Chương 15

Bên trong thư viện Nhà Clair. Chẳng có lí do gì phải thuật lại hành trình qua Mayfair, ngoại trừ ghi chú năng lượng và nhiệt huyết dồi dào của Hyacinth, và sự thiếu hụt những thứ đó của Gareth.
“Anh có thấy gì không?” Hyacinth thì thầm.
“Chỉ thấy sách.”


Cô liếc sang anh cái trừng mắt bực bội nhưng quyết định sẽ không phạt anh vì thiếu nhiệt tình. Một cuộc tranh cãi như thế chỉ càng khiến họ mất tập trung khỏi nhiệm vụ cần kíp trước mắt. “Anh có thấy,” cô nói, với sự kiên nhẫn nhiều nhất trong khả năng, “bất cứ khu vực nào có vẻ bao gồm những cuốn sách về khoa học không?” Cô nhìn vào giá sách trước mặt, gồm ba cuốn tiểu thuyết, hai ấn phẩm triết học, một bộ ba cuốn về lịch sử Hy Lạp cổ đại, và cuốn Phương Pháp Chăn Nuôi Heo. “Hay chúng không hề được phân loại?” cô thở dài.


“Ở một mức độ nào đó,” câu trả lời vọng lại từ trên cao. Gareth đang đứng trên một cái ghế đẩu, rà nhanh qua những giá sách ở trên. “Không hẳn.”
Hyacinth ngửa cổ, nhìn lên cho đến khi cô có một tầm nhìn khá tốt vào mặt dưới cằm anh. “Anh thấy gì?”


“Một chút về chủ đề nước Anh thời sơ khai. Nhưng xem anh đã tìm được gì bị nhét vào cuối dãy này.” Anh gỡ một cuốn sách nhỏ từ giá sách và thả nó xuống.
Hyacinth dễ dàng bắt lấy, rồi xoay nó trong tay cho đến khi tựa đề ở đúng góc độ. “Không!” cô nói.
“Khó tin phải không?”


Cô nhìn xuống lại. Ngay ở đây, dòng chữ bằng vàng: Cô Davenport và Hầu Tước Đen Tối. “Em không tin được,” cô nói.
“Có lẽ em nên đem về cho bà ngoại anh. Sẽ không có ai phát hiện ra nó đã biến mất đâu.”
Hyacinth mở đến trang tiêu đề. “Nó được viết bởi cùng tác giả cuốn Cô Butterworth.”


“Phải thế thôi,” Gareth bình phẩm, co gối để xem xét kỹ hơn giá sách kế tiếp bên dưới.
“Bà và em đã không biết có cuốn này,” Hyacinth nói. “Bà và em đã đọc cuốn Cô Sainsbury và Vị Đại Tá Bí Hiểm, tất nhiên.”
“Một câu chuyện mang dáng dấp quân đội?”


available on google playdownload on app store


“Diễn ra ở Bồ Đào Nha.” Hyacinth tiếp tục cuộc tìm kiếm của cô ở giá sách trước mặt. “Truyện lại không xác thực lắm. Tất nhiên là em chưa từng đến Bồ Đào Nha.”


Anh gật đầu, rồi bước khỏi chiếc ghế đẩu và đẩy nó đến cột giá sách tiếp theo. Hyacinth quan sát anh leo lên lại và tiếp tục tìm kiếm trên giá sách cao nhất.
“Nhắc cho anh đi,” anh nói. “Chính xác thì chúng ta đang tìm cái gì?”


Hyacinth lôi ra tờ ghi chú đã được gấp cẩn thận từ trong túi cô. “Discorso Intorno alle Cose che stanno in sù l’acqua.”
Anh nhìn cô chằm chằm một lúc. “Có nghĩa là...?”
“Bàn luận về bên trong những sự vật ở trong nước?” Cô không có ý nói câu đó như một câu hỏi.
Anh trông mơ hồ. “Bên trong sự vật?”


