Chương 16: JQ não tan
Nguyện vọng một: tiêu diệt Diệp Tử Ninh— con đại ma quỷ này.
Nguyện vọng hai: pháp sư xuất hiện, ác ma lui tán!! Diệp ma quỉ âm ngoan độc ác tự bốc bốc cháy cháy!! (Tác giả: = =||| ách, cái này cũng quá độc ác rồi con gái à......)
Nguyện vọng ba: vẫn là tiêu diệt Diệp ma quỷ, hy vọng anh ta bị người sao Hoả tróc đi làm osin!
Miêu Tiểu Cửu nói, chúng ta sở dĩ mạnh mẽ đó là bởi vì chúng ta không đủ cường đại.
Những lời này tôi là tràn đầy thể nghiệm.
Bởi vì sao? Bởi vì bây giờ tôi bị vây trong tình huống này chứ sao!!! >”
Tôi chỉ cần vừa nghĩ đến Diệp Tử Ninh là cảm thấy phiền lòng vô cùng, nhất là nghĩ đến tối hôm qua tôi bị xem trống trơn thì không nói đi, lại còn bị khinh bỉ ngực không đủ to lớn, không đủ bò sữa, tôi thật hận không thể lập tức biến thân thành Ultraman, coi anh ta như quái thú đánh cho hoa rơi nước chảy, răng rơi đầy đất, nhưng sự thật là, tôi không thể động đến một cọng lông tơ của anh ta!
“Tiêu osin, còn không rời giường à?”
“Tôi biết cô tỉnh rồi, đừng giả bộ.”
“Nếu không đứng lên, phục vụ sẽ gia hạn thêm một tuần đấy.”
Tôi giận bốc khói, vô tình vô nghĩa, thập ác bất tán, phóng đãng hạ lưu, ngụy quân tử!
Tôi lập tức nhảy dựng lên, dùng móng vuốt cào cào cái đầu tóc giống như trái bom nguyên tử, làm bộ như vừa mới bị đánh thức, vừa mở cửa ra vừa giả bộ ngáp một cái: “Thiếu —— gia —— buổi —— sáng ——tốt ——lành——”
Diệp Tử Ninh nhàn nhàn tì vào tường, hai tay khoanh trước ngực, mắt phượng tà nghễ nhìn tôi: “Còn sáng, mấy giờ rồi?”
Tôi chân chó cười nịnh, hắng giọng vài tiếng nói: “ɖâʍ gia tối hôm qua quy hoạch chuyện tương lai, làm cho mình một cái kế hoạch năm năm cùng một cái kế hoạch mười năm, cho nên hôm nay buổi sáng mới dậy trễ.”
Mắt phượng anh ta nhíu lại, “Ồ, phải không? Tôi còn nghĩ cô bởi vì ôm hận......”
“Ôm hận cái gì?” Tôi mới vừa nói xong, liền thấy ánh mắt anh ta nhìn xuống ngực tôi, tôi lập tức cơn điên lại nổi lên!
Tôi tức giận đến tay cũng run run, người đàn ông này một ngày không tổn hại tôi sẽ ch.ết ah, quả thực muốn tiêu diệt chí khí của tôi, tài hoa cùng nhân khí!
Mặt của tôi đen còn hơn đáy nồi, mà kẻ gây chuyện lại nhàn nhã thưởng thức phản ứng của tôi, hé miệng cười mê hồn, tao nhã xoay người, giọng nói bình tĩnh chậm rãi bay qua: “Tiêu osin, tôi đói bụng, hạn cho cô trong vòng hai mươi phút phải chuẩn bị tốt bữa sáng, nếu không hậu quả cô hẳn là biết......”
Tôi bực mình nha, cuộc sống của tôi sao đen đủi thế không hiểu nữa?! Đụng trúng tên ác ma, tôi là đời trước tạo nghiệt gì thế chứ! Phật tổ phải trừng phạt tôi như thế?!
Tôi bi phẫn trừng mắt nhìn Diệp ma quỷ, rất muốn giương cờ khởi nghĩa, chính là đang ở dưới mái hiên của người ta không thể không cúi đầu, huống chi người ta lại là con trai của tỉ phú, tôi có chín cái mạng cũng không đủ ch.ết, thảm hại hơn chính là tôi ch.ết không thì sao, nhưng mà hành động của tôi có thể làm cho cả nhà tôi bị giết, nghĩ vậy, tôi hoả tốc vọt vào phòng bếp!
