Chương 37
Ngày 20 tháng Bảy năm 1842 là ngày cưới của Julia. Lễ cưới diễn ra lúc hai giờ chiều trong đại sảnh ở White Friars. Đến trưa cô đã mặc xong đồ cưới chỉ còn thiếu mỗi mạng che mặt. Cô muốn có thời gian ghé vào phòng trẻ để Chloe được ngắm chiếc áo cưới lộng lẫy - cô biết con bé rất muốn nhìn thấy nó.
Julia mỉm cười khi nghĩ đến Chloe. Cô Belkerson đã đưa Chloe tới thăm cô trong lúc cô vẫn nằm liệt trên giường. Ắt hẳn con bé thương cảm khi nhìn thấy cô bị thương. Trước khi Julia được phép đi lại, Chloe đã đến thăm cô hai lần, xấu hổ nhìn trộm qua khe cửa cho đến khi Julia trông thấy và vẫy nó vào.
Chloe không bước vào - nó luôn chạy biến - nhưng Julia biết con bé đã coi cô là bạn. Cô nghĩ có lẽ đứa trẻ nhớ cô trong thời gian cô đi khỏi White Friars. Chắc chắn Chloe biết cô là ai, và dường như vui mừng khi gặp lại cô.
Ngay khi Sebastian cho phép cô rời khỏi giường, ngày nào cô cũng tới phòng trẻ. Có lúc cô ngồi xuống và nói chuyện với Chloe qua con búp bê. Dù đứa trẻ chưa bao giờ đáp lời, nhưng chăm chú lắng nghe Julia huyên thuyên. Lúc khác cô lại theo Chloe và cô Belkerson ra ngoài đi dạo buổi chiều. Chloe luôn im lặng và cư xử lễ phép. Nhưng lần nọ, một chú sóc đuôi xù chạy hối hả ngang qua đường đi của họ, khi đó, đứa trẻ khựng lại và chỉ trỏ, thể hiện sự thích thú và quan tâm khiến Julia hy vọng một ngày n đấy con bé sẽ trở lại là một đứa trẻ bình thường.
Càng ngày Julia càng yêu mến và cảm thấy mình phải có trách nhiệm với đứa trẻ. Ngoài mong muốn được lấy Sebastian, cô muốn đưa Chloe vào vòng tròn tình yêu kỳ diệu của họ. Julia nghĩ tình yêu là thứ con bé cần, dù nó có cự tuyệt không chấp nhận. Thật đau lòng khi nghĩ con bé phải sống một cuộc sống cô lập và khác thường trong khi cô và Sebastian tràn đầy hạnh phúc. Nhưng ngay cả khi có thể dỗ dành Chloe thoát khỏi lớp vỏ của mình, cô vẫn không thể nóng vội mà phải làm từ từ.
Nhớ đến thất bại trước đây, Julia không khuyên Sebastian cố làm thân với con bé. Và cả anh cũng không thử. Nhưng cô vẫn tìm cách cho anh biết, bằng cách giả vờ như vô tình nói về mối quan hệ ngày càng tốt giữa cô và đứa trẻ. Cô tràn đầy hy vọng rằng cùng với thời gian Chloe sẽ chấp nhận cô, biết đâu cô còn có thể thuyết phục nó chấp nhận cả Sebastian nữa. Nhưng dù điều đó không bao giờ xảy ra, cô vẫn định đối xử với Chloe như con đẻ của mình. Cô sẽ yêu thương nó, và họ sẽ xem tình yêu có thể làm được gì.
Việc phải có mặt tại đám cưới có thể là thử thách quá lớn với Chloe. Julia không dám bàn chuyện này với Sebastian, mà nói với cô Belkerson và bà Johnson. Tất cả đều đồng ý rằng trừ phi họ muốn mạo hiểm đưa Sebastian vào tình thế không hay, tốt hơn nên để đứa bé tránh xa.
Dù sao Julia vẫn rất muốn con bé tham dự lễ cưới. Cô đã nói với Chloe, cùng với sự giúp đỡ của con búp bê, rằng cô sẽ sống ở White Friars với nó và cha nó mãi mãi. Cô cũng giải thích là sau một buổi lễ vô cùng đặc biệt diễn ra ngày hôm nay, cô hi vọng Chloe sẽ dần thích cô nhiều như cô thích Chloe.
Chloe chẳng nói năng gì, nhưng Julia nghĩ con bé hiểu. Bây giờ cô định đến phòng trẻ để cho con bé xem chiếc áo cưới đẹp tuyệt. Cô biết đứa trẻ này rất thích quần áo, và tất cả những thứ xinh xắn. Cô cũng đã chuẩn bị một món quà cho Chloe: một bản sao thu nhỏ bó hoa cưới của cô gồm hoa hồng trắng và hoa baby. Julia nghĩ Chloe chắc sẽ thích khi Emily cẩn thận choàng tấm mạng đăng ten lên tóc cô và đính lại bằng một vòng hoa hồng trắng cùng màu với bó hoa cưới.
