Chương 10: Phân đội
Ánh mắt của Tô An Ninh cũng nhìn chằm chằm vào tấm thẻ trong tay họ.
Sau khi tấm thẻ lộ ra rồi, Tô An Ninh thấy được tấm thẻ của Cố Thời Cảnh cũng trắng tinh, mà tấm thẻ của Liên Dung thì là màu xanh da trời.
Kết quả rất rõ ràng, Tô An Ninh và Cố Thời Cảnh một đội, Lương Á Đông và Liên Dung một đội.
Nhìn thấy kết quả này, trái tim nhỏ của Tô An Ninh đập thình thịch mấy cái. Cùng sân khấu với Ca Vương, ừm, cũng không tệ lắm.
Cố Thời Cảnh nhìn về phía cô, hơi gật đầu một cái.
Tống Giai Giai vô cùng hâm mộ cô, “An Ninh, thật hâm mộ cô quá, được ở chung đội với Cố nam thần.”
“Cộng tác của cô cũng không tệ.” Tô An Ninh an ủi.
Nhân viên công tác tiến đến thu thẻ lại, phát cho bọn họ mỗi người một dải lụa màu có màu sắc khác nhau, yêu cầu họ buộc lên trên cánh tay trái.
Phương Thịnh nói, “Đây là dải lụa màu để chia đội, vì chút nữa cuộc tranh tài cần có sự ăn ý, hai người phải trợ giúp lẫn nhau để hoàn thành. Bây giờ bắt đầu đi.”
Bọn họ cũng không có ý kiến gì, dù sao lát nữa tranh tài đúng là cần đến việc phối hợp tốt, mới có thể hoàn thành cuộc tranh tài được.
Tô An Ninh đi đến trước mặt Cố Thời Cảnh rồi dừng lại, hơi ngẩng đầu lên, cười nói: “Chào thầy Cố ạ.”
“Ừm.” Cố Thời Cảnh nhìn cô, đôi mắt đen láy hiện ra tia sáng, thâm thúy như mực.
Tô An Ninh giơ dải lụa màu trong tay lên, giọng điệu mang theo sự thương lượng, “Thầy Cố, tôi thắt cho thầy trước hay là thầy thắt cho tôi trước ạ?”
“Tùy đi.” Giọng nói Cố Thời Cảnh rất thấp, mang theo sự gợi cảm, nghe đặc biệt hay.
“Vậy thì để tôi thắt cho thầy trước vậy.” Tô An Ninh tiến lên cách anh chỉ mấy cen-ti-met rồi dừng lại, nhắc anh, “Thầy Cố duỗi tay ra đi ạ.”
Cố Thời Cảnh không nói gì, chậm rãi vươn tay ra, đặt ngang giữa hai người họ.
Tô An Ninh cầm dải lụa màu trong tay buộc lên cánh tay Cố Thời Cảnh, vô cùng cẩn thận.
“Được rồi này.” Tô An Ninh lùi về sau một bước, hài lòng nhìn chiếc nơ thắt hình bướm màu trắng trên cánh tay anh.
“… Thật đấy à?” Cố Thời Cảnh cúi đầu nhìn cánh tay mình, một chiếc nơ bướm rất xinh xắn, nhưng anh là một người đàn ông mà, như vậy thật chẳng hợp.
Tô An Ninh nở nụ cười, “Tôi thấy rất đẹp mà.”
Lúc này ống kính của thợ quay phim chĩa về phía họ, Tô An Ninh quay đầu hỏi thợ quay phim, “Soái ca, anh cảm thấy chiếc nơ bướm trên cánh tay thầy Cố có đẹp không?”
“Rất đẹp đó.” Thợ quay phim dĩ nhiên sẽ nói đẹp, khen người chưa bao giờ là sai.
“Đúng đấy, thầy Cố, có người nói đẹp kìa.” Tô An Ninh cười nói.
