Chương 27: Phim ngắn
Tiếng kêu của Tô An Ninh khiến cho tất cả mọi người đều ghé mắt nhìn lại.
Cố Thời Cảnh nhìn về phía cô, cười khẽ, “Vị bạn học này sao thế?”
Tô An Ninh đứng thẳng người, gượng ép cười cười, “A, không sao đâu ạ.”
Đội viên khác nhìn thấy Cố Thời Cảnh thì đều nhao nhao lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Quá đẹp trai.” Mắt La Hi nhìn chăm chăm vào anh, nửa ngày không thể chuyển dời ánh mắt nổi.
Dư Hàm vỗ tay một cái, “Vị này là Cố Thời Cảnh, thầy Cố, tôi rất vất vả mới mời được cậu ta đến đấy, mọi người có vấn đề gì cứ hỏi, qua hôm nay rồi thì không còn cơ hội này nữa đâu đấy.”
Ông ấy nói xong, mấy người họ đều nhao nhao hướng về phía trước chào hỏi với Cố Thời Cảnh.
“Chào thầy Cố ạ.”
“Mời thầy Cố ngồi xuống ạ.”
“…”
Tô An Ninh đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, bởi vì hôm qua Tưởng Hủ Hủ nói với cô những lời kia nên bây giờ gặp Cố Thời Cảnh, cô thực sự rất muốn tránh né anh.
Chỉ là ngẫm lại thì cô cũng không thật sự làm như thế.
Mặc dù bên ngoài Cố Thời Cảnh trông lạnh lùng như thế, nhưng đối với vấn đề bọn họ đặt ra, anh vẫn rất kiên nhẫn giải đáp.
Trong lúc đó thì Tô An Ninh cũng hỏi mấy vấn đề tượng trưng, lúc Cố Thời Cảnh giảng cho cô thì dường như còn đặc biệt cẩn thận hơn. Lúc giảng xong còn hỏi cô, “Nghe hiểu không?”
Giọng điệu nhẹ nhàng, lại không lạnh nhạt, chọc đến những người khác ghé mắt lại nhìn.
Tô An Ninh vội vàng gật đầu, “Đã hiểu, cảm ơn thầy Cố ạ.”
Nội tâm sao lại loạn đến thế cơ chứ. Tô An Ninh không biểu hiện gì ra ngoài mặt cả, vẫn luôn cười yếu ớt. Giống như như rất nghiêm túc lắng nghe, nhưng trên thực tế thì đầu óc của cô đã cất cánh bay đi từ lâu rồi.
Một ngày cứ như vậy mà trôi qua, vì cảm để cảm ơn Cố Thời Cảnh đã giảng bài, mấy người họ đến khách sạn ăn cơm.
Đặt một gian phòng, Cố Thời Cảnh và Dư Hàm ngồi ở vị trí đầu, Tô An Ninh ngồi bên cạnh Cố Thời Cảnh, cúi đầu chỉ lo uống trà của mình, cũng không cùng nói chuyện vặt vãnh với những người xung quanh.
Món ăn lên, để chúc mừng cho lần sau tranh tài sẽ thuận lợi đi tiếp, cả đám người nâng cốc uống rượu.
Tửu lượng của Tô An Ninh vốn không tốt lắm, vì để không làm mất sự hưng phấn của mọi người nên cô kiên trì uống mấy cốc. Không bao lâu đầu cũng đã hơi choáng rồi, cô lấy cớ vào nhà vệ sinh để làm mình tỉnh rượu.
Lúc đi qua bên người Lục Hạo, cậu ta nhìn cô hỏi, “An Ninh, cậu không sao chứ?”
Tô An Ninh lắc đầu, quay người đi ra.
Ánh mắt của Cố Thời Cảnh theo tới cửa, Dư Hàm ở bên cạnh mỉm cười trêu ghẹo, “Người đã đi rồi, còn nhìn gì nữa.”
Cố Thời Cảnh thu ánh mắt nhìn về phía ông ta, “Tôi đi ra ngoài một chút, cứ từ từ mà uống đi nhé.”
Dư Hàm lắc đầu, “Thật đúng là thấy sắc quên bạn.”
Cố Thời Cảnh không để ý đến câu trêu ghẹo của ông ta, trực tiếp ra cửa.
Mấy người trên bàn ăn đưa mắt nhìn nhau, còn tưởng rằng vì mình nói nhiều nên làm cho Cố Thời Cảnh không vui.
Tô An Ninh từ phòng vệ sinh đi ra, đụng phải Cố Thời Cảnh khiến cho cái mặt mo cũng không khỏi đỏ ửng lên, tỉnh rượu hơn nửa.