“Ở trong nước. Hoặc di chuyển,” cô nói thêm. “Ò che in quella si muovono. Đó là phần cuối cùng.”
“Và sẽ có người muốn đọc cuốn sách đó bởi vì...?”
“Em không biết nữa,” cô nói, lắc đầu. “Anh là sinh viên Cambridge mà.”
Anh đằng hắng. “Ừ, à thì, anh không thích chủ đề khoa học lắm.”


Hyacinth quyết định không bình phẩm và quay lại với giá sách trước mặt cô, bao gồm một bộ bảy cuốn về chủ đề thực vật học nước Anh, hai tác phẩm của Shakespeare, và một cuốn sách khá là dày với tiêu đề chỉ đơn giản là Hoa Dại. “Em nghĩ,” cô nói, nhay nhay môi dưới một lúc khi cô nhìn lại một vài giá sách cô đã ghi chú, “có lẽ những cuốn sách này đã từng được phân loại. Có một vài cuốn có vẻ được sắp xếp theo trật tự. Nếu anh nhìn vào ngay đây” - cô ra dấu về phía một trong những giá sách cô đã nghiên cứu đầu tiên - “hầu như hoàn toàn là tác phẩm thơ. Nhưng rồi ngay chính giữa ta lại tìm thấy một cuốn của Plato, và ở cuối dãy, Lịch Sử Đan Mạch Có Minh Họa.”


“Đúng rồi,” Gareth nói, hơi giống như anh đang nhăn nhó. “Đúng rồi.”
“Đúng rồi?” cô lặp lại, nhìn lên.
“Đúng rồi.” Giờ lại có vẻ như anh đang ngượng. “Đó có thể là lỗi của anh.”
Cô chớp mắt. “Anh nói sao?”


“Đó là những lúc bốc đồng của anh,” anh thừa nhận. “Anh đã tức giận.”
“Anh đã...tức giận?”
“Anh đã sắp xếp lại các giá sách.”
“Anh làm gì?” Cô rất muốn hét lên, và thành thật mà nói, cô khá là hãnh diện vì đã không làm thế.


Anh nhún vai bẽn lẽn. “Nó có vẻ bí mật một cách ấn tượng vào lúc đó.”
Hyacinth thấy mình nhìn đờ đẫn không chớp mắt vào giá sách trước mặt. “Ai mà đoán được nó sẽ trở lại ám anh chứ?”


“Đúng là ai mà đoán được.” Anh di chuyển đến một giá sách khác, nghiêng đầu khi anh đọc những tiêu đề trên gáy sách. “Điều tồi tệ nhất là, nó hóa ra lại quá bí mật. Chẳng hề phiền hà cha anh chút nào.”
“Nó sẽ khiến em nổi điên lên.”


“Ừ, nhưng em thì đọc. Cha anh thậm chí còn chưa hề nhận thấy có gì đó khác lạ.”
“Nhưng phải có ai đó đã ở đây từ lần gắng sức sắp đặt lại của anh chứ.” Hyacinth nhìn xuống cuốn sách bên cạnh cô. “Em không nghĩ Cô Davenport đã được hơn vài năm tuổi.”


Gareth lắc đầu. “Có lẽ ai đó đã để lại. Có thể là vợ anh trai anh. Anh nghĩ một người hầu đã nhét nó vào cái giá sách nào đó còn chỗ.”


Hyacinth để lọt một tiếng thở dài, cố gắng tìm ra cách hành động tốt nhất. “Anh có thể nhớ được chút gì về cách sắp xếp những cuốn sách này không?” cô hỏi. “Chút nào đó? Chúng được phân loại theo tác giả? Hay theo chủ đề?”


Gareth lắc đầu. “Lúc đó anh hơi vội. Anh chỉ vơ đại mấy cuốn sách và chuyển chỗ.” Anh ngừng lời, thở ra khi anh chống hai tay lên hông và quan sát toàn cảnh căn phòng. “Anh còn nhớ có một hàng sách về chủ đề chó săn. Và ở kia là...”


