Chương 14-1
Edit: Mây
Đường Cảnh Ngọc liên tục uống hai thang thuốc, ngày hôm sau có thể xuống giường đi lại, bởi vì hôm nay có thể vào phòng nghe Tống Thù giảng bài, nàng tâm tình đặc biệt tốt, tuy rằng đầu vẫn là có chút không thoải mái, nhưng cũng không có tìm lấy cớ để nhàn hạ, vẫn chịu khó thu dọn phòng cầm điểm tâm đi theo Chu Thọ vào phòng học.
Đối với chuyện Đường Cảnh Ngọc cũng vào phòng nghe giảng, Chu Thọ không có cảm giác gì, Dương Xương thì có chút kinh ngạc, nhưng là cũng không hỏi gì nhiều.
Dương Xương không hỏi, Đường Cảnh Ngọc tự nhiên sẽ không kể về hiệp nghị mà nàng đã ký kết cùng Tống Thù.
Tống Thù rất nhanh đi ra , đứng ở cửa nói với ba người:“Hôm nay sẽ học ở bên ngoài.”
Đường Cảnh Ngọc mang theo nghi hoặc cùng bọn họ đi ra ngoài.
Tống Thù dẫn ba người đến một thiên viện đầy gậy trúc, sân rất lớn, bên trong chỗ nào cũng toàn là gậy trúc, từng chồng từng chồng gậy trúc nhìn rất đồ sộ, dưới chân tường râm mát là năm tiểu nhị đang liên tục không ngừng tước thẻ trúc, trong sân yên tĩnh chỉ có lên âm thanh tước trúc xoàn xoạt nổi bật nhất.
“Sư phụ muốn dạy chúng ta tước thẻ trúc sao?” Chu Thọ đã sớm muốn học , vừa thấy cảnh này nhịn không được liền hỏi ra.
Đường Cảnh Ngọc nhỏ giọng nói thầm:“Chúng ta là làm đèn lồng, học tước thẻ trúc làm cái gì?” Không thấy bên kia vài lão sư phụ đang chăm chú làm đèn lồng sao, loại việc nặng lại không cần nhiều tiểu xảo để cho tiểu nhị làm là được rồi, để bọn họ làm chẳng phải là giết gà bằng dao mổ trâu sao.
Tống Thù quay đầu lại nhìn nàng một cái,“Cái này tháng sau ta sẽ dạy các ngươi, hôm nay ta sẽ chỉ các ngươi cách phân biệt các loại trúc.”
Chu Thọ hưng phấn, cặp mắt phượng bừng sáng.
Đường Cảnh Ngọc vẻ mặt đau khổ liếc mắt nhìn bọn người tiểu nhị đang tước trúc, thật là phải học việc này sao? Thoạt nhìn cũng rất mệt.
Sau khi được Tống Thù giới thiệu sơ qua các loại trúc, ba người lại cùng Tống Thù trở về, Tống Thù để Dương Xương Chu Thọ đi về trước, gọi riêng Đường Cảnh Ngọc ở lại,“Hôm nay ngươi cũng bắt đầu học bảng chữ mẫu đi, ngươi muốn học chữ ai ?”
“Học chữ chưởng quầy được không?” Đường Cảnh Ngọc không chắc chắn hỏi lại,“Ta thích chữ của chưởng quầy.”
Tống Thù dường như đã lường trước được, từ trên giá sách lấy ra những tờ giấy mẫu của mình lúc trước, đi đến trước bàn học nói:“Luyện chữ của ta cũng được, nhưng ta nhắc nhở ngươi trước, trên mỗi đèn lồng của ta đều có con dấu riêng, cho dù chữ ngươi giống chữ của ta như đúc, nhưng nếu không có con dấu đó thì bọn họ sẽ không để ý đến đèn lồng của ngươi đâu.”
Nói xong một phen, tâm Đường Cảnh Ngọc lung lay như đang ở trên bàn đu dây, tâm trạng cao hứng lúc nãy bây giờ chìm xuống như diều bị đứt dây .
Nàng nửa tức giận nửa uỷ khuất nói với hắn:“Ở trong lòng chưởng quầy ta là người như vậy sao? Ta chính thật tâm là thích chữ của chưởng quầy thôi, tuyệt đối không có nửa phần tâm tư khác.”
Tống Thù đem tập đẩy về phía nàng:“Ngươi nghĩ như thế nào thì chính ngươi là người biết rõ nhất, cầm về, mỗi ngày viết năm tờ nộp cho ta.”
Đường Cảnh Ngọc nhất thời nở nụ cười, ôm lấy tờ giấy mẫu như lấy được chí bảo, hơn nữa Tống Thù quả thật đoán đúng phân nửa tâm tư riêng của nàng, nói như vậy nàng cũng không tính là oan uổng đi.
“Ta đây đi rồi, chưởng quầy nghỉ ngơi nhé.” Đường Cảnh Ngọc cảm thấy mỹ mãn cáo từ.
Tống Thù trải thẳng tờ giấy Tuyên Thành ra, cầm bút đề chữ, viết viết một lát liền nhớ lại một chuyện, buông bút đi ra bên ngoài, lúc đi đến phòng chế đèn đang muốn đẩy cửa mà vào, phía sau liền truyền đến tiếng đầy cửa. Hắn quay đầu lại, chỉ thấy Đường Cảnh Ngọc vui vẻ chạy vào phòng bếp nhỏ, một lúc sau lại chạy đi ra, xem ra là chạy đến phòng bếp phía trước học hỏi kinh nghiệm .
Không tim không phổi, dù nhìn thế nào cũng vẫn là một cái đứa nhỏ.
Tống Thù nhấc chân vào nhà.
Vừa mới đi vào không lâu, Tiền Tiến chạy nhanh tới, thấy cửa phòng chế đằng đã mở, liền chạy thẳng vào trong:“Chưởng quầy, Trang phu nhân đến đây.”
Tống Thù đem hai ngọn đèn hoa đăng mới làm tối hôm qua đặt lên bàn, lập tức dẫn Tiến Tiến ra ngoài nghênh đón phu nhân.