Từ nhỏ đến lớn, có thể nói rằng Cố Thời Cảnh là người đàn ông đầu tiên mà cô thích, nhưng cô lại không biết cảm giác của anh đối với cô ra sao.
Cố Thời Cảnh lại gần, đưa cho cô một tờ giấy.
“Lau đi.”
Tô An Ninh đưa tay nhận, lấy điện thoại di động ra làm gương, thẳng đến khi thấy trên mặt không còn vết bẩn thỉu mới thở ra một hơi, không thể để mất mặt trước mặt anh được.
“Cảm ơn thầy Cố.”
Trong nội tâm cất giấu ý tứ khác với anh, lúc nhìn ánh mắt của anh đều có một chút sự cẩn thận, sợ anh biết, lại sợ anh không biết.
Hóa ra cảm giác thích một người là thế này, cô dường như đã hơi hiểu được ý ‘thiếu nữ hoài xuân’ là gì rồi.
“Không sao chứ?” Cố Thời Cảnh thấy cô mãi không nói gì.
“Vâng, không sao ạ.” Tô An Ninh lắc đầu, “Tôi rất ổn ạ.”
Cố Thời Cảnh cũng không hỏi nhiều, “Ra ngoài một chút đi.”
“Bây giờ ạ?” Tất cả mọi người đang dùng cơm, bọn họ lại đi ra ngoài, hình như không tốt lắm đâu.
“Ừm, bây giờ.” Cố Thời Cảnh gật đầu.
“Tất cả mọi người còn chưa tan, chúng ta đi thì không hay đâu ạ.”
“Không sao, tôi đã chào Dư Hàm rồi.”
“Vậy được rồi.” Tô An Ninh gật đầu.
Mặc dù ngoài mặt mang vẻ không tình nguyện, nhưng thật ra trong thâm tâm cô lại rất hưng phấn.
Khách sạn cách biệt thự không xa, đi bộ hai mươi phút là đã đến rồi.
Nhưng Tô An Ninh và Cố Thời Cảnh quả thực là một đường chậm ung dung, đi mất một tiếng đồng hồ.
Trên đường thỉnh thoảng có xe lướt qua, cũng không ai chú ý tới bọn họ.
Lúc đến chỗ đèn xanh đèn đỏ, Cố Thời Cảnh đưa tay dắt Tô An Ninh đang thất thần qua một bên.
Tô An Ninh bị anh nắm tay, cả người đều quay mòng mòng. Lúc đi qua đường cái ở đối diện, Cố Thời Cảnh mới buông cô ra, giải thích, “Vừa rồi xe hơi nhiều.”
Tô An Ninh được bàn tay ấm áp của anh nắm lấy, toàn bộ sự chú ý đều đặt lên trên bàn tay kia, không nghe rõ Cố Thời Cảnh nói gì.
Trời ơi! Cố Thời Cảnh vừa dắt tay cô!
“Sao thế?” Cố Thời Cảnh tới gần cô.
Tô An Ninh bỗng nhiên hoàn hồn, lui về sau một bước, “Không có việc gì, không có việc gì hết ạ.”
Đúng là muốn mạng mà, trước kia cô đâu phải là người như thế đâu, vì sao bây giờ Cố Thời Cảnh dắt tay cô mà cô chẳng những không tức giận, lại còn hơi vui vẻ nữa chứ.
“Em về đi, cũng đã muộn rồi.” Cố Thời Cảnh thấp giọng nói.
Tô An Ninh gật đầu đi theo sau anh.
Dư Hàm và những người khác đã trở về rồi, nhìn thấy Tô An Ninh, Dư Hàm cười cười, “Đi đâu thế? Cũng không nói một câu chào hỏi.”
“Đúng vậy đó, chị Ninh, xém nữa là chúng tôi đã báo cảnh sát rồi.” La Hi ở một bên xen vào.
Lục Hạo cũng hỏi, “An Ninh, cậu đi đâu thế?”
“Cố…” Trong nháy mắt Tô An Ninh đổi giọng điệu, “Ngại quá, tôi không được thoải mái lắm nên rời đi trước luôn.”
Không phải Cố Thời Cảnh nói đã chào một câu rồi à, sao họ giống như không biết cô đi đâu thế này.
“À, nếu không còn chuyện gì thì mọi người đi nghỉ sớm đi.” Dư Hàm nói, “Ngày mai tiếp tục cố lên.”
“Được ạ thưa thầy Dư!” Mọi người nói.