“Ôi, cô Julia, cô đẹp như trong tranh ấy.” Emily trầm trồ khi lùi lại ngắm nghía thành quả của mình.
Julia đang nhìn mình trong tấm gương, cũng phải đồng ý. Áo cưới của cô làm bằng sa tanh trắng, bên ngoài phủ một lớp đăng ten cũng màu trắng, thân áo sa tanh phía trên cắt cúp ôm trước ngực chỉ để một lớp đăng ten mỏng che phủ phần cổ và hai cánh tay. Những hạt ngọc trai được bà Soames tỉ mỉ đính vào để tạo điểm nhấn cho lớp đăng ten bồng bềnh ôm lấy thân hình mảnh dẻ và những đường cắt duyên dáng của thân váy. Tấm mạng trùm đầu buông dài sau lưng và chạm đất. Chiếc áo cưới của cô quả là một giấc mơ có thật. Quả thực, trước đây cô chưa bao giờ dám mơ có một chiếc áo như thế này; hay tưởng tượng một thứ đẹp đẽ như thế có thể tồn tại. Nhưng giờ cô đích thực là một cô dâu. Thậm chí da cô cũng trắng mịn như nhung. Những màu duy nhất tô điểm thêm là sắc đen nhánh của mái tóc vấn cao và đôi lông mày xếch, màu vàng lấp lánh của đôi mắt, và màu hồng mềm mại của đôi môi. Julia hình dung phản ứng của Sebastian khi anh trông thấy cô bước xuống cầu thang đi về phía anh. Màu xanh trong mắt anh sẽ sẫm lại, và anh sẽ mỉm cười...
Một tiếng gõ vang lên ngoài cửa, làm cô thoát khỏi cơn mơ. Cô biết đó không phải anh. Tất cả mọi người từ vợ chồng bà Johnson cho đến Leister, Emily cùng các gia nhân trong nhà đều một mực cho rằng sẽ là điềm xấu nếu chú rể gặp cô dâu trong ngày cưới trước khi buổi lễ diễn ra. Anh đã vui vẻ đồng ý tránh mặt cô. Julia nghĩ có lẽ lúc này anh đang ở phòng mình, tưởng tượng hình ảnh anh trong trang phục buổi sáng mà anh quyết định là phù hợp nhất cho một dịp long trọng.
“Trông cô thật xinh đẹp, Julia. Sebastian sẽ rất vừa lòng.”
Giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng ấy là của Caroline. Julia đang thả hồn trong trí tưởng tượng, thậm chí không nhận ra Caroline đã sớm công nhận cô là chị em dâu. Cô mỉm cười thân thiện với người phụ nữ trông rất duyên dáng trong chiếc áo dài lụa màu xanh lam. Caroline đã nhất định đòi xuống đây dự lễ cưới, để giúp người trong nhà, theo lời chị ta, và sẽ đứng về phía họ. Julia vô cùng cảm kích hành động của Caroline sau vụ tai tiếng giáng xuống đầu cô. Julia sẽ chào đón chị ta không chút dè dặt nếu chị ta không đưa bá tước phu nhân về cùng. Nhưng chị ta bảo mẹ của Sebastian cũng đến, và sẽ có mặt tại lễ cưới. Julia nghi ngờ quan sát hành động làm hòa này, nhưng hình như nó lại làm Sebastian hài lòng, cho nên cô không nói ra những điều mình e ngại. Nếu Sebastian vui mừng khi có mẹ anh bên cạnh trong lễ cưới, thì cô sẽ chịu đựng người đàn bà đó với thái độ hòa nhã. Trừ phi bà ta lại nói xấu Sebastian, hoặc Chloe.
“Và mơ màng nữa,” Caroline thêm vào với chút trêu chọc khi thấy Julia phản ứng châm chạp trước nhận xét của mình. Nụ cười của Julia rộng hơn vì cô biết đó là sự thực - như hôm nay cô không thể chú tâm đến bất cứ cái gì và thật thà, hồ hởi đáp lại lời khen của Caroline.
“Cảm ơn. Chúng ta là một hội ngưỡng mộ lẫn nhau thì phải, nhưng đấy không phải lý do tôi đến đây tìm cô. Tôi gặp cô Belkerson dưới sảnh, và cô ta nói cả sáng nay cô ta không thấy Chloe đâu cả. Cô ta nhờ tôi hỏi cô xem con bé có ở chỗ cô không, nhưng mà,” Caroline nói nốt, quét mắt quanh phòng, “hiển nhiên là không rồi.”
