Chương 2: Brian
Trường đại học thật rộng. Brian Jenkins đi từ ký túc xá của cậu ở phía bắc tới trạm y tế của trường, vòng qua vài tòa nhà, rồi quay trở lại đại lộ Speedway và tìm thấy trụ sở Hội sinh viên và hiệu sách. Nhìn từ con đường rợp bóng cây chạy dọc rìa sân trường ở phía tây với những ngôi nhà đất sét của dân bản địa viền xung quanh, cậu có thể thấy núi Tucson từ xa và đỉnh phủ tuyết của ngọn Wasson. Chà! Đúng là cậu không còn ở Kansas nữa!*
Tình cảm của cậu là một sự pha trộn giữa phấn khích, hồi hộp, sợ hãi và vui sướng ngây ngất cùng lúc. Lần này không giống lần cậu đến chơi với Steve và Whit ở San Diego. Chuyến đi lần này hoàn toàn thuộc về cậu. Lần này cậu hoàn toàn tự chủ, tự ra quyết định, tự đi tìm con đường của mình. Đây là khởi đầu cho những gì cậu đã mơ tưởng suốt bao năm qua.
Brian có thể thấy đỉnh núi phủ tuyết từ đỉnh của The Old Main, tòa nhà lâu đời nhất của trường. Cậu tưởng tượng về tuyết và cả chuyện nắm bàn tay đi găng của ai đó. Cậu biết là cần phải cải thiện khiếu lãng mạn rất tồi của mình, nhưng bây giờ trời nóng còn hơn dưới hỏa ngục và mồ hôi túa ra trên lưng của cậu làm ướt đẫm chiếc áo Đại học Arizona cậu mới mua ở hiệu sách. Cậu rút chiếc áo cũ ra khỏi ba-lô và lau mặt.
Khi cậu đứng chờ đèm xanh cho người đi bộ bật sáng, cậu có thể cảm nhận sự phấn khích từ các sinh viên mới xung quanh. Những cô bé xinh đẹp. Những cậu trai dễ thương!! Cậu cố để đừng nhìn ai chằm chằm nên rút cục là cậu chớp mắt liên tục. Cậu không biết một ai, cũng chẳng ai biết cậu, và chỉ nghĩ về những gì tương lai hứa hẹn cũng đủ làm cậu nhảy cẫng lên vì phấn khích.
Đèn bật sáng và Brian trôi đi trong đám đông vui vẻ. Khi nhìn về bên phải, cậu thấy đầu một chiếc Jeep Wrangler màu đen lớn. “Chà,” Brian trầm trồ, “Con xe này nóng bỏng thật.” Khi nhìn đến tài xế, cậu cảm thấy phần dưới của mình thắt lại. Quỷ tha ma bắt! Xe Jeep Wrangler đen, kính râm, mớ tóc quăn đen nhánh. ‘Bây giờ có ch.ết mình cũng cam lòng!’ Cậu cảm thán. Đây đúng là những gì cậu mơ tưởng, một chàng đúng như người ở đằng kia!! Thật tuyệt vời!!
Người đó đang tựa tay trái lên khung cửa sổ, cơ bắp tay anh ta săn chắc, làn da olive loáng mồ hôi vì ánh nắng chiều sa mạc. Đúng lúc Brian nghĩ mọi chuyện không thể tuyệt hơn, anh chàng đẹp trai đó nhấc kính lên và cậu nhìn thẳng vào một cặp mắt nâu chocolate. Không kịp nghĩ ngợi gì, cậu cười và thấy “xe Wrangler đen” gật đầu với cậu.
Gần như nhảy cẫng lên vỉa hè, Brian quay lại và nhìn chiếc xe Jeep đi khuất trên đường. Brian thở dài vì cậu biết rằng anh chàng hẳn đang trở về với vòng tay cô bạn gái xinh đẹp của mình. Một người đẹp như vậy không thể có những nỗi nghi ngờ và sợ hãi vẫn ám ảnh cậu hàng ngày. Thôi thì cậu có thể mơ…….
Cha mẹ Brian đã ở với cậu suốt ngày hôm qua để giúp cậu ổn định nơi ở, mẹ cậu tíu tít chuyện dọn phòng. Cậu những muốn cha mẹ mình đi cho rồi. Thế nhưng khi cậu tiễn họ ra về, cậu cảm thấy như mình trở lại hồi sáu tuổi vẫy chào mẹ từ sân trước trường mẫu giáo và mẹ cậu lái xe ra đi để cậu lại cho số phận. Cậu hơn cả sẵn sàng để thử sức với cuộc sống mới này, nhưng một phần trong người cậu, một phần nhỏ thôi, vẫn cần những người yêu thương cậu ở bên thêm một lúc nữa. Đây đúng là những gì cậu mơ tưởng trong suốt những năm qua.
Bạn cùng phòng cậu vẫn chưa tới và cậu có thời gian làm quen với căn phòng nhỏ và tiếng ồn ào, tiếng cười nói cùng cảm giác chỉ có một mình lần đầu tiên trong đời. Cậu không cô đơn, dù sao đi nữa cậu cũng là con một, cảm giác chỉ đơn giản là ở một mình, không có ai trả lời những câu hỏi của cậu, không có ai để cậu chạy tới cầu cứu trong cơn bối rối. Cậu không biết ai và cậu có thể trở thành bất cứ ai mà cậu muốn. Có thể tại nơi đây cậu sẽ có thể công khai việc mình là gay lần đầu tiên trong đời. Bạn bè trong câu lạc bộ sách của cậu đã khuyên cậu nên cẩn thận và nhắc cậu nhớ rằng cậu không đi học ở San Francisco mà là ở Tucson, Arizona và đó có thể không phải là nơi khoan dung nhất. Brian vẫn luôn cẩn thận từ trước tới giờ, nên cậu sẽ chỉ là chính mình và quan sát động tĩnh xung quanh.