*
Thời gian một tuần thoáng cái đã trôi qua, nghênh đón vòng tranh tài thứ năm.
Tất cả có tổng mười lăm thí sinh, phải đào thải năm người, cạnh tranh kịch liệt.
Chỉ là cũng may Tô An Ninh vẫn phát huy như bình thường, thuận lợi đi tiếp, Uông Dương của đội cô bị đào thải, tiếc nuối rời sân.
Vòng thi đấu tiếp theo được diễn ra sau một tuần nữa, trong lúc đó thì công ty lại nhận cho họ một đại ngôn*, một video liên quan tới bảo vệ môi trường. Quay ở trên núi, sẽ quay thành một đoạn phim ngắn, đăng lên đến các trang mạng toàn cầu.
*Đại ngôn: Đại diện thương hiệu.
Cái thứ gọi là đại ngôn này đối với người mới mà nói thì thật sự là một phúc lợi rất tuyệt vời. Có thể bộc lộ tài năng qua các trang mạng toàn cầu, thu được độ quan tâm của quần chúng.
Sáng sớm đã có xe tới đón bọn họ lên trên núi, địa điểm quay là ở núi Cột Cờ. Lúc đám người bọn họ lên núi, không ít khách du lịch nhao nhao liếc nhìn.
Có người nhận ra bọn họ liền lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, thấy bọn họ đang ghi hình cũng không dám bước lên quấy rầy.
La Hi cười hì hì nói, “Chị Ninh, em muốn đứng cùng với chị, cọ cọ chút độ hot của chị.”
Tô An Ninh cười, “Đến đây.”
Hai người đỡ lấy nhau đi lên núi.
Nhân viên công tác đang bố trí hiện trường quay phim, các thí sinh đứng ở một bên khán đài học thuộc lời.
Tô An Ninh xuất thân là ngôi sao nhí, đối với việc nhớ lời kịch thì là một chuyện rất chuyện dễ dàng.
Hiện trường quay phim đã được bố trí xong, đạo diễn gọi bọn họ lại gần, chỉ đạo tẩu vị* và lời thoại quay phim một hồi.
*Tẩu vị: tức là vị trí để quay đẹp, có ưu thế.
Tô An Ninh nhìn một lần liền có thể thuộc, lúc người khác còn chưa nhớ được tình huống lời thoại thì cô đã quay xong rồi, gần như là một lần đã qua.
Những người khác còn lại liều mạng học lời thoại.
Trên núi phong cảnh không tồi, công việc của Tô An Ninh về cơ bản là đã hoàn thành. Chờ đến lúc cuối cùng chụp ảnh với mọi người là xong xuôi.
Giờ cô không có việc gì nên chào đạo diễn một tiếng rồi đeo khẩu trang đi dạo bốn phía.
Bây giờ đang là mùa thu, cây cối lá cây đơn điệu, hơi ố vàng, lá cây treo ở trên cành cây lung la lung lay, giống như lúc nào cũng có thể sẽ rơi xuống vậy.
Không khí ở đây vô cùng tốt.
Tô An Ninh không đi xa, cô đứng ở trên một tảng đá tròn, nhìn về nơi xa xa, phong cảnh núi rừng cứ một cái lại một cái, liên miên không dứt.
Bên tai thỉnh thoảng còn có thể nghe được giọng đạo diễn quát lớn.
Tô An Ninh chờ một hồi rồi quay người trở về hiện trường quay phim.
Những người khác còn không chưa quay xong, cô đi đến lều nghỉ ngơi ngồi xuống, uống một chút nước, cầm điện thoại lướt Weibo.
Đứng đầu Weibo là trailer của bộ phim truyền hình hồi trước cô đã quay, hết thảy có ba video, tung ra không bao lâu thì lượt click đã vượt quá trăm vạn.
Là một thành viên trong tổ phim, đương nhiên là cũng phải tuyên truyền cho phim truyền hình nhà mình rồi. Cô ấn chia sẻ, còn nói thêm một câu.
“Bộ phim “Khuynh Thành” sắp được diện kiến mọi người rồi, Lam Linh Nhi ở chỗ này xin chào hỏi trước với các vị, mọi người buổi trưa vui vẻ.”
Không bao lâu sau fan hâm mộ đã vào bên dưới bài Weibo nói ủng hộ.
Tô An Ninh trả lời vài cái bình luận, cả khu bình luận nổ tung.
Nhao nhao cầu sủng hạnh.
Tô An Ninh cười một tiếng, có tin nhắn Wechat đến, cô tiện tay ấn mở.
