Chương 32: Vợ
Một ngày trôi qua rất nhanh, khi màn đêm buông xuống rồi hai người mới chuẩn bị quay về.
Khoảng cách từ đây đến khách sạn không xa, hai người tay trong tay tản bộ, giống như những cặp tình nhân bình thường khác.
Ban đêm ở Hull có phần mang vẻ lộng lẫy hơn thành phố C, đèn ở ven đường đủ màu sắc sáng lên, thỉnh thoảng còn thay đổi nhảy lên mấy cái.
Duy mỹ duy huyễn.
Ban ngày nhiệt độ cao, ban đêm nhiệt độ lại đột ngột hạ thấp xuống.
Tô An Ninh xoa xoa cánh tay, hôm nay ra ngoài cô chỉ mặc đúng một chiếc áo len liền váy màu vàng, váy rất mỏng, không ngăn nổi làn gió lạnh về đêm.
Cố Thời Cảnh nhận ra, thấp giọng hỏi, “Lạnh không?”
“Ổn ạ.” Tô An Ninh trả lời.
Cố Thời Cảnh buông tay cô ra, cởi áo khoác rồi khoác lên vai cô, kéo lên trên. Sau đó cầm lấy hai tay cô đặt trong lòng bàn tay mình.
“Ấm hơn chút nào không?”
“Vâng.” Là ấm áp hơn rất nhiều, Tô An Ninh nhìn anh chỉ mặc đúng một chiếc áo, “Anhkhông lạnh sao?”
Lấy áo của anh rồi để anh bị lạnh, có chút đau lòng.
Cố Thời Cảnh chăm chú nhìn cô, ánh đèn đủ màu sắc xung quanh chiếu vào bên trong đôi mắt anh, lại càng lộ ra vẻ sáng ngời.
Anh nói, “Có em ở bên cạnh, cả người anh đều ấm áp.”
Tô An Ninh nhìn chằm chằm anh, mặt mo đỏ ửng, chợt nhận ra Cố Thời Cảnh nói mấy lời sến súa còn chọc người hơn cả đêm đen.
Có một cậu bé không biết chạy đến từ chỗ nào mà ôm lấy chân cô, gọi, “Mẹ ơi!”
Trái tim nhỏ của Tô An Ninh bị dọa đến mức đập thình thịch, cô ngồi xổm xuống nhìn gương mặt nhỏ trắng noãn đầy nước mắt, vẫn còn đang thút thít.
“Người bạn nhỏ này sao lại ở một mình thế? Ba mẹ em đâu?”
Cậu bé vẫn ôm lấy cô không buông tay, “Chị ơi cứu em, em không muốn đi với bọn họ, bọn họ là một đám người xấu xa!”
Tô An Ninh đang muốn hỏi bọn họ là ai thì có hai người đàn ông đến đón cậu bé, nói rằng cậu quá nghịch ngợm.
Cậu bé ôm Tô An Ninh, làm sao cũng không chịu buông tay.
Tô An Ninh dò xét hai người đàn ông trước mặt, cảm thấy có gì đó là lạ, cô nghiêng đầu nhìn về phía Cố Thời Cảnh.
Cố Thời Cảnh cũng cảm giác được gì đó không đúng, cúi đầu ghé sát bên tai cô, thấp giọng nói, “Để an toàn thì chúng ta báo cảnh đi.”
“Được.” Tô An Ninh gật đầu.
Cố Thời Cảnh lấy điện thoại di động ra, người đàn ông thấy thế thì lập tức nổi giận, “Các người sao mà rảnh rỗi quản chuyện của người ta thế hả? Tôi là ba của thằng bé, đến đón thằng bé về nhà. Cùng về thôi nào, mau.”
Gã ta lại gần muốn lôi đứa bé đi.
Cố Thời Cảnh duỗi tay nắm lấy cánh tay đang đưa sang của gã ta, mạnh mẽ vặn một cái rồi lại dùng đầu gối thọc vào bụng gã ta.
Gã ta rên lên một tiếng, ngã xuống đất.
Gã còn lại kia không kịp phòng bị gì, nhìn thấy Cố Thời Cảnh như thế cũng không dám tiến trước, vịn đồng bọn chạy đi.
Tô An Ninh đứng lên, nhìn Cố Thời Cảnh, “Không sao chứ ạ?”
“Không sao.” Đôi mắt Cố Thời Cảnh thật sâu, nhìn chằm chằm hướng mà hai gã kia chạy đi, “Để bọn hắn chạy.”
“Anh không sao là được rồi.” Tô An Ninh, “Chúng ta báo cảnh đi.”
