Chương 15-2
“Đường Ngũ, cháo nấu xong chưa? Ta hôm nay cố ý ăn ít hơn mọi bữa nửa chén đó.” Chu Thọ đột nhiên chạy tới, lúc chạy gần tới không biết hắn nghĩ gì mà đột nhiên ngừng lại.
Đường Cảnh Ngọc trừng hắn:“Chưởng quầy không cho ngươi đi vào ngươi liền không đi vào thật à?”
Vẻ mặt Chu Thọ khó xử nhìn nàng.
Hắn giương đôi mắt to giống như đại cẩu lấy lòng chủ nhân vậy, Đường Cảnh Ngọc vốn không thể kháng cự lại vẻ mặt hắn lúc này, tức giận nói:“Đợt lát nữa cháo mới xong, ngươi trở về phòng đi, khi nào xong thì ta gọi.”
“Ta ở lại đây cùng chờ với người.” Chu Thọ không muốn trở lại phòng ngồi đợi nàng nên quyết định ngồi dưới bậc thang chờ nàng.
Vóc dáng thiếu niên gầy gò chặn ánh nắng chiều lại, tạo thành một vệt đen thật dài tiến cả vào phòng, Đường Cảnh Ngọc lại cảm thấy như vậy ấm áp hơn một chút, nhưng đáy lòng có chút ít lo lắng. Đồng bọn của nàng quá đơn thuần, nhưng dù sao cũng tốt hơn việc một mình một bóng lủi thủi ăn cơm chiều.
Cháo đã ngao xong, Đường Cảnh Ngọc múc hai chén, mục đích nhằm khống chế sức ăn nên nàng dùng chén nhỏ. Năm táo đỏ trong nồi nàng múc vào chén nàng ba cái còn phân cho Chu Thọ hai cái, đặt hai chén cháo vào khay đưa cho Chu Thọ:“Cầm cái này vô phòng ta, ta ở lại dọn dẹp một chút liền vào.”
Trong chén trên mặt cháo trắng là màu đỏ thẫm của táo đỏ, dù nhìn có chút thô sơ những vẫn cứ mê người , Chu Thọ thật cao hứng, đặc biệt cẩn thận bưng đi, nhìn hắn cẩn thẩn bước những bước nhỏ, từ phía sau thật giống một vị tiểu thư của gia đình giàu có nào đó
Đường Cảnh Ngọc vụng trộm cười, nhanh chóng dọn dẹp, đóng cửa phòng bếp lại đuổi theo sau.
Cửa phòng mở ra, bàn ăn đối diện sân ngoài, bởi vì cháo còn nóng, Đường Cảnh Ngọc liền cùng Chu Thọ nói chuyện phiếm:“Chuẩn bị tới Tết Nguyên tiêu rồi , ngày đó tiểu nhị trong cửa hàng đều nghỉ, Dương Xương thì về nhà tế tổ đi, ngươi muốn trở về thắp cho nương ngươi cây nhang không?”
Chu Thọ lắc đầu:“Ta không biết đi về như thế nào, mà ta cũng không muốn trở về, sau này ta sẽ ở lại nơi đây .”
Hai người đều sớm không có nương, nhắc tới chuyện này liền có chút cảm giác đồng bệnh tương liên, nhưng Đường Cảnh Ngọc vốn không muốn nghĩ quá nhiều vào chuyện thương tâm, bưng chén uống cháo, phát hiện cháo vẫn còn nóng, liền hưng phấn mà khuyến khích Chu Thọ:“Chúng ta đi xin chưởng quầy dạy chúng ta làm hà đăng đi, bây giờ học cái nào đơn giản nhất, đợi đến tối mười lăm chúng ta cùng đi bờ sông thả đăng”
Chu Thọ chính là não phẳng, nhưng ý nghĩa của ngày hội hắn vẫn biết một hai điều , nhẹ nhàng gật gật đầu:“Được.”
“Tốt lắm, có thể ăn, nếm thử tay nghề của ta như thế nào!” Đường Cảnh Ngọc cười vỗ vỗ hắn bả vai, cầm lấy cái thìa lên trước
Cháo được hầm nhừ còn toả mùi thơm, ăn rất ngon .
Đường Cảnh Ngọc thực vừa lòng với tay nghề của mình, Chu Thọ cũng khen ăn ngon, hai người rất nhanh đã đem ăn sạch hai chén cháo táo đỏ.
Đường Cảnh Ngọc thu thập chén dĩa mang đi rửa, Chu Thọ đại khái là ăn được đồ ngon nên đã quên lời căn dặn của Tống Thù, vẫn đi theo Đường Cảnh Ngọc đi phòng bếp. Đường Cảnh Ngọc biết Tống Thù là người mặt lạnh nhưng tâm nóng, không có khả năng thật sự cấm Chu Thọ hỗ trợ, liền cũng không nhắc nhở Chu Thọ. Bốn năm nay nàng thực sự cô đơn, khó được gặp được một người bạn tốt lại ngoan như Chu Thọ, nàng thích làm việc cùng hắn.
Thừa dịp trời còn chưa tốt hẳn, hai người cùng đi hoa viên nhỏ của Tống gia để tìm Tống Thù.
Tống gia hoa viên quả thật không lớn, nhưng thắng ở chỗ bố cục tinh xảo: núi giả, hồ nước, rừng trúc, lương đình, tiểu kiều, cái gì cần có đều có