Câu nói của anh rơi vào im lặng. Hyacinth nhìn lên ngay lập tức và thấy anh đang nhìn chằm chằm vào một giá sách ở gần cửa. “Gì thế?” cô hỏi liền, đứng lên.
“Một khu vực sách tiếng Ý,” anh nói, quay sang và sải bước đến phía đối diện trong căn phòng.


Hyacinth bám theo anh sát gót. “Chúng phải là sách của bà nội anh.”
“Và thứ cuối cùng những người nhà St. Clair có ý định mở ra,” Gareth thì thầm.
“Anh có thấy chúng không?”
Gareth lắc đầu khi anh rà một ngón tay dọc theo những gáy sách, tìm những cuốn sách viết bằng tiếng Ý.


“Em không cho là anh nghĩ đến để yên cho khu vực đó,” Hyacinth thì thầm, ngồi xổm xuống bên dưới anh để nghiên cứu những giá sách thấp hơn.


“Anh không nhớ,” anh thừa nhận. “Nhưng chắc chắn hầu hết chúng vẫn ở đúng vị trí. Anh đã trở nên quá chán ngán trò chơi khăm đó nên không còn thiết tha với nó nữa. Anh đã để phần lớn chúng ở nguyên chỗ cũ. Và thật sự ra thì - ” Anh đột ngột thẳng người lên. “Chúng đây rồi.”


Hyacinth nhìn lên tức thì. “Có nhiều không?”
“Chỉ có hai ngăn,” anh nói. “Anh hình dung sách nhập khẩu từ Ý khá là đắt.”


Những cuốn sách ở ngay tầm mắt Hyacinth, thế là cô bắt Gareth giữ nến trong khi cô đọc lướt qua những tựa đề để tìm một cuốn nghe hao hao như những gì Isabella đã viết trong tờ ghi chú. Một vài cuốn trên gáy không có toàn bộ tiêu đề, và cô phải lấy chúng ra để đọc những dòng chữ ở mặt ngoài sách. Mỗi lần cô làm thế, cô có thể nghe thấy tiếng hít vào căng thẳng của Gareth, theo sau là một tiếng thở ra thất vọng khi cô đặt lại sách lên giá.


Cô đã đến phần cuối của giá sách thấp hơn và rồi đứng nhón chân để khảo sát ngăn phía trên. Gareth đang ở ngay đằng sau cô, đứng thật gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể anh lan tỏa trong không khí.


“Em có thấy gì không?” anh hỏi, lời nói trầm và ấm bên tai cô. Cô không nghĩ anh cố tình làm cô nôn nao với sự gần kề của anh, nhưng kết quả vẫn như thế.


“Chưa,” cô nói, lắc đầu. Hầu hết các cuốn sách của Isabella là thơ ca. Một vài cuốn có vẻ như là thơ Anh, được dịch sang tiếng Ý. Khi Hyacinth đọc đến giữa giá sách, những cuốn sách lại chuyển sang văn xuôi. Lịch sử, triết học, lịch sử, lịch sử...
Hơi thở Hyacinth nghẹn lại.
“Có gì thế?” Gareth gặng hỏi.


Với hai bàn tay run rẩy cô lấy ra một cuốn sách mỏng và xoay nó lại cho đến khi họ có thể đọc được trang bìa.
Galileo Galilei
Discorso intorno alle cose che stanno, in sù l’acqua, ò che in quella si muovono


“Y chang những gì bà viết trong manh mối,” Hyacinth thì thầm, rồi vội nói thêm, “Chỉ trừ phần về Ông Galilei. Sẽ dễ tìm cuốn sách này hơn nhiều nếu chúng ta biết được tác giả.”
Gareth bỏ qua cái cớ của cô và ra hiệu về phía cuốn sách trong tay cô.


Chầm chậm, cẩn thận, Hyacinth mở đến trang đề tựa để tìm mẩu giấy chỉ dẫn. Chẳng có gì được kẹp bên trong, cho nên cô lật một trang khác, rồi một trang nữa, rồi trang khác nữa...


