Chương 36: Em có anh
Thu xếp xong cho Cố Thời Cảnh rồi, Tô An Ninh vội vàng đi ra mở cửa. Lúc đặt tay lên tay cầm chốt cửa, cô còn chột dạ nhìn một chút lên tầng trên, thấy không có gì không thích hợp mới dùng sức mở cửa ra.
Nam Nhã ngoài cửa ấn chuông cửa rồi chờ một lúc cũng không thấy có người ra, đưa tay chuẩn bị ấn lại thì cửa đã được mở ra.
Tô An Ninh nhìn thấy Nam Nhã, nửa ngạc nhiên nửa chột dạ hỏi, “Mẹ, sao mẹ lại về ạ?”
Thời gian này không phải nên ở bệnh viện chăm sóc, giúp ba cô ăn cơm sao? Đột nhiên trở về thế này đúng là hù ch.ết cô mà.
Nam Nhã đi tới, đưa tay sờ sờ trán cô, “Không phải con nhắn tin cho mẹ bảo là bị cảm rồi à, mẹ về mang thuốc đến cho con chứ sao. Có nặng lắm không?”
Tay Nam Nhã hơi lạnh, Tô An Ninh theo bản năng hơi nghiêng đầu, “Con không sao ạ.”
Lúc nửa đêm cuống họng cô thực sự khô khốc đến độ khó chịu, không tìm được thuốc liền nhắn tin cho Nam Nhã, sau đó cũng ngủ thiếp mất. Nếu mà biết Cố Thời Cảnh sẽ đến thì có ch.ết cô cũng không nhắn tin cho bà rồi.
Nam Nhã sờ đầu cô, cũng không phải quá nóng, liền không truy hỏi nữa. Lúc bà đổi dép lê thì nhìn thấy kệ giày có thêm một đôi giày da của đàn ông, trong chớp mắt bỗng sửng sốt.
Tô An Ninh thuận theo ánh mắt bà, cũng nhìn thấy đôi giày kia, tim lập tức đập rộn cả lên, mẹ cô sẽ không ép hỏi cái gì đó chứ?!
Cô ảo não giật giật tóc, ngàn giấu vạn giấu, sao lại quên giấu dày cơ chứ.
“Đôi giày này…”
Tô An Ninh vội tiếp lời nói, “Đôi giày này là của Phương Tiểu Chu quên cầm đi đấy ạ.”
Cô ngồi xổm người xuống, cầm lấy đôi giày cao gót Nam Nhã thay ra đặt lên trên kệ giày, mặt tỉnh bơ nhét giày của Cố Thời Cảnh vào trong.
“Mẹ, con không sao đâu ạ. Mẹ đến bệnh viện chăm sóc ba con mới là chuyện quan trọng.” Tô An Ninh kéo cánh tay Nam Nhã đến ghế sofa.
Nam Nhã đưa tay vỗ