Chương 20

Ý nghĩ đầu tiên của anh là cô đã thay đổi.


Cô mở cánh cửa phòng khách và đứng đó một lúc, thân hình mảnh mai của cô nổi rõ bởi ánh sáng từ ngọn đèn chùm trong hành lang. Phép lịch sự ra lệnh cho anh khi cô bước vào, nhưng hình ảnh cô đứng đấy, với vẻ lạnh lùng và tự chủ trong khi anh thì bồn chồn như cô gái chuẩn bị ra mắt, khiến anh bực mình đến nỗi tiếp tục ngồi ườn ra ghế.


Rồi cô nhìn thấy anh. Đôi mắt cô đảo quanh phòng và cuối cùng chiếu vào anh trong chiếc ghế lưng cao cạnh cửa sổ. Anh quan sát cô tìm anh, quan sát đôi mắt màu hổ phách đã ăn mòn tâm trí anh như a xít, quan sát nếp nhăn trên gương mặt xinh xắn trắng trẻo giãn ra trở lại bình thường. Ý nghĩ thứ hai của anh là: Chúa ơi, cô ấy thật xinh đẹp. Còn ý nghĩ thứ ba là một cơn giận vô duyên vô cớ.


“Tôi thấy kiểu cung cách của ngài không có gì thay đổi, thưa ngài.” Giọng nói thanh thanh nhẹ nhàng ấy bắt đầu tấn công anh như một mũi kiếm. Anh cảm thấy nỗi bực bội tăng dần. Cô không được phép chỉ trích anh về tội thiếu giáo dục, vì Chúa. Cô có thể giả bộ rằng là một quý cô bẩm sinh, nhưng anh biết hơn ai hết là không phải. Cô chỉ là một đứa bụi đời mà anh quyết định nâng lên địa vị cao sang.


“Chào Julia.” Thay vì lao vào đấu với cô, anh chọn tiếp tục ngả người ra ghế, đôi chân dài duỗi thẳng trước mặt trong tư thế hoàn toàn thoải mái. Anh chắc chắn rằng cô đủ hiểu để nhận ra sự xúc phạm trong dáng điệu của anh, vì một quý ông chẳng bao giờ ngồi như thế trước mặt một quý cô. Mắt anh di chuyển trên người cô đong đếm những đường cong mềm mại. Trí nhớ đã không hề chơi xỏ anh. Cô ngon lành đến từng miếng nhỏ như anh còn nhớ. Sự thật không làm anh bực bội như anh tưởng. Xét cho cùng, cô ta là để cho anh tận hưởng cơ mà.


Khi không có thêm lời nhận xét nào nữa từ anh, cô bước vào phòng, đóng cửa lại sau lưng. Cô đi tới, tựa lưng vào lò sưởi. Im lặng bao trùm khi mắt anh lướt trên người cô từ đỉnh kiểu tóc thanh lịch cho đến mũi đôi giày nhỏ nhắn hé ra dưới những nếp váy rộng của chiếc áo dài lụa đen. Người nào không biết, sẽ chẳng bao giờ đoán ra gốc gác của cô nếu chỉ dựa vào bề ngoài. Gò má cao, cằm nhỏ, sóng mũi thẳng thanh tú, vầng trán cao, đôi mắt màu hổ phách to tròn ẩn dưới hàng mi đen và cái miệng đầy đặn gọt ngào, như gỗ mun bóng mượt và những đường cong mảnh mai nữ tính của thân hình chưa đạt tới sự chín muồi lại là hình dáng của một nhan sắc lớn lên từ tầng lớp hạ đẳng. Suzane cũng hấp dẫn, nhưng nét đẹp của cô ta quá lộ liễu. Sự rực rỡ của mái tóc vàng được cô ta ‘nâng cấp’ mà chỉ có trời biết với loại thuốc gì, vẻ bầu bĩnh của khuôn mặt, cả bàn tay và bàn chân của cô ta là lời khẳng định thầm lặng cho một nguồn gốc tầm thường. Nhưng Julia có khung xương mảnh dẻ, bàn tay trắng trẻo với những ngón thon dài duyên dáng, và bàn chân nhỏ nhắn. Anh chợt thấy tò mò về cha cô. Mẹ cô từng là gái làng chơi; những thám tử Bow Street anh thuê điều tr.a lai lịch cô đã báo lại như vậy. Nhưng cha cô là ai? Nhìn Julia, anh nghĩ người cha bí ẩn của cô hẳn là một quý tộc. Không có cách giải thích nào khác cho ngoại hình của cô, hay sự suôn sẻ trong quá trình cô học tập để trờ thành một quý cô.


available on google playdownload on app store


“Ngài bắt tôi vượt bao dặm đường đến đây chỉ để nhìn tôi chằm chằm sao?” Giọng cô cáu kỉnh.