“Không, tôi không nhìn thấy con bé,” Julia nói, cau mày. “Chẳng phải cô Belkerson trông con bé suốt sao?”
“Tôi cho là khoảng bốn lăm phút rồi. Vì con bé không ở chỗ cô, có lẽ tốt nhất nên sai mấy tên gia nhân tìm trong vườn xem sao. Thường thì tôi không lo lắng đâu, nhưng...”
“Nhưng sao?”
Caroline trông chần chừ lạ kỳ. Rồi chị ta nhanh chóng lắc lắc đầu nói, “Có thể nó buồn chuyện đám cưới. Thật không dễ với con bé. Với lại lúc đến thăm con bé tối qua, tôi thấy nó có vẻ... xúc động hơn thường ngày.”
“Phải.” Julia lơ đãng nhăn trán. Theo như cô biết, Chloe không biến mất lần nào kể từ khi cô trở về White Friars. Từ những gì cô Belkerson kể, thì con bé chỉ làm thế mỗi khi buồn. Không lẽ nó biết nhiều hơn về đám cưới mà Julia không nhận ra, và buồn về chuyện đó. Julia đã cẩn thận tránh nói với nó rằng cô sắp trở thành mẹ kế của nó, nhưng có thể con bé nghe lỏn được từ những người hầu. Bằng bản năng Julia biết rằng đứa trẻ sẽ cảm thấy một người mẹ mới sẽ làm đảo lộn mọi thức của nó.
“Tôi nghĩ tôi biết con bé ở đâu,” Julia chậm rãi nói. “Có một nơi nó vẫn hay đến mỗi khi không vui. Emily, cởi hộ tôi cái áo này với. Chắc tôi phải đi một lát.”
“Julia, cô không thể đi đâu được! Cô sẽ làm lễ cưới với Sebastian trong hai giờ nữa.” Caroline hốt hoảng.
“Tôi sẽ đưa Chloe về trong vòng nửa giờ, nếu tôi đoán đúng. Nào Emily, làm như tôi bảo đi.”
“Vâng, cô Julia.” Emily nghe vô cùng bất mãn khi tuân theo mệnh lệnh. Tấm mạng và chiếc áo được cung kính đặt sang một bên, và Julia mặc chiếc áo muslin màu vàng nhạt thêu những cành lá trắng. Đôi giày sa tanh của cô được thay bằng đôi giày đi bộ chắc chắn, và cô đã sẵn sàng.
“Ít nhất cũng cho tôi biết cô định đi đâu chứ, để tôi còn nói cho Sebastian nếu nhỡ đâu cô lại bỏ mặc anh ấy trước bệ thờ.” Chất giọng thường ngày êm dịu của Caroline hơi gay gắt.
Julia mỉm cười. “Không đời nào tôi bỏ mặc Sebastian trước bệ thờ! Anh ấy sẽ không thích điều đó. Và nếu chị cần biết, tôi sẽ tới tòa tu viện mà trước đây đã có lần tôi tìm ra Chloe khi con bé trốn cô bảo mẫu.”
“Tu viện cổ,” Caroline chậm rãi nói, mắt tối lại. “Chloe đến đó? Cô có nghĩ mình nên đến đó một mình không, Julia?”
“Ý chị là vì những chuyện đã xảy ra với Elizabeth ư? Tôi không tin có ma quỷ, Caroline - và tôi nghĩ đó là nơi Chloe sẽ đến.”
“Cô có muốn tôi đi cùng không?”
Julia mỉm cười trìu mến với chị ta. Cô có thể cảm nhận được sự khó chịu của Caroline với cái nơi đã gây ra cái ch.ết cho người em họ, vậy mà chị ta vẫn tỏ rõ tình bạn khi đề nghị đi cùng cô đến đó.
“Cảm ơn chi, nhưng không cần đâu. Tôi nghĩ đây là việc mà Chloe và tôi nên giải quyết riêng với nhau.”
“Nếu cô muốn vậy,” Caroline lẳng lặng nói, cái nhún vai đầy ý nghĩa của chị ta nói với Julia rằng chị ta đang nghĩ cô điên, ngay cả khi chị ta không tranh cãi với cô nữa.
“Tôi sẽ quay về sớm nhất có thể. Tôi hứa là sẽ không trễ đâu, cho nên cả hai người đừng có bày ra bộ mặt bí xị nữa!” Với lời nhận xét nửa đùa, nửa khích lệ này, Julia rời khỏi phòng.