Cha cậu đã nói rằng nếu điểm số cậu khá và mọi chuyện khác đều ổn thỏa, năm tới cậu có thể được lái xe, nhưng bây giờ cậu có đôi chân của mình và túi đầy tiền lẻ để đi xe buýt. Cậu ngồi trên hàng rào bao quanh khu ký túc ngắm các bậc cha mẹ chở đồ đạc cho con mình và sự háo hức trên mặt các cô cậu mới đến. Đây là sự khởi đầu cho tất cả bọn họ. Sẽ rất tuyệt khi được biết cảm tưởng mỗi người khi rời xa gia đình lần đầu tiên…….. những ước mơ và hy vọng của họ. Cậu tự hỏi bao nhiêu người đến đây để tìm kiếm điều mà họ bị từ chối ở trường trung học. Đó có thể là sự nổi tiếng hay bạn bè. Có thể là tình yêu đầu hoặc cảm giác được thuộc về nơi nào đó. Dù họ đến Đại học Arizona này với bất cứ lý do gì, cậu hy vọng họ sẽ tìm thấy điều họ muốn. Cậu biết cậu muốn gì, cậu biết cậu rời gia đình vì cái gì. Cậu không biết sẽ đạt được nó bằng cách nào, nhưng chắc chắn là cậu sẽ cố gắng. Ở đây cậu sẽ tìm ra cậu là ai và cậu sẽ hòa nhập với thế giới này như thế nào. Cậu chỉ không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cười với bản thân, Brian lên cầu thang và bước vào hành lang mát lạnh của khu Larson. Căn phòng nhỏ nơi cậu sẽ ở vừa đủ kê giường tầng và bàn học kê dọc tường với ổ cắm vi tính cho hai người. Phòng cậu nối với một căn phòng hai người khác có cùng nhà tắm và vệ sinh tạo thành một khu vực hình cong cong như vỏ quả đậu. Có ba nhóm phòng giống như thế ở khu nhà này. Brian và cha mình đã chọn ký túc nhỏ này để Brian dễ dàng thích nghi trong giai đoạn đầu. Brian hy vọng rằng cậu sẽ tìm được bạn trong số mười lăm sinh viên sẽ ở khu Larson này.
Bạn cùng phòng của cậu là một anh chàng tên Chester Farling đến từ Roswell, New Mexico. Brian đã gửi email làm quen và Chester đã trả lời. Cậu ta có vẻ khá tốt dù hơi kỳ cục nhưng thôi nào, ai chẳng có cái khác người. Brian đã bật cười khi thấy user name trên gmail của Chester: O2BAlien. Cậu chỉ hy vọng căn phòng này sẽ không biến thành một cảnh trong Battlestar Galactica.
Brian đã dỡ đồ nhưng cậu muốn chờ Chester đến và cả hai sẽ cùng sắp xếp chỗ ngủ. Cậu lắp máy tính và gửi email cho Steve và Whit báo là cậu đã đến nơi. Khi cửa phòng bật mở, cậu đang ngồi gác chân lên bàn học và thấy hai người kỳ dị nhất đời gần như ngã vào phòng khi mang đủ thứ lỉnh kỉnh. Họ có vẻ như khuân đi tất cả những gì có thể nhét vào khoang hành lý trong xe: hàng đống hộp, những chiếc túi lớn từ siêu thị WalMart và những gói giấy để đồ tạp hóa màu nâu.
“Hẳn cháu là Brian,” một phụ nữ rất thấp nhưng lại rất đẫy đà lên tiếng, mái tóc đỏ rực rỡ của bà quấn trên đầu giống như một con trăn khổng lồ đang cuộn lại và xuyên qua bởi vài cái que dài trông giống que đan. Trông bà như thể đã hạ một con rắn khổng lồ khi đang bình thản ngồi đan.
“Hả? À, vâng, là cháu….Brian,” cậu trả lời, quay trở lại ngôn ngữ thời tiền sử một lần nữa.
Một người đàn ông cao bất thường, ít nhất phải hơn người phụ nữ kia nửa mét, nhìn cậu từ phía sau chồng hộp mà ông đang ôm trong đôi tay dài gầy gò của mình, “Còn tôi là George Farling.”
Brian bật dậy để giúp hai người, mắt cậu tìm kiếm Chester. “Hai bác là cha mẹ của Chester?” lần này cậu đã nói được một câu hoàn chỉnh. “Đây, để cháu giúp.”
Khi Brian đưa tay ra đón lấy chồng hộp, Chester Farling bước vào phòng. “Chào, chắc cậu là Chester,” Brian nói một cách ngốc nghếch. Việc gì Chester phải dán một cái nhãn có hàng chữ “Xin chào, tên tôi là Chester” lên áo như vậy.
“Phải, tên mình là Chester,” cậu bé mới đến gật đầu. Cậu ta là kết hợp các đặc điểm của cả cha lẫn mẹ mình; mớ tóc dài đỏ rực buộc kiểu đuôi ngựa, cao và gầy gò, cậu ta là anh chàng đặc sắc nhất mà Brian từng gặp. Cậu ta như được ghép từ rất nhiều phần khác nhau, nhiều đến mức rất khó xác định nên bắt đầu kể từ đâu. Chủ đề cơ bản có vẻ là người ngoài hành tinh. Chiếc áo thun đã phai màu có hàng chữ “Thế Là Hết, Mulder” và trên cánh tay trái cậu có hình xăm chữ X đen trong một vòng tròn đỏ và cánh tay phải có hàng chữ ‘
Chối Bỏ Tất Cả
‘. Còn một hình xăm nữa lấp ló sau cổ áo mà Brian không nhìn ra là cái gì cho đến khi Chester cho cậu tham quan một vòng những hình xăm chủ để người ngoài hành tinh trên người. Đó là cái gì đó giống như tia chớp chạy từ cổ đến chân mái tóc đỏ mượt của Chester.
