Chương 12

"Nào nào nào, trước tiên chúng ta cùng nhau uống một ly nhé, chúc Ngô Quý Đồng sinh nhật vui vẻ." Trần Húc Dương nói.


"Được được được." Mọi người đáp lời, Lâm Tẫn Nhiễm cũng nâng ly, bạn của cô không có mấy người, Ngô Quý Đồng là một trong số đó, nếu cậu ấy tổ chức sinh nhật, tất nhiên cô cũng nể mặt rồi.


Uống cạn một ly, vị đắng chát của rượu đỏ ở đầu lưỡi lan tràn ra, Lâm Tẫn Nhiễm đặt ly rượu xuống, tiện tay cầm lấy một quả dâu tây bên cạnh cho vào miệng.


Mọi người bắt đầu ăn ăn uống uống, Trần Húc Dương ngồi bên cạnh Lâm Tẫn Nhiễm, thân thiết giúp cô gắp đồ ăn, "Ăn chút đồ đi, nếu không uống rượu mãi sẽ nhanh say đó."
Lâm Tẫn Nhiễm thấp giọng à một tiếng, mất tập trung nói câu cảm ơn.


Hà Chân thu hết những cảnh tượng kia vào mắt, sự lo lắng trong mắt cô ta chợt lóe lên, "Tẫn Nhiễm, thực ra có một vấn đề mà tất cả mọi người đều rất tò mò, tôi muốn thay hầu hết các bạn nam hỏi cô một chút, rốt cuộc cô có bạn trai chưa?"


Lời vừa nói ra, mọi người đều yên tĩnh lại, tầm mắt lập tức tập trung trên người Lâm Tẫn Nhiễm, Lâm Tẫn Nhiễm khựng lại, ngước mắt nhìn Hà Chân một cái.


available on google playdownload on app store


Ánh mắt của cô lạnh lùng, có hàm ý xa cách rõ ràng, không hiểu sao Hà Chân lại có cảm giác muốn lùi bước, nhưng vừa nghĩ tới Trần Húc Dương, cô ta lại can đảm hỏi lại, "Có hay không? Có lẽ băng sơn mỹ nhân của trường chúng ta có bạn trai rồi."
Khóe miệng Lâm Tẫn Nhiễm giật giật, "Cái này sao..."


"Đương nhiên là có rồi!" Đột nhiên Ngô Quý Đồng nói tiếp, Lâm Tẫn Nhiễm nghẹn lời, suýt nữa bị hóc hoa quả.
Cô ngoái đầu nhìn Ngô Quý Đồng một cái, không biết cậu ấy lại giở trò gì.
Mà Trần Húc Dương vừa nghe xong thì sắc mặt liền thay đổi.


Hà Chân nhướng mày, "Thật hay giả vậy, đến tận bây giờ vẫn chưa thấy mà."
"Tất nhiên là thật rồi, đúng không sư tỷ?" Ngô Quý Đồng dùng cùi chỏ chọc chọc Lâm Tẫn Nhiễm, lại nhanh chóng nói nhỏ bên tai cô, "Sư tỷ, Hà Chân thích Trần Húc Dương."


Dứt lời, nhìn thấy gương mặt Lâm Tẫn Nhiễm còn không hiểu gì, cậu lại bổ sung, "Nhưng bình thường Trần Húc Dương luôn đề cập tới chị, em nghĩ là anh ấy thích chị đó."


Ngô Quý Đồng biết Lâm Tẫn Nhiễm sẽ không thích Trần Húc Dương, cho nên vì muốn bóp ch.ết tâm tư của Trần Húc Dương cũng như tránh Hà Chân gây chuyện, cậu cho rằng nói vậy rất thỏa đáng.


"Này này này, Ngô Quý Đồng, cậu nói thầm gì thế, lẽ nào người bạn trai này là ai vẫn cần bảo mật sao?" Gương mặt khi nói chuyện của Hà Chân đã không kiềm chế được sự vui mừng.
"Bạn trai của chị ấy không phải sinh viên trường chúng ta, nói ra mấy người cũng không biết, phải không sư tỷ?"


Lâm Tẫn Nhiễm liếc mắt nhìn cậu ấy, không nói gì, nhưng dáng vẻ này của cô trong mắt mọi người không khác gì là ngầm thừa nhận.
"Vậy thì sao, nói một chút đi nào." Một nữ sinh khác nói tiếp, "Mọi người nhất định đều rất tò mò, phải không phải không?"