Nó khiến anh mỉm cười ngoài ý muốn. Rất ít người dám nói với anh theo kiểu đó. Bất kể cô có là gì chắc chắn không phải là một kẻ nhát gan. Anh nghĩ đến mối quan hệ sắp tới của họ với cảm giác mãn nguyện. Anh thích có một cô nhân tình với miệng lưỡi sắc bén.Trong suốt thời gian Suzanne ở dưới sự bảo hộ của anh, cô ta chưa bao giờ biểu lộ nỗi bất bình dù chỉ bằng tiếng khịt mũi với bất cứ lời nào của anh.


“Cô có thích ngôi nhà không?” Sebastian bật ra câu hỏi bất ngờ đã làm cô ngạc nhiên. Nó cũng làm anh ngạc nhiên nốt. Anh đã định cám dỗ cô trước, rồi sau đó mới cho cô biết về sự thay đổi. Anh đã rút ra bài học từ kinh nghiêm đau thương rằng đó là cách đế cứu bản thân khỏi phải nghe một tràng phản đối e lẹ làm dáng. Từ cái cách Julia đáp lại anh đêm đó trong thư viện, anh không hề nghi ngờ cô sẽ vui vẻ đón nhận cái ngai vàng trên giường anh. Điểm vướng mắc, đối với cả hai người, là làm cho cô thừa nhận nó. Nhưng Julia là một cô gái thông minh, chắc chắn là thông minh hơn tất cả nhân tình trước đây của anh. Có lẽ anh sẽ thành thật với cô. Nó sẽ tạo ra một chuyển biến thú vị, dù sao anh cũng không thích phải quyến rũ cô, anh thích vặn cổ cô hơn.


“Ngôi nhà ư? Nó... nó rất đẹp.” Cô đang nhìn anh lạ lẫm.
Anh bất ngờ đứng dậy, đút tay vào túi quần màu xanh xám. Đó là cách duy nhất anh có thể nghi ra để kiềm chế thôi thúc không cưỡng lại nổi là chộp lấy đôi vai mảnh dẻ kia mà lắc cho đến khi răng cô va vào nhau .


“Nó là của cô nếu cô muốn.” Anh không thể ngăn mình, lại gầm gừ những lời đó trong khi định tỏ ra quyến rũ. Cô đang làm anh nổi điên bằng việc cứ đứng đó trông ngây thơ vô tội khi mà anh biết cô chẳng ngây thơ chút nào.


“Ngôi nhà này? Là của tôi ư, nếu tôi muốn?” Giọng cô nghe như thể cô nghĩ anh bị mất trí. Cô đang cau mày nhìn anh. Rồi trán cô giãn ra. “À, có phải nó thuộc về Timothy?”
Anh nghiến răng và lại gần thêm một , thọc hai bàn tay sâu hơn vào trong túi quần.


“Không, nó không phải của Timothy. Cô thừa hưởng khoảng hai mươi nghìn bảng đầu tư vào nhiều quỹ khác nhau. Không phải một gia tài, nhưng đủ để giúp cô không bị ch.ết đói nếu cô cẩn thận với khoảng lợi tức của mình. Nhưng số lợi tức đó không cung phụng được cho cô những thứ xa xỉ giống như căn nhà này.”


“Nếu nó không phải của Timothy, vậy chủ của ngôi nhà là ai, và làm thế nào nó lại trở thành của tôi được? Ngài đang khuyên tôi mua nó à?”


Miệng anh cong lên thành một nụ cười khó chịu. “Là người quản lý tài chính của cô, tôi chẳng đời nào khuyên cô phí phạm tiền của. Không, tôi không khuyên cô mua nó. Ngôi nhà là của cô nếu cô muốn. Nó thuộc về tôi, và tôi còn hơn cả vui lòng được tặng nó cho cô ”


“Ngài sẽ tặng nó cho tôi?” Cô nhìn anh, sự cảnh giác in rõ trong đôi mắt to màu hổ phách. Anh mỉm cười với cô lần nữa, không phải nụ cười quyến rũ anh định dùng để thuyết phục cô, mà chỉ là nhe hàm răng khắc nghiệt và lạnh lẽo.


