Chương 19: Tiếng thì thầm từ quá khứ 3
“Vậy cháu là một phần của con đường dẫn đến cái đích đó?”
“Phải, cháu hiểu ra rồi đấy,” chú Whit cười. “Nào, quay lại với câu chuyện nào.”
Tôi cảm thấy cha đặt tay lên vai mình. Giọng ông trầm xuống khi tâm trí ông trở về quá khứ:
“Steve và cha là bạn thân nhất của nhau. Chú ấy và cha chia sẻ với nhau rất nhiều thứ chẳng hạn như ước mơ và kế hoạch cho tương lai. Steve cho cha biết bí mật của chú ấy hồi mười bốn tuổi. Cha còn nhớ đã nghĩ rằng mình ngu ngốc đến chừng nào vì đã không nhận ra điều đó sớm hơn. Chuyện đó không thay đổi tình cảm của cha dành cho chú ấy, nhưng cha có thể tế nhị hơn. Cha có thể giúp chú ấy được nhiều hơn. Cả cha và chú ấy đã may mắn, cha nghĩ vậy. Hồi đó cha là một đứa rụt rè và Steve giúp cha vui vẻ và hạnh phúc hơn trong suốt những năm đó. Chú ấy cần ai đó biết được con người thật của chú ấy.Chú ấy thú nhận với cha là chú ấy yêu cha năm mười lăm tuổi và cha trả lời rằng cha không thể cho chú ấy điều chú ấy muốn, nhưng cha sẽ ở bên chú ấy cho đến khi chú ấy không cần cha nữa. Steve và cha gắn bó với nhau như hình với bóng trong suốt những năm trung học. Không ai nói gì vì với họ, bọn cha là Steve và Stew, bạn thân với nhau từ lúc mới sinh. Không ai nghĩ đến khả năng khác. Cha hẹn hò và hôn các cô gái xinh nhất đủ để có tiếng về chuyện đó. Cha ghép chú Steve với bạn của họ để đi cùng nhau trong các cuộc hẹn hò. Đó là một vỏ bọc hoàn hảo, ít nhất thì chú ấy và cha nghĩ vậy.
Steve và cha có một người bạn. Người con trai duy nhất mà cha và chú ấy chia sẻ bí mật đó. Thật ra là chú ấy nhìn thấu vỏ bọc của Steve. Con phải nhớ vào thời đó, đó là một bí mật nguy hiểm cho Steve và cho cả cha. Không có sự khoan dung hay thông cảm cho những gì người ta không hiểu được. Ít nhất thì cha và Steve không thấy điều đó từ bất cứ ai. Ngay cả cha mẹ cha và Steve cũng có những lời bóng gió về ‘những người đồng tính đó’.
Dù sao đi nữa, tên người bạn đó là Ronnie, Ronnie Sawyer. Cậu ấy luôn đi cùng với bọn cha, và vì cậu ấy nhỏ tuổi hơn, bọn cha cảm thấy như có một người em. Cậu ấy là người đầu tiên mà Steve nghĩ là rất xinh. Cậu ấy nhỏ người và có mớ tóc vàng luôn rủ xuống mắt với đôi mắt thật buồn. Cha và Steve dành nhiều thời gian cố làm cho cậu ấy cười. Cậu ấy luôn cô đơn vì không có anh chị em nào, và cha mẹ cậu ấy không quan tâm tới cậu ấy. Tình yêu duy nhất của cậu ấy là guitar. Cậu ấy tự tập lấy và dành nhiều thời gian để học những điệu nhạc mới rồi chơi cho cha và Steve nghe. Cậu ấy chơi giỏi như bất kỳ ngôi sao nào. Trường cậu ấy là trường tư cho con nhà giàu chứ không phải trường bình thường như của cha và Steve.
Cậu ấy luôn đi tắm sông với cha và Steve và cậu ấy nhìn chúng ta bằng đôi mắt sáng ngời đó. Cha và Steve không biết mẹ và cha dượng của cậu ấy tàn nhẫn như thế nào cũng như cậu ấy cần chúng ta như thế nào. Cha và Steve đơn giản là mến cậu ấy và làm cậu ấy cười. Cậu ấy luôn có vẻ hạnh phúc khi ở bên chúng ta. Trong một thời gian, nhóm của cha gắn bó với nhau như ba người lính ngự lâm; Steve, Stew và Ronnie.