Ăn xong bữa sáng xong, Diệp Tử Ninh vừa muốn giúp tôi xoa thuốc chỗ vết thương tối qua, tôi bỉu môi ý không vui, kiên quyết không cho anh ta xoa giúp tôi, vì thế anh ta ý không vui, bắt đầu biến đổi thành tôi làm cho anh ta cái này cái kia.
Đồ ăn trong tủ lạnh đã ăn sạch trơn, hơn nữa trù nghệ của tôi còn đang trong tiến trình phát triển cho nên Diệp Tử Ninh quyết định buổi tối đi ra ngoài ăn, sau đó đi siêu thị bổ sung đồ ăn.
Ánh mắt nhân dân quần chúng là thế nào? Đáp án: sáng như tuyết, sáng như tuyết!
Tôi biết, tôi bộ dạng bình thường, không phải thiên tư quốc sắc, nhưng tôi tốt xấu cũng coi như là ngũ quan đoan chính mà, cho nên tôi tuyệt đối dám nói, chiêm ngưỡng Tiêu Chu tôi chẳng những không có gì ngại, cũng không có ảnh hưởng bộ mặt của thành phố, càng không có phá hư hài hòa xã hội!
Chính là...... Nhưng điều làm người ta phát điên chính là, từ khi tôi cùng Diệp Tử Ninh ra khỏi cửa, tôi tiếp thu vô số ánh mắt “Một đóa hoa tươi cắm ở trên bãi phân trâu”, mà tôi chính là bãi phân trâu thối hoắc kia!
Tôi bực mình à nha, tôi tuy rằng không phải hoa tươi nhưng dù thế nào cũng coi như là một chiếc lá xanh xuân ý dạt dào, tôi khi nào phải lưu lạc đến nông nỗi làm phân trâu?! >”
Được rồi, cho dù tôi có hiểu được cái cảm giác âm u trong lòng quần chúng nhân dân là những chỉ có mĩ nữ mới xứng đôi với mĩ nam, chính là các người cũng không thể dùng ánh mắt như vậy để tr.a tấn cùng khinh bỉ tôi.
Đến đây, nhìn xem kìa, lại tới một người nữa, dì à đừng trừng lớn mắt nhìn như thế, mắt đều sắp rơi xuống rồi, hơn nữa phỏng chừng tuổi con dì cũng không chênh lệch với tôi lắm đâu, chẳng lẽ lấy khuôn mặt đầy dấu vết năm tháng cùng tuổi này mà còn muốn gặm cỏ non sao?
Trong ánh mắt chú ý cao độ của khán giả, tôi một bên niệm chú oán thầm, một bên liều mạng gắp đồ ăn bỏ vào miệng, xem miếng thịt bò trên bàn là Diệp Tử Ninh mà nhai! Ta nhai ta nhai ta nhai ta nhai ta nhai ta nhai ta nhai ta nhai ……….
Tôi căm giận ngẩng đầu trộm trừng mắt nhìn “Hoa tươi” một cái! Nếu không bộ dạng anh ta rất hoa tươi, rất gây tai hoạ, tôi làm gì phải chịu đủ ánh mắt tàn phá này?!
Ngay tại lúc tôi liều mạng lấy đồ ăn để phát tiết, một phục vụ sinh đi tới, “Xin chào tiên sinh, đây là rượu vang mà vị kia tiểu thư bên kia mời ngài, thỉnh chậm dùng.”
Tôi nhìn lại theo phía tay của phục vụ sinh, bàn kia có giai nhân, xảo tiếu thiến hề, đôi mắt đẹp mê hồn, một nhìn khuynh thành, hai nhìn khuynh quốc.[Sun:xảo tiếu thiến hề là nụ cười tươi đẹp làm sao]
Cái gì quốc sắc thiên hương, cái gì khuynh quốc khuynh thành, tôi phi, vài chục năm nữa, mọi người đều không phải giống nhau, tóc trắng xoá, mặt toàn nếp nhăn, tôi xem cô còn có thể đắc ý bao lâu?! Lòng tôi chua xót nhất thời độ acid tăng lên vùn vụt.
Diệp Tử Ninh nhìn lại, trên mặt lập tức nở một nụ cười điên đảo lòng người, tiếp theo cầm lấy cốc rượu vang trên bàn hướng về “Thiên sinh lệ chất” xa xôi chạm cốc, “Thiên sinh lệ chất” hé miệng cười, cũng làm một động tác tương tự, ánh mắt hai người miên man trong không khí chả dứt.