Cho đến khi Gareth giật cuốn sách khỏi tay cô. “Em có muốn ở đây đến tuần sau không vậy?” anh thì thầm sốt ruột. Không hề nhẹ tay, anh nắm trang bìa và trang cuối rồi banh chúng ra, chỏng ngược gáy sách để nó tạo thành một cái quạt hướng về phía dưới.
“Gareth, anh - ”


“Suỵt.” Anh giũ cuốn sách, hạ đầu xuống và nhìn hé vào trong, rồi giũ nó lần nữa, mạnh tay hơn. Và y như rằng, một mẩu giấy nhỏ văng ra và rơi xuống thảm.
“Đưa cho em,” Hyacinth yêu cầu, sau khi Gareth đã chộp nó lên. “Dù sao anh cũng không đọc được nó mà.”


Rõ ràng bị lí lẽ của cô thuyết phục, anh đưa mẩu manh mối sang cho cô, nhưng anh đứng sát đó, nghiêng người qua vai cô với cây nến khi cô mở tờ giấy.
“Nó nói gì?” anh hỏi.
Cô lắc đầu. “Em không biết.”
“Ý em là sao, em không - ”


“Em không biết,” cô cằn nhằn, ghét phải thừa nhận thất bại. “Em không nhận diện được bất cứ từ nào. Em thậm chí còn không dám chắc nó là tiếng Ý. Anh có biết bà nói được một ngôn ngữ khác?”
“Anh chẳng biết.”


Hyacinth cắn răng lại, cực kỳ nản chí vì diễn tiến của sự việc. Cô đã không nghĩ họ sẽ tìm thấy bộ nữ trang tối đó, nhưng cô chưa hề nghĩ manh mối tiếp theo có thể dẫn họ thẳng vào một bức tường gạch.
“Anh xem được không?” Gareth hỏi.


Cô đưa mẩu giấy cho anh, quan sát khi anh lắc đầu. “Anh không biết nó là tiếng gì, nhưng nó không phải tiếng Ý.”
“Cũng không phải một thứ tiếng nào đó cùng gốc gác,” Hyacinth nói.
Gareth chửi thề khe khẽ, một câu mà Hyacinth chắc chắn không dành cho tai cô.


“Với sự cho phép của anh,” cô nói, sử dụng giọng nói ôn tồn mà cô đã học được khi phải đương đầu với một đấng mày râu đang ngùn ngụt lửa giận, “Em có thể đưa nó cho anh trai Colin của em xem. Anh ấy đã đi du lịch nhiều nơi, và anh ấy có thể nhận ra ngôn ngữ trong này, ngay cả khi anh ấy không có khả năng phiên dịch.”


Gareth có vẻ lưỡng lự, nên cô nói thêm, “Chúng ta có thể tin tưởng anh ấy. Em hứa với anh.”
Anh gật đầu. “Tốt nhất chúng ta nên đi thôi. Dù sao thì cũng chẳng còn gì chúng ta có thể làm trong tối nay nữa.”


Họ chẳng phải dọn dẹp nhiều; họ đã đặt lại sách lên giá gần như ngay sau khi rút chúng xuống. Hyacinth di chuyển cái ghế đẩu về lại ví trí sát bức tường, và Gareth cũng làm y hệt với một cái ghế cao. Lần này những tấm rèm không bị đụng đến; dù sao thì cũng không có ánh trăng.


“Em sẵn sàng chưa?” anh hỏi.
Cô vơ lấy cuốn Cô Davenport và Hầu Tước Đen Tối. “Anh có chắc sẽ không có ai phát hiện nó biến mất không?”
Anh kẹp mẩu giấy của Isabella vào giữa những trang sách. “Hoàn toàn chắc.”