Một ngày nọ, cậu ấy chợt hỏi được một người con trai khác yêu là như thế nào. Steve và cha biết là cậu ấy đã đoán ra sự thật, hoặc một phần của nó. Steve trả lời điều đó bằng hết sức mình và không có gì thay đổi, chỉ trừ chuyện cha và Steve chú ý tới Ronnie nhiều hơn. Cha thấy là cậu ấy thích Steve cha đoán là Steve cũng hài lòng với điều đó, chắc vậy. Cả cha và Steve nghĩ mọi chuyện đều ổn.
Cậu ấy gặp Steve và cha một chiều chủ nhật. Cậu ấy hết sức phấn khích và nói rằng đã gặp một người ở trường, một người cũng yêu cậu ấy. Rằng hai người đã hôn nhau và làm những chuyện khác ở sân sau trường và cậu ấy rất hạnh phúc. Steve và cha nói cậu ấy nên cẩn thận vì chưa quen người kia được bao lâu và mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Steve không có linh cảm tốt về chuyện đó chút nào.
Sau đó, mọi chuyện xảy ra nhanh tới chóng mặt và hoàn toàn ngoài tầm kiểm soát. Hóa ra là gã kia không phải là gay mà chỉ lợi dụng Ronnie. Gã là một tên nhà giàu không biết điều và khi Ronnie liên tục tìm cách gặp gã để nói rằng chuyện đó quan trọng với cậu ấy như thế nào, gã đó tới gặp mẹ và cha dượng cậu ấy để nói rằng con trai họ là một tên bệnh hoạn và yêu cầu họ bắt Ronnie để cho gã yên. Họ giải quyết chuyện đó ngay lập tức bằng một cách tệ hại nhất mà người ta có thể nghĩ ra được.Steve và cha chỉ biết được chuyện gì đã xảy ra sau một thời gian dài. Chúng ta không gặp Ronnie trong gần một năm. Cậu ấy đơn giản là biết mất. Rồi cậu ấy xuất hiện ở chỗ quen thuộc bên bờ sông và không còn là cậu bé và cha và Steve biết nữa. Đôi mắt sáng và nụ cười dễ thương của cậu ấy không còn. Cậu ấy kể một câu chuyện kinh hoàng về một nơi khủng khiếp có hàng rào dây kẽm gai, tường xi măng, bồn tắm băng và sốc điện, những người ở đó thì tàn nhẫn còn bác sỹ thì thờ ơ. Cậu ấy nói cậu ấy có thể chơi với Steve và cha, nhưng với điều kiện mẹ cậu ấy không nghi ngờ điều gì. Cậu ấy không thể quay lại nơi đó. Cậu ấy nói sẽ tỏ ra ngoan ngoãn. Nhưng những gì đã xảy ra là quá sức với cậu ấy. Cậu ấy không thể quên được chuyện đó và không thể tiếp tục sống.”
Giọng cha tôi vỡ ra và tôi nhận ra mình đang nín thở.
“Chuyện gì đã xảy ra hả cha?” tôi hỏi, quay sang ôm lấy chân ông.
Chú Steve kể tiếp, giọng chú ấy trầm lắng và buồn bã. “Đêm ấy chú ở cùng với Stew và cả hai thức dậy vì cảm thấy có gì đó rất không ổn. Xe của cha dượng Ronnie đậu gần đó và khi Stew và chú mở cửa phần cho người ở thì có mùi ga trào ra. Trên sàn có một lá thư……..” Chú ấy lặng đi.
Chú Whit kết thúc câu chuyện thay cho bạn đời và bạn mình. “Ronnie nói cậu ấy yêu quý hai người. Mẹ cậu ấy bắt cậu ấy quay lại nơi đó và cậu ấy không thể đi. Cậu ấy nhờ Steve và Stew giúp cậu ấy để cậu ấy có thể nhìn thấy bầu trời xanh và cảm nhận gió thổi từ đồng cỏ.”
“Cha, chú Steve? Cha và chú…cha và chú ấy có làm điều đó cho chú ấy không?” tôi nuốt nước bọt.