"Đúng đúng đúng." Mọi người lập tức ồn ào lên.
"Người đó có tốt không, so với Húc Dương thì ai đẹp trai hơn?"


Ngô Quý Đồng ho một tiếng, nói sao thì Trần Húc Dương cũng là hệ thảo (1), đương nhiên tướng mạo không có chỗ nào chê, ừ... nói đẹp hơn anh ta thì không khỏi khiến mọi người tò mò.
(1) Hệ thảo: ý chỉ những chàng trai sạch sẽ, thanh xuân vườn trường, học giỏi, đẹp trai.


"Anh ấy rất bình thường." Ngay khi Ngô Quý Đồng còn do dự, Lâm Tẫn Nhiễm đã lạnh nhạt mở miệng, cô khẽ cười, "Là một người rất bình thường."
Mọi người nhìn nhau, rõ ràng có chút thất vọng, cũng chỉ là một người bình thường...


Hình như Hà Chân rất hài lòng với đáp áp này, cô ta đã nói Lâm Tẫn Nhiễm không có năng lực gì mà, bọn đàn ông thích Lâm Tẫn Nhiễm đều bị mù hết rồi.


"Tẫn Nhiễm, hiếm khi có thể nghe cô thật lòng nói chuyện với chúng tôi, chúng ta cũng coi là bạn bè rồi, lại đây, tôi mời cô một ly." Hà Chân cười nói.
Lâm Tẫn Nhiễm hơi nhíu mày, bạn bè? Tôi thấy cô xem tôi là tình địch thì có.


"Tôi mời cô!" Đột nhiên Trần Húc Dương mạnh mẽ đặt đũa xuống, anh ta nhìn Lâm Tẫn Nhiễm, sắc mặt hơi khó coi.


Thân là hệ thảo, đương nhiên anh ta không thiếu người theo đuổi, anh ta vốn là người kiêu ngạo, từ lúc biết Lâm Tẫn Nhiễm thì hơi hơi để ý cô rồi, tối nay gặp được thì càng muốn lấy lòng cô hơn.


Lấy lòng... từ ngữ này vốn sẽ không xuất hiện trên người anh ta, nhưng lúc ở trước mặt Lâm Tẫn Nhiễm, anh ta lại muốn biểu hiện nhiều hơn, nhưng không nghĩ tới anh ta còn chưa nói gì đã bị đánh vào mặt rồi, cô có bạn trai rồi sao?
Ý cười trên mặt Hà Chân hơi cứng lại, "Anh tranh với em làm gì?"


Trần Húc Dương không để ý đến cô ta, giờ phút này trong lòng anh ta tràn đầy sự không phục, "Tẫn Nhiễm, nghe ý tứ của Quý Đồng thì cậu ấy cũng quen biết bạn trai cô, nếu không thì gọi anh ấy đến đây luôn đi, chúng ta cùng làm quen."


Lâm Tẫn Nhiễm trầm tư cầm ly rượu lên, ra hiệu một cái coi như là chạm ly, "Uống rượu đi, bạn trai tôi... anh ấy có chút việc không tới được."
Trần Húc Dương nhếch môi.
Lâm Tẫn Nhiễm nâng ly rượu, đuôi lông mày khẽ nhướng lên, "Sao, tôi uống hết rồi mà mọi người không động đậy gì vậy?"


Ngô Quý Đồng thấy tình huống không hay lắm thì vội vàng cười ha ha, "Phải đó, phải đó, mau cùng nhau uống thôi, ai nói không say không về nào."
...


Ngoại trừ Trần Húc Dương và Hà Chân, mọi người đều ha ha hi hi chơi đùa náo nhiệt, Lâm Tẫn Nhiễm lại bị một ly rượu của Ngô Quý Đồng hãm hại, dạ dày hơi nóng lên.
"Chị vào nhà vệ sinh một lát." Lâm Tẫn Nhiễm nói với Ngô Quý Đồng.
Ngô Quý Đồng xua xua tay, "Nhanh một chút rồi trở về nhé."