Hyacinth quan sát anh áp tai vào cửa. Chẳng còn ai đi lại trong nhà khi họ lẻn vào nửa tiếng trước, nhưng Gareth đã giải thích rằng người quản gia không bao giờ đi nghỉ trước ngài nam tước. Và vì nam tước vẫn còn ở Vũ Hội Mottram, vẫn còn một người đàn ông đang thức và có lẽ là lang thang trong nhà, và một người khác có thể trở về bất cứ lúc nào.


Gareth đặt một ngón tay lên môi và ra dấu cho cô đi theo anh khi anh thận trọng xoay núm vặn cửa. Anh mở cánh cửa ra một inch - chỉ đủ để nhìn hé qua khoảng hở và đảm bảo họ an toàn đi ra. Họ cùng nhau rón rén vào hành lang, di chuyển nhanh chóng đến cầu thang dẫn xuống tầng dưới. Trời tối, nhưng Hyacinth đã quen mắt nên vẫn thấy được đường đi, và chưa tới một phút sau họ đã trở lại phòng khách - căn phòng có chốt cửa sổ bị hỏng.


Như anh đã làm lần trước, Gareth trèo ra trước, rồi lấy tay làm bậc để chân cho Hyacinth giữ thăng bằng mà với lên đóng cửa sổ. Anh hạ cô xuống đất, hôn phớt lên mũi cô, và nói, “Anh cần phải đưa em về nhà.”
Cô không thể không mỉm cười. “Em đã bị tổn hại đến vô vọng rồi mà.”


“Ừ, nhưng chỉ có anh biết thôi.”


Hyacinth nghĩ anh khá là dễ thương khi quá lo lắng cho thanh danh cô đến vậy. Dù có người bắt gặp họ hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa; cô đã ăn nằm với anh, và cô phải kết hôn với anh. Một người phụ nữ dòng dõi như cô không thể làm khác. Lạy trời, còn có thể có một đứa bé nữa, và ngay cả khi không có, cô vẫn không còn là trinh nữ.


Nhưng cô đã biết mình đang làm gì khi cô trao gửi cho anh. Cô biết những hậu quả gì sẽ đến.


Họ cùng nhau đi dọc theo Phố Dover. Hyacinth nhận ra họ phải di chuyển thật nhanh. Vũ Hội Mottram có tiếng là mở đến tận gần sáng, nhưng họ đã bắt đầu cuộc tìm kiếm khá muộn, và chắc chắn mọi người sẽ sớm về nhà. Sẽ có nhiều cỗ xe trên những con đường của Mayfair, nên cô và Gareth cần phải đảm bảo càng ít người nhìn thấy càng tốt.


Bỏ qua câu đùa của Hyacinth, cô không muốn bị bắt gặp ngay giữa đêm khuya. Đúng là hôn lễ của họ giờ đã trở thành tất yếu, nhưng dù vậy, cô vẫn không thật sự hứng thú với ý nghĩ mình là chủ đề của những lời bàn tán tục tĩu.


“Chờ đây nhé,” Gareth nói, dùng cánh tay để ngăn cô bước tiếp. Hyacinth núp trong bóng tối khi anh bước ra Phố Dover, cô men theo góc cua trong khi anh đi bảo đảm không có ai ở quanh đó. Sau mấy giây, cô thấy bàn tay Gareth với ra sau và làm một cử chỉ vẫy bảo “đi theo”.


Cô bước ra Phố Dover, nhưng cô ở đó chỉ một giây trước khi cô nghe thấy Gareth hít vào đột ngột và cảm thấy mình bị đẩy dúi lại vào chỗ tối.


Áp sát vào bức tường sau của ngôi nhà ở góc cua, cô nắm chặt cuốn Cô Davenport - và bên trong là tờ manh mối của Isabella - vào ngực khi cô chờ cho Gareth xuất hiện bên cạnh cô.
Và rồi cô nghe thấy nó.
Chỉ một từ. Cất lên bằng giọng cha anh.
“Anh.”