“Có,” cha tôi trả lời.
“Mẹ chú ấy có……?”
“Không.”
Tôi cảm thấy ngực tôi đau nhói. Tôi cảm thấy cần phải chạy, chỉ chạy cho tới khi tôi không thể thở được nữa.
“Cha?” tôi hít vào một hơi, “Cha ơi,” tôi cảm thấy cha tôi rời ghế xuống ngồi trên sàn với tôi và ôm tôi thật chặt. Chúng tôi ngồi như thế một lúc lâu. Cuối cùng tôi nén một tiếng thút thít và nói, “Không ai đáng phải làm như vậy.”
“Không,” chú Steve trả lời. “Không ai đáng phải quay sang giải pháp đó. Lúc nào cũng có cách vượt qua điều tưởng chừng không thể giải quyết.”
“Tại sao chú ấy không trốn đi? Tại sao chú ấy không nói với cha và chú và hai người có thể nghĩ cách giúp chú ấy? Tại sao chú ấy không……………” tôi lắp bắp.
“Chúng ta sẽ không bao giờ biết được. Đó là chuyện của quá khứ và chúng ta đang ở trong thời hiện tại,” chú Whit nói. “Cháu nhận ra mọi người muốn nói gì với cháu chưa?”
“Vâng, rằng chúng ta cần làm tương lai tốt hơn hiện tại đúng không? Rằng ngày này có những nơi để giúp những người như vậy và có những người sẽ lắng nghe.”
“Đúng vậy. Hơn nữa chúng ta có thể tìm thấy niềm vui trên con đường đó,” chú Steve nói khi ôm chặt lấy chú Whit.
“Nhưng,” tôi thở dài, “chú Ronnie phải trả một cái giá quá đắt cho cái quá khứ đó.”
“Phải, đó là một cái giá quá đắt. Và con cũng nên nhớ cậu ấy không có lỗi. Những người khiến cậu ấy làm vậy sẽ phải trả lời đấng tối cao về những gì họ đã làm.”
“Con ước gì mẹ chú ấy xuống hỏa ngục,” tôi nghiến răng. “Mẹ sẽ không bao giờ làm vậy.”
“Thôi nào, cha và mọi người kể với con chuyện này để con thấy được những cơ hội ở quanh con. Quá khứ đã qua rồi…….cho hiện tại con cần hít một hơi sâu và tự tin vào bản thân….đến tương lai con sẽ sống cuộc sống con chọn cho chính mình.”
“Thế còn những người không có được người thân như cha và mẹ thì sao? Hay có bạn như hai chú? Họ làm gì?”
“Họ giữ nó trong lòng cho đến khi họ có đủ tự do để thể hiện cảm xúc của mình. Họ kết bạn, cười đùa và chờ đợi. Kiên nhẫn là chìa khóa tới tương lai. Một phần lý do nhiều người đồng tính trẻ tuổi trở nên buông thả và liều lĩnh khi quá tuổi mười tám là vì họ phải giấu mình quá lâu.”
“Cháu không nghĩ cháu muốn trở nên ‘liều lĩnh"”, tôi nhăn mặt. “Giờ cháu không chắc cháu muốn gì cả.”
“Không sao, giờ là lúc con nghĩ xem nên làm gì.”
“Chú ấy ở đâu hả cha?”
Cha tôi không hỏi tôi muốn nói về ai. “Steve và cha có ít tiền để dành và bà nội con giúp bọn cha. Mọi chuyện hoàn toàn bị giữ kín. Cậu ấy được chôn cất ở nghĩa trang sau nhà thờ Red Brick. Đó là nơi duy nhất chấp nhận những người làm việc cậu ấy đã làm.”
Điều Ronnie đã làm.
Cuối cùng thì những gì chú ấy làm là bảo vệ mình bằng cách duy nhất chú ấy có thể nghĩ ra được. Chú ấy không thể suy nghĩ bình tĩnh khi sợ hãi và cô đơn.
Chúng tôi ngồi yên, ý nghĩ của tôi xoay quanh một cậu bé cô đơn và sợ hãi mà tôi chưa từng gặp mặt nhưng cảm thấy rất giống tôi trong giờ phút này. Khi tôi nhìn hai chú Steve và Whit, tôi biết họ cũng có cảm xúc giống tôi. Cha tôi đặt tay lên vai tôi, hơi thở của ông đứt quãng. Bóng tối ẩn chứa những bí mật của nó. Tôi biết đời tôi sẽ không còn như cũ nữa.