Ông bà Farling dẫn hai người bạn cùng phòng mới gặp đi ăn tối tại một nhà hàng Mexico địa phương. Bữa tối rất vui; họ tỏ ra là những người rất tốt hết lòng yêu thương con mình và không cần lý do để mở rộng tình thương ấy cho cả Brian. Brian cảm thấy rất thoải mái với gia đình mới nhận được này.
Sau khi các bậc cha me đã đi khỏi với bà Farling khóc hết nước mắt, Chester và Brian ngồi trong phòng và bắt đầu công đoạn làm quen với nhau. Brian không có anh em và chưa bao giờ ở cùng phòng với ai khác. Cậu cảm thấy hơi bối rối vì không biết phép tắc thông thường là như thế nào.
Chester dỡ đồ khi hai người bạn trò chuyện. Một trong đám hộp chứa đầy đĩa CD, mỗi đĩa là một tập phim X-Files. Brian có thể thấy bạn mình đã tỉ mỉ dán những nhãn màu lên từng đĩa.
“Màu xanh là các tập độc lập còn màu đỏ là những tập truy tìm chìa khóa giải mã âm mưu,” Chester giải thích.
Brian cười, “Cậu thích phim X-Files, đúng không Chester?”
“Câu trả lời cho mọi câu hỏi ở đây,” người đối thoại của cậu nói một cách sùng kính. “Mulder là Chúa.”
“Chà,” Brian bật cười, “Câu đó trả lời cho mọi cuộc đàm thoại tôn giáo nửa đêm về chủ đề Chúa có tồn tại hay không. Ông ấy có tồn tại, và tên ông là Fox Mulder.” Brian bắt đầu thấy thích Chester một cách thật sự như một người bạn cũ.
“Cậu đã để mắt tới giới phụ nữ ở đây chưa?”
“Cái gì? Giới phụ nữ?” Brian hỏi lại.
“Cậu biết đấy,” Chester nhướn một bên chân mày, “Các cô nàng xiiinh đẹp.”
Brian chớp mắt, tất nhiên là Chester đang nói về chuyện bạn gái. Cậu thật là ngu ngốc. “À, ừ……Không, mình chưa biết cô nào. Mình mới tới đây hôm qua.”
“Chà, cùng với một gã bảnh trai là cậu, mình đã sẵn sàng cho các cuộc chinh phục, đúng không hả anh bạn thân mến?”
“Mình…….mình……,” lời lẽ như mắc kẹt trong cổ Brian. Cậu muốn giải thích sự thật, nhưng cậu không muốn làm Chester ghét mình ngay lập tức.
“À,” Chester khịt mũi, “Cậu đi trên tuyến xe khác đúng không?”
“Hả?”
“Không thành vấn đề. Thế thì các quý cô lại càng tập trung về phía mình.”
Brian sửng sốt. Hóa ra cậu là như vậy. Cậu là người đi trên một tuyến xe khác. Cậu cảm thấy tiếng cười khúc khích dâng lên trong cổ họng. Chester không vừa chạy vừa la hét ra khỏi phòng hay đấm vào mặt cậu. Chester thậm chí còn không coi đó là chuyện gì đáng kể. Hít một hơi sâu, Brian nói, “Mình là gay.”
Chester lườm cậu, “Xì, như mình vừa nói thôi. Ai thèm quan tâm miễn là cậu đừng nổi máu yêu râu xanh bò vào giường mình lúc nửa đêm.”
Và như thế, Brian Perkins đã tiết lộ mình là ai với người lạ đầu tiên. Lạ thay, chuyện không có gì là kịch tính nhưng chẳng sao, cậu vẫn thấy rất hạnh phúc.
Brian giúp Chester treo vài mô hình tàu vũ trụ của người ngoài hành tinh bằng dây trong lên trần và hai đứa oẳn tù tì xem đứa nào được cái giường bên dưới. Bao của Chester thắng búa của Brian nên Brian leo lên cái thang gỗ hẹp và ngả người vào giường. Cậu thò đầu xuống dưới và hỏi,” Sao cậu chọn trường này thế Chester?”
“Cậu đùa với mình? Đài quan sát quốc gia Kitt Peak, nó ở ngay kia trên dãy Baboquivari,” Chester trả lời và chỉ về đâu đó qua vai bên phải. “Mình sẽ là người đầu tiên chứng minh được là có sự sống ngoài trái đất. Mình sẽ làm Mulder tự hào.”
“Không biết ai sẽ ở phòng bên kia với bọn mình nhỉ?” Brian thắc mắc thành tiếng và xuống giường để nhìn vào căn phòng trống bên cạnh.
“À, bố mình gọi điện hỏi trường về chuyện đó. Đấy là một cậu da đỏ, Alan gì đó. Cậu ta chiếm cả phòng.”
“Thật à? Tuyệt. Có lẽ cậu ta là người dễ chịu,” Brian mỉm cười.
Đã có thêm vài người mới đến dọn đồ vào phòng và lang thang dọc hành lang. Brian để cửa mở và một lúc sau đã có vài người tụ họp trong phòng tự giới thiệu về bản thân.