Gareth chỉ có một giây để phản ứng. Anh không biết làm thế nào nó lại xảy ra, chẳng biết nam tước từ đâu bỗng xuất hiện, nhưng bằng cách nào đó anh cũng xoay xở để đẩy Hyacinth vào hẻm ngay lúc mình bị bắt gặp.
“Xin chào,” anh nói bằng chất giọng vui nhộn nhất, bước tránh con hẻm càng xa càng tốt.


Cha anh đã sải bước đến nơi, gương mặt lộ rõ vẻ tực giận, thậm chí trong ánh sáng mù mờ. “Anh đang làm gì ở đây?” ông ta gặng hỏi.


Gareth nhún vai, biểu hiện đã làm cha anh tức điên rất nhiều lần trước đây. Ngoại trừ lần này anh không cố gắng khiêu khích, anh chỉ đang cố gắng giữ sự chú ý của nam tước. “Tôi đang trên đường về thôi,” anh nói, với sự hờ hững có chủ ý.


Đôi mắt cha anh đầy ngờ vực. “Anh đi lạc hơi xa đó.”
“Tôi thích thi thoảng ghé qua và xem xét phần thừa kế của tôi,” Gareth nói, nụ cười mỉm của anh cực kỳ trơ tráo. “Chỉ để đảm bảo ông còn chưa đốt trụi nó.”
“Đừng có nghĩ tôi chưa từng nghĩ tới chuyện đó.”


“Ồ, tôi chắc ông có nghĩ tới.”
Nam tước im lặng trong một lúc, rồi nói, “Anh không ở vũ hội tối nay.”
Gareth không biết nên trả lời như thế nào là tốt nhất, thế nên anh chỉ khẽ nhướng mày và giữ một vẻ mặt thản nhiên.
“Cô Bridgerton cũng không ở đó.”


“Thế à?” Gareth nói ôn tồn, hy vọng quý cô đang được đề cập đến sẽ biết kiềm chế để không nhảy vụt ra từ con hẻm mà hét lên, “Em có đi mà!”
“Chỉ vào lúc đầu thôi,” nam tước thừa nhận. “Cô ta đã về khá sớm.”


Gareth lại nhún vai. “Đó là một đặc quyền của phụ nữ.”
“Đặc quyền được đổi ý?” Môi nam tước chỉ cong lên chút ít, và ánh mắt ông ta giễu cợt. “Anh nên hy vọng cô ta là một người kiên định.”


Gareth lạnh lùng nhìn ông ta. Không hiểu bằng cách nào, thật thần kỳ, anh cảm thấy mình vẫn giữ được kiểm soát. Hoặc ít nhất, làm một người trưởng thành như anh nghĩ. Anh không cảm thấy khát khao trẻ con muốn nhảy xổ tới, hay nói một điều gì đó chỉ để chọc tức ông ta. Anh đã giành cả nửa đời mình cố gắng gây ấn tượng với nam tước, và nửa đời còn lại kia để cố gắng làm ông ta phát cáu. Nhưng giờ thì...cuối cùng...tất cả những gì anh muốn là được thoát khỏi ông ta.


Anh không hẳn mất hết mọi cảm giác với ông ta như anh muốn, nhưng cũng gần rồi.
Có lẽ, chỉ có lẽ thôi, đó là vì anh đã tìm thấy một người khác để lấp đầy khoảng trống.
“Anh đã không phí phạm thời gian với cô ta,” nam tước nói, giọng đầy ác ý.


“Một quý ông phải kết hôn,” Gareth nói. Đó không hẳn là câu anh muốn nói trước mặt Hyacinth, nhưng giữ vững trò bịp này với cha anh quan trọng hơn chiều theo nhu cầu lãng mạn của cô.
“Đúng vậy,” nam tước thì thầm. “Một quý ông cần phải kết hôn.”


Da Gareth bắt đầu râm ran. Anh biết cha anh đang bóng gió điều gì, và mặc dù anh đã làm tổn hại Hyacinth, anh vẫn thà để cô không biết được sự thật về xuất thân của anh sau hôn lễ. Như thế sẽ dễ chịu hơn, và có thể...