Dù sao bọn họ còn không hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Cảnh sát rất nhanh đã tới, sau khi hiểu ra sự tình rồi thì đưa họ đến sở cảnh sát để ghi chép lại. Cậu bé kia thì cứ bám dính lấy Tô An Ninh không cho cô đi, cảnh sát cũng rất rối rắm.
“Thưa cô, cậu bé này vừa nãy bị dọa sợ nên bây giờ chỉ tin tưởng vào cô thôi, nếu được thì cô ở lại đây cùng chờ ba mẹ cậu bé đến nhé?”
Tô An Ninh nhìn Cố Thời Cảnh, Cố Thời Cảnh không có ý kiến, cô liền gật đầu.
Cảnh sát đưa bọn họ đến phòng nghỉ để nghỉ ngơi một chút.
Tô An Ninh nắm tay cậu bé, Cố Thời Cảnh nắm tay Tô An Ninh, cực kỳ giống một nhà ba người.
Tô An Ninh ôm cậu bé đặt lên trên đùi, lấy bánh kẹo trong túi ra cho cậu bé, “Có muốn ăn không?”
Cậu bé lắc đầu, “Mẹ em không cho ăn ạ, mẹ nói ăn kẹo sẽ bị sâu răng.” Nhưng trong mắt vẫn mang ý thèm thuồng.
Tô An Ninh nhẹ giọng nói, “Thỉnh thoảng ăn một chút thì không sao cả, muốn ăn không nào?”
“Thật ạ?” Đôi mắt trắng đen rõ ràng của cậu bé mở to, lộ ra vẻ trẻ con.
“Ừm.” Tô An Ninh cười gật đầu.
“Vậy được rồi, em chỉ ăn một lần thôi, chị không được nói cho mẹ em đâu đấy ạ.” Cậu bé dặn cô.
Tô An Ninh gật đầu, bóc vỏ kẹo ra đưa cho cậu bé.
Cậu bé nhận lấy, bỏ vào trong miệng, cười ngọt ngào, “Rất ngọt đó ạ.”
Tô An Ninh dịu dàng sờ đầu cậu bé.
Cố Thời Cảnh nắm tay cô đặt trong lòng bàn tay, trong mắt chất đầy ý cười. Thấy cô không hài lòng mà liếc mình, anh thấp giọng nói, “Tô tiểu thư, anh cũng muốn ăn kẹo.”
“Cho anh hết đấy.” Tô An Ninh ném túi cho anh.
Cố Thời Cảnh không nhận, nhéo nhéo lòng bàn tay cô, “Anh cũng muốn em bóc kẹo cho anh, đút kẹo cho anh.”
Tô An Ninh cười khẽ, nhìn anh, “Thầy Cố, em nhận ra anh còn làm nũng hơn cả em nữa đấy.”
“Vậy em thích không?” Cố Thời Cảnh dựa lại gần, ôm vai cô.
Tô An Ninh nhìn con ngươi đen nhánh của anh, cười ra tiếng, “Thích.”
*
Rất nhanh đã đến rạng sáng, lúc này ba mẹ của cậu bé mới vội vàng chạy đến, không ngừng nói cảm ơn với Tô An Ninh và Cố Thời Cảnh.
“Thật sự rất cảm ơn hai người, thằng bé Tiểu Hàn này quá tham chơi, tôi vừa xoay người một cái đã không thấy tăm hơi đâu rồi, tôi tìm nó mãi, bị dọa gần ch.ết luôn rồi.”
Mẹ của cậu bé khóc đỏ mắt.
Tô An Ninh hiểu cho cảm xúc của bà ấy, an ủi nói, “Không sao đâu ạ, sau này trông chừng cẩn thận hơn là được, mọi người mau về đi ạ.”
Người phụ nữ gật đầu, cậu bé rút tay ra khỏi tay mẹ, chạy lại ôm chân Tô An Ninh, ngây thơ nói, “Chị gái xinh đẹp ơi, lúc nào em lớn rồi có thể cưới chị về làm vợ được không ạ?”
Tô An Ninh bật cười, từ khi nào mà cô lại được đứa nhóc thích thế này, “Vì sao thế?”
Cậu bé nghiêng đầu nói, “Bởi vì chị xinh đẹp, chị tốt với em.”
“Thế à…” Tô An Ninh nghiêng đầu nhìn Cố Thời Cảnh, “Vậy em hỏi chú này thử xem chú ấy có đồng ý hay không đã?”
Tiểu nam hài quay đầu hỏi, “Chú ơi, chú đồng ý không ạ?”
Cố Thời Cảnh duỗi tay vuốt tóc cậu bé, mặt mày mang theo cười, “Chú không đồng ý.”
“Vì sao chứ ạ?” Cậu bé hơi thất vọng.
Cố Thời Cảnh nắm tay Tô An Ninh, cười nói, “Bởi vì cô ấy là vợ chú.”