Cố Thời Cảnh nhìn cô vài cái, cũng không làm ra vẻ không hài lòng gì, nhưng gương mặt anh tuấn tuấn dật kia cũng không cười lên lấy một cái.
“Vươn cánh tay ra nào.” Cố Thời Cảnh nói thật nhỏ.
Tô An Ninh rất phối hợp mà duỗi tay ra.
Cố Thời Cảnh chậm rãi đến gần bên cô, hơi cúi đầu xuống giúp cô buộc dải lụa màu.
Vẻ chăm chú.
Thợ quay phim vẫn luôn ở bên cạnh, cho họ một sự đặc tả cực lớn.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Tô An Ninh có thể ngửi được mùi hương trên người anh, có mùi giống như cỏ tươi vậy.
Rất tươi mát, rất dễ ngửi.
Nghiêng đầu nhìn về phía cánh tay, ngón tay xinh đẹp của Cố Thời Cảnh đang xuyên qua giữa dải lụa màu trắng, trông lại càng trắng nõn thon dài hơn.
Cô giương mắt nhìn Cố Thời Cảnh, gương mặt tuấn dật của anh vô cùng chuyên chú. Anh hơi cúi đầu, cặp mắt cụp xuống, Tô An Ninh có thể nhìn thấy rất rõ hàng lông mi dày dài của anh, còn hơi cong lên một chút nữa.
Ngũ quan xuất chúng, da dẻ cũng tốt đến không chê được gì.
Cố Thời Cảnh cũng buộc cho cô một chiếc nơ bướm, lúc thắt nút hơi dùng lực một chút.
Tô An Ninh cảm giác tay mình cũng tê lên rồi, ánh mắt lập tức dừng trên mặt Cố Thời Cảnh, nghiêng đầu nhìn cánh tay, đề nghị với Cố Thời Cảnh, “Thầy Cố này, hình như hơi chặt đó ạ.”
“Thế à? Tôi cảm thấy rất đẹp mà.” Cố Thời Cảnh nghiêng đầu hỏi thợ quay phim, thấp giọng hỏi, “Anh thấy thế nào?”
Thợ quay phim cũng phụ họa theo gật đầu, “Tôi cũng thấy rất đẹp đó.”
Tô An Ninh nghẹn lời, “…”
*
Chương trình áp dụng hình thức chiếu trực tiếp, trước khi lên đài, có thầy hướng dẫn họ diễn tập một lần, giảng qua mấy quy tắc trò chơi một lần.
Nhoáng một cái đã đến trưa, đến thời gian ăn cơm. Một giờ chiều đã ghi hình rồi, mà còn hơn một tiếng nên vì ngăn ngừa buổi chiều lúc ghi hình xảy ra sự cố ngoài ý muốn, bọn họ ăn cơm hộp ngay tại chương trình.
Ba món mặn một món canh cộng thêm hai cái đùi gà, hương vị bình thường.
Tô An Ninh chỉ ăn một ít rồi dừng bữa, không có khẩu vị.
“Cô ăn ít thế à.” Tống Giai Giai cắn đùi gà nhìn cô, “Còn phải ghi hình cả một buổi chiều đấy, cô chịu được không?”
“Không sao, tôi không đói đâu.” Tô An Ninh lắc đầu, vô vị nói cơm không thể ăn được.
“À, tôi biết rồi, cô giữ dáng chứ gì.” Tống Giai Giai ra vẻ tôi rất hiểu, “Diễn viên các cô thật vất vả mà, ngay cả cơm cũng không được ăn nhiều.”
Thấy cô ấy hiểu lầm, Tô An Ninh cũng không giải thích, “… Cô cũng là nhân vật của quần chúng mà, mà giữ dáng à?”
“Tôi không giống thế, tôi ăn bao nhiêu cũng không béo.” Tống Giai Giai nhìn chằm chằm chiếc đùi gà trong hộp cơm của cô, “Cô không ăn sao? Vậy cho tôi đi.”