Chà, có thể cô sẽ không bao giờ biết được sự thật. Điều đó dường như sẽ khó xảy ra, giữa những lời lẽ cay độc của cha anh và cuốn nhật ký của Isabella, nhưng những điều lạ lùng hơn nữa cũng đã xảy ra còn gì.
Anh cần phải rời đi. Ngay lập tức. “Tôi phải đi,” anh nói cộc cằn.


Miệng nam tước cong lên thành một nụ cười thoải mái. “Phải, phải,” ông ta chế nhạo. “Anh sẽ cần chỉn chu lại trước khi đến ɭϊếʍƈ giày Cô Hyacinth vào ngày mai.”
Gareth nói qua kẽ răng. “Tránh khỏi đường tôi.”
Nhưng nam tước còn chưa xong. “Điều tôi thắc mắc là...làm sao anh khiến cô ta nói đồng ý?”


Một màn sương đỏ phủ lên tầm nhìn Gareth. “Tôi đã nói - ”
“Anh đã quyến rũ cô ta?” cha anh vừa hỏi vừa cười. “Bảo đảm cô ta không thể nói không, thậm chí khi - ”


Gareth đã không muốn làm thế. Anh muốn giữ bình tĩnh, và anh sẽ thu cư xử như vậy nếu nam tước giữ lại những lời xúc phạm kia. Nhưng khi ông ta nói đến Hyacinth...


Cơn giận của anh thắng thế, và điều tiếp theo anh biết, anh đã ép ông ta lên bức tường. “Đừng,” anh cảnh cáo, không còn nhận ra giọng mình, “nói với tôi về cô ấy lần nữa.”


“Anh sẽ khinh suất gắng giết tôi ở đây, trên một con đường có người qua lại?” Nam tước đang thở gấp, nhưng dù vậy, giọng ông ta vẫn có một âm vực căm ghét sâu sắc.
“Nó rất khiêu khích.”


“A, nhưng rồi anh sẽ mất tước vị. Và rồi anh sẽ ở đâu chứ? Ồ phải rồi,” ông ta nói, lúc này đã gần như khò khè, “trên lọng treo cổ.”


Gareth nới lỏng nắm tay. Không phải vì những lời cha anh nói, nhưng vì anh cuối cùng đã kiềm chế được cảm xúc. Hyacinth đang lắng nghe, anh nhắc nhở mình. Cô đang ở ngay góc cua kia. Anh không thể làm một điều mà có thể sau này anh sẽ hối hận.
“Tôi biết anh sẽ làm thế,” cha anh nói, vào lúc Gareth thả ra và quay đi.


Khốn kiếp. Ông ta lúc nào cũng biết phải nói gì, chính xác phải đánh vào đâu để giữ Gareth không làm điều đúng đắn.
“Làm gì?” Gareth hỏi, bất động.
“Cầu hôn cô ta.”
Gareth chầm chậm xoay lại. Cha anh đang cười nhăn nhở, rất tự mãn. Đó là một cảnh tượng làm máu Gareth đông lại.


“Anh thật dễ đoán,” nam tước nói, nghiêng đầu sang bên chỉ một inch. Đó là một hành động Gareth đã thấy hàng trăm lần, có lẽ cả ngàn lần. Kẻ cả và khinh người, và lúc nào nó cũng khiến Gareth cảm thấy mình lại là một cậu bé, cố gắng hết sức để giành được lòng yêu mến của cha.


Và luôn thất bại.
“Một câu từ tôi,” nam tước nói, cười khẽ. “Chỉ cần một câu từ tôi thôi là xong.”
Gareth lựa lời thật cẩn thận. Anh đang có thính giả. Anh phải nhớ điều đó. Và vì vậy, khi anh mở miệng, tất cả những gì anh nói là, “Tôi không biết ông đang nói chuyện gì.”


Và cha anh cười phá lên. Ông ta ngửa đầu ra sau mà cười hô hố, thể hiện một mức độ vui vẻ khiến Gareth sửng sốt đến nín thinh.
“Ôi, thôi đi,” ông ta nói, chùi mắt. “Tôi đã nói anh không thể có được cô ta, và nhìn xem anh đã làm gì.”