Người phụ nắm dắt Tiểu Hàn lại, hơi xấu hổ nói với họ, “Tiểu Hàn làm loạn đấy, hai người đừng để ý nhé. Mau nói cảm ơn với hai anh chị đi nào.”
“Cảm ơn chị, cảm ơn chú.”
Từ cục cảnh sát ra thì trời vừa rạng sáng, cả thành phố đều đang ngủ say.
Ba mẹ của cậu bé kia đưa họ về khách sạn rồi rời đi.
Cố Thời Cảnh nắm tay Tô An Ninh đi vào thang máy, anh đưa tay vén tóc Tô An Ninh ra sau tai.
“Mệt không?”
“Vâng, nhưng vẫn chịu được ạ.” Tô An Ninh dựa vào cánh tay anh.
Cố Thời Cảnh sờ lấy cô nhu thuận tóc, “Anh cảm thấy lần này đưa em ra ngoài đúng là một sự lựa chọn sai lầm.”
Tô An Ninh nghiêng đầu hỏi, “Sao cơ?”
Cố Thời Cảnh ung dung nói, “Vô duyên vô cớ tìm cho mình một tình địch chứ sao.”
Tô An Ninh cười ra tiếng, đẩy cánh tay anh, “Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, anh còn tưởng thật.”
Cố Thời Cảnh cũng cười, “Không thể không coi là thật, dù sao thì vợ của anh cũng xinh đẹp như vậy cơ mà.”
“Ai là vợ của anh chứ, đừng có mà gọi lung tung.” Tô An Ninh đẩy anh.
“Muốn đổi ý à, muộn rồi.” Cố Thời Cảnh cầm tay cô lên, mười ngón đan xen, “Nắm tay rồi thì là cả một đời.”
*
Sáng sớm, Tô An Ninh tỉnh, Cố Thời Cảnh ở bên người đã không còn ở đây. Cô nằm nghiêng nhìn ga giường bị nhăn nhúm, cong cong khóe miệng.
Tối hôm qua lúc đầu cô định chờ Cố Thời Cảnh ra, kết quả ngồi ngủ luôn trên ghế sòa, ngay cả chuyện Cố Thời Cảnh ra lúc nào cũng không biết.
Cô rửa mặt xong thì thấy Cố Thời Cảnh đang bận rộn trong phòng bếp. Cô đứng ở cửa một lúc nhìn bóng lưng anh, rón ra rón rén lại gần, nhón chân lên che tầm mắt anh lại.
Giọng thanh thoát nói, “Đoán xem em là ai?”
Cố Thời Cảnh đặt bát trong tay xuống, nắm lấy tay cô rồi nắm cả eo cô, hôn một cái lên mặt cô, “Tỉnh rồi.”
“Vâng, anh làm gì thế?” Phần eo Tô An Ninh dựa vào bếp, ngẩng đầu hỏi anh.
“Nấu cháo.” Cố Thời Cảnh thấp giọng hỏi, “Muốn nếm thử không?”
“Được ạ.” Tô An Ninh gật đầu.
Cố Thời Cảnh cầm thìa múc một muỗng, kề sát miệng thổi thổi rồi mới đưa đến trước mặt cô, “Cẩn thận bỏng.”
Tô An Ninh ngoan ngoãn há miệng, vị thơm lừng của cháo tràn trong khoang miệng, sau đó một dòng nước ấm lập tức chảy vào trong dạ dày, cả người đều thấy ấm áp.
“Ngon không?”
“Ngon ạ.”
“Anh cũng muốn ăn.”
“Được thôi… ưm.”
Cố Thời Cảnh cúi đầu hôn lên môi cô, từ nông tới sâu, xâm nhập từng chút từng chút một.
Tô An Ninh hơi ngẩng đầu, hai tay nắm lấy áo anh, thừa nhận sức mạnh của anh.
Tay của Cố Thời Cảnh chuyển từ sau eo ra sau gáy cô, vững vàng nâng cô lên, kề sát cô gần hơn về phía mình.
Đầu óc Tô An Ninh choáng váng, gương mặt cũng bởi vì thiếu không khí mà trở nên đỏ bừng. Đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô phủ thêm một tầng hơi nước, càng thêm mê người.
Yết hầu của Cố Thời Cảnh bỗng nhúc nhích lăn một cái, anh lùi ra, thấy tay Tô An Ninh còn nắm chặt lấy áo mình thì cười khẽ, “Còn muốn tiếp tục à?”
Mặt Tô An Ninh đỏ như sắp nhỏ ra máu, vội vàng buông bàn tay đang nắm lấy áo anh, khom lưng chạy ra ngoài từ bên người anh.
Rời khỏi cái nơi đang dần trở nên mập mờ này.