Jeffrey Valenzuela sống ở khu định cư của dân tộc Tohono O’odham ở ngay phía tây Tucson. Cậu ta có thể lái xe đến trường hàng ngày nhưng cậu muốn có bạn mới và học bổng của cậu cung cấp cả phòng ở trong ký túc xá. Jeffrey là một chàng trai thân thiện với mái tóc đen cắt ngắn, đôi chân dài mảnh mai và một nụ cười tỏa sáng trên làn da màu gỗ cây hồng. Cậu đến đây để học tất cả những gì cậu có thể tiếp thu được về kỹ thuật trị thủy để giúp dân tộc mình có cuộc sống trù phú hơn trong sa mạc. Brian thấy mến cậu ngay lập tức.
Ngồi dựa đầu vào chiếc giường dưới là một cậu dễ thương tóc đỏ đang lướt qua số mới nhất tạp chí ‘Đi tìm người ngoài hành tinh’ của Chester. “Đến lượt mình hả,” cậu nói, “Tên mình là Will Lenquist. Mình đến từ Chandler, Arizona. Mình là kẻ cuồng lướt ván và là bạn cùng phòng của Charlie,” cậu ta kết thúc bằng việc đá vào chân một cậu khác.
“Mình là Charlie Gilbert, từ Phoenix, Arizona,” cậu này cười, xoa xoa chân. Charlie là một chàng trai Mỹ gốc Phi cao và duyên dáng với cái miệng hay cười và đôi mắt sáng. Charlie tuyên bố là sẽ học môn Nghệ thuật và Khiêu vũ. Một khoảnh khắc khó xử trôi qua cho đến khi Chester khịt mũi, “Chà, phải có ai biết nhảy ở đây chứ. Cái đó chắc chắn là mình không làm được rồi.” Brian tưởng tượng Chester với tay giơ cao và thân người đung đưa. Cậu suýt nữa cười phá lên.
Thế rồi không rõ từ đâu, “Mày bóng à?” một gã cơ bắp da cháy nắng xì ra.
Charlie nhướn mày. “Và cậu có vấn đề với chuyện đó à?”
“Phải, tao không muốn ở với bọn homo khốn nạn.”
Sự im lặng trong phòng căng thẳng đến mức dao có thể xuyên qua được. Brian có thể cảm thấy hơi thở cậu nghẹn lại vì sợ hãi. Khỉ thật, không phải bây giờ chứ. Mọi chuyện đang diễn ra hết sức tốt đẹp.
Charlie cau mày. “Tôi định là sẽ trả lời câu hỏi hết sức tế nhị của cậu, nhưng giờ thì tôi nghĩ là không cần. Cứ cho là với tôi ai là gì cũng được. Định kiến không nằm trong định nghĩa về hạnh phúc của tôi.”
“Gì thì gì, giữ cái dái của mày xa khỏi tao,” gã đó lẩm bẩm và bỏ đi. Brian và các bạn có thể nhìn thấy hình xăm chữ ‘Juarez’ cao hai tấc hoa mỹ sau cổ gã.
“Ồ, chắc chắn tôi sẽ tránh xa anh. Chỗ đó của tôi không thèm bộ mông khốn khổ của cậu,” Charlie dài giọng.
“Charlie,” Will can thiệp, “Vừa rồi căng thẳng quá. Gã đó là ai và cậu chọc tức hắn làm gì? Hắn có thể là một kẻ nguy hiểm.”
“Cái gì? Và để hắn muốn làm gì thì làm ư?” Charlie thở dài. “Mình không thể để lũ ngốc đó làm mình sợ.”
“Tên hắn là Rick Juarez. Hắn ở cùng phòng với mình. Hắn là người ở Austin, Texas,” Jeffrey nói khẽ. “Hắn đã phàn nàn với người quản lý khu nhà vì phải ở chung phòng với mình.”
“Cậu? Tại sao? Cậu là gay à?” Chester hỏi, chữ “cũng” không nói ra.
Brian lườm bạn mình một cái.
“Không phải vì chuyện đó. Mình là, các cậu thấy đấy, mình là người bản địa Mỹ. Mình thuộc về dân tộc Tohono O’odham. Có vẻ là hắn ghét bất kỳ ai không giống mình.”
“Khỉ thật, Jeff,” Brian nói nhỏ nhẹ, “Thế thì tệ quá.”
“Ừ, nhưng mà người ta sẽ chuyển hắn sang phòng khác ngày mai. Mình sẽ chỉ phải chịu đựng đêm nay thôi,” Jeff thở dài.
“Không, cậu không cần làm thế. Ở đây với bọn mình. Cậu không phải nghe bất cứ điều gì hắn nói và tin mình đi, chỉ có hắn mới phun ra những thứ vớ vẩn thế thôi, đúng không các bạn?”
Chester, Will và Charlie nhiệt liệt hưởng ứng.
“Bọn mình đi ăn pizza đi.”
“Năm nay sẽ vui lắm đây.”
“Kệ gã đó.”
Khi lắng nghe những người bạn mới của mình nói chuyện lúc ra ngoài tìm thức ăn, Brian buồn bã lắc đầu. Cậu đã muốn mọi chuyện sẽ trôi chảy. Cậu biết đó là điều bất khả những những lời thô lỗ của Rick nhắc cậu phải cẩn thận. Cậu rất muốn trèo lên mái nhà và hét lên rằng cậu là gay và cậu tự hào về điều đó, nhưng cậu không thể. Giờ chưa phải lúc. Cậu cần bạn bè hơn là cần chia sẻ bí mật của mình. Chiến thuật lúc này là chờ đợi và quan sát. Cậu sẽ không nói dối, nhưng cũng sẽ không đeo huy hiệu màu cầu vồng trên áo.**
Cả đám đến khu hội sinh viên và thấy có cửa hàng Mickey D’s, Panda Express, Papa John’s và Chick-fil-A. Mỗi đứa lấy thứ mà mình muốn và năm cậu bé đổ bộ xuống một cái bàn ở góc sân để ngắm người qua lại.
