hỏi, một khi cô đã tìm lại giọng nói.
“Tôi đâu có cố gây ấn tượng với cô,” anh trả lời, nhìn lên sân khấu. “Chúa ơi,” anh nói, chớp mắt ngạc nhiên. “Đó là cái gì thế?”
Hyacinth nhìn theo ánh mắt anh. Những con cháu nhà Pleinsworth, một người trong số đó dường như đã được hóa trang thành cô gái chăn cừu, đang đi thơ thẩn loanh quanh.
“Một sự trùng hợp thú vị đây,” Gareth thì thầm.
“Đây có thể là lúc để kêu be be,” cô đồng ý.
“Tôi cứ nghĩ hôm nay sẽ là một buổi ngâm thơ.”
Hyacinth nhăn mặt và lắc đầu. “Một thay đổi không được báo trước trong chương trình.”
“Từ thơ ngữ âm trào phúng chuyển sang bài ca Little Bo Peep?” anh tỏ ra ngờ vực. “Đúng là có vẻ dàn trải.” (*‘Little Bo Peep’ hay ‘Little Bo Peep has lost her sheep’ là một bài hát ru dân gian*)
Hyacinth hướng sang anh một cái nhìn thương hại. “Tôi nghĩ vẫn sẽ có thơ ngũ âm trào phúng.”
Miệng anh há ra. “Từ Peep hả?”
Cô gật đầu, giơ cao tờ chương trình trong lòng lên. “Biên kịch độc đáo,” cô nói, như thể điều đó sẽ giải thích được mọi thứ. “Bởi Harriet Pleinsworth. Cô gái chăn cừu, Kỳ Lân Thần, và Henry VIII.”
“Tất cả sao? Trong cùng một lúc?”
“Tôi không đùa đâu,” cô nói, lắc đầu.
“Tất nhiên là không. Ngay cả cô cũng không thể dàn dựng được một chuyện thế này.”
Hyacinth quyết định xem đó là một lời khen.
“Tại sao tôi lại không được nhận cái này?” anh hỏi, lấy tờ chương trình từ tay cô.
“Tôi tin họ đã quyết định không đưa chúng cho những quý ông,” Hyacinth nói, liếc quanh căn phòng. “Người ta phải ngưỡng mộ tầm nhìn xa trông rộng của Phu Nhân Pleinsworth. Anh chắc chắn sẽ chuồn nếu anh biết thứ gì đã được xếp đặt cho anh.”
Gareth vặn người. “Họ đã khóa cửa chưa vậy?”
“Chưa, nhưng bà ngoại anh đã đến.”
Hyacinth không dám chắc, nhưng hình như anh vừa rên rỉ.
“Hình như bà không đi về hướng này,” Hyacinth nói thêm, quan sát Phu Nhân D lấy một chỗ ngồi ở cánh bên, thụt lùi phía sau vài hàng ghế.
“Tất nhiên là không,” Gareth lầm bầm, và Hyacinth biết anh cũng đang nghĩ như cô.
Bà mối.
Phu Nhân Danbury chưa từng đặc biệt tế nhị về chuyện đó.
Hyacinth đang dợm quay người lại, rồi ngừng hẳn khi cô bắt gặp mẹ cô, cô đang giữ cho bà một chỗ ngồi bên cạnh. Violet giả vờ (khá là tệ, theo ý kiến của Hyacinth) không thấy cô, và bà ngồi xuống bên cạnh Phu Nhân Danbury.
“Thế đấy,” Hyacinth nói thầm. Mẹ cô cũng chưa bao giờ được biết đến vì sự tế nhị của bà, nhưng cô cứ nghĩ sau buổi trò chuyện của họ chiều hôm qua, Violet sẽ không quá lộ liễu.
Một vài ngày để thích ứng thì sẽ hay hơn.
Hyacinth đã giành hai ngày qua để cân nhắc cuộc trò chuyện với mẹ. Cô cố nhẩm lại tất cả những người cô đã gặp trong những mùa cô ở Hội Chợ Hôn Nhân. Phần lớn cô thấy rất thoải mái. Cô nói những gì cô muốn và làm mọi người cười và thích được họ ngưỡng mộ trí tuệ của cô.