Tiếp theo Diệp Tử Ninh bỏ lại tôi một người ngồi đó, đứng dậy đi đến hướng “Thiên sinh lệ chất”, sau đó ngồi vào đối diện giai nhân, hai người vui vẻ hàn huyên.
Ánh mắt tôi tối sầm lại, trong lòng dâng lên một loại cảm giác chua xót nói không nên lời.
Bất quá hai nguời bọn họ ngồi cùng một chỗ thật sự rất xứng, đồng dạng bề ngoài xuất sắc, đồng dạng bối cảnh xuất sắc( người có thể đi ăn nhà hàng này thì không phú cũng quý), Kim Đồng Ngọc Nữ, rất đẹp mắt!
Một lát sau, tôi nhỏ giọng “Ôi” một tiếng, sau đó vù một cái chạy về phía toilet, con người ta có ba cái gấp mà!
Chờ tôi từ toilet đi ra, lại nhìn thấy một cô bé mười sáu bảy tuổi, ăn mặc thật thời thượng, hút thuốc sương khói lượn lờ, môi đỏ, tóc vàng, dưới chân là một đôi giày cao gót đôi hơn mười li, bộ ngực cao cao thẳng thẳng.
Haizz, trăng có ngày tròn ngày khuyết, người có kẻ cao thấp mập gầy, ngực thì có cỡ ABCDEFG, thật sự là rất kích thích người!
Lúc này cô ta đang đứng trước gương, nhìn thấy tôi đi ra, lập tức quay đầu lại đây quăng cho tôi một ánh mắt khiêu chiến.
Tôi tiếp chiêu, quăng tới một cái ánh mắt “Người khinh bỉ tôi nhiều như vậy, cô có đáng là cái gì!”
Cái gọi là cao thủ so chiêu, địch không động, tôi không động, địch động, tôi cũng không động. >”
Con mẹ nó, nhìn cái gì vậy, lại nhìn nữa tôi sẽ lột quần áo cô, hủy dung cô! Con mắt khô muốn ch.ết rồi, chẳng lẽ cô ta không cảm thấy khó chịu sao? Sớm biết thế này tôi đã sớm mang theo lọ thuốc nhỏ mắt theo.
Chúng tôi hai người hai mắt trợn lên trợn xuống, đứng ở tại chỗ nhìn nhau tới tới lui lui hơn mười hiệp, điện thoại cô ta bỗng nhiên vang lên, cô ta cúi đầu nghe di động, hiệp thứ nhất, tôi thắng!
Tôi quay đi tính trở về, vậy mà cô gái kia nghe điện thoại xong còn không đi, hiển nhiên là cố ý đợi tôi.
“Dì ơi, ngài lớn tuổi rồi!” Cái miệng cô ta nhỏ nanh ta đỏ sẫm, không nghĩ tới lời nói nói ra cũng độc ác như vậy!
Tôi tức muốn bốc khói, cô là mắt mù, hay là não tàn vậy? Tôi hai mươi ba cũng kêu lớn tuổi?
Tôi hé miệng cười, trưng ra một nụ cười hiền lành, lấy di động ra, nhìn cô ta chụp chụp mấy cái, sau đó lẩm bẩm: “Vượng Tài, tỷ tỷ chụp mấy tấm ảnh về cho cưng, sau khi trở về cho cưng xem, cho cưng biết một chút cái gì là gọi là ngay cả người cũng không bằng! “
Cô ta lập tức tức giận đến thủ thẳng run run, chỉa vào người cái mũi của tôi, run rẩy nói: ” Bà già không biết xấu hổ kia, tôi nhìn không quen cái mặt này của bà!”
Tôi thiếu chút nữa đứng lên kêu to”Tôi thì cái mặt gì chứ”, tôi với cô bình sinh chưa từng gặp mặt, đừng nói gì đến ân oán tình cừu, nữ nhân tình trường, vì sao cô ở trong này sủa bậy?
Hay là đầu năm nay mọi người là ăn no không có chuyện gì làm, cho nên rảnh rỗi đi khiêu khích người khác?
Nhưng nói qua nói lại, tôi phải bình tĩnh bình tĩnh! Cái loại người não tàn như thế này không đáng để nói chuyện nghiêm túc, vì thế tôi khinh thị nhìn cô ta một cái, một bộ dáng thấm thía nói: “Em gái à, đầu óc mà có rỗng tuếch cũng đừng lo, mấu chốt là đừng để nước vào! Phải biết rằng nước miếng chỉ dùng để đến đếm tiền mặt, mà không phải dùng để bị coi thường!”