“Cô không chê thì cứ lấy.” Tô An Ninh cười.
Tống Giai Giai lắc đầu, “Không chê không chê.” Rồi lấy đũa kẹp đùi gà sang hộp cơm của mình, hơi lung lay một chút, cười nói: “Cảm ơn nhé.”
“Không cần khách sáo, cô từ từ ăn đi nhé, tôi ra ngoài một chút.” Tô An Ninh lắc đầu, đứng dậy cầm hộp cơm ném vào thùng rác rồi đến nhà vệ sinh trang điểm lại một chút.
Thấy thời gian còn sớm, cô lên tầng cao nhất của công ty, định đi xem phong cảnh ở bên ngoài, lúc đến gần mới phát hiện ra cửa bị khóa.
Buồn rầu cả một lúc.
Cô định đi xuống, vừa quay đầu đã thấy Cố Thời Cảnh, trong nháy mắt hơi ngạc nhiên.
Anh đứng dưới bậc thang, trong tay cầm một cái hộp. Thấy cô thấy mình thì nhấc chân bước lên cầu thang, từng bước một đi thẳng đến chỗ cô.
Tô An Ninh hoàn hồn, lùi về sau một bước, vẻ mặt mang theo ý bất ngờ, “Cố Thời… thầy Cố, sao thầy lại ở đây?”
Thấy anh không đáp, cô lại nói tiếp, “Thầy cũng đến ngắm cảnh sao? Đáng tiếc là cửa khóa mất rồi.”
Cố Thời Cảnh đưa chiếc hộp trong tay anh cho cô, cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đen hiện ra một tia sáng, “Cầm lấy. Cho tôi mượn kẹp tóc dùng một chút.”
Tô An Ninh không biết anh muốn làm gì nhưng vẫn gật đầu.
Cố Thời Cảnh gỡ chiếc kẹp tóc hạt trân châu sau ót Tô An Ninh, cầm trong tay so so qua lại một chút rồi đem mảnh kẹp tóc nhỏ cứng luồn vào bên trong ổ khóa, vặn mấy lần, “cạch” một tiếng, khóa được mở ra.
Tô An Ninh kinh ngạc chỉ vào ổ khóa, “Mở khóa rồi?!”
Rốt cuộc là anh làm như thế nào vậy nhỉ, thế mà lại có thể dùng kẹp tóc để mở khóa.
“Thật ngại quá, làm hư kẹp tóc của cô rồi.” Cố Thời Cảnh cầm chiếc kẹp tóc đã bị gãy ra thành hai nửa, tĩnh lặng nằm trong lòng bàn tay dày rộng của anh.
Anh thấp giọng nói, “Tôi sẽ trả lại cho cô một cái mới.”
Tô An Ninh cầm chiếc kẹp tóc trong tay anh, lắc đầu, “Không sao đâu ạ, không cần.”
Mặc dù cái kẹp tóc trân châu này là đồ trang sức cô thích nhất, nhưng bị Cố Thời Cảnh làm hư rồi, cô cũng không có tức giận lắm.
Có lẽ là vì anh đã giúp cô tận hai lần, cho nên cô cũng không thể tức giận nổi với anh.
Cố Thời Cảnh cũng không nói gì nữa, quay người gỡ ổ khóa ra ngoắc trên khung cửa, đưa tay đẩy cửa ra.
Tia sáng chiếu vào, Tô An Ninh khẽ nghiêng đầu, hơi híp mắt lại.
Lúc ngẩng đầu lên, Cố Thời Cảnh đã đi qua cánh cửa rồi, lên tầng thượng.
Sau đó Tô An Ninh cũng bước vào, theo sau cách anh không xa.
Ở bên ngoài mặt trời chói lọi, tia sáng chiếu xuống thẳng tắp, cả thành phố chìm trong một thế giới màu vàng.
Gió nhẹ thổi qua, thổi bay mái tóc đen nhánh của Tô An Ninh.