“Này, Jeff,” Chester hỏi, “Cậu có thể nói lại cho mình được không ….. cái dây tộc gì đó ấy? Chẳng phải cậu là người da đỏ sao?”
Jeff nhìn Chester trong một giây như thể xác định xem cậu này có ý xúc phạm không và quyết định là không. Cậu mỉm cười giải thích, “Thực dân Tây Ban Nha gọi dân tộc mình là Papago. Papago có nghĩa là ‘
dân ăn đậu
‘. Dân tộc mình không chọn cái tên đó; dân tộc mình không muốn có cái tên đó, nên bây giờ nó được đổi thành Tohono O’odham. Từ đó có nghĩa là ‘Dân tộc của sa mạc’.”
“Tên rất hay,” Chester mỉm cười.
“Ồ, còn chuyện này nữa Chester,” Jeff nói nhỏ nhẹ, “Nếu được thì mình muốn cậu gọi mình là người bản địa Mỹ hơn là người da đỏ.”
“Lại một cái tên hay nữa.”
Brian bật cười, “Đúng đó, Chester, chuyện này giống như gọi cậu là người theo chủ nghĩa X-Files trường phái Mulder thì hay hơn là thằng cuồng người ngoài hành tinh quái dị.”
“Luận điểm được ghi nhận,” Chester cười nhe răng, “Dù gọi tên nào thì mình vẫn trả lời.”
Sáng hôm sau là Ngày hướng dẫn sinh viên mới và cả đám phải có mặt ở khu hội sinh viên lúc 7 giờ. “Quỷ thật các cậu ạ, hơn 2 giờ rồi,” Will ngáp ngắn ngáp dài. Hàng quán đã đóng hết và cả đám đã trò chuyện tới sáng hôm sau. “Chúc ngủ ngon. Gặp lại các cậu trong năm tiếng nữa.”
Tới 2:10 thì năm người bạn mới đã ngủ ngay khi đầu chạm vào gối. Chester và Brian tạo cho Jeff một chỗ nằm thoải mái trên sàn bằng tất cả chăn mà họ có. Khi Brian trèo lên giường, cậu mỉm cười mệt mỏi. “Mọi chuyện có vẻ tốt đẹp. Mình nghĩ là mình sẽ thích nơi này.” Cậu vẫn chưa thể là chính mình nhưng có lẽ cậu sẽ có thể nói sự thật cho các bạn mình trong một ngày không xa. Có thể họ sẽ không quan tâm tới chuyện đó như Chester. Thật lạ là Jeff ít nhiều cũng có cảm giác mình là kẻ khác với mọi người như cậu. Brian chưa bao giờ nghĩ xem người khác làm gì hay cảm thấy gì về sự khác biệt của họ. Cậu vẫn còn nhiều thứ phải học và hôm nay chỉ là khởi đầu. Cậu không thể chờ được để gọi cho Steve và Whit về những người bạn này.
**
Brian đang chống chọi với một lũ ong màu cầu vồng khi chúng đang bay vào mũi cậu để chiếm chỗ mật ong cậu trong đầu để phết bánh mì đem đến nhà thờ. Arg! Ack! Cậu quạt đuổi đám ong khi chúng ngâm nga đoạn điệp khúc “Vậy là mày có một ngày tồi tệ” khi chúng bắt đầu chui vào tai cậu. Cậu cảm thấy cái gì nằng nặng rơi vào người và thức giấc. Cái gối của Chester đang ngự trên mặt cậu, còn đồng hồ báo thức thì kêu vù vù như điên trên sàn. “Giết nó đi, Bri,” Chester rên rỉ.
Đã 6:30. Đến lúc phải đi rồi “Chờ bọn mình thay đồ rồi sẽ đi cùng với cậu về phòng,” Brian nói với Jeff. “Hi vọng là Rick, gã đầu đất ấy đã đi rồi.”
…>7:00-7:50 Đăng ký, Chụp ảnh làm thẻ sinh viên, Nghỉ ăn sáng8:00-9:00 Diễn văn chào mừng9:00-9:50 Gặp ban tư vấn10:00-11:30 Thi xếp lớp Toán/Tiếng Anh cơ bản12:00-12:50 Ăn trưa1:15-2:45 Họp tổ môn3:00-5:00 Họp nhóm5:00-7:00 Ăn tối với các cố vấn
“Cứu mình với, Brian,” Charlie rên rỉ, “Mình không thể chịu được nữa.” Cậu nắm lấy tay Brian khi họ đi đến chỗ họp mặt với các trưởng nhóm. “Cái trò mỉm cười với người lạ này. Tối nay mình sẽ cần nghỉ một lúc, nhưng mình phải nói là đã thấy vài thân hình tuyệt đẹp.”
Brian bật cười. Trong một sáng cậu gặp nhiều người hơn trong cả phần đời trước đó của mình và cậu không nhớ nổi một cái tên. Cậu nhìn thấy một nhóm sinh viên tụ tập dưới một lá cờ cầu vồng ở buổi hướng dẫn. Trên đó viết “Niềm tự hào của Đ.A. (Đại học Arizona)” và cậu những muốn bước lại đó để đơn giản là tự giới thiệu. Nhưng Chester là tóm lấy tay cậu và kéo đến bảng thông báo để đọc lịch party cho sinh viên mới. Cậu mất đi cơ hội nhưng vẫn ngoái lại và thấy vài cô gái có vẻ thân thiện và mấy cậu trai đang nói chuyện dưới lá cờ.