Nhưng cũng có một vài người cô không thấy thoải mái khi ở cạnh. Không nhiều, nhưng có một ít. Trong lần ra mắt đầu tiên của cô đã có một quý ông làm cô bị cứng lưỡi. Anh ta thông minh và đẹp trai, và khi anh ta nhìn cô, Hyacinth đã nghĩ chân cô sẽ quỵ xuống. Và rồi chỉ một năm trước anh Gregory đã giới thiệu một người bạn cùng trường với cô, Hyacinth phải thừa nhận, anh ta phớt tỉnh và châm chọc và còn hơn là ngang tài ngang sức với cô. Cô đã tự nhủ mình không thích anh ta, và rồi cô nói với mẹ rằng cô nghĩ anh ta là kiểu người tàn nhẫn với động vật. Nhưng sự thật là -
À thì, cô không biết sự thật là sao. Cô chẳng biết được mọi thứ, mặc dù cô cố gắng khiến mọi người cảm giác ngược lại.
Nhưng cô đã lẩn tránh những người đàn ông đó. Cô đã nói cô không thích họ, nhưng có lẽ không phải như thế. Có lẽ cô chỉ không thích chính mình khi cô ở cạnh họ.
Cô nhìn lên. Anh St. Clair đang dựa vào ghế, vẻ mặt có một chút chán nản, một chút hài hước - kiểu biểu hiện thạo đời tao nhã mà đàn ông khắp Luân Đôn tìm cách bắt chước. Cô kết luận anh St. Clair làm vẻ mặt đó tốt hơn hầu hết những người khác.
“Cô trông khá nghiêm túc trong một buổi tối của thơ ngũ âm đậm chất bò,” anh nhận xét.
Hyacinth kinh ngạc nhìn lên sân khấu. “Chúng ta cũng trông chờ những con bò cái nữa à?”
Anh đưa lại tờ giấy cho cô và thở dài. “Tôi đang chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.”
Hyacinth mỉm cười. Anh thật sự hài hước. Và thông minh. Và rất, rất đẹp trai, mặc dù điều đó chưa bao giờ bị nghi ngờ.
Anh là, cô nhận ra, mọi thứ cô luôn tự nhủ cô đang tìm ở một người chồng.
Lạy Chúa lòng lành.
“Cô ổn chứ?” anh hỏi, bất chợt ngồi thẳng lên.
“Ổn,” cô càu nhàu. “Tại sao?”
“Trông cô...” Anh hắng giọng. “À, trông cô...ờ...Tôi xin lỗi. Tôi không thể nói điều đó với một phụ nữ.”
“Ngay cả với một phụ nữ anh không cố gây ấn tượng?” Hyacinth châm biếm. Nhưng giọng cô nghe hơi gượng ép.
Anh nhìn cô chằm chằm một lúc, rồi nói, “Được rồi. Trông cô hơi giống như cô sắp nôn.”
“Tôi không bao giờ nôn,” cô nói, kiên quyết nhìn thẳng về phía trước. Gareth St. Clair không phải mọi thứ cô muốn ở một người chồng. Không thể. “Và tôi cũng không ngất xỉu,” cô nói thêm. “Không bao giờ.”
“Giờ thì trông cô như đang tức giận,” anh thì thầm.
“Tôi không có,” cô nói, và cô lấy làm hài lòng vì cô nghe thật tươi vui.
Anh có tiếng tăm kinh khủng, cô nhắc nhở bản thân. Có thật cô muốn đứng ngang hàng với một người đàn ông đã từng qua lại với rất nhiều phụ nữ? Và không như hầu hết những phụ nữ chưa chồng, Hyacinth biết chính xác từ “qua lại” bao hàm điều gì. Không phải bằng kinh nghiệm trực tiếp, tất nhiên, nhưng cô đã moi được những chi tiết cơ bản từ những chị gái đã kết hôn. Và trong khi Daphne, Eloise và Francesca đều bảo đảm với cô chuyện đó rất tuyệt vời khi gặp được người chồng phù hợp, chỉ có thể hiểu người chồng phù hợp là người sẽ chung thủy với vợ. Anh St. Clair, hoàn toàn ngược lại, đã qua lại với cả núi phụ nữ.