Giấc ngủ tới một cách nhanh chóng khi người ta mệt lả, và những ý tưởng mới tới cùng ánh bình minh. Tôi có thể nghe tiếng cha tôi và hai chú cười bên hồ bơi. Hai chú đang chọc cha về chuyện da ông quá trắng và có lẽ ông sẽ đi vớ với giày sandals. Tôi lắng nghe tiếng những người thân yêu của tôi trò chuyện vui vẻ như vậy.
Chú Whit gọi với lên cửa sổ của tôi, “Cháu dậy rồi hả, Bri? Chú phải đi đây. Hôm nay là phiên tranh luận cuối cùng. Hy vọng mọi chuyện sẽ ổn. Chú sẽ về để đưa hai cha con cháu ra sân bay.”
Tôi thò đầu ra khỏi cửa sổ, “Chúc chú may mắn. Cháu biết chú sẽ thắng vụ này giúp cậu ấy.”
Trong bữa sáng, chú Steve thuyết phục cha tới công viên SeaWorld rồi sau đó ăn thử món tacos cá. Trông ông không hào hứng lắm về chuyện món tacos, nhưng như tôi vừa nhận ra, cha tôi ẩn chứa rất nhiều bất ngờ.
Chú Steve gọi điện để đổi vé cho cha để cha con tôi có thể về cùng chuyến với nhau rồi chúng tôi đi thăm thủy cung. Tôi vẫn còn rất nhiều câu hỏi, nhưng tôi quyết định chờ cho đến khi mọi chuyện lắng xuống và tôi có thể thật sự lắng nghe.
Cá mập, cá đuối và cá voi…..ôi trời! Là dân Kansas, tôi chưa bao giờ biết cá có thể có nhiều hình dạng, kích cỡ và màu sắc như vậy. Cha mua cho tôi một chiếc máy ảnh dùng một lần và tôi chụp tất cả những bể cá đẹp nhất, cố gắng lấy cảnh cha và chú Steve càng nhiều càng tốt. Chúng tôi tới quán Brigantine khi đã đói và mệt, và tôi thấy cha tôi ăn không chỉ một mà tới bốn chiếc tacos cá. Chà!!
Tôi cố gắng để những gì tôi thấy thấm vào đầu trên đường về nhà. Những gì tôi tưởng là hình phạt lúc đầu hóa ra lại là năm ngày tuyệt nhất của đời tôi. Mọi chuyện thay đổi mới nhanh làm sao. Tôi hoàn toàn không biết gì về cha tôi. Bây giờ với tôi ông như một siêu anh hùng: những gì ông đã trải qua, những người ông đã giúp đỡ, chuyện ông gửi tôi tới đây cho người ông yêu nhất đời chỉ sau mẹ tôi. Đầu tôi chưa thể tiêu hóa hết những chuyện mới mẻ này.
Tôi nghĩ những gì tôi muốn nói là cho tới khi tôi tới đây thăm hai chú Steve và Whit, toàn bộ thế giới của tôi chỉ là về bản thân tôi. Chuyện gì sẽ xảy ra cho tôi? Chuyện này sẽ ảnh hưởng tôi như thế nào? Tôi sẽ làm gì? Tôi bắt đầu nhận ra là cuộc đời không chỉ có tôi. Có lẽ nếu tôi mở mắt ra và nhìn xung quanh, tôi có thể tìm được hướng đi cho mình.
Tôi bắt đầu thấy rằng mấu chốt vấn đề không phải chuyện tôi có là gay hay không; nó là về việc tôi sẽ người như thế nào. Thay vì lo lắng chuyện người ta phát hiện ra bí mật của tôi, tôi nên ngừng nghĩ ngợi và tìm vài người bạn, những người thích tôi vì bản thân tôi dù họ có là ai. Có nhiều khía cạnh chứ không phải một trong con người tôi và cả những người khác. Thay vì chúi mũi vào quyển sách 24/ , có lẽ tôi nên đóng sách lại và tìm ai đó để nói chuyện. Có lẽ.