Lúc 1 giờ, nhóm tách ra để tới cuộc họp tổ môn của mình:
Jeffrey – Kỹ thuật trị thủy/Nông nghiệp
Charlie – Nghệ thuật/Khiêu vũ
Chester – Khoa học/Thiên văn
Will – Chuẩn bị: Luật
Brian – Báo chí
Chester đi cùng với Brian tới tòa nhà họ cần đến. Cả hai thấy Rick Juarez đi một mình trên vỉa hè trước mặt. “Không biết hắn sẽ học khoa gì nhỉ…Chuẩn bị làm một thằng khốn chăng?”, Chester nhận xét cay độc.
“Mình nghĩ hắn đã qua bước ‘Chuẩn bị’ rồi,” Brian thở dài. “Tên dở hơi!”
Sau bữa tối, cả đám đều mệt mỏi theo cái kiểu mà nếu không có gì thú vị xảy ra thì họ chỉ muốn đi ngủ. Mỗi đứa lê thân về phòng mình và khi Brian cùng Chester mở cửa ra thì đã thấy người bạn cùng phòng còn lại đã tới.
Đèn của căn phòng kia bật sáng và cả hai có thể nghe thấy tiếng nhạc khe khẽ. Brian bước tới và gõ cửa. Cánh cửa mở ra và Brian bắt gặp một cặp mắt đen huyền. Cậu bước lại một bước và thấy trước mặt mình là một cậu bé mảnh mai có nước da màu đồng với mái tóc đen dày mượt được buộc lại bởi một sợi dây da. Cậu ta là người đẹp nhất Brian từng gặp. Và cậu ấy ở ngay bên đó. Brian rên lên trong lòng.
“Chào,” người mới đến nói một cách rụt rè.
“Chào, mình là, ơ,……. Brian.” Cậu tiếp tục, “Còn đây là Chester.” Chester chìa tay ra.
“Uhm, được rồi. Mình là Alan, Alan Lapahie. Mình tới trễ. Hy vọng là mình không bỏ lỡ cái gì quan trọng.”
“Xì, chỉ là những thứ vớ vẩn chán ngắt như thẻ sinh viên và gặp những người cậu sẽ không bao giờ nói chuyện nữa,” Chester cười. “Chuyện hay sẽ bắt đầu trong nửa tiếng nữa.”
“30 phút nữa?” Alan hỏi lại.
“Phải, tối nay có party … có các nàng và thức ăn và các nàng và âm nhạc và….”
Brian bật cười, “Chắc cậu cũng thấy được là Chester đang cao hứng về… âm nhạc? Cậu muốn đi cùng bọn mình không?”
“Tất nhiên là đi ra ngoài và nghe nhạc thì hay rồi,” Alan cũng cười đáp lại.
Khi dọn đồ xong rồi, Alan kể là cậu đến từ một thị trấn nhỏ ở bắc New Mexico tên là Drifter. Hồi cao trung cậu đã làm phụ tá cho vị bác sỹ thú ý của địa phương và được học bổng vào đại học với sự giúp đỡ của bác sỹ McBride.
“Mình hy vọng sẽ tốt nghiệp với bằng sư phạm và về Shiprock để dạy ở trường Tse’ Bit”Ai.”
“Tại sao lại là trường đó?” Brian hỏi. Cậu bị mê hoặc bởi cậu bé ăn nói nhỏ nhẹ với đôi mắt đẹp này.
Alan mỉm cười, “Tse’ Bit A’i là tên người Dine cho một nhóm núi gần Shiprock. Từ đó nghĩa là ‘
Đá có cánh
‘ trong tiếng Navajo. Ngôi trường được đặt tên theo ngọn núi đó.”
“Vậy thì cái tên Shiprock từ đâu ra?” Chester hỏi.
Alan mỉm cười đáp lại, “Chắc là dân Anglo có lý do để chọn cái tên đó.”
“Ái chà,” Brian bật cười. “Được rồi, một câu hỏi nữa và bọn mình sẽ để cậu yên một lúc…. có lẽ thế.” Cậu muốn hỏi người bạn mới này rất nhiều điều.
“Không sao đâu, thật đấy. Mình cũng có điều muốn hỏi mà,” Alan gật đầu. “Cậu muốn biết gì?”
“Nếu cậu là người Navajo, Thế thì cái từ cậu vừa nói là gì … Dine’ ấy?”
“À, được rồi. Với người ngoài thì dân tộc mình là Navajo. Trong ngôn ngữ của dân tộc mình thì bọn mình là Dine’, ‘
một dân tộc
‘. Nhiều người thuộc dân tộc mình muốn dùng cái tên này hơn.”
Chester ngửa cổ và thở ra một hơi, “Trời ơi, trời ơi, vậy mà mình nghĩ chỉ có dân Anglo bọn mình mới có luật lệ và rắc rối thôi chứ. Được rồi, dù cậu gọi cậu bằng tên gì đi nữa, Alan, cậu rất đỉnh và chúng ta phải đi thôi nếu không muốn bỏ lỡ cơ hội gặp các nàng.” Cậu đứng dậy và đi tìm một cái áo sạch..
Lần thứ hai trong ngày, Brian nhận ra là có những người gặp các vấn đề gần giống cậu: những vấn đề khi người ta tự hỏi mình là ai và mình thuộc về đâu. Cậu hy vọng cậu có thể giải quyết vấn đề của mình như Jeffrey và Alan đã làm.
“Thật hay là có cậu ở đây, Alan. Mình muốn nghe thêm về cậu và nơi cậu sống.”
Alan tặng cậu một nụ cười thân thiện. “Cám ơn, Brian. Điều đó rất có ý nghĩa với mình.”
Rick, tên chính thức bây giờ là ScuzzSuck, đã chuyển đi và Jeffrey sẽ có một bạn cùng phòng mới phù hợp hơn trong một hai ngày tới. Cả hội đập cửa phòng Jeff và bước xuống cầu thang dẫn tới Hội sinh viên.