Nhất định cách sống như thế không thể nào lành mạnh.
Ngay cả khi “cả núi” có thể hơi khoa trương, còn con số thật sự thì ít hơn rất nhiều đi nữa, làm sao cô có thể cạnh tranh đây? Cô biết người tình mới đây của anh không phải ai khác hơn Maria Bartolomeo, nữ danh ca người Ý được trời phú cho vẻ đẹp cũng mượt mà như chất giọng. Thậm chí cả mẹ cô cũng không thể bảo Hyacinth có nhan sắc ngang ngửa với cô ta.
Sẽ kinh khủng làm sao, khi bước vào đêm tân hôn mà biết rằng mình phải chịu bị so sánh.
“Tôi nghĩ sắp bắt đầu rồi.” Cô nghe Anh St. Clair thở dài.
Những người hầu đi dọc khắp phòng, thổi tắt những ngọn nến để tạo ra một ánh sáng mờ ảo. Hyacinth xoay người, bắt gặp nét mặt nhìn nghiêng của Anh St. Clair. Một chùm đèn treo cao thắp sáng trên vai anh, và trong vầng sáng lập lòe tóc anh như được đính tơ vàng. Anh lại thắt tóc đuôi sam, cô nghĩ vu vơ, người đàn ông duy nhất trong căn phòng để kiểu tóc đó.
Cô thích thế. Cô không biết là tại sao, nhưng cô thích như thế.
“Sẽ tệ đến mức nào,” cô nghe anh thầm thì, “nếu tôi chạy đến cửa?”
“Vào lúc này á?” Hyacinth thì thầm đáp lại, cố gắng ngó lơ cảm giác xáo động khi anh nghiêng tới gần. “Rất tệ.”
Anh ngồi thẳng lại với một tiếng thở dài não nề, rồi tập trung chú ý lên sân khấu, cho người ta cảm giác về một quý ông lịch lãm, với chút nhàm chán.
Nhưng chỉ một phút sau Hyacinth nghe thấy nó. Rất khẽ, và chỉ dành cho tai cô:
“Beee.”
“Beeeeeeeee.”
Chín mươi phút tê-liệt-đầu-óc sau, và thật đáng buồn, nam chính của chúng ta đã đúng về những con bò.
“Cô có uống rượu mạnh không, Cô Bridgerton?” Gareth hỏi, giữ ánh mắt tập trung trên sân khấu khi anh đứng lên và vỗ tay tán thưởng những đứa trẻ nhà Pleinsworth.
“Tất nhiên là không, nhưng tôi luôn muốn nếm thử, tại sao?”
“Bởi vì chúng ta đều xứng đáng được một ly.”
Anh nghe cô nén một tiếng cười, rồi nói, “Ừm, nhưng con kỳ lân đáng yêu đấy chứ.”
Anh khịt mũi. Con kỳ lân còn chưa quá mười tuổi. Điều đó cũng ổn cả, nếu Henry VIII không nằng nặc đòi cưỡi nó trong một cảnh không có trong kịch bản. “Tôi ngạc nhiên vì họ đã không cho gọi bác sĩ,” anh lầm bầm.
Hyacinth nhăn mặt. “Cô bé ấy bị cà nhắc một chút.”
“Phải cố gắng lắm tôi mới không hí lên vì đau thay cho cô bé. Lạy Chúa lòng lành, ai lại - Ồ! Phu Nhân Pleinsworth,” Gareth nói, dán một nụ cười lên mặt với tốc độ mà theo anh là rất đáng ngưỡng mộ. “Rất vui được gặp phu nhân.”