Cô đưa tay gạt tóc trên mặt ra, đưa ra sau tai, lộ ra đôi tai trắng nõn mềm mại.
Cô đi đến bên người Cố Thời Cảnh rồi dừng lại, giữa hai người chỉ cách một mét.
Cố Thời Cảnh một tay bỏ vào túi, một tay đặt lên trên lan can, nhìn ra cảnh ở đằng xa.
Vẻ mặt anh lạnh nhạt.
Tô An Ninh nghiêng đầu nhìn anh, đưa chiếc hộp trong tay trả lại cho anh, “Thầy Cố, hộp của thầy.”
“Cho cô đấy.” Cố Thời Cảnh nghiêng đầu nhìn cô, khẽ cụp mắt xuống, không nhận.
“… Cái gì thế ạ?” Tô An Ninh thu tay lại, nhìn chằm chằm nắp chiếc hộp, suy đoán món đồ bên trong.
“Tự xem đi.” Cố Thời Cảnh thấp giọng nói.
Cánh tay phải đặt trên lan can hơi cựa nhẹ một chút.
Tô An Ninh nghe anh nói thế, cũng không hỏi lại nữa, trực tiếp mở hộp ra luôn.
Bên trong là chiếc bánh gạo nếp to bằng quả quýt, tròn tròn mượt mà chắc nịch, phía trên còn có một lớp nước, màu sắc đẹp đẽ đến thèm thuồng.
Từng chút hương thơm mềm nhuyễn lại thơm ngọt xông vào mũi, Tô An Ninh hít sâu một hơi.
Hương gạo nếp thật tuyệt vời.
Cô thích nhất là ăn chiếc bánh nếp như này, từ nhỏ đến lớn chưa từng thay đổi.
Khi còn bé, mẹ sợ cô ăn đồ ngọt nhiều sẽ bị sâu răng, nên một tháng chỉ được ăn một lần thôi, nhưng vẫn làm cô mê muội.
Sau khi lớn lên rồi, cô ăn ít đi nhưng vẫn thích ăn.
“Tôi thích ăn cái này nhất đó! Cảm ơn thầy Cố ạ.” Gương mặt trắng nõn của Tô An Ninh hơi đỏ lên, ánh mắt đen nhánh lóe ra một tia sáng, lúc này mắt cô cong thành hình lưỡi liềm.
Cố Thời Cảnh nhìn gương mặt tươi cười của cô, con ngươi lấp lóe “Đạo diễn Phương mời mọi người ăn, tôi chỉ giúp đưa lại cho cô thôi.”
“Mặc kệ thế nào, vẫn là phải nói cảm ơn thầy.” Tô An Ninh cười.
Cố Thời Cảnh trầm thấp nói, “Khách sáo rồi.”
Tô An Ninh cũng không nhiều lời, lấy đũa ra kẹp một ít bánh gạo nếp, đang định bỏ vào trong miệng thì ánh mắt xéo qua Cố Thời Cảnh đang đứng bên người.
“Thầy Cố, thầy muốn ăn chút gì không?”
“Không cần.” Cố Thời Cảnh nhẹ nhàng nhả ra hai chữ.
Lần này Tô An Ninh không do dự nữa, đưa miếng bánh nếp trong tay vào trong miệng, cắn một nửa, hương vị ngọt ngào lại mềm nhuyễn, đúng là mỹ vị.
Hai người không trò chuyện gì, nhưng cũng không hề thấy xấu hổ, bầu không khí rất hài hòa.
Tô An Ninh một hơi đã ăn xong bánh nếp, hơi căng bụng.
Cô vuốt vuốt bụng, đứng chưa bao lâu thì điện thoại di động của Cố Thời Cảnh đang vang lên, anh nhận máy, nói mấy câu rồi cúp điện thoại.
Anh cất điện thoại đi, nghiêng đầu nhìn Tô An Ninh, thấp giọng nói, “Đi xuống thôi, đạo diễn Phương có chuyện muốn nói.”
