Chương 11: Buổi sáng ngượng ngùng
Sáng hôm sau Nhã Chi thức dậy, như mọi khi muốn lăn lăn một vòng quanh giường rồi mới chịu thức. Nhưng khi vừa mới xoay người một cái đã chạm vào lồng ngực rắn chắc.....1....2....3 giật mình mở mắt nhìn lồng ngực trước mặt, không lông lá, da trắng mịn, lại nhìn xuống bên dưới... chăn đã bị cô giãy tụt xuống eo hai người, cơ bụng rắn chắc, còn có 4 múi.... nhưng điều quan trọng là cả hai đều không mặc gì “...”
Lồng ngực Nhã Chi phập phồng, đây không phải lần đầu tiên hai người “ngủ” chung nhưng vẫn không tài nào thích ứng được.Reada more…
Nhã Chi nhẹ nhàng gỡ tay trên eo xuống, cố gắng không đánh thức người đàn ông bên cạnh. Chịu đựng cơn đau nhức ở người dưới, vừa định đứng lên đi vào nhà tắm thì chân bủn rủn đứng không vững muốn té xuống đất thì đã được một đôi tay cường tráng ôm vào trong ngực
Cái.... cái...tư thế naỳ không ổn tý gì. Nhã Chi không mặc gì cả, Giang Tịnh Viễn phía sau lại ôm cô, mông cô vừa vặn đụng vào nơi... đang ngóc đầu chào cờ buồi sáng...
”Tịnh Viễn.... anh bỏ ra được không? Tôi... có thể tự đi vào phòng tắm” Mặt cô hồng lên không dám quay mặt lại nhìn người đằng sau.
Giang Tinh Viễn cũng không khá hơn Nhã Chi, thậm chí mặt còn đỏ hơn cả cô. Trong lòng âm thầm mắng chính mình phóng túng, lúc trước không đụng vào phụ nữ cũng đâu tới mức đói khát như thế này.
”Anh....” Nhã Chi thấy Tịnh Viễn không hề buông cô ra ngược lại nắm em cô chặt hơn. Cô quay lại muốn nhìn hắn thì đột ngột bị ôm lên như công chúa. Thân thể trần trụi dựa sát vào nhau.
Nhã Chi ngước mặt lên nhìn gương mặt đẹp trai
”Sao mặt anh lại đỏ vậy” Nhã Chi trêu ghẹo hỏi.
Thấy mặt hắn đỏ đỏ khả nghi, cô đoán được vì hiện tượng “chào cờ buổi sáng” nên đang thẹn thùng. Một tay ở trước ngực Tịnh Viễn lưu manh vẽ vòng tròn, tay còn lại sờ sờ gương mặt đẹp trai
”Lại còn nóng nữa chứ!” Nhã Chi nháy mắt tỏ ra ngây thơ “Hay là anh bị bệnh rồi”
”Cô....” mặt Tịnh Viễn ngày càng đỏ hơn, nhìn vẻ mặt cô thật ngây thơ, vô tội. Hay là hắn nghĩ quá nhiều... cô chỉ quan tâm chứ không có ý chọc ghẹo hắn
Thấy bàn tay hắn đang ôm cô siết lại, thân thể căng cứng, cô cũng không dám chọc ghẹo nữa. Sợ chọc nữa cháy nhà, mà cô sẽ bị đem đi dập lửa dưới thân hắn mất
Rút cuộc cũng ôm cô đến nhà tắm, hắn thả cô xuống
”Tự tắm đi, tôi đi ra ngoài”
*cạch* nhìn anh chạy chối ch.ết, NhãChi không khỏi buồn cười. Đây là người đàn ông đã 30 ư? Nhìn phụ nữ thôi cũng đỏ mặt, không lẽ anh ta chưa từng quan hệ với ai? Không lẽ là.... anh ta có xu hướng đồng tính?
Lòng Nhã Chi trầm xuống, cô đích thực là hủ nữ, cô thích bẻ cong đám đàn ông, đặc biệt là mấy người đẹp trai. Nhưng.... dù sao Giang Tịnh Viễn cũng là vị hôn phu, chồng sắp cưới của cô... Một khi cô xác định lấy hắn, dù yêu hay không thì cả thể xác và tinh thần cô cũng không phản bội hắn. Còn hắn thì sao? Đàn ông giàu có, đẹp trai mà chưa đụng đến phụ nữ thì chỉ có thể anh ta là Gay, hoặc đã có người trong lòng. Mà cả hai nguyên nhân này cô đều không thích.