Caroline nhìn theo cô với đôi mắt rầu rĩ, trong khi Emily, vừa âu yếm vuốt phẳng những nếp nhăn chẳng hề tồn tại trên chiếc áo cưới, vừa bày tỏ quan điểm của mình về hành động thiếu suy nghĩ trong ngày cưới bằng một tiếng khịt mũi rõ t
Lần đi bộ qua con đường đầy thạch nam với những chiếc lá bé xíu ửng lên màu xanh biếc này vui vẻ hơn bất cứ lúc nào. Bầu trời xanh rực rỡ làm cô nhớ đến màu mắt của Sebastian. Chim chóc cùng những con thú nhỏ rộn rã, hối hả với công việc của mình, trong khi mùi hương thạch nam nồng nàn. Nhưng cô chẳng để ý đến mùi hương thơm ngát ấy; cô chỉ nghĩ đến đứa trẻ có thể đang khóc nứa nở trong tháp chuông của tu viện đổ nát vừa hiện ra trong tầm mắt khi cô vượt qua một ngọn đồi nhỏ.
Cô đứng lại một lúc, nheo mắt nhìn hình khối nguy nga đổ nát in trên nền trời yên ả. Nhưng chẳng thấy bóng dáng Chloe. Julia thở dài. Cô nghĩ mình đã đi được gần hai mươi phút, vậy là không còn nhiều thời gian để đưa Chloe ra khỏi tháp, cùng con bé quay về White Friars, rồi mặc lại váy cưới. Nhưng sự chậm trễ không phải là lý do khiến cô bồn chồn hơn, bỗng nhiên cô nhận ra cô không muốn đến nơi Elizabeth gặp nạn. Chỉ có hình ảnh thân thể bé nhỏ của Chloe co rúm, khóc nức nở ở cái nơi mẹ nó đã trải qua những phút cuối đời, mới giữ cho cô không quay lưng đi về.
Chắc chắn tất cả chỉ là tưởng tượng, nhưng khi Julia đến gần tu viện cô cảm thấy mình không chỉ có một mình. Đó cũng là cảm giác đã quấy rầy cô trong suốt những chuyến tản bộ trên cánh đồng thạch nam mùa hè năm ngoái. Lúc này cô chẳng thấy bóng người nào xung quanh. Chả lẽ lại có hồn ma... mình thật là lố bịch, Julia kiên quyết tự nhủ khi trèo qua những tảng đá đổ nát chắn ngang lối vào tu viện. Tất nhiên hồn ma Elizabeth không bám theo cô rồi. Làm sao có chuyện vô lý thế được?
Tuy thế, khi đứng bên trong căn nhà nguyện nhỏ với những bức tường bằng đá cổ, cô cảm thấy ớn lạnh do vừa từ trời nắng bước vào. Julia không thể lý giải cho sự run rẩy của mình - và nó không phải do khí lạnh. Ánh nắng vẫn rọi qua ô cửa sổ vỡ như lần trước, duy chỉ lần này tia sáng màu đỏ nghiêng xuống lối vào hình vòm dẫn lên ngọn tháp. Julia chầm chậm đi tới đó. Cô càng lúc càng cảm thấy miễn cưỡng. Một lần nữa cô phải chiến đấu với thôi thúc muốn quay đầu bỏ chạy.
Cuối cùng cô thỏa hiệp với nỗi sợ, dừng lại dưới chân cầu thang và gọi to
“Chloe! Chloe, con yêu, xuống đi nào! Cô Julia đây!”
Nhưng Julia biết rằng Chloe sẽ chẳng hiện ra trên cầu thang. Ngay cả khi vui vẻ nhất con bé cũng sẽ chẳng ló đầu ra. Mà hôm nay, nhất định là đang buồn, có thể nó còn không nghe thấy tiếng gọi.
Cảm giác có gì đó không ổn cứ tăng lên, nhưng Julia kiên quyết tự nhủ cô chỉ đang tưởng tượng. Chắc chắn cô không có gì phải sợ chỉ vì đang ở nơi này. Dù Elizabeth có mặt ở đây thật, cô ta cũng chẳng có lý do nào để hãm hại cô trừ phi cô ta ghen khi thấy Sebastian định để cô thế chỗ cô ta và... Cô lại đang nghĩ vớ vẩn rồi. Cô vừa nhắc mình vừa nhấc váy lên bằng cả hai tay và bắt đầu thận trọng leo lên những bậc thang bằng đá trơn trượt. Không có ma với quỷ gì hết.
Julia đi mãi mà thấy mình vẫn chưa lên đến đỉnh và không khí quanh cô dường như càng lúc càng đặc quánh, cản trở bước chân cô. Nhưng tất nhiên đó chỉ là do cô tưởng tượng và trí tưởng tượng làm tim cô đập mạnh khi cô nhìn thấy ánh sáng vàng tràn qua cái cửa sổ dẫn lên lỗ hổng từng để chuông trước đây.