Tôi đã hiểu ra nhiều điều sau chuyến đi này. Những gì tôi nghĩ chỉ là một giấc mơ không thể đạt được thật ra là hiện thực ở nhiều nơi khác. Khi chúng tôi lái xe qua Hillcrest, đèn đỏ bật lên và chúng tôi dừng lại ở một ngã tư. Có hai chàng trai đang đứng chờ qua đường. Tôi thấy họ tay trong tay cười nói và hôn nhau một cái. Ở ngay trên đường! Một trong hai người để ý thấy tôi, và khi tôi mỉm cười, anh ta nháy mắt với tôi một cái. Tôi sẽ lưu giữ cái nháy mắt đó. Có lẽ một ngày nào đó, tôi cũng sẽ gặp một thiếu niên giống cần một cái nháy mắt như vậy, một cử chỉ trấn an rằng mọi chuyện sẽ ổn. Đủ để thiếu niên đó vượt qua những giờ khắc đen tối cho tới khi tìm được ánh sáng của riêng mình.
Hôm đó trôi qua thật nhanh. Tôi không muốn về nhà. Tôi biết cái gì đang chờ đợi tôi và tôi không biết cần thay đổi nó như thế nào. Tôi vẫn còn năm nay và một năm nữa trước khi tôi vào đại học. Nhưng bây giờ, thay vì nghĩ rằng tôi chỉ có một mình, tôi biết tôi có những người tôi có thể tin cậy được. Những người sẽ lắng nghe tôi.
Đã đến lúc tạm biệt. Một người chào tạm biệt hai con người thay đổi hoàn toàn cuộc đời người đó như thế nào? Tôi đoán chuyện đó giống như câu nói của chú Steve, “Bọn chú chưa từng gặp cháu, Brian ạ, thế mà bây giờ cháu là một phần quan trọng trong đời bọn chú. Nơi này sẽ luôn chào đón cháu. Gọi cho bọn chú nếu cháu cảm thấy mọi chuyện xuống dốc. Tin chú đi, cả hai chú đều biết cảm xúc đó là như thế nào.”
Tôi chưa được lái chiếc Porsche. Nhưng chuyện đó không thành vấn đề. Tôi có được một thứ tốt hơn nhiều.
Chú Whit về vừa kịp và chúng tôi ra sân bay trong khi lắng nghe chuyện chú ấy làm gì trong ngày. “Kết quả khá tốt cho thân chủ của chú. Ba trong số bọn côn đồ vẫn còn vị thành niên nên bọn nó sẽ phải lao động công ích cho tới năm mười tám tuổi. Tên mười tám tuổi đi tù hai năm. Phần tuyệt nhất là……” mắt chú cười vui vẻ, “cha mẹ bọn chúng sẽ phải trả chi phí bệnh viện.”
“Đã tới lúc các bậc cha mẹ phải chịu trách nhiệm cho những gì họ dạy con cái rồi,” cha tôi nói.
“Thế vẫn chưa đủ, nhưng ít nhất những kẻ đó không thoát được một cách dễ dàng.”
“Nhớ những gì ta nói tối qua không,” chú Steve nhắc tôi, “Chúng ta đi từ từ vào tương lai. Một ngày nào đó, những hành động như vậy sẽ nhận được những hình phạt tương xứng.”
Tôi như ở nơi này đã lâu lắm rồi. Cuộc sống của tôi ở Kansas có vẻ ở rất xa. Tôi hy vọng tôi có thể mang những gì tôi học được về nhà.
Chúng tôi ôm tạm biệt nhau. Lần này không còn những cái ôm nửa vời ngốc nghếch. Không đời nào! Chuyện hay nhất là……tôi có thể sụt sịt một chút nếu muốn. Tôi không phải giấu cảm xúc của mình. Tôi nhìn cha tôi ôm chú Steve. Giờ tôi đã biết họ quan trọng với nhau như thế nào. Cha quay sang chú Whit, “Chăm sóc cậu ấy nhé.”
“Tất nhiên rồi.”
Chú Steve nói, “Cẩn thận nhé” với cha. Cha mỉm cười và nói, “Em cũng vậy.”