“Anh St. Clair,” Phu Nhân Pleinsworth nhiệt tình nói. “Tôi rất vui vì anh có thể tham dự.”
“Tôi không muốn bỏ lỡ.”
“Và Cô Bridgerton,” Phu Nhân Pleinsworth nói, rõ ràng đang đi câu chút tin để kháo chuyện. “Tôi có nợ cô lời cảm ơn vì sự có mặt của Anh St. Clair không đây?”
“Tôi e là phu nhân phải đổ lỗi cho bà ngoại anh ta,” Hyacinth trả lời. “Bà ấy đã hăm dọa anh ta bằng cây gậy của mình.”
Phu Nhân Pleinsworth có vẻ không biết phải trả lời ra sao, thế là bà quay trở lại với Gareth, hắng giọng một vài lần trước khi hỏi, “Anh đã gặp các con gái tôi chưa nhỉ?”
Gareth cố gắng không nhăn nhó. Đây là lí do anh đã cố tránh những sự kiện này. “À, không, tôi không tin mình đã có vinh hạnh.”
“Cô gái chăn cừu ấy,” Phu Nhân Pleinsworth nói đỡ thêm.
Gareth gật đầu. “Và con kỳ lân nữa chứ?” anh hỏi với một nụ cười.
“Đúng vậy,” Phu Nhân Pleinsworth trả lời, chớp mắt bối rối, và cực kỳ lo lắng, “nhưng con bé còn khá trẻ.”
“Tôi chắc Anh St. Clair sẽ rất vui được gặp Harriet,” Hyacinth chêm vào trước khi quay sang Gareth với một lời giải thích, “Cô gái chăn cừu ấy.”
“Tất nhiên rồi,” anh nói. “Vâng, rất vui.”
Hyacinth quay lại nhìn Phu Nhân Pleinsworth với một nụ cười trên cả ngây thơ. “Anh St. Clair là chuyên gia về tất cả mọi thứ liên quan đến cừu.”
“Cái cây gậy của tôi ở đâu khi tôi cần nó chứ?” anh thì thầm.
“Tôi xin thứ lỗi?” Phu Nhân Pleinsworth nói, nghiêng người tới trước.
“Tôi sẽ rất hân hạnh được gặp con gái phu nhân,” anh nói, vì đã đến nước này thì đó là lời tuyên bố duy nhất chấp nhận được.
“Tuyệt vời!” Phu Nhân Pleinsworth thốt lên, vỗ tay. “Tôi biết con bé sẽ rất phấn khởi khi được gặp anh.” Và rồi, nói điều gì đó về việc cần phải lưu tâm đến những vị khách còn lại, bà đi khỏi.
“Đừng có trông rầu rĩ thế chứ,” Hyacinth nói, một khi chỉ còn lại hai người. “Anh thật sự là một món bở mà.”
Anh nhìn cô đánh giá. “Người ta được nói thẳng những chuyện như vậy à?”
Cô nhún vai. “Không phải với những người đàn ông mà họ cố gắng gây ấn tượng.”
“Hay đấy, Cô Bridgerton.”
Cô thở dài hạnh phúc. “Ba ngữ yêu thích nhất của tôi.”
Điều đó thì anh không nghi ngờ.
“Nói cho tôi nghe đi, Cô Bridgerton,” anh nói, “cô đã bắt tay vào đọc nhật ký của bà tôi chưa?”
Cô gật đầu. “Tôi ngạc nhiên vì anh đã không hỏi ngay từ trước.”
“Bị mất tập trung vì cô gái chăn cừu,” anh nói, “nhưng xin cô vui lòng đừng nói như thế với mẹ cô ấy. Bà ấy chắc chắn sẽ hiểu sai vấn đề.”
“Những bà mẹ luôn như thế mà,” cô đồng ý, liếc quanh căn phòng.
“Cô đang tìm gì à?” anh hỏi.
“Hmmm? Ồ, không có gì. Chỉ nhìn quanh thôi.”
“Để tìm cái gì?” anh cứ khăng khăng.