Trấn tĩnh lại, Julia trèo nốt hai bậc còn lại và bước lên một gian phòng nhỏ. Cô thấy ngay là nó trống không, và tia sáng vàng rực kia là do ánh nắng hắt qua ô cửa tò vò để mở. Tất nhiên là chẳng có con ma nào.
Nhưng cũng không có Chloe, chuyến đi và nỗi lo lắng của cô đều là vô ích. Nhưng con bé có thể ở đâu được nhỉ? Một ý nghĩ đáng sợ ập đến, Julia đi tới bức tường đá cao đến đầu gối chạy ngang cửa tò vò nguyên là nơi treo chiếc chuông. Bám tay vào mặt tường bên cạnh để làm chỗ dựa, Julia ngó xuống dưới.
Sâu xuống sáu mươi mét, qua những bức tường sẫm đen của tu viện và những bờ đá dựng đứng um tùm thạch nam, là đến vịnh Wash. Bãi đá đen nằm trơ lỳ dưới những đợt sóng trắng xóa. Không khí tràn ngập mùi muối, cùng với tiếng sóng đập vào bờ. Ầm ĩ hơn nhiều là tiếng kêu của những con mòng biển và nhạn biển khi chúng chao liệng không xa chỗ Julia đứng.
Tất nhiên không có thân hình nhỏ nhắn nào nằm vắt trên ghềnh đá phía dưới, và Julia lắc đầu trước sức tưởng tượng của mình. Nhưng cô vẫn không thể xua đi cảm giác có điều gì đó bất thường.
Rồi cô trông thấy nó. Trong khu nghĩa địa nhỏ, một hình người trùm khăn trắng với bộ mặt ch.ết chóc, đang ngước nhìn lên chỗ cô đứng.
Julia giật lùi khỏi ô cửa tò vò nơi Elizabeth đã ngã xuống, hai tay áp chặt vào lồng ngực nơi tim cô đang đập điên cuồng, còn mắt mở trừng trừng kinh hoàng. Đây là hình ảnh cô thấy trong mơ. Đây là thứ mà dân làng thấy khi một người trong gia đình Peyton sắp ch.ết. Lạy Chúa, phải chăng đó là hình ảnh cuối cùng Elizabeth thấy. Là hình ảnh cuối cùng cô thấy?
Cô phải ra khỏi ngọn tháp này - ngay. Giống như bản năng của con thỏ biết mình phải chạy trốn loài cáo, Julia biết mạng sống của mình phụ thuộc vào việc ra khỏi tháp chuông càng nhanh càng tốt. Nhưng tứ chi của cô, gần như đóng băng vì kinh hãi, lại không thể nhúc nhích một cách kỳ lạ.
Cô đang loạng choạng đi tới cửa sập thì bỗng một mái đầu nhô lên từ đó. Tim cô ngừng đập, rồi giật lên trở lại trước mái tóc vàng óng lấp lánh nắng.
Sebastian? Không phải. Dù nắng làm chói mắt và nỗi khiếp sợ trước những gì vừa thấy đã làm các giác quan mụ mẫm, cô vẫn biết đây không phải Sebastian. Cô bước lui lại khi hình hài đó trồi lên qua lỗ cửa. Từ đầu đến chân hình hài đó trồi lên qua lỗ cửa. Từ đầu đến chân hình hài đó quấn kín trong chiếc áo trùm trắng dài chỉ lộ ra cái lưỡi sáng loáng của con dao nhọn. Mắt cô nhìn con dao một lúc lâu, rồi nhìn lên khuôn mặt ẩn dưới mũ trùm.
Trong một lúc, dưới ánh mặt trời sáng chói, cô lại nghĩ mình đang nhìn vào khuôn mặt trống rỗng của thần ch.ết. Rồi cái mũ trùm được hất ra sau.
“Caroline!” Julia thở gấp. Cô nhìn trân trân vào đôi mắt xanh bình lặng đã nhìn cô trong phòng ngủ một tiếng trước, và cảm thấy một trận cười cuồng loạn dâng lên trong cổ họng. Caroline không phải là tên sát nhân. Caroline dịu dàng thân thiện? Không thể nào.
Caroline cười với cô, nnom thản nhiên cứ như họ đang gặp nhau trong phòng khách ở White Friars, và Julia thấy lạnh hết xương sống. Có cái gì đó trong nụ cười nhàn nhạt ấy mách bảo cô rằng Caroline mất trí rồi.
“Tôi rất xin lỗi, Julia.” Caroline tiếc nuối nói như thể từ chối một lời mời uống trà. “Là tôi đây.”