Lâm Tẫn Nhiễm gật đầu một cái, chậm rãi đi ra khỏi phòng bao.
Sau khi ra khỏi phòng bao, cô đưa tay day day mi tâm, cảm thấy hơi chóng mặt.
Thực ra tựu lượng của cô rất tệ, chỉ là cô rất ít khi uống thôi, tên nhóc Ngô Quý Đồng này lại không biết.


"Xin hỏi, nhà vệ sinh ở đâu vậy?" Lâm Tẫn Nhiễm kéo một nhân viên lại hỏi.
Nhân viên phục vụ chỉ cho cô, Lâm Tẫn Nhiễm đi dọc theo hành lang tìm, bước chân hơi loạng choạng, nhưng cũng may đúng lúc tìm được nhà vệ sinh.


Cô đứng trước vòi nước rửa mặt, để dòng nước lạnh lẽo chảy xóa tan nhiệt độ trên mặt, nhưng hình như không có hiệu quả mấy. Cô đứng ở trước gương, đưa tay vào túi quần sờ soạng một lúc, nhưng túi rỗng tếch, cô muốn hút một điếu thuốc cũng không được rồi.


Thuốc để trong túi xách rồi? Lâm Tẫn Nhiễm buồn bực, không thể làm gì khác hơn đành nhấc chân đi ra ngoài.


Lúc vừa mới uống thì không cảm thấy gì, bây giờ mới phát hiện rượu này khá mạnh, Lâm Tẫn Nhiễm lắc lắc đầu, dọc theo hành lang đi tới một phòng bao phía trước, sau đó, đưa tay đẩy cửa vào.


Bên trong vốn có người đang nói chuyện, nhưng sau khi cô vào, hình như lại đột nhiên im lặng. Lâm Tẫn Nhiễm dựa vào một bên quầy bar nhỏ, có chút kì lạ nhìn về phía trước, "Ngô Quý... hả?"
Phòng bao vẫn là phòng bao giống vậy, chỉ có người, rõ ràng không phải đám người kia.


Mấy người mặc âu phục đi giày da đang ngồi trên sofa, trong tay bọn họ đều đang cầm ly rượu, gương mặt kinh ngạc nhìn về phía cô. Nhưng có một người không giống vậy.
Gương mặt sạch sẽ đẹp trai của người đó không có cảm xúc gì, chỉ có lông mày hơi nhíu lại.


"Người, người này là ai vậy?" Một người trong số họ hỏi.
"Nhân viên phục vụ đâu, người say khướt như thế sao lại để vào đây." Người đó nói xong liền vội vàng ngồi xuống, "Thật ngại quá, Chu tiên sinh, tôi sẽ lập tức xử lý."


"Đợi đã, để tự tôi xử lý." Lâm Tẫn Nhiễm quơ quơ tay, khóe môi cong lên, "Thật ngại quá, tôi đi nhầm phòng rồi..."
Vừa dứt lời, cô liền đưa tay tìm kiếm cái nắm cửa, nhưng sờ soạng một lúc vẫn không thấy cửa đâu. Ngay sau đó cơ thể cô lắc la lắc lư, gần như chuẩn bị ngã xuống.


Người ở chỗ này đều cảnh giác nhìn cô, bọn họ chỉ lo xảy ra vấn đề gì làm cho "Kim chủ" hôm nay không vui thôi. Nhưng không ngờ một giây sau, "Kim chủ" luôn ngồi kia lại đứng lên, dùng tốc độ nhanh nhất đi tới bên người phụ nữ say khướt kia, đưa tay nắm eo, ổn định thân thể của cô.
Mọi người, "???"


Theo bản năng Lâm Tẫn Nhiễm kéo tay người bên cạnh, cô ngước mắt nhìn, "Chu Chính Hiến?"
Lông mày Chu Chính Hiến nhíu lại, "Sao cô lại uống say như vậy?"
Lâm Tẫn Nhiễm khẽ cười, "Tới đây mà không uống chút rượu, lẽ nào bàn chuyện làm ăn giống như anh à?"


Chu Chính Hiến liếc cô một cái, "Đây mà gọi là uống chút rượu?"
Lâm Tẫn Nhiễm ấn ấn huyệt thái dương, "Ừ, rượu này mạnh hơn tôi tưởng.... mạnh hơn rất nhiều."
Trong mắt Chu Chính Hiến tràn ngập sự bất đắc dĩ, "Tôi thấy tửu lượng của cô kém thì đúng hơn."