Cô quay sang anh, đôi mắt mở to không chớp, và màu xanh trong vắt. “Không có gì nhất định. Chẳng lẽ anh không muốn biết những chuyện đang diễn ra?”
“Chỉ khi nào chuyện đó liên quan đến tôi.”
“Thật sao?” cô ngập ngừng. “Tôi thì thích biết hết mọi thứ.”
“Tôi cũng đã tự suy luận ra điều đó. Nhân tiện, cô đã biết được điều gì từ cuốn nhật ký?”
“Ôi, đúng rồi,” cô nói, bừng sáng trước mắt anh. Một kiểu ẩn dụ có vẻ kỳ lạ, nhưng là sự thật. Hyacinth Bridgerton gần như sáng lấp lánh khi cô có cơ hội phát biểu một cách tự tin. Và điều lạ lùng nhất là, Gareth nghĩ việc đó khá quyến rũ.
“Tôi e mình chỉ mới đọc được mười hai trang,” cô nói. “Chiều nay mẹ tôi đã nhờ tôi giúp bà viết thư, và tôi đã không có đủ thời gian để tiến hành dịch. Nhân tiện nói luôn với anh, tôi đã không nói lại chuyện này với bà. Tôi không chắc có phải giữ bí mật hay không.”
Gareth nghĩ về cha anh, chỉ lí do Gareth đang giữ cuốn nhật ký thôi cũng đã đủ khiến ông ta muốn lấy nó. “Đó là một bí mật,” anh nói. “Ít nhất nó cũng là một bí mật cho đến khi tôi thấy tình thế khác đi.”
Cô gật đầu. “Có lẽ tốt nhất không nên tiết lộ cho đến khi anh biết bà đã viết gì trong đó.”
“Cô đã tìm ra được gì?”
“À...”
Anh quan sát cô khi cô nhăn mặt. “Chuyện gì thế?” anh hỏi.
Cả hai khóe môi cô kéo giãn và trĩu xuống như khi người ta cố gắng báo tin xấu. “Thật sự không có phương thức lịch sự nào để diễn tả,” cô nói.
“Hiếm khi liên quan đến gia đình tôi mà có lắm.”
Cô quan sát anh đầy hiếu kì và nói, “Bà không đặc biệt mong muốn kết hôn với ông nội anh.”
“Vâng, cô cũng đã nói thế vào chiều nay rồi.”
“Không, ý tôi là bà thật sự không muốn kết hôn với ông ấy.”
“Một phụ nữ khôn ngoan,” anh làu bàu. “Đàn ông trong gia đình tôi đều là những gã đầu bò ngu ngốc.”
Cô mỉm cười. Chỉ một nụ cười nhẹ. “Kể cả anh?”
Lẽ ra anh phải tính trước câu đó. “Cô không thể cưỡng lại được sao?” anh thì thầm.
“Anh có thể không?”
“Tôi cho là không,” anh thừa nhận. “Bà còn nói gì khác nữa?”
“Không có gì nhiều,” Hyacinth nói với anh. “Bà chỉ mới mười bảy tuổi ở đầu cuốn nhật ký. Cha mẹ bà ép buộc bà kết hôn, và bà đã viết cả ba trang về nỗi phiền muộn của mình.”
“Phiền muộn?”
Cô nhăn mặt. “À thì, hơn mức phiền muộn một chút, nhưng - ”
“Chúng ta sẽ cho chuyện đó dừng ở mức ‘phiền muộn’.”
“Phải đấy,” cô đồng ý, “như thế tốt nhất.”
“Họ đã gặp nhau như thế nào?” anh hỏi. “Bà có nói không?”
Hyacinth lắc đầu. “Không. Có vẻ như bà bắt đầu viết nhật ký sau khi họ được giới thiệu với nhau. Nhưng bà có nhắc đến một buổi tiệc tại nhà chú bà, có thể đó là dịp hai người gặp gỡ.”
Gareth lơ đãng gật đầu. “Ông tôi đã làm một chuyến du lịch xa,” anh nói. “Họ đã gặp và kết hôn ở Ý, nhưng tôi chỉ được nghe kể lại bấy nhiêu.”