“Cô...... Cô mới là tiện nhân!” Tiểu nữ sinh bị kích thích, móng vuốt ngang nhiên trảo về phía tôi, tôi bắt lấy tay cô ta, dùng sức, xoay người một cái cho cô ta nằm bẹp xuống đất!
Tiểu nữ sinh “Ôi” một tiếng, nằm té trên mặt đất, nước mắt hai hàng lưng tròng.
Tôi vỗ vỗ tay, trên cao nhìn xuống cô ta, “Em gái tính khiêu chiến với tỷ tỷ à? Tỷ tỷ đây từ sơ trung đã bắt đầu đi tập nhu đạo, quyền đạo, muốn động thủ với tỷ tỷ à, em gái còn non lắm! Lần này thế là đủ, miễn cho người ta nói đây ỷ lớn hϊế͙p͙ nhỏ, nhưng nếu lại có lần sau, cô cứ thử xem......”
Tôi nắm tay hươ hươ trong không trung một chút, tiểu nữ sinh kia sợ tới mức khóc lên hu hu, lúc này một cô gái vừa vặn đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy chúng tôi như vậy tưởng đâu gặp xã hội đen, lập tức sợ tới mức đóng cửa lại chạy nhanh như chớp.
Tôi sợ cô gái kia sẽ đi báo cảnh sát, vì thế cũng không dám lưu lại nữa, nhanh chóng rời đi.
Nháy mắt đóng cửa toilet lại, tôi nghe được cô ta ở bên trong kêu lên: “Tôi lấy danh nghĩa ánh trăng nguyền rủa cô, nguyền rủa cô vĩnh viễn đều không ‘đi’ ra!!”
Tôi 囧, dưới chân lảo đảo một cái, đầu đập vào một người đối diện đang đi đến.
“Tôi bực nha......” Đau! Đây là tường đồng hay là tường thiết vậy, sao mà nó cứng như thế? Tôi che cái mũi, vừa định ngẩng đầu mắng người nọ không có mắt không có mũi, thế mà nháy mắt ngẩng đầu lại ngây dại!
Ánh trăng ơi, là mĩ mĩ mĩ mĩ mĩ mĩ mĩ mĩ mĩ nam!!!
Chàng trai trước mắt đang mặc một chiếc áo sơmi trắng, dưới là quần kaki màu xám, trên trán mái tóc hỗn độn vừa vặn che khuất đôi mắt hữu thần, nhưng lấy một đôi tầm nhìn cao và nhìn xa như tôi đây, có thể rất dễ dàng thấy được ánh mắt anh ta u buồn mà mê mang, lẳng lặng tản ra một hơi thở cô độc thần bí đồng thời cùng với khí chất thanh nhã phiêu dật lãng mạn.
Khoảnh khắc kia, linh hồn trong tôi giống như bị rút đi, trợn mắt há hốc mồm, lập tức bị khí chất linh hoạt, kỳ ảo, u buồn trên người anh ta hút hồn.
Ách, bất quá hình như vừa rồi tôi nói lời thô tục, tôi đần người rồi, tôi lại lần nữa trước mặt mĩ nam lộ ra cái mặt thô lỗ với bạo lực nữa, hình tượng thục nữ của tôi đâu!!
Không được, tôi phải cứu chữa hình tượng!
Vì thế tôi lập tức thay đổi 180 độ, khuôn mặt vô cùng ngây thở ngẩng lên cố gắng đạt tới đúng 45 độ, một độ cũng không thể sai, sau đó ưỡn ngực hớp bụng làm bộ xấu hổ, ôn nhu nói:: “Ngượng ngùng, vừa rồi người ta không thấy được anh ở phía trước.”
“Cô không sao chứ?” Anh ta nhìn tôi cười thản nhiên, ngại ngùng mà rung động lòng người, mang theo vài nét ngây ngô của một cậu bé mới lớn, thật sự là đáng yêu tinh thuần tới cực điểm!
“Tôi không sao, anh......”
“Cô ở trong này làm gì?” Phía sau truyền đến một giọng nói lạnh như băng, giọng nói ấy giống như gáo nước lạnh đổ từ trên đầu tôi xuống, nháy mắt đem ước mơ trong lòng tôi tiêu diệt sạch sẽ!