Thật là một nhóm nổi bật! Charlie, với tóc cắt sát đầu và chiếc áo cộc tay bó sát đỏ nổi bật trên làn da màu cà-phê; Will, mớ tóc đỏ cắt theo kiểu dân trượt ván, quần thùng, giầy I-Paths và áo thun Danny Way; Brian, mớ tóc nâu rủ xuống mắt, cảm thấy hạnh phúc, mặc chiếc áo thun với con báo đang chạy mà Steve mua cho cậu ở sở thú San Diego; Jeff với mái tóc đen cắt gọn và áo thun xanh nhạt làm nổi bật đôi mắt sáng; Chester, tóc dài đỏ rực cột kiểu đuôi ngựa, diện một cái áo X-Files khác, cao hơn cả đám một cái đầu; và Alan, thành viên mới nhất của băng, với mái tóc dài đen mượt và nét mặt như được khắc gọt. Không gì có thể cản đường họ! Sáu cậu bé với xuất thân khác nhau, đến đây vì những lý do rất khác nhau, nhưng lúc này họ là bạn thân và ủng hộ lẫn nhau.
Phòng Hội sinh viên sáng đèn và nhạc tuôn ra từ những cánh cửa để mở. Brian cảm thấy như hồi còn học trung học khi cậu đến các vũ hội. Cậu không có bạn nhảy nên cậu nhảy với các cô gái mà cậu quen. Cậu khao khát nhìn quanh nhưng không thấy gì ngoài những giao tiếp nam-nữ thông thường. Tất nhiên rồi. Cậu tự hỏi có bao nhiêu cậu bé gay khác đang đứng trong căn phòng này và có cùng ước muốn với cậu. Steve đã nói rằng trong một căn phòng có một trăm người thì ít nhất mười người là gay. Một ở đây rồi, vậy thì chín người kia ở đâu? Cậu phải tính cả Charlie nhưng giữa hai người không có gì đặc biệt, vậy là còn tám người nữa. Và cậu không thể quên được Whit đã kể rằng có những người “bình thường” không bao giờ chịu thừa nhận là họ yêu một người con trai khác. Khỉ thật, mọi chuyện thật rắc rối.
Cả nhóm hòa vào đám đông để trò chuyện, cười đùa và gặp rất nhiều người tốt, một vài kẻ dở hơi và một hai tên khốn. Nơi đây cũng như mọi nơi khác.
Chester đang cố gắng ghi điểm với các nàng, nhưng có cái gì đó tỏa ra từ cậu làm các cô gái ngần ngại. Đó có thể là hàng chữ ‘
Lừa đảo ~ Dụ dỗ ~ Che giấu
” trên áo thun hoặc chiều cao 1m85 nổi bật giữa đám đông. “Khỉ thật, Bri, thần tình yêu không đứng về phía mình tối nay. Cậu thì sao?”
Brian bật cười, “Không, thần tình yêu cũng không ở đây. Muốn về phòng không? Bọn mình còn phải đi nghe hướng dẫn ngày mai.”
Gọi Will, Jeff và Charlie, họ tóm lấy Alan và quay về. Trên đường không còn nhiều xe cộ và tiếng nhạc cứ mờ dần.
“Cậu thấy ở đây ổn chứ?” Chester hỏi Alan.
“Ừ, tới giờ thì vẫn ổn.” Rồi cậu nói nhỏ nhẹ, “Mình đã thấy lo về bạn cùng phòng, về chuyện họ là ai và sẽ đối xử với mình như thế nào.”
“Và?” Brian hỏi, hy vọng rằng cậu và Chester là những gì Alan cần.
“Mình không thể đòi hỏi hơn được nữa,” Alan rụt rè nói. “Cám ơn các cậu.”
“Tại sao cậu lại lo nghĩ về bọn mình?”
Alan thở dài, “Thì mình tự hào về dân tộc mình, nhưng một số người luôn dè bỉu và chế nhạo mình nên mình hơi lo khi xa nhà.”
“Điều gì khiến cậu quyết định đến đây?”
“Một người bạn cũ của mình, tên chú ấy là Cody. Chú ấy nói mình rằng người khác không thể làm tổn thương những gì tạo thành con người mình; rằng mình nên tự hào về bản thân và về nơi đã tạo ra mình.”
Brian nhớ lại Steve và Whit cùng cha cậu đã nói với cậu đúng những lời như thế. Có vẻ như cậu và Alan có rất nhiều điểm chung. Brian tự hỏi liệu Alan sẽ chấp nhận cậu dễ dàng như cậu mến Alan không.
Hiệu sách của trường vẫn còn mở, nhưng bãi để xe gần như trống không. Cả hội đi ngang qua đó để rút ngắn đường về ký túc xá. Một trong năm chiếc xe đỗ dưới ánh đèn là chiếc Jeep Wrangler lớn màu đen. Brian ngay lập tức nghĩ ngay về sinh thể đẹp như một vị thần cậu gặp hôm qua. Có lẽ chỉ trong một thế giới khác anh ta mới là một trong chín người gay còn lại trong bất kỳ một căn phòng nào.
Brian liếc nhìn chiếc Jeep và thấy một bóng đen nằm trên ghế trước. Khi họ lại gần và đi ngang chiếc xe, cậu thấy đó là một con chó đen lớn. Tất nhiên anh ta có một con chó đen to. Những người như thế luôn có những con chó đen dữ tợn chỉ nghe lời họ. Có lẽ tên nó là Spike hay Killer. Nếu có kẻ nào chạm vào chiếc Jeep, có lẽ kẻ đó sẽ bị nó cắn nát mặt.
“Các cậu ơi, mình vào hiệu sách để mua, ơ… mua, ơ…”
“Sách?” Chester khịt mũi. “Cậu bắt đầu học rồi sao, Bri?”