Là Cố Thời Cảnh, anh hỏi, “Quay xong rồi à?”
Tô An Ninh nhìn thoáng qua sân bãi, “Sắp rồi ạ, chỉ còn một người chưa quay. Sau khi quay xong thì còn phải chụp ảnh chung, đoán chừng phải một tiếng nữa ạ.”
Cố Thời Cảnh, “Ừm, sau khi về thì đến tìm tôi nhé, tôi phát vị trí cho em.”
Tô An Ninh đánh một cậu anh ở đâu rồi lại cho xóa, thay đổi, “Có chuyện gì sao ạ?”
Cố Thời Cảnh, “Trước đó đã đồng ý chỉ đạo luyện tập cho em rồi, hôm nay có thời gian.”
Tô An Ninh, “Ừm, vậy phiền thầy rồi.”
Cố Thời Cảnh, “Nếu thấy mình làm phiền thì có thể mời tôi ăn cơm. Người như tôi không kén ăn đâu.”
Tô An Ninh cười ra tiếng, Cố Thời Cảnh đúng là không biết xấu hổ mà, còn nói không kén ăn. Cô đã ăn cơm mấy lần với anh rồi, mỗi lần anh đều chỉ chọn mấy món ăn kia, vậy mà cũng là không kén ăn.
Tô An Ninh phỉ nhổ anh mấy lần, vẫn nhắn lại một tin “được ạ” cho anh.
Nói chuyện phiếm xong rồi, bên kia cũng đã hoàn thành quay phim, La Hi chạy tới gọi cô để cùng chụp ảnh chung.
Tô An Ninh cất điện thoại di động, cùng đi với cô ấy.
Đạo diễn sắp xếp vị trí cho họ xong, Tô An Ninh ở giữa, còn có người không hài lòng.
“Đạo diễn, có phải hơi không công bằng rồi không? Nãy thì cô ta được quay đầu tiên, bây giờ lại còn đứng ở vị trí đẹp như vậy.”
Lời này đương nhiên là do Triệu Thiến không đội trời chung với Tô An Ninh nói ra rồi.
Đạo diễn quét mắt về phía cô ta, nói chuyện thẳng như ruột ngựa, “Cô mà muốn có ý kiến thì phải đứng hạng nhất đi đã, không có bản lĩnh thì thu lại cái câu không công bằng kia đi.”
Triệu Thiến bị mắng, mặt lúc đỏ lúc trắng.
Lúc quay mặt đều cứng ngắc lại, biểu lộ còn không có tẹo tốt đẹp nào.
Đứng vào vị trí, bọn họ lấy ra một lá bùa, trên đó viết:
“Để bầu trời mãi mãi xanh thẳm, để bóng cây xanh râm mát trấn giữ quê hương. Bảo vệ cây cối là trách nhiệm của người người.”
Thợ quay phim dùng máy ảnh ngắm về phía bọn họ, ấn phím chụp.
Hình ảnh liền dừng lại ngay tại thời khắc này.
Quay chụp kết thúc, đạo diễn nói, “Mọi người vất vả rồi, chuẩn bị một chút rồi có thể đi về.”
Mọi người nhất thời im lặng trở lại lại.
Lần đầu tiên La Hi quay kiểu phim ngắn chiếu lên TV thế này, miễn bàn vừa rồi lo lắng biết bao nhiêu, trong lòng bàn tay đã đầy mồ hôi.
“Chị Ninh, thật hâm mộ chị quá, một lần là đã có thể qua rồi.” Cô ấy căng thẳng quá nên quên cả lời, bị đạo diễn mắng rất nhiều lần.
Tô An Ninh cười nói, “Em cũng có thể, cố lên.”
“Ừm, em biết rồi.” La Hi gật gật đầu, “Nghĩ đến mình có thể lên TV, thật sự vui vẻ quá đi mất.”
Tô An Ninh không hiểu, “Vui như thế sao?”
La Hi vội vàng gật đầu, “Đương nhiên ạ, em là người đầu tiên trong thị trấn được lên TV đấy ạ, cảm thấy vô cùng tự hào luôn.”
Tô An Ninh cười một tiếng, “Em rất tuyệt.”
La Hi cười, trên má có hai cái lúm đồng tiền nhỏ, “Cảm ơn chị Ninh, chị cũng rất tuyệt ạ.”
Lúc xuống núi rất thuận lợi, Tô An Ninh trở về thì nhắn tin cho Cố Thời Cảnh, một lúc sau thì anh đã phát vị trí tới.
Tô An Ninh ấn mở, phát hiện ra là ngôi biệt thự ở sát vách.