“Được ạ.” Tô An Ninh gật đầu, đi theo sau lưng anh.
Cố Thời Cảnh chờ cô đi vào rồi một lần nữa khóa cửa lại.
Hai người đi thang máy xuống dưới, một trước một sau đi vào phòng chính.
Những người khác đã ở bên trong cầm một quyển vở nhìn nhìn.
Phương Thịnh thấy họ đi đến, cười chào hỏi, “Đang chờ hai người đó.”
Cố Thời Cảnh gật đầu với ông ta, đi đến trước mặt ông ta rồi dừng lại, “Có chuyện gì thế đạo diễn Phương?”
“Đây là dành cho anh và An Ninh, xem trước một chút đi.” Phương Thịnh từ bàn gỗ lấy lên hai quyển vở, phân biệt đưa cho họ.
Cố Thời Cảnh lật ra nhìn sơ qua rồi gấp lại luôn, “Tôi không cần đâu.”
Anh đặt quyển vở lên bàn, quay người đi ra.
Phương Thịnh không nghĩ tới anh lại phản ứng như thế, hơi sửng sốt trong chớp mắt, trấn an những người khác rồi cũng ra khỏi cửa.
Tô An Ninh nhìn thấy nội dung trong đó cũng không phản ứng lớn như thế, ngược lại rất nghiêm túc mà nhìn xem.
Tống Giai Giai lại gần, huých vai cô, “Ài, An Ninh, vừa rồi cô và Cố nam thần đi đâu thế?”
“Không đi đâu cả, bất ngờ gặp được thôi.” Tô An Ninh nghiêng đầu nhìn cô ấy, không nói ra chuyện trên sân thượng.
Tống Giai Giai gật đầu, thần bí nói, “À, Cố nam thần nhìn lạnh lùng thế, không biết có ở chung nổi không nữa. An Ninh, tiếp theo đây cô nhớ phải cẩn thận chút đó nhé.”
“… Ừm, anh ấy, thực ra cũng rất tốt.” Tô An Ninh nhịn không được giải thích hộ anh một câu.
Mặc dù bề ngoài Cố Thời Cảnh lạnh lùng thế, nhưng thực chất anh đối xử với cô không tệ lắm.
Tô An Ninh lật xem xong vở, vẫn chưa thấy Cố Thời Cảnh đi vào, cô cầm vở ra phòng tiếp tân.
Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên công tác, cô tìm được Cố Thời Cảnh ở trong một phòng nghỉ.
Dáng người anh thẳng tắp đứng ở trước cửa sổ, nhìn ra xa.
Phương Thịnh đứng sóng vai với anh mà đấu tranh, quay đầu nhìn anh, “Thời Cảnh, đây là phúc lợi của chương trình, tôi biết anh rất mạnh, nhưng nhìn qua một chút cũng có lợi với anh. Nếu như anh thua thì đến cùng sẽ không được dễ nhìn cho lắm.”
Cố Thời Cảnh nghiêng đầu nhìn ông ta, ánh mắt sâu thẳm, “Không nhìn chúng thì tôi vẫn có thể chiến thắng.”
Tô An Ninh vốn định đẩy cửa đi vào rồi lại thu tay lại, dựa vào tường ở bên ngoài cửa, ngửa đầu nhìn trần nhà.
Cô không biết nên khóc hay nên cười nữa. Người đàn ông Cố Thời Cảnh này có phải tự tin quá mức rồi không đây?
Nhưng anh là Ca Vương, hẳn là…
Cửa mở ra, Cố Thời Cảnh và Phương Thịnh ra ngoài. Anh nhìn thấy Tô An Ninh ở ngoài cửa, thấp giọng nói, “Yên tâm, sẽ không thua đâu.”
“…” Sao anh biết cô đang suy nghĩ chuyện gì được nhỉ, cô đâu có biểu hiện rõ ràng thế đâu chứ.