Chương 7: Ăn cướp rất đơn giản
Tính đến hiện tại, tên đã lên dây thì phải bắn.
Sở Thiên Tiếu một đường chỉ huy: “Quẹo trái, sau đó đậu xe.”
Lương Thiểu xoay bánh lái, lập tức phía trước có một bãi đậu xe, ngẩng đầu nhìn toà building có chút quen thuộc.
Mặt kính thuỷ tinh phản quang ánh sáng, có chút chói mắt.
Lương Thiểu không hiểu: “Vì sao muốn cướp ở đây?” Hôm qua có kể sơ, hẳn Sở Thiên Tiếu biết nơi này là công ty của y.
Sở Thiên Tiếu cười hắc hắc, giải thích: “Đầu tiên, đây là công ty lớn nhất vùng này.
Thứ nhì, chỉ có loại công ty này mới trữ nhiều tiền mặt.
Còn nữa, có đôi khi càng nguy hiểm, càng quen thuộc thì càng an toàn, đồng sự cũ của cậu hẳn sẽ không nghĩ một người thành thật như cậu lại đi ăn cướp.
Cuối cùng, nếu cậu đến một nơi hoàn toàn xa lạ có thể lập tức tìm được chỗ cất tiền hay không? Sợ rằng qua một cửa phải mất rất nhiều thời gian đi.”
“Ách, rất có lý.” Lương Thiểu bái phục gật đầu.
“Kiểm tr.a đông tây một chút, sau đó tròng bít tất vào đầu, xuống xe.”
Thật sự chỉ đơn giản như vậy sao? Sẽ không bị người ta thấy chứ? Lương Thiểu trong lòng do dự. Sự tình tiến triển đến giờ cứ mơ hồ như một giấc mơ.
“Xong rồi xong rồi, xuất phát.” Sở Thiên Tiếu đã tròng bít tất bắt chuyện y. Tất chân ôm sát vào đầu trông rất buồn cười.
Tốt như vậy nha. Lương Thiểu hít sau một hơi, coi như một ngày du lịch lên sao Hoả. Sau khi tròng tất vào đầu lại có một loại tự tin không nói nên lời.
“Khẩu súng cho tôi!” Y vươn tay nói.
Sở Thiên Tiếu cũng không phản đối, đem súng ném cho y, tự trang bị cho mình một con dao cắt hoa quả.
Lương Thiểu cầm súng, cảm giác có thể khống chế được, chứ để cho Sở Thiên Tiếu người điên cuồng này dễ dàng đem phòng khách bắn phá tan tành lắm. Để y cầm vẫn là an toàn hơn.
Sở Thiên Tiếu dọc theo đường đi đi rất nhanh, khi qua trạm bảo an, tất cả nhân viên bảo vệ đều bày ra trạng thái ngây ngốc.
Đợi đến khi Lương Thiểu đi tới, bọn họ rốt cuộc thấy rõ người trước mặt có điểm giống kẻ bắt cóc.
Lương Thiểu giơ súng lên, mọi người đồng loạt lui ra phía sau.
Hai người một trước một sau đi qua hành lang, có thể nghe được tiếng chân họ vang vọng.
Thùng thùng thùng thùng, cũng chính là tiếng tim đập của Lương Thiểu.
Đi tới cuối hành lang, gặp một nữ nhân viên tay cầm tờ báo. Nàng a một tiếng liền đánh rơi trang báo, lại cuống quýt nhặt lên.
Không để ý nàng, hai kẻ ướp đi qua hành lang, đi lên thang máy. Thẳng đến tầng hai mươi mốt.
Phá cửa vào phòng, Sở Thiên Tiếu hô to: “Cướp đây!”
Không cần hắn giải thích, mọi người nhất trí ôm đầu ngồi xổm xuống.
“Ai giữ chìa khoá? Đem quỹ bảo hiểm ra đây.” Sở Thiên Tiếu kế tiếp nói.
Bí thư của Tổng tài vội đứng dậy, một mỹ nữ trang phục gọn gàng, tiêu chuẩn cất bước, gặp nguy không loạn bình tĩnh lấy ra tiền quỹ bảo hiểm.
“Động tác nhanh lên một chút!” Lương Thiểu giục. Một tiếng đáp tại đại sảnh yên tĩnh càng thêm rõ ràng.
Két sắt bảo hiểm rốt cuộc cũng mở ra. Y nhìn vào một chút, bất quá chỉ vài giây, mà lại như rất lâu.
Bên trong quả nhiên như Sở Thiên Tiếu sở lệu, chồng chất tràn đầy tiền mặt. Phấn hồng chọc người ta động tâm.
Lương Thiểu chỉa chỉa súng: “Đem bỏ vào, toàn bộ.”
Sở Thiên Tiếu ở một bên mở túi, nữ thư ký cầm từng cọc từng cọc tiền bỏ vào bên trong.
Lương Thiểu âm thầm hít sâu một hơi, cảnh tượng này làm y nhớ tới tranh mua giảm giá.
Trong dư quang hình như có người giật giật. Lương Thiểu hướng lên trời nã một phát súng, lại bị sức giật làm y nhắm tịt mắt lại.
“A a a.” Mọi người hét lên thảm thiết.
“Ngồi yên cho ta, không được nhúc nhích, tay ôm lấy đầu.”
Sau một phát súng, nữ thư ký tốc độ rõ ràng nhanh hơn. Ba mươi hai giây sau, Sở Thiên Tiếu đem túi buộc hảo, vắt lên người. Để y một mình đối phó, mở miệng nói: “Chúng ta rút.”
Lương Thiểu theo hắn hướng ra ngoài, tình huống giống như vầy, là phải có con tin?
Lương Thiểu thấy cấp trên cũ của mình ____cong người nằm úp trên bàn công tác, váy che không được phía dưới lộ ra quần trắng. Lương Thiểu lôi kéo bà túm đi ra. Súng gác ở bên đầu, kèm con tin hướng ra phía ngoài.
Nghiêng đầu nhìn lại, ách…Bà ấy hôm nay lại trang điểm.
Bà Trưởng phòng nhắm tịt mắt hướng đám bảo an đang ập tới điên cuồng gào thét “Đừng nổ súng a! Đừng nổ súng!”
Đám bảo vệ cầm côn đành như quần chúng xem náo nhiệt, trơ mắt nhìn bọn họ đi ra thang máy.