Gareth cảm thấy ngực mình bắt đầu thắt lại. Cha anh đang nói gì? Ông ta muốn anh kết hôn với Hyacinth ư?
“Anh ngay lập tức đi cầu hôn cô ta,” ngài nam tước tiếp. “Mất bao lâu nào? Một ngày? Hai ngày? Chẳng nhiều hơn một tuần.”
“Chuyện tôi cầu hôn Cô Bridgerton không liên quan gì đến ông,” Gareth lạnh lùng.


“Ôi, làm ơn đi,” nam tước nói, với sự khinh bỉ cùng cực. “Mọi thứ anh làm đều là vì tôi. Chẳng lẽ đến giờ anh còn chưa nhận ra điều đó?”
Gareth nhìn ông ta chằm chằm trong cơn khiếp hãi. Chuyện đó là thật? Có lẽ nào một chút trong đó là thật?


“Chà, tôi tin mình phải về nhà lên giường đây,” nam tước nói, với một tiếng thở dài giả tạo. “Nó đã khá là...thú vị, đúng không?”
Gareth không biết phải nghĩ sao.


“Ồ, và trước khi anh cưới Quý Cô Bridgerton,” nam tước nói, quẳng câu bình phẩm qua sau vai khi ông ta đặt một chân lên bậc thềm Nhà Clair, “có thể anh muốn dàn xếp hôn ước kia trước.”
“Cái gì?”


Nam tước mỉm cười trơn tru. “Anh không biết hay sao? Anh vẫn còn đính ước với Mary Winthrop nhỏ đáng thương. Cô ta chưa lấy ai khác.”
“Chuyện đó không thể hợp pháp.”
“Ồ, tôi bảo đám nó có thể.” Nam tước hơi nghiêng người về phía trước. “Tôi đã đảm bảo chuyện đó.”


Gareth chỉ đứng tại đó, mồm há ra, hai cánh tay buông xuôi theo người. Nếu cha anh giật mặt trăng xuống và bổ nó lên đầu anh thì anh cũng không thể sửng sốt hơn.


“Tôi sẽ gặp anh ở đám cưới nhé,” nam tước nói vọng lại. “Ồi, tôi mới ngu ngốc làm sao. Đám cưới nào đây chứ?” Ông ta cười rộ, bước vài bước về phía cửa. “Nhớ cho tôi biết khi anh đã chọn xong.” Ông ta khẽ vẫy tay, rõ ràng rất mãn nguyện, và lủi vào trong nhà.


“Lạy Chúa,” Gareth lẩm bẩm. Và rồi lẩm bẩm lần nữa, bởi vì chưa bao giờ trong cuộc đời anh có một khoảnh khắc nào cần đến một câu báng bổ hơn lúc này: “Lạy Chúa.”


Anh đang kẹt trong mớ bòng bong nào đây? Một người đàn ông không thể cầu hôn nhiều hơn một phụ nữ cùng lúc. Và mặc dù anh không cầu hôn Mary Winthrop, nam tước đã làm nhân danh anh, và đã ký những bản giao kèo. Gareth không biết điều này sẽ có ảnh hưởng gì đến những kế hoạch của anh và Hyacinth, nhưng nó sẽ không có kết quả tốt.


Ôi, ch.ết...Hyacinth.
Lạy Chúa, thật đấy. Cô đã nghe thấy tất cả.
Gareth dợm bước chạy vào con hẻm, rồi ngừng lại, nhìn lên căn nhà để đảm bảo cha anh không rình rập. Những khung cửa sổ vẫn tối om, nhưng điều đó không có nghĩa...
Ồ, ch.ết tiệt. Ai thèm quan tâm chứ?


Anh chạy quanh góc cua, thắng kít lại trước con hẽm, nơi anh đã để cô lại.
Cô đã đi rồi.






Truyện liên quan