“Không chỉ căn nhà, mà cả đồ đạc, cỗ xe, và một số tiền lớn để duy trì tất cả những cái đó. Chúng ta sẽ đưa ra con số tổng là hai mươi nghìn bảng, tương đương với khoản thừa kế cô nhận được từ Timothy. Gộp hai khoản thu nhập vào sẽ đủ cho cô sống suốt phần đời còn lại”


Tất nhiên anh không định đề nghị quá nhiều như thế. Nó thật điên rồ. Hành động đương nhiên của một gã đàn ông là chu cấp cho nhân tình tùy theo ngân sách túi tiền trong lúc cô ta sống dưới sự bảo hộ của anh. Khi nào chán mối quan hệ này, anh sẽ thu xếp một khoản tiền nhỏ cho cô ta và cô ta được tự do tìm tới nhà tài trợ khác. Từ trước đến nay anh chưa bao giờ trao toàn quyền sở hữu ngôi nhà cho một phụ nữ. Một ngôi nhà tọa lạc ngay cị trí trung tâm và thuận tiện cho anh đến thăm và là nơi anh đã gặp gỡ qua ba lượt nhân tình. Thế nhưng, từ trước đến nay anh chưa bao giờ ham muốn người phụ nữ nào mãnh liệt như người này.nhận ra, trước tiên là hoảng sợ rồi đến giận dữ, rằng lấy độc trị độc không phải là liều thuốc hiệu nghiệm như anh tưởng cho tình trạng khó chịu đã quấy nhiễu anh trong chuyến trờ về thành phố. Điều mà anh cần anh kết luận, là thứ chất độc đang cắn xé anh. Và anh nhất quyết phải có được nó - và cô - với bất kỳ giá nào.


“Để đổi lấy cái gì, Sebastian?”
Anh lại nở nạ cười gian ác ấy lần nữa. Hai bàn tay anh, thọc sâu trong túi quần, siết thành nắm đấm.
“Đổi lấy việc trở thành tình nhân của tôi,” anh tàn nhẫn nói.


Một sự im lặng kéo dài khi cô có vẻ đang ngấm dần lời anh. Anh quan sát thấy mặt cô trở nên trắng bệch đến nỗi trong một thoáng anh sợ cô sẽ ngất. Đôi mắt cô là hai mặt trăng màu ngọc topaz trên khuôn mặt không còn sinh khí khi cô trân trân nhìn anh. Một bàn tay đưa ra túm lấy chiếc ghế bên cạnh. Hành động đó và vẻ tái xanh của cô là những dấu hiệu duy nhất chứng tỏ cô choáng váng.


“Ngài mang tôi đến London là để biến tôi thành tình nhân của ngài sao?” Lời nói bật ra từ đôi môi cứng đờ. Nghe như thể cô chật vật lắm mới ép được chúng ra. Sebastian cảm thấy một cơn cuồng nộ trào lên. Sao cô ta dám đứng đó quá ư... quá ư chấn động, khi mà cả anh và cô đều biết rằng cô không hơn gì một con điếm rẻ tiền.


“Cô đã tình nguyện làm nhân tình của tôi trong thư viện ở White Priars tối hôm đó còn gì. Tôi chỉ đề nghị chính thức hóa mối quan hệ ấy thôi.” Lời nói anh lạnh lẽo, không dấu hiệu nào biểu lộ ngọn núi lửa cảm xúc đang phun trào trong anh. Anh không thể phủ sạch cơn giận ngớ ngẫn đã nhảy xổ vào cuộc sống của anhh trong những tháng vừa qua khi anh phát hiện con người rất mực ngây thơ được anh che chở thật ra chẳng tốt đẹp gì hơn xuất thân của cô ta.


Cô đã cử động được, nỗ lực buông lưng ghế ra và đi về bước về phía anh không nói một lời. Sebastian nhìn cô đến gần, hai tay vẫn thọc trong túi quần. Khi cô ở ngay trước mặt anh, khoảng cách giữa họ chưa đầy một bước chân, thì cô đứng lại. Anh gần như có thể cảm thấy hơi nóng từ cơ thể cô. Nhưng sức nóng ấy không là gì so với ánh lửa cháy rực trong mắt cô. Anh định rút tay ra khỏi túi quần để có thể túm lấy eo cô, nhưng khi chúng còn giữa những nếp vải thì cô thu tay lại và giáng cho anh một cái tát vào mặt với tất cả sức lực.


Âm thanh sắc nhọn của bàn tay tiếp xúc với da thịt anh được dội lại bằng tiếng hít vào còn đột ngột hơn nữa của anh. Đầu anh giật về phía sau, vì sức mạnh thì ít mà chủ yếu vì tính bất ngờ của nó. Lúc trấn tĩnh lại, anh cảm thấy cơn thịnh nộ dâng lên trong lòng như con sông cuồn cuộn tràn qua đập chắn. Anh đưa tay sờ vào bên má bỏng rát, chằm chằm nhìn cô. Cô vẫn đứng trước anh, không thèm bỏ chạy, cằm hếch lên và đôi mắt rực cháỵ.


“Ngài đã lăng nhục tôi,” cô lạnh lùng nói . Và cùng với câu nói, cô quay người bỏ đi.






Truyện liên quan