Đi vào sân bay thật khó vì tôi cứ muốn quay trở lại. Tôi muốn được ở đây, nơi tôi có thể là chính mình. Cha vỗ vai tôi và nói, “Mọi chuyện sẽ ổn thôi, Brian ạ. Rồi con xem.”
Chúng tôi ngồi vào chỗ và cài dây an toàn, và nhìn xem, ghế bên cạnh tôi để trống. Bình thường tôi sẽ nhảy ngay sang đó và chìm vào trong thế giới riêng của mình với headphones và âm nhạc, nhưng tôi có quá nhiều thứ cần nói với cha mình. Tôi ngồi yên trong chỗ của mình.
Chúng tôi chuyển máy bay ở Los Angeles và hướng về nhà.
“Cha ơi?”
“Sao?
Tôi hạ giọng. “Sao con chưa bao giờ nghe gì về chú Steve? Tại sao cha không bao giờ nói chuyện về chú ấy hoặc đến thăm chú hay cái gì đó giống vậy?”
Cha cau mày, “Cha không biết nên nói như thế nào. Cha nghĩ khi Steve đi học đại học và nói là chú ấy sẽ không bao giờ quay lại, cha đơn giản là khép lại phần đời đó của cha. Cha đi học ở một trường đại học cộng đồng địa phương và biết là cha sẽ thừa kế cửa hàng của ông nội. Đời cha đã được định sẵn. Cha hợp với cuộc sống tỉnh lẻ hơn và cha biết Steve nhắm tới những thành phố lớn.”
“Chú ấy không bao giờ quay lại sao?”
“Không bao giờ. Chú ấy luôn nói rằng khi chú ấy đi khỏi quên, chú ấy sẽ không bao giờ sống lại kiểu sống đó nữa và chú ấy làm đúng như vậy. Cha có nhớ chú ấy, chú ấy là bạn thân nhất của cha, nhưng cha hiểu. Những gì chú ấy tìm kiếm không tồn tại ở Kansas.”
“Nhưng cha có biết về chú Whit không?”
“Ồ có chứ. Cha và chú ấy vẫn gọi điện thông báo cho nhau những chuyện quan trọng xảy ra. Cha biết về Whit ngay sau khi Steve gặp cậu ấy hồi đại học. Nghe giọng Steve cha có thể đoán được chú ấy đã gặp ai đó đặc biệt và cha đoán đúng.”
“Tại sao con không bao giờ biết những chuyện này?”
“Cha nghĩ đó là cha muốn giữ phần đời đó cho riêng mình. Khi cha nhìn thấy hình ảnh của Steve xuất hiện trong con, cha kể cho chú ấy và chú ấy bảo cha quan sát và chờ con tự tìm được hướng đi của riêng mình. Khi con đánh nhau, cha biết là đã đến lúc nên giúp con một tay.”
Tôi cười, “Cảm ơn cha.”
“Cha biết là mọi chuyện sẽ không thay đổi nhiều ở nhà, nhưng cha hy vọng cách con nhìn nhận chúng sẽ khác đi, biết đâu con có thể thay đổi được gì đó.”
“Con không thể hứa là con muốn để yên cho ai đó ném đồ của con vào thùng rác, nhưng có lẽ bây giờ con có thể tìm cách tránh cho chuyện đó xảy ra. Hai chú Steve và Whit làm con nghĩ rất nhiều.”
“Cứ từ từ và nhìn nhận mọi khả năng. Hãy chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.”
*
Cuộc sống ở trường vẫn tiếp diễn. Tôi ước gì có thể nói là Derrick Langer đã nhận ra sai lầm của mình và chúng tôi lại là bạn, nhưng không. Hắn vẫn là một tên khốn, nhưng ‘ai đó’ kể về hắn cho huấn luyện viên Abernathy, người có một người chị không có gia đình sống cùng với một phụ nữ khác và những lời khó nghe chấm dứt. Nếu không thế thì hắn sẽ phải ngồi ghế dự bị trong năm cuối.