Dù sao trong tư tưởng cô rất bảo thủ, muốn được như cha mẹ mình ân ái xuất đời, đến khi mẹ qua đời, cha cô vẫn lẻ loi nuôi cô khôn lớn mà chưa từng tìm phụ nữ khác. Rồi hắn và cô sẽ như thế nào....
Do suy nghĩ nhiều nên cô ở trong phòng tắm cả tiếng đồng hồ. Khi bước ra đã thấy Giang Tịnh Viễn khoác áo choàng tắm, thấy cô bước ra, hắn cũng bước vào phòng tắm tắm rửa.
Còn Nhã Chi thì khoác luôn áo choàng tắm xuống bếp làm bữa sáng cho cả hai.
Khi Tịnh Viễn bước ra, cô đã ngồi xuống bàn ăn nhấm nháp ly cafe. Hắn cũng ngồi xuống vị trí đối diện cô tự nhiên mà ăn sanwich trứng, và nhấm ly cafe thơm nồng. Hai người họ như những cặp vợ chồng bình thường khác, chỉ là yên tĩnh mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Thấy Giang Tịnh Viễn đã ăn xong, uống xong ngụm cafe. Nhã Chi cũng không lòng vòng nữa mà đi vào thẳng vào vấn đề
”Tịnh Viễn, tôi với anh quen nhau không lâu, nhưng đã lên giường hai lần, không những thế anh còn là chồng sắp cưới của tôi. Tôi muốn nói chuyện thẳng thắn với anh”
”Trước đây tôi không biết anh có nhiêu phụ nữ, hiện tại thì sao? Anh có yêu ai không? Nếu chúng ta cưới, anh có thể chấm dứt với tất cả phụ nữ bên ngoài không?”
**cười”Đúng là cá tính. Trước giờ Giang Tịnh Viễn tôi không có phụ nữ, sau này kết hôn cũng sẽ không có “
”Vậy còn đàn ông thì sao?” Nhã Chi Nhìn thẳng vào Tịnh Viễn như thể xem phản ứng của anh như thế nào.
”Sau này cũng sẽ không có” mặt Giang Tịnh Viễn trầm xuống. Hắn biết cô lo lắng gì. Lúc trước cô yêu tên Cố Dạ kia xuất mấy năm mà vẫn giữ thân trong sạch đủ để thấy cô coi trọng sự trung thành như thế nào. Nhưng hắn không thích bị người khác hỏi vấn đề riêng tư của bản thân.
”Được. Giờ không cần biết trong lòng anh có ai. Nếu anh chấp nhận hôn nhân này, tôi mong anh nhớ đến những gì hôm nay anh đã nói. Giờ anh thay đổi vẫn còn kịp” cô đang cho anh cơ hội để suy nghĩ cho kĩ
”Dù sao chúng ta đều là người trưởng thành, nếu anh không muốn cưới, tôi cũng không ép, về phần hai bác, tôi sẽ giúp anh nói chuyện. Nếu anh chấp nhận, sau này là chuyện không thể nói trước được. Nhưng một ngày nào đó anh có sự lựa chọn khác. Lúc đó tôi sẽ ra đi. Nếu chúng ta có con, tôi không mong ước gì hơn. Tôi chỉ mong anh lúc đó để con bên tôi”
”Cô suy nghĩ nhiều rồi. Chúng ta cứ tiến hành theo dự kiến” Tịnh Viễn nhìn ra cửa sổ nhàn nhạt trả lời cô.
”Đúng là tôi suy nghĩ nhiều”
Dọn dẹp xong xuôi, cô muốn đưa Giang Tịnh Viễn về, nhưng hắn lại từ chối. Hắn đã gọi tài xế đến đón.
Trong lúc đó ở công ty, mọi người đang nháo nhào lên vì bài báo viết về”Tổng giám đốc Giang vì hồng nhan đánh con rể tương lai Hàn thị”
”Bảo vệ hồng nhan, xuất đêm không về”
”Tiểu thư Dương thị qua lại với Tổng giám đốc Giang”
Các bài báo đang rầm rộ lên tin tức. Còn đăng kèm những bức hình kèm theo. Tối qua tổng giám đốc họ ở biệt thị ven biển nguyên đêm. Sáng ra đến trễ mới bước ra ngoài. Họ còn chụp được bức ảnh hai người mặc áo choàng tắm ngồi ăn sáng cùng nhau.
Điện thoại công ty vang lên không ngừng. Chủ yếu làđám kí giả các mặt báo.
Càng chấn động hơn, mẹ tổng giám đốc mới gọi điện thông báo 10 giờ hôm nay sẽ mở cuộc họp báo. Cả công ty chấn động, tổng giám đốc đã 9h còn chưa xuất hiện chắc đêm qua kịch liệt lắm