“Chị đến để giúp tôi tìm Chloe sao, Caroline?” Julia thận trọng hỏi, não bộ làm việc hết tốc lực để tìm ra cách tự cứu mình. Cô cố tỏ ra bình tĩnh, như thể chẳng có gì bất thường đang diễn ra. Cô không thể để lộ ra mình đang sợ hãi.
“Không.” Caroline lắc đầu, nhất thời tỏ ra bối rối, như thể chị ta không nhớ nổi tại sao mình lại ở đây. Julia chớp lấy ngay cơ hội đó để đánh liều dấn một bước về phía cửa sập. Với vị trí Caroline đang đứng, gần như không thể đi vòng qua chị ta mà không bị người đàn bà đó đâm - nếu Caroline thực sự muốn đâm cô.
“Không được bước tới, Julia,” Caroline cộc cằn cảnh cáo. Đôi mắt xanh lóe lên khi chị ta làm một cử chỉ đe dọa với con dao. Và Julia biết Caroline sẽ sử dụng vũ khí nếu bắt buộc, cho dù chắc chắn chị ta thích Julia lao qua mép tháp chuông mà không bị đâm hơn, giống Elizabeth.
“Đừng buộc tôi phải làm đau cô, Julia. Tôi không muốn thế. Tôi chỉ muốn cô bước qua bức tường kia và... biến mất.”
Giọng Caroline nghe gần như năn nỉ. Julia nhìn chị ta chằm chằm với nỗi kinh hoàng càng lúc càng tăng, tự hỏi liệu mình có thể xông tới và đoạt lấy con dao không. Caroline cao hơn cô, nhưng những năm lăn lộn trên đường phố đã tôi luyện cho cô sức mạnh dẻo dai.
“Chị không cần phải làm điều này, Caroline,” Julia nhẹ nhàng nói, áp sát lưng vào tường còn mắt thì không rời Caroline phút nào. Một đợt sóng sợ hãi dâng lên khiến cô không nghĩ được gì nhưng cô cố trấn tĩnh, biết mình cần giữ đầu óc tỉnh táo. Ngay tức khắc cô nhận ra việc lao vào Caroline chỉ là giải pháp cuối cùng. Kéo dài thời gian là cách tốt nhất. Julia nhớ ra Emily biết cô ở đâu. Nếu cô giữ được Caroline đứng đây nói chuyện đủ lâu, Sebastian sẽ tới kịp. Emily sẽ nói cho anh biết cô đi đâu khi cô không trở về đúng giờ để gặp anh trước bệ thờ.
“Không, tôi không muốn,” Caroline nói với vẻ thực sự hối tiếc. “Nhưng cô không nên kết hôn với Sebastian. Cô biết là tôi đã cố cảnh báo cô. Tối hôm đó tôi đã mặc như thế này trong phòng cô lúc cô bị ốm, và tôi đã bảo cô sẽ gặp chuyện gì nếu cô không từ bỏ Sebastian. Elizabeth đã ch.ết, cô cũng sẽ thế, tôi đã bảo vậy mà. Nhưng cô không nghe, thế nên đây là lỗi của cô. Tôi mới là nữ bá tước Moorland, không phải cô - hay Elizabeth. Đó là lý do tôi lấy Edward. Anh ấy ch.ết rồi, nhưng không sao. Đằng nào tôi cũng thích Sebastian hơn. Sebastian rất đẹp trai. Khi nào anh ấy cưới tôi, tôi sẽ là phu nhân Moorland, đúng như vị trí vốn có của tôi.”
“Đó là lý do chị giết Elizabeth à Caroline?” Giọng Julia nhẹ nhàng.
“Lẽ ra cô ta đừng bao giờ trở thành phu nhân Moorland,” Caroline nói như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên đời. “Vị trí đó là của tôi. Khi Edward ch.ết, rồi đến lão bá tước, cô ta đã chiếm vị trí của tôi. Tất cả mọi người bắt đầu gọi cô ta bằng tước hiệu của tôi. Cô có thể hiểu tại sao tôi không thích điều đó. Lúc đầu tôi chẳng nghĩ ra được cách nào, rồi tôi chợt nhận ra tôi vẫn có thể làm phu nhân Moorland nếu tôi lấy được Sebastian. Dù sao anh ấy cũng chẳng thích cô vợ yểu điệu của mình, mà tôi lại xinh đẹp hơn nhiều. Sebastian thường hay cười với tôi - anh ấy thích tôi, anh ấy luôn thích tôi. Lẽ ra giờ này anh ấy đã lấy tôi - nếu không phải vì cô.” Chị ta ném một cái nhìn hiểm ác vào Julia đang đứng dựa sát vào tường.