Tôi quyết định rút đầu ra khỏi đống sách vở và hỏi thầy hiệu trưởng xem tôi có thể mở một cậu lạc bộ sách được không. Gary Tremont tham gia với vài nhân vật thú vị khác cả nam lẫn nữ, những người rất hóm hỉnh và thông minh khi họ cảm thấy an toàn. Chúng tôi hợp thành một hội của những nhà thông thái không hợp vào chỗ nào khác. Tôi có thể thấy vài người trong số họ cũng có rất nhiều câu hỏi, những để xua đi nỗi sợ cần rất nhiều thời gian. Chúng tôi quyết định rằng vào đại học sẽ là mục tiêu hàng đầu của chúng tôi. Khẩu hiệu của câu lạc bộ là:
“Nhìn kìa, chúng ta không còn ở Kansas nữa!” Câu đó luôn làm chúng tôi bật cười.
Tất nhiên là tôi đã không ở Kansas. Các bạn biết mà. Sau khi về nhà, ngày hôm sau tôi nhờ cha đưa tôi đến nhà thờ Red Brick và chúng tôi lần tìm đường đi trong đám cỏ dại ra phần sau của nghĩa trang.
Cỏ mọc kín phần này của nghĩa trang, lấn át vài bông hoa dại xung quanh những ngôi mộ mà không ai tới thăm, những người bị thế giới quên lãng. Một cơn gió nhẹ thổi qua và ánh mặt trời lọc qua tán một cây bông rủ bóng xuống bia mộ. Âm thanh duy nhất đánh tan sự im lặng là tiếng kêu cao vút của một con sếu bay ngang đồng cỏ.
Bầu trời xanh ngắt vùng Kansas nhìn xuống một bia mộ nhỏ. Tôi nhìn cha quỳ xuống nền cỏ và gạt sang bên cành cây cùng bụi đất trên mặt đá. “Cha vẫn tới đây nói chuyện với cậu ấy. Cậu ấy lúc nào cũng cô đơn và cha muốn cậu ấy biết rằng cha luôn nhớ đến cậu ấy.”
Tôi ngồi xuống cạnh cha và đưa tay theo hàng chữ:
Ronnie Sawyer
1944-1962
Sẽ luôn được hai người bạn của cậu nhớ tới.
“Thật không công bằng, cha ạ,” tôi thì thầm. tôi có thể cảm thấy nắng ấm phủ trên vai mình và những giọt cố nén đang nóng rực trong mắt tôi.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cha tôi khóc. Tôi trưởng thành hơn một chút chiều hôm đó. Tôi nhận ra rằng ai cũng có gì đó để hối tiếc. Đây là lúc tôi có thể giúp được cha mình.
“Cha đã làm tất cả những gì có thể. Cha làm bạn với chú ấy. Cha kể với con rằng chú ấy cười khi ở cạnh cha và chú Steve. Rằng chú ấy hạnh phúc.”
“Cha và Steve đã cố.”
“Cha ạ,” tôi lục trong cái phần mà tôi chưa bao giờ đụng tới trong đời mình, “Có lẽ chú ấy không được tạo ra cho nơi này. Có lẽ Chúa biết nỗi đau của chú ấy. Con muốn tin rằng Chúa biết chúng ta có thể chịu đựng được đến đâu. Con nghĩ cha và chú Steve là những người mạnh mẽ hơn còn chú Ronnie, hai anh em cha đã cho chú ấy một nơi an nghỉ. Những người bằng tuổi con không có đủ kinh nghiệm để biết rằng sẽ luôn có ngày mài. Mỗi ngày đều là một ngày cực kỳ quan trọng với bọn con.”
Tôi nhìn thấy sự đau khổ trên khuôn mặt cha và sự hối hận trong giọng ông. Tôi biết chú Steve cũng cảm thấy vậy. Trong đời có những ký ức mà người ta phải sống với nó. Tôi nhìn thế giới bằng một con mắt khác. Những gì đã xảy ra thật buồn, nhưng nó làm tôi nhận ra rằng những gì hai chú Steve và Whit muốn nói với tôi là sự thật. Ngày nay ở nhiều nơi có những người sẵn sàng giúp đỡ và che chở cho những người giống tôi. Người ta không phải sống cả đời trong sợ hãi. Chuyện của quá khứ đã qua đi, cách tôi sống hôm nay có thể giúp giấc mơ của tôi thành hiện thực vào ngày mai.