“Không,” cậu lúng búng, cảm thấy mình thật ngốc nghếch. Cậu chỉ muốn xem những gì cậu nhớ có đúng như cậu nghĩ không. “Mình ghé đó hôm qua. Trong đó có khoai tây chiên và đủ thứ khác. Mình thấy đói bụng.”
Cả đám cùng vào và chuông cửa ngân nga. Người thu ngân ngẩng lên và lại cúi xuống đọc cuốn sách to tướng. Giả vờ xem xét tủ kẹo và snack, Brian nhìn quanh quất. Kia rồi! Ở quầy tạp chí. Cậu có thể nhận ra những lọn tóc quăn đen ở bất cứ đâu! Anh ta đang lướt qua một cuốn tạp chí về hoạt động ngoài trời nào đó; Brian có thể thấy mấy cái cây trên bìa.
Cuốn tạp chí trong tay, người đó ngẩng lên và nhìn về phía quầy thu ngân, ánh mắt anh ta lướt qua Brian. Vì không có cặp kính mát nên Brian có thể nhìn rõ đôi mắt nâu chocolate tuyệt đẹp. Cao hơn Brian ít nhất một cái đầu, người đi xe Wrangler đen uyển chuyển bước đi như một chú mèo rừng, chiếc áo không tay đen bó sát người, quần short xanh bằng vải thô làm nước da olive ánh lên, đôi ủng leo núi đen hoàn thiện bức tranh. Khi mắt họ gặp nhau, Brian cảm thấy mặt mình đỏ lên và thấy ¨xe Wrangler đen¨ nhướn mày.
Và anh ta đi ra. Brian có thể nghe tiếng xe Jeep và nhìn thấy đèn hậu đi ra khỏi bãi để xe. Thở một hơi dài, cậu nhận ra là mình đã ngừng thở trong suốt thời gian vừa rồi và máu ở chỗ nào đó thì chảy rần rật. Cậu cảm thấy như hàng giờ đã trôi qua nhưng tất cả chỉ diễn ra trong có vài phút. Với lấy một bịch Doritos to, cậu cầm nó đến quầy tạp chí và nhấc một số tạp chí
Thế giới người leo núi Tây-nam
ra khỏi giá. Phải rồi! Tất nhiên người như thế sẽ leo núi. Có lẽ anh ta chạy marathons và chèo thuyền và lướt sóng ở Hawaii gần Rặng San Hô Lớn. Có lẽ anh ta nhảy bungee từ nhiều cây cầu và đi tàu lượn là là trên một ngọn thác nào đó ….. Ý nghĩ Brian cứ thế tuôn trào. Chà! Có lẽ anh ta đi leo núi và chơi đủ môn mạo hiểm khác mà Brian chưa bao giờ thử trong đời.
Và cái nhìn anh ta dành cho Brian. Cái đó nghĩa là gì? ‘Có lẽ anh ta còn không nhận thấy là có mình,’ Brian nghĩ. ‘Tại sao anh ấy phải để ý tới một người như mình?’ Hơn nữa, và đây mới là yếu tố quan trọng…… anh ta không thể là gay. Người như thế không thể là gay. Không đời nào! ‘Trở lại mặt đất đi, Brian, mày là đồ ngốc,’ cậu thở dài.
Khi quay lại ký túc xá, cả đám ngồi nói chuyện thêm một lúc nữa rồi đi ngủ. Hôm sau là một ngày bận rộn với việc sắp xếp lịch học và gặp gỡ các cố vấn cho tới bữa trưa. Will và Charlie ló đầu vào chúc tất cả ngủ ngon và đến 2 giờ, tất cả lên giường.
Brian không hỏi tại sao Alan lại ở một mình, nhưng cậu có thể đoán ra lý do. Cậu hy vọng cả đám sẽ vẫn hợp nhau và mọi chuyện ngày mai cũng tốt đẹp như hôm nay.
Cậu trèo lên thang và chui vào giường. Cậu ném cuốn tạp chí vào cái túi lưới cạnh tường và ngả người xuống. Ngay khi vừa nhắm mắt, cậu thấy một cặp mắt nâu chocolate rất sáng. Cậu lướt ký ức của mình dọc thân hình anh chàng tuyệt đẹp đó, chạm vào đây đó một chút khi mắt cậu cứ xuống thấp dần. Trong trí tưởng tượng của cậu, chiếc áo đen biến đi. Cậu hình dung ¨xe Wrangler đen¨ trèo lên một vách đá cheo leo với quần short và ủng, thân hình anh loáng mồ hôi, cho đến khi tới đỉnh. Ở đó, anh ta nhấc một chai nước lạnh, ngửa cổ ra và uống một ngụm rồi đổ chỗ còn lại lên người.
Agh! Cậu còn không chuẩn bị gì. Brian cởi áo ra và cố không gây một tiếng động nhỏ. Cậu thò tay vào quần và hình ảnh vị thần đẫm mồ hôi làm cả người cậu ê ẩm. Cậu cảm thấy áp lực tăng lên rồi thoát ra. Hơi thở đứt quãng, cậu hy vọng tất cả vẫn ngủ say.
Im lặng …. Tiếng đồng hồ tích tắc, rồi …..một tiếng ho khan “Mình có thể giả vờ là không nghe thấy gì, nhưng trời ơi, Bri,” Chester rên rỉ.
“Ôi trời, mình … mình xin lỗi,” Brian lắp bắp.
“Không cần đâu. Mình chỉ cần cậu để mình ngủ say trước khi động đất nổ ra lần tới,” Chester cười khùng khục. “Hẳn là cậu đã thấy cái gì đó rất tuyệt tối nay.”
“Ừ,” Brian thở dài, “Rất tuyệt.”