“Dù chị có giết tôi, Caroline. Cũng không có gì bảo đảm là Sebastian sẽ lấy chị,” Julia lý luận, cầu nguyện mọi việc sẽ không kết thúc quá nhanh.
Caroline cười. “Anh ấy sẽ lấy ai được chứ? Dù gì mọi người cũng nghĩ anh ấy đã giết Elizabeth. Tôi không lường trước được điều đó, nhưng nó thật hiệu quả. Và khi cô ch.ết, sẽ chẳng còn ai dám lấy anh ấy nữa. Trừ tôi ra, tất nhiên. Và đến một ngày anh ấy sẽ bắt đầu muốn có những đứa con, những đứa con bình thường. Anh ấy sẽ phải lấy tôi thôi.”
Julia nghĩ kế hoạch của Caroline có một kiểu logic điên rồ. Cô có thể tưởng tượng ra viễn cảnh mà Caroline miêu tả. Với cái ch.ết của cô, cùng tất cả những gì đã xảy ra trước đó, Sebastian sẽ bị cả nước Anh ruồng bỏ. Dĩ nhiên anh có thể ra nước ngoài, nhưng còn Chloe. Cô không nghĩ anh sẽ bỏ rơi Chloe, hay sản nghiệp của mình. Không phải là mãi mãi. Anh sẽ quay về, và cô đơn, và Caroline đợi ở đó.
“Chị không muốn làm việc này, Caroline. Và chị không phải làm thế. Chúng tôi có thể giúp chị.” Giọng Julia khàn đi khi nhận ra mắt Caroline đang trở nên đờn đẫn. Hồi kết sắp tới mà vẫn không ai đến giải cứu cô. Cô nhận ra bản năng đã đúng khi cảnh báo cô không nên đến đây. Và cô cũng nhận ra rằng có lẽ cảm giác kỳ quái đã quấy rầy cô lúc trước chính là điềm báo cô có thể ch.ết ở đây.
“Tôi không muốn sự giúp đỡ. Tôi muốn trở thành nữ bá tước Moorland.” Giọng Caroline lại điềm tĩnh như trước, nhưng trước khi Julia có thể nghĩ ra bất cứ điều gì khác để nói thì chị ta đã bước lên một bước, khua con dao lên. Mũi dao màu bạc lóe lên đầy nguy hiểm trong ánh nắng cói chang.
“Lùi xuống, Julia.” Giọng nói điềm nhiên trái ngược hẳn với ánh mắt điên cuồng của chị ta. Julia nuốt xuống, nhìn Caroline và con dao. Nếu cứu viện không đến sớm, chắc cô sẽ phải lao vào chị ta, chiến đấu để cướp lấy con dao. Nhưng cô còn vài phút nữa. Chúa ơi, xin người đấy...
Julia lùi lại một bước, vẫn dán chặt lưng vào tường đá lạnh lẽo.
“Thế có phải tốt không. Cô rất biết điều. Không giống con bé mít ướt Elizabeth. Nó cứ khóc và khóc, dù tôi đã giải thích rã họng với nó. Cuối cùng tôi mất hết kiên nhẫn. Nó không chịu biến mất như được bảo. Tôi phải đẩy nó xuống. Lùi lại nữa đi, Julia.”
Julia biết mình đang ở rất gần bờ vách dựng đứng cô đã nhìn xuống lúc nãy. Cô không dám lùi thêm quá nhiều nữa. Quá gần bờ vách, và Caroline có thể dễ dàng hất cô xuống. Cô nghĩ, đó hẳn là những gì đã xảy ra với Elizabeth.
Cô lùi một bước rất nhỏ. Caroline nhìn không hài lòng.
“Tôi mong rằng cô không gây khó khăn. Cô vui lòng đứng xa bức tường đó ra.”
Julia phải cắn răng để không cười khanh khách. Caroline nghe vô cùng nhã nhặn; chuyện này không thể đang xảy ra được. Không thể nào, nhưng đúng thế. Và nếu cứu viện không đến ngay thì cô sẽ phải vật lộn để đoạt con dao.
Nhưng đã quá muộn cho bất cứ kế hoạch nào. Với một tiếng hét giận dữ cùng con dao giơ lên dưới ánh mặt trời, Caroline lao đến. Julia giật mình định nhảy lùi ra sau để tránh - và tới chỗ ch.ết của cô. Nhưng cô kịp tránh sang một bên đúng lúc Caroline đâm sầm vào người cô, xô cô vào bức tường đá. Bàn tay cầm con dao đâm xuống, và Julia hét lên, cố tránh, còn hai tay đưa lên để gạt con dao ra. Cô cảm thấy lưỡi thép lạnh xuyên qua phần mềm của hai cánh tay để trần, nhìn máu đỏ phun ra, và thấy con dao lại huơ lên cho một cú đâm khác.