“Thế thì tôi không nghĩ ông ấy đã làm tổn hại bà, nếu đó là điều anh muốn biết,” Hyacinth nói. “Nếu có thì bà đã đề cập trong nhật ký của mình rồi.”
Anh không thể cưỡng lại một câu xoi mói. “Cô sẽ làm chứ?”
“Xin thứ lỗi?”
“Nếu có ai đó làm tổn hại cô thì cô có viết vào nhật ký không?”
Cô đỏ mặt, khiến anh thích thú. “Tôi không viết nhật ký,” cô nói.
Ồ, anh đang thích chuyện này quá. “Nhưng nếu cô có...”
“Nhưng tôi đâu có,” cô nghiến răng.
“Kẻ hèn nhát,” anh nói nhẹ nhàng.
“Thế anh sẽ viết tất cả bí mật của mình vào một cuốn nhật ký chắc?” cô cãi.
“Tất nhiên là không,” anh nói. “Nếu có người tìm thấy nó thì sẽ không công bằng cho những người tôi nhắc đến.”
“Những người?” cô thách.
Anh chiếu vào cô một nụ cười toe toét. “Những phụ nữ.”
Cô lại đỏ mặt lần nữa, nhưng lần này nét ửng hồng chỉ thoáng qua, và anh ngờ cô biết mình đang đỏ mặt. Nó tô hồng khuôn mặt cô, đùa nghịch với những đốm tàn nhang rải rác trên sống mũi. Phần lớn phụ nữ đến lúc này sẽ biểu lộ sự tức giận, hoặc ít nhất cũng giả vờ bất bình, nhưng Hyacinth thì không. Anh ngắm môi cô hơi mím lại - có lẽ để giấu vẻ ngượng ngùng, có lẽ để nén một câu trả miếng, anh không dám chắc.
Và anh nhận ra mình đang rất vui. Thật khó tin, anh đang đứng bên một cây đàn piano chằng chịt nhánh cây, và anh còn biết rất rõ suốt phần còn lại của buổi tối anh phải đi lánh mặt cô gái chăn cừu và bà mẹ tham vọng của cô ấy, nhưng anh đang rất vui vẻ.
“Anh có thật sự tệ như họ nói không?” Hyacinth hỏi.
Anh giật mình ngạc nhiên. Anh đã không trông chờ câu đó, “Không,” anh thừa nhận, “nhưng đừng nói cho bất cứ ai đấy.”
“Tôi cũng đã không tin,” cô trầm ngâm.
Có điều gì đó trong ngữ điệu của cô làm anh hoảng sợ. Anh không muốn Hyacinth Bridgerton suy tư về anh. Bởi anh có cảm giác lạ lùng rằng nếu cô nghiền ngẫm thêm nữa, cô có thể thấu suốt cả con người anh.
Và anh không chắc về những gì cô sẽ tìm thấy.
“Bà ngoại anh đang đi về hướng này,” cô nói.
“Đúng thật,” anh nói, mừng vì sự ngắt quãng. “Chúng ta có nên mưu đồ chạy trốn không?”
“Đã quá trễ rồi,” Hyacinth nói, môi hơi nhúc nhích. “Bà lại còn kéo theo mẹ tôi nữa.”
“Gareth!” Chất giọng đinh tai nhức óc của bà anh cất lên.
“Bà Ngoại,” anh nói, lịch thiệp hôn lên tay bà khi bà đến chỗ anh. “Cháu lúc nào cũng thấy vui sướng khi gặp bà.”
“Tất nhiên là thế rồi,” bà đáp lời một cách sỗ sàng.
Gareth quay sang đối diện với một phiên bản Hyacinth lớn tuổi hơn và tóc nhạt màu hơn. “Phu Nhân Bridgerton.”
“Anh St. Clair,” Phu Nhân Bridgerton nói nồng hậu. “Cũng đã lâu rồi.”