Năm vừa rồi tôi đã học được rất nhiều thứ. Tôi học cách trở nên can đảm hơn và tự hào về bản thân…không phải vì tôi là gay, nhưng vì tôi là tôi…….
Brian Randall Jenkins
mười bảy tuổi
tóc nâu
mắt hạt dẻ
thích đọc sách
giỏi máy tính
có chó tên Wulfie
biết làm pizza với thơm và thịt muối khá ngon
thích ngồi bên một ngôi mộ và nói chuyện với một người bạn mới
chạy ra bờ sông khi có quá nhiều chuyện xảy ra
yêu quý cha mẹ và hai người rất tuyệt ở California
là gay
vẫn giữ đủ bộ truyện và đồ chơi X-Men
thỉnh thoảng nghe nhạc cổ điển thay vì rock
hy vọng sẽ kiếm được một triệu đô trước năm 30 tuổi
sẽ đến đại học Arizona vào mùa thu
hy vọng sẽ được yêu
Tôi chỉ là một thiếu niên bình thường nhưng có lẽ một ngày nào đó, tôi sẽ là người đặc biệt của ai đó.
**
Tôi vẫn lên trang web ưa thích của mình và tối qua tôi vừa đọc một post làm tôi cười. Có một người nhờ giúp đỡ, nói rằng cậu ấy cảm thấy bế tắc và không biết nên làm gì. Không lâu trước đó. Người đó có thể là tôi. Những người khác trả lời bằng những câu như “Hãy kiên nhẫn”, và tôi nghĩ đó đều là những lời khuyên hữu ích. Thế rồi câu này xuất hiện:
“Cậu có thể im lặng làm theo những gì chúng nó nói. Nhưng cậu cũng có thể cười vào mũi bọn chúng, rồi tốt nghiệp, vào đại học, hẹn hò với vài chàng rồi yêu một người nào đó trong số họ và sống một cách có ý nghĩa và hạnh phúc.”
Tôi bật cười và nghĩ, “Phải rồi.” Tôi dự định sẽ làm tất cả những chuyện đó… chỉ trừ một chuyện, tôi nghĩ tôi sẽ tốt nghiệp trước và cười vào mũi bọn nó trên đường đi khỏi đây sau. Hahaaa!
Mọi chuyện có thể đơn giản đến thế sao? Liệu cuộc sống có mở ra khi ta lớn hơn một chút không? Hay sáng suốt hơn một chút? Hẳn rồi!
Hè này tôi sẽ đi San Diego. Chú Steve gọi và bảo căn phòng của tôi đã sẵn sàng và điểm đến đầu tiên sẽ là Black’s Beach. Xì! Có những người không bao giờ trưởng thành! Tôi sẽ lái chiếc Porsche đó…..Hãy đợi đấy, các cậu California!
Các bạn còn nhớ người đã nháy mắt với tôi trên một ngã tư ở Hillcrest không? Tôi vẫn trân trọng cử chỉ đó. Hy vọng tôi có thể làm thế một ngày nào đó.
Ghi chú của tác giả: Câu chuyện của Ronnie’ là có thật; tất cả những chi tiết khác được viết ra để tôi có thể kể được chuyện đó. Tôi luôn hy vọng rằng những câu chuyện của tôi sẽ giúp ai đó thở một hơi sâu, mỉm cười, và thấy nhẹ nhõm hơn để tiếp tục con đường của mình. Chúng ta xem tin trên TV, đọc báo và chứng kiến tận mắt những chuyện không hay xảy ra. Nếu như ta có thể nhớ rằng khi chúng ta mở lòng mình ra một chút, chúng ta có thể thay đổi đời ai đó. Tôi tặng câu chuyện này cho hai chàng cao bồi ngồi cạnh nhau dưới gốc bông. Tôi ngả mũ chào họ và hy vọng tôi cũng như những người giống tôi sẽ được như họ một ngày nào đó. Còn cho người nói trên forum rằng tất cả những gì chúng tôi viết chỉ là tưởng tượng và cuộc đời này chẳng ra gì, tôi tặng cậu một cái ôm thật chặt và hy vọng rằng cậu sẽ hạnh phúc hơn.
Ghi chú của người dịch: một số chi tiết trong truyện mà mình nghĩ là có thể cần giải thích.