“Không!” một tiếng hét vang lên từ hướng cửa sập.
Trước khi Julia có thể nhận ra ai cứu mình, thì một bóng người đã lướt qua tháp chuông và lao thẳng vào Caroline. Trước áp lực đó Caroline loạng choạng lùi lại. Julia chẳng kịp làm gì mà chỉ biết đứng bất động, kinh hãi nhìn mọi việc xảy ra.
Caroline lảo đảo tựa vào bờ tường thấp và mất thăng bằng, chới với, mắt trợn trừng, hai tay khua loạn xạ, rồi với một tiếng thét chói tai, chị ta rơi xuống.
Mất vài phút Julia mới có thể quay đi khỏi khung tò vò trống rỗng, chỗ Caroline vừa đứng. Ngày hè tươi đẹp vẫn thế như thể chẳng có gì bất thường. Lũ mòng biển và nhạn biển vẫn chao liệng, kêu ầm ĩ, bầu trời vẫn xanh ngắt, mặt trời vẫn tỏa sáng. Vậy mà một cảnh tượng kinh hoàng vừa xảy ra và nhờ thân hình nhỏ bé ấm áp đang nép chặt vào váy Julia thì nó mới kết thúc.
“Chloe!” Julia thở ra yếu ớt trước hành động đầu tiên thể hiện thái độ của con bé. Cảm thấy cơ thể nó run lên khi áp chặt vào chân cô, Julia quỳ xuống và kéo đứa trẻ đang run rẩy vào lòng. Máu từ vết thương trên cánh tay cô nhỏ xuống sàn đá, nhưng Julia không hề thấy đau.
“Chloe, con yêu, con đã cứu cô.”
Gương mặt nhỏ bé giống hệt Sebastian ngẩng lên nhìn thật lâu vào mắt cô bằng đôi mắt xanh biếc.
“Mẹ!” Chloe nói rõ thành tiếng, rồi lại vùi mặt vào vai Julia. Những tiếng thổn thức làm vóc người bé nhỏ run lên. Julia cúi xuống đứa trẻ, vỗ về nó bằng những tiếng an ủi không rõ lời khi cô đu đưa đứa trẻ trong vòng tay mình. Cả hai ôm nhau một lúc lâu. Cuối cùng một mái tóc sáng nhô lên chỗ cửa sập, và Sebastian hiện ra bên cạnh họ. Julia không nghe thấy tiếng anh, và hình như Chloe cũng thế.
“Chúa ơi, hai người không sao chứ? Julia? Chloe? Chuyện gì xảy ra với tay em thế này?”
Anh vẫn mặc đồ chú rể, gương mặt trắng bệch. Giọng anh khàn khàn hẳn đi khi thấy máu chảy ròng ròng từ cánh tay cô làm loang lổ chiếc áo và nhỏ xuống sàn. Julia lắc đầu với anh.
“Caroline... có dao. Chị ta... định giết em.” Cô không muốn nói thêm gì nữa, hoặc làm ầm ĩ chuyện vừa xảy ra ngay trước mặt Chloe. Sebastian nhận ra vì sao cô ít lời, nhìn cô đăm đăm, rồi quỳ một chân xuống và lẳng lặng cẩn thận buộc chiếc khăn tay quanh vết thương. Anh đứng lên, đi tới khung cửa tò vò nhìn một lúc xuống thi thể Caroline trên bãi đá phía dưới, rồi quay lại nhìn con gái và người phụ nữ anh yêu đang dựa vào nhau trên sàn đá lạnh.
“Chloe?” anh nói khàn khàn, nhìn xuống đứa bé đang được Julia đu đưa trong tay.
“Con bé không sao. Nó đã cứu mạng em.”
“Chúa ơi. Anh...” Anh ngừng lại khi Chloe ngẩng đầu lên, và con bé nhìn sang anh. Trong một thoáng cái miệng nhỏ run rẩy và đôi mắt xanh mở to khi nó nhìn lên vóc người cao lớn sừng sững của Sebastian. Julia nín thở. Con bé có la hét như mọi khi không?
Và rồi, con bé nói “Bố,” những giọt nước mắt lăn tròn trên hai má. Chúng không phải là những giọt nước mắt kích động hay buồn đau, và Sebastian quỳ sụp xuống bên cạnh đứa trẻ, giang hai tay ôm lấy cả nó và Julia.
“Con gái,” Sebastian vừa nói vừa khóc. Cả ba người ôm nhau như thế, rất lâu, trước khi trở về White Friars.