"Anh mới kém." Lâm Tẫn Nhiễm uống say thì xuất hiện tính tình của trẻ con, cô kéo kéo caravat của anh, "Kì lạ thật, tại sao tôi có thể vào phòng bao của anh thế..."
Chu Chính Hiến giúp cô đứng vững, "Bởi vì phòng bao của tôi ở ngay bên cạnh."
Lâm Tẫn Nhiễm trợn tròn mắt, "Vậy sao?"


Tay của Chu Chính Hiến còn ôm cô, anh quay đầu nói, "Các vị uống trước đi, lát nữa tôi sẽ quay lại."
Mọi người, "Hả?"
Không đợi bọn họ nói tiếp, Chu Chính Hiến đã đỡ Lâm Tẫn Nhiễm đi ra khỏi phòng bao rồi.
Một tay Chu Chính Hiến ôm eo Lâm Tẫn Nhiễm, một tay đỡ vai cô, "Đi với tôi."


Ngược lại Lâm Tẫn Nhiễm rất nghe lời, lảo đảo đi về phía trước.
Trong phòng bao bên cạnh.
"Sư tỷ của em đi hơi lâu rồi, sao còn chưa quay lại nữa vậy?" Ngô Quý Đồng không yên tâm cho lắm.


Hà Chân cười một tiếng, "Chị thấy cô ta cũng chỉ uống mấy ly thôi, chắc không có chuyện gì đâu, Quý Đồng, quả nhiên cậu rất quan tâm tới sư tỷ của cậu."


Ngô Quý Đồng không nhận ra hàm ý trong lời nói của Hà Chân, chỉ nói, "Rượu này khá mạnh, em cũng không biết chị ấy có say hay không, nếu không để em ra ngoài tìm chị ấy vậy."
"Tôi đi tìm cho." Trần Húc Dương đi trước cậu ấy một bước, đứng lên, "Cậu đợi ở đây được rồi."


Nói xong, Trần Húc Dương đã muốn đi ra ngoài.
"Khoan đã!" Hà Chân kéo tay anh ta lại, "Nói cái gì thì Quý Đồng và cô ta cũng là bạn bè thân thiết, còn anh mới gặp cô ta lần đầu, sao anh lại quan tâm như thế làm gì?"


Hà Chân vừa nói xong thì hiện trường có chút lúng túng. Mọi người đều biết Hà Chân thích Trần Húc Dương, ngăn cản như thế thì rõ ràng là ngả bài rồi.
"Hơn nữa, Lâm Tẫn Nhiễm cũng nói bản thân có bạn trai rồi, Húc Dương, anh như vậy thì không hay lắm đâu."


Tâm trạng của Trần Húc Dương vốn không vui, lại cộng thêm uống rượu, lúc nghe thấy Hà Chân nói như vậy thì cảm thấy rất bực mình, "Có bạn trai thì sao, ai nói không thể cạnh tranh công bằng chứ?"


Hà Chân sững sờ, nhất thời nổi giận, "Cô ta có cái gì tốt chứ? Tính cách thì kỳ quái như vậy, ngoại trừ gương mặt thì anh còn coi trọng cái gì?"
"Cô!"
"Thật ngại quá, Lâm Tẫn Nhiễm ở phòng bao này à?" Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên.


Mọi người khựng lại, nhìn ra phía cửa, bởi vì mọi người đều bị Trần Húc Dương và Hà Chân hấp dẫn tầm mắt cho nên không chú ý tới việc có người đẩy cửa vào.
Hà Chân nhìn người đến thì ánh mắt sáng lên, "Anh không phải là người đó, người đó..." Người đỡ lấy cô ta sao?


Chu Chính Hiến cười nhạt, vẫn đang đỡ người trong ngực, "Tôi ở phòng bao bên cạnh, chắc cô ấy uống quá nhiều nên đi nhầm phòng."
Trần Húc Dương vừa nghe thế thì vội vàng tiến lên, "Tẫn Nhiễm, Tẫn Nhiễm, cô có sao không?"


Chu Chính Hiến liếc nhìn bộ dạng gấp gáp của anh ta, lạnh nhạt lên tiếng: "Chỉ là uống nhiều thôi."






Truyện liên quan