“Tôi không thường tham dự những buổi ngâm thơ thế này,” anh nói.
“Thật vậy,” Phu Nhân Bridgerton thẳng thắn, “Bà anh kể với ta bà đã buộc phải vặn cánh tay anh để bắt anh tham dự.”
Anh quay sang bà mình với hai hàng lông mày nhướng cao. “Bà sẽ làm hỏng danh tiếng của cháu mất thôi.”
“Do tự cháu làm đấy chứ, cậu bé cưng của ta,” Phu Nhân D nói.
“Cháu nghĩ anh ấy muốn nói,” Hyacinth chen vào, “cả thế giới sẽ không nghĩ anh ấy táo bạo và nguy hiểm nếu họ biết anh ấy luôn chiều theo ý bà.”
Một sự im lặng ngượng nghịu rơi tõm xuống nhóm bốn người khi Hyacinth nhận ra họ đều hiểu ý câu nhận xét của anh. Gareth thấy mình tội nghiệp cô, nên anh lấp đầy khoảng lặng và nói, “Tối nay tôi còn có một cuộc hẹn khác, nên tôi e mình phải cáo từ tại đây.”
Phu Nhân Bridgerton mỉm cười. “Chúng ta sẽ gặp anh vào tối Thứ Ba chứ?”
“Thứ Ba?” anh hỏi, nhận ra nụ cười của Phu Nhân Bridgerton không ngây thơ như bề ngoài.
“Con trai ta và vợ nó sắp tổ chức một vũ hội lớn. Ta chắc anh đã nhận được thiếp mời.”
Gareth cũng chắc mình đã nhận được, nhưng phân nửa những thiếp mời như thế đều bị anh quẳng sang một bên mà không thèm nhòm ngó tới.
“Ta hứa với anh,” Phu Nhân Bridgerton nói tiếp, “sẽ không có con kỳ lân nào.”
Bị bắt thóp rồi. Và bởi một bậc thầy nữa chứ. “Thế thì,” anh nói nhã nhặn, “làm sao tôi có thể từ chối được?”
“Tuyệt vời. Ta chắc Hyacinth sẽ rất hân hoan chờ gặp anh.”
“Con đang hứng khởi đến loạn óc đây,” Hyacinth thì thầm.
“Hyacinth!” Phu Nhân Bridgerton nói. Bà quay sang Gareth. “Nó không có ý như thế đâu.”
Anh quay sang Hyacinth. “Tôi tan nát cả cõi lòng.”
“Bởi vì tôi loạn óc, hay bởi vì tôi không như vậy?” cô thắc mắc.
“Lí do nào cô thích ấy.” Gareth quay sang cả nhóm. “Xin chào các quý bà,” anh thì thầm.
“Đừng quên cô gái chăn cừu,” Hyacinth nói, nụ cười của cô ngọt ngào và chỉ có một chút láu cá. “Anh đã hứa với mẹ cô ấy rồi.”
ch.ết tiệt thật. Anh đã quên mất. Anh nhìn quanh phòng. Little Bo Peep đã bắt đầu trỏ cây gậy của cô về phía anh, và Gareth có cảm giác bất an là nếu anh đến đủ gần, cô sẽ nắn nó thành cái thòng lọng và lùa anh vào.
“Chẳng phải hai người là bạn sao?” anh hỏi Hyacinth.
“Ồ không,” cô nói. “Tôi đâu có quen cô ấy.”
“Cô không muốn gặp cô ấy à?” anh nghiến răng.
Cô đập đập một ngón tay lên cằm. “Tôi...Không.” Cô cười tươi. “Nhưng tôi sẽ ngắm hai người từ xa.”
“Phản bội,” anh thì thầm, sượt qua cô trên đường đến chỗ cô gái chăn cừu.
Và cho đến hết đêm đó, anh không thể quên được hương nước hoa cô dùng.
Hoặc có lẽ là âm thanh êm dịu của tiếng cô cười.
Hoặc có lẽ chẳng phải điều gì như thế. Có lẽ chỉ là cô.