Chương 6
Bởi vì ngày mai là cuối tuần cho nên Lâm Tẫn Nhiễm trực tiếp ở lại chỗ mà Chu gia sắp xếp, mà Chu gia quả nhiên là Chu gia, thậm chí phòng ở của một người trợ lý nhỏ bé như cô cũng tốt như vậy.
Nhưng Lâm Tẫn Nhiễm ngủ không được ngon, không phải cô lạ giường mà là hơi thở ở đây quá quen thuộc, dù 10 năm đã trôi qua nhanh chóng nhưng cảm giác của Chu gia hay là cảm giác trong đầu cô cũng còn rất sâu sắc.
"Qua một thời gian ngắn nữa em sẽ thi đại học, cho nên việc chăm sóc thiếu gia sẽ từ từ để chị tiếp nhận." Vân Thanh nghiêm túc nói, "Lúc thiếu gia uống thuốc, chị nhất định phải trông chừng, nếu thân thể của anh ấy không tốt thì chị nhất định phải chăm sóc nhé."
"Em? Thi đại học?"
Vân Thanh liếc cô một cái, "Sư phụ nói học tập rất quan trọng, cho nên mới tìm người thay thế vị trí của em, để em có thể đọc sách thật tốt."
Lâm Tẫn Nhiễm cong môi cười, "Trông em non nớt như vậy, chị cứ cho rằng em chỉ là một cậu bé thôi chứ."
Vân Thanh ưỡn ngực, "Em đã 18 tuổi rồi, đừng coi em là trẻ con chứ."
"A... được rồi."
"Không nói nhiều với chị nữa, chị đưa thuốc đến phòng của thiếu gia đi, giờ này chắc thiếu gia đang ở thư phòng xem giấy tờ đó."
"Ừ."
Lâm Tẫn Nhiễm bưng thuốc đi rồi, một lúc lâu sau Vân Thanh mới có phản ứng, "Ơ này, chị ấy còn chưa đi qua đó bao giờ sao lại biết đường vậy?"
Lâm Tẫn Nhiễm không thể không quen thuộc thư phòng của Chu Chính Hiến, lúc còn nhỏ buổi tối nào cô cũng chạy tới thư phòng của anh, nói cho anh biết hôm nay ở trường cô học cái gì, rồi cả ngày nay xảy ra chuyện gì.
Có một lần, cha cô phát hiện được cô thường đi đến thư phòng của Chu Chính Hiến cho nên đã trách mắng cô một trận, nói rằng cô quấy rầy anh. Nhưng lúc đó anh rất bảo vệ cô, anh nói anh không để ý, còn khá thích nghe cô nói mấy chuyện thế này.
Sau đó bởi vì được anh nuông chiều, cha cô cũng không mắng cô nữa.
Nghĩ tới chuyện này, Lâm Tẫn Nhiễm cười nhạt. Sau khi rẽ vào thì thư phòng của Chu Chính Hiến đã ở trước mắt.
Cô nghĩ, lúc đó chắc là cô thích anh lắm... cũng phải, được cưng chiều như vậy thì cô gái nào có thể kìm lòng nổi.
"Lâm tiểu thư." Chu Diễn thấy cô thì lên tiếng chào hỏi.
Lâm Tẫn Nhiễm ngước mắt nhìn anh ta một cái, lạnh nhạt nói, "Trực tiếp gọi tên tôi là được rồi."
Nhiều năm không gặp, người trước mắt đã từ một chàng trai ngây ngô biến thành một người đàn ông thành thục. Bây giờ anh ta là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh Chu Chính Hiến, quyền hành thực tế ở Chu gia là dưới một người trên vạn người... Trước đây, cô còn gọi anh ta là anh trai nữa, bây giờ xưng hô với cô như vậy, cô cảm thấy không quen.
"Lâm... Tẫn Nhiễm?"
"Ừ, anh ấy có trong đó không?"
"Có."
"Tôi mang thuốc tới, mở cửa giúp tôi đi."
Chu Diễn gật gật đầu, đưa tay đẩy cửa ra, anh ta thấy Lâm Tẫn Nhiễm bước vào, cũng không biết tại sao mỗi lần anh ta nhìn cô đều cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ, nhưng... không nói được là kỳ lạ chỗ nào.
Chu Chính Hiến đang ngồi trước bàn đọc sách, anh đưa lưng về phía cô, không vì tiếng động của cô mà quay người lại.
"Chu tiên sinh." Lâm Tẫn Nhiễm đặt thuốc lên chiếc bàn bên cạnh anh, "Uống thuốc thôi."
"Ừ." Chu Chính Hiến khép tập hồ sơ lại, rất phối hợp cầm lấy bát thuốc.
Lâm Tẫn Nhiễm nhìn anh uống thuốc, từng khớp xương tay rõ ràng cầm lấy bát thuốc màu nâu sẫm, màu sắc ngón tay trắng nõn càng tôn lên vẻ đẹp khác thường.
Nhưng... không phải anh uống thuốc quá chậm rồi sao?
Lâm Tẫn Nhiễm suy nghĩ một chút, cũng phải, một bát thuốc Đông y đen như thế, hơn nữa mùi vị còn rất khó ngửi, đại khái chắc là anh rất ghét mùi vị đó.
Ba phút trôi qua, Lâm Tẫn Nhiễm mới đợi được anh uống xong bát thuốc. Sau khi thấy anh bỏ bát thuốc xuống, Lâm Tẫn Nhiễm lấy một ít mứt trong một cái hộp nhỏ bên cạnh đưa cho anh, "Này."
Chu Chính Hiến khựng lại, bị thứ gì đó màu da cam trong tay cô hấp dẫn, "Cái gì vậy?"
"Mứt."
Hình như Chu Chính Hiến hơi sững sờ, anh ngước mắt nhìn cô, "Cô mang thứ này cho tôi làm gì?"
"Không phải anh sợ đắng sao?" Lâm Tẫn Nhiễm bật thốt lên. Hộp mứt này được đặt bên cạnh bát thuốc, Lâm Tẫn Nhiễm tự nhiên cho rằng cái này là Vân Thanh chuẩn bị cho anh.
Nhưng ai biết Chu Chính Hiến lại híp híp mắt, cười mà như không cười hỏi cô, "Ai nói với cô là tôi sợ đắng?"
Lâm Tẫn Nhiễm khựng lại, trước đây cô biết rõ anh sợ đắng, lẽ nào, đây là bí mật sao?
"Tôi..."
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng động ồn ào, Lâm Tẫn Nhiễm và Chu Chính Hiến bị tiếng vang đó hấp dẫn sự chú ý.
"Cô ta ở trong đó đúng không, bảo cô ta ra đây cho tôi!"
"Tam thiếu gia, cậu đừng cố tình gây sự nữa."
"Cố tình gây sự? Nếu không phải ngày hôm qua tôi uống say, tôi đã có thể giết ch.ết cô ta rồi, mau đưa cô ta ra đây. Chu Diễn, anh tránh ra."
.......
"Ồn ào cái gì vậy?" Chu Chính Hiến mở cửa ra, mà Lâm Tẫn Nhiễm thì đứng ngay sau lưng anh.
Chu Duy Ân thấy khí thế của Chu Chính Hiến thì hơi khựng lại một chút, anh ta chỉ trừng mắt nhìn Lâm Tẫn Nhiễm, ngoắc ngoắc ngón tay, "Cô qua đây cho tôi."
Lâm Tẫn Nhiễm nhíu nhíu mày, "Có chuyện gì?"
"Phí lời!" Đôi mắt của Chu Duy Ân trợn tròn lên, "Hôm qua cô trực tiếp quật ngã tôi xuống đất, không phải cô nên bồi thường cho tôi sao?"
Lâm Tẫn Nhiễm trầm ngâm một lúc mới lên tiếng, "Tôi cho rằng tam thiếu gia sẽ suy nghĩ lại vì sao tôi lại quật ngã cậu như vậy, hay là... tại sao lại dễ dàng bị tôi quật ngã như vậy chứ?"
Chu Diễn: "..." Người phụ nữ này nói chuyện độc thật.
Chu Duy Ân vừa nghe xong thì mặt lập tức đen lại, "Cô! Còn không phải bởi vì tôi uống rượu sao, nếu không với thân hình nhỏ xíu như cô mà quật tôi ngã được á?"
Lâm Tẫn Nhiễm nhún nhún vai, "Có lẽ vậy."
Chu Duy Ân nhìn dáng vẻ của cô thì càng tức giận, "Ra đây ra đây, tôi để cô thử xem rốt cuộc là ai quật ngã ai."
Lâm Tẫn Nhiễm mím môi cười một cái, "Tam thiếu gia, cái này là cậy thế bắt nạt người đó."
"Cái gì? Tôi cậy thế bắt nạt cô?"
"Không phải." Lâm Tẫn Nhiễm chỉ tay về phía Chu Chính Hiến, "Tôi sợ lúc tôi quật ngã cậu lần nữa, cậu sẽ nói tôi cậy vào Chu tiên sinh mà bắt nạt cậu thôi."
Chu Chính Hiến sững sờ, sau đó lập tức nở nụ cười, mắt anh nhìn về phía người phụ nữ đang nói chuyện, chỉ thấy con mắt bình thản thanh thuần kia của cô xuất hiện chút xảo quyệt.
Mà Chu Duy Ân lại đang trừng mắt nhìn cô, hoàn toàn không ngờ được rằng cô nói thế.
"Đại thiếu gia, xe đã chuẩn bị xong, có thể đi rồi." Lúc này, một người hầu bước lên phía trước nói.
"Biết rồi." Chu Chính Hiến nhìn Chu Duy Ân một cái, "Đừng làm loạn nữa, đi xuống đi."
Chu Duy Ân hừ lạnh một tiếng, lông mày nhíu lại chặt hơn, "Anh có việc thì anh đi trước đi, tôi nói chuyện với người phụ nữ này đã."
"Không được." Chu Chính Hiến nhíu mày.
"Dựa vào cái gì?"
Chu Chính Hiến lạnh lùng nói, "Dựa vào việc bây giờ cô ấy sẽ đi với anh."
Lâm Tẫn Nhiễm, "Hả?"
Chu Duy Ân trừng mắt, "Anh cố ý phải không?"
Chu Chính Hiến đã hoàn toàn không để mắt tới anh ta, trực tiếp lướt qua đi về hướng khác. Lâm Tẫn Nhiễm còn chưa phản ứng lại được, Chu Diễn đã vỗ vỗ vai cô, "Đi thôi, lo lắng làm gì."
Lâm Tẫn Nhiễm nhìn Chu Duy Ân một cái, người phía sau lườm cô, nói vậy thì anh ta cũng biết không làm cách nào lấy được người từ tay Chu Chính Hiến, vì vậy chỉ dùng khẩu hình nói với cô: "Cô chờ đó cho tôi."
Lẫm Tẫn Nhiễm khựng lại, bỗng nhiên cong môi cười, "Được thôi."
Lâm Tẫn Nhiễm rời đi cùng đám người Chu Chính Hiến, Chu Duy Ân đứng tại chỗ bị nụ cười cuối cùng của cô làm cho bực bội, khốn khiếp thật.
Một bác sĩ nhỏ nhoi mà dám động đến anh ta, được? Được cái gì mà được!
Trước cửa Chu gia đã chuẩn bị hai chiếc xe, thấy Chu Chính Hiến đi ra, tài xế vội vàng mở cửa xe cho anh.
Mà giờ phút này đầu óc của Lâm Tẫn Nhiễm vẫn còn mơ mơ màng màng, cô vỗ vai Chu Diễn, "Trước đây Vân Thanh cũng thường xuyên ra ngoài bất cứ lúc nào như vậy à?"
"Thường xuyên ra ngoài?" Chu Diễn khẽ cười một tiếng, "Coi là vậy đi, thỉnh thoảng có đi theo."
"À, vậy tôi đi theo đến đâu vậy?"
"Vốn là lần này không cần cô đi theo, nhưng tôi đoán là đại thiếu gia sợ tam thiếu gia gây sự, cho nên dứt khoát dẫn cô theo luôn." Chu Diễn nhìn cô, "Đây là che chở cho cô đó, nhìn mà không hiểu sao?"
Lâm Tẫn Nhiễm hơi nhíu mày, "Ừ, hiểu rồi, nhưng tôi đoán là nguyên nhân đầu tiên thì đúng hơn."
Chu Diễn: Người này... có cần phải thông suốt như vậy không?
Lúc anh ta đang sững sờ, Lâm Tẫn Nhiễm đã đi đến chiếc xe phía trước, "Này này này, cô ngồi chung xe với chúng tôi." Chu Diễn kéo kéo cô, "Ngồi chỗ phía sau."
Lâm Tẫn Nhiễm liếc mắt nhìn Chu Chính Hiến đang ngồi trên chiếc xe đó, "..."
Xe chậm rãi khởi động, Lâm Tẫn Nhiễm ngồi bên cạnh Chu Chính Hiến, nhưng xe quá lớn, hai người ngồi trong đó cũng cách rất xa.
Cô liếc nhín Chu Chính Hiến một cái. Giờ khắc này, Chu Chính Hiến đang rủ mắt nhìn vào laptop trên đùi, hai tay gõ bàn phím lạch cạch.
Anh rất chăm chú, ánh sáng màu trắng của màn hình hắt lên trên mặt anh mang một vẻ đẹp khác thường. Không sai, rất đẹp, gen của người Chu gia vốn rất tốt, lại thêm khí chất trầm ổn nhã nhặn tự có trên người anh, đoán chừng là những cô gái bình thường thấy anh thì đều không cầm lòng được.
Lâm Tẫn Nhiễm có chút cảm khái, không trách được đối tượng tình đầu của mình lúc trước lại là anh.
"Nhìn cái gì?" Bất thình lình Chu Chính Hiến quay đầu sang, hiển nhiên là Lâm Tẫn Nhiễm sợ hết hồn.
Ánh mắt Chu Chính Hiến âm u, Lâm Tẫn Nhiễm không thể làm gì khác hơn đành nói đại, "Thân là bác sĩ của anh, tôi đang nghĩ có cần nhắc nhở anh hay không, dùng máy tính ở trên xe rất có hại cho mắt, còn có... anh không cảm thấy chóng mặt sao?"
Chu Chính Hiến vừa định đưa tay ấn ấn mi tâm thì chợt ngừng lại.
Chu Diễn ngồi ở ghế lái phụ, nghe xong thì quay đầu lại, "Tôi đã sớm nói với thiếu gia rồi, nhưng thiếu gia không nghe."
Lâm Tẫn Nhiễm nhướng mày, "Chu tiên sinh, tôi nghĩ anh vẫn nên nghe lời của bác sĩ thì tốt hơn."
Chu Chính Hiến, "..."
Chu Diễn thấy dáng vẻ yên lặng không nói gì của Chu Chính Hiến thì có chút thú vị, cảm tình trong lòng đối với sự can đảm dám oán giận của Lâm Tẫn Nhiễm với thiếu gia nhà mình mà cũng tăng gấp đôi, "Tẫn Nhiễm, thực ra trước khi cô lên tiếng, tôi còn luôn cho rằng cô muốn nói nhan sắc thiếu gia nhà tôi rất đẹp, nhìn đến nỗi mê người luôn."
Lâm Tẫn Nhiễm ho nhẹ một tiếng, ha ha, đúng là anh ta có con mắt tinh tường thật đấy.
Lâm Tẫn Nhiễm, "Sao có thể chứ, tôi đâu dám làm càn như vậy?"
Chu Diễn cười nhạo, "Lần trước ở trường học của cô, không phải cô khen chân thiếu gia rất đẹp sao?"
Lâm Tẫn Nhiễm cười xấu hổ, "Đừng nói chuyện lúc đó nữa."
Chu Diễn suy nghĩ, trước đó cũng không bao lâu mà, anh ta vừa định nói gì đó, đột nhiên phát hiện ánh mắt không nhẹ không nặng của Chu Chính Hiến đang nhìn anh ta, ánh mắt đó... rõ ràng là đang cảnh cáo. Chu Diễn ho một tiếng, yên lặng xoay người đi.
Xe vẫn tiếp tục chạy, nhưng không trực tiếp đến nơi cần đến, mà đầu tiên là đi đến một cửa hàng quần áo rất xa hoa. Ba người xuống xe, bảo vệ trong xe phía trước cũng xuống, nhưng mấy người bảo vệ không đi vào, chỉ đứng ở cửa đợi.
Lâm Tẫn Nhiễm nhìn mấy người kia một cái, cũng yên lặng lựa chọn đứng ở cửa.
"Cô qua đây." Đột nhiên Chu Chính Hiến quay đầu lại.
Lâm Tẫn Nhiễm chỉ vào mình, "Tôi cũng phải vào sao?"
Chu Chính Hiến gật đầu, sau đó đi vào trong trước. Lâm Tẫn Nhiễm chần chừ một lúc mới đi theo sau Chu Diễn vào.
"Chu tiên sinh, ngài đến rồi, hai ngày trước quần áo của ngài vừa mới làm xong, đang được đặt ở bên trong." Chủ cửa hàng thấy ba người vào thì vội vàng bước lên tiếp.
Chu Chính Hiến gật gật đầu, liếc nhìn Lâm Tẫn Nhiễm, "Lấy cho cô ấy một bộ đồ thích hợp đi."
"Ôi! Vâng ạ."
Chu Chính Hiến nói xong thì theo một nhân viên khác rời đi, Chu Diễn cũng đi theo.
Lâm Tẫn Nhiễm nhìn quần áo mình mặc vội trên người từ Chu gia đi ra đây, thực sự mặc như vậy mà đi ra ngoài thì đúng là mất mặt Chu gia.
"Tiểu thư, mời đi theo tôi."
"Được."