Chương 16: Trống
Trong văn phòng, Lạc Băng Băng cố tập trung vào tài liệu trên bàn làm việc nhưng không thể. Hình ảnh cái tên học sinh biến thái đó cứ luôn ám ảnh cô. Chẳng lẽ một người lớn như cô lại không trị được thằng nhóc trẻ trâu đấy?
Chợt, một giai điệu bằng tiếng Anh dễ nghe vang lên, là chuông điện thoại của cô.
- Alô? - cô bắt máy
- Tiểu Băng à... Là mẹ.
- Có chuyện gì ạ?
- Con nhỏ này. Không có việc gì thì không thể gọi cho con sao?
Lạc Băng Băng cười gượng: Con không phải ý đó!
- Được rồi, mẹ muốn cuối tuần này con về nhà ăn cơm. Riết rồi có con gái cũng như không, quanh năm chẳng thấy mặt đâu cả~
- Mẹ........ Con chỉ là hơi bận thôi. Cuối tuần này con sẽ về mà.
- Tốt tốt tốt. Vậy thì con cứ tiếp tục làm việc đi.
Điện thoại vang lên tiếng tút tút, Lạc Băng Băng lại khôi phục cái vẻ băng lãnh vốn có. Mày cô hơi nhíu lại nhớ tới những chuyện không vui mà cô gặp phải.
Thật đau đầu!
Vài giây sau, cô cầm điện thoại lên, chần chừ bấm số. Nhạc chờ vang lên thật lâu mới có người nghe.
Cuộc gọi không dài nhưng lại thấy cô thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Mặc Phong đang ngồi trong lớp suy nghĩ lung tung. Hiện tại mọi thứ đều ổn nhưng tương lai thì sao? Không thể cứ lưng lững như vậy được!
- Mặc Tiểu Phong!!! Cậu nhìn ra cửa sổ làm gì, nhìn vào sách đi!!!! - Lại là Hoàng Trung Vỹ. Cái ông này hình như có thù oán gì với hắn thì phải.
- Vâng - Mặc Phong giở sách Tiếng Anh nhìn một chút
"Nếu tôi cố gắng học thì thành tích trong kì thi vừa rồi đã không bị trượt"
"Nếu cô ấy không bị bệnh thì cô ấy đã đi Nga"
"Nếu......"
- Dạy con nít sao? - Mặc Phong lầm bầm - Cứ nói như bình thường thôi, lại còn cấu trúc này nọ...
Bên cạnh Trần Luân quái dị nhìn hắn: tiết này không phải tiết Anh văn, hôm nay cũng không có tiết Anh văn đâu!
Mặc Phong chợt quay sang Trần Luân: Nghe nói giáo viên dạy Anh văn rất hot?
- Mày đang nói cô Lạc ha? - Trần Luân ngó ngó cái bánh mì trong tay, nuốt nước bọt cái ực - Cmn đẹp thì đẹp thật, nhưng quá khó gần, Triệu Vy Vy dễ thương hơn nhiều. Nghe nói cô ta có một người bạn làm cảnh sát, ai mà lén phén là có chuyện đó!
- Ha ha...
Bỗng nhiên, một tiếng rầm vang mạnh lên. Là Hoàng Trung Vỹ gõ bàn nhắc nhở.
- Trần Luân, Mặc Tiểu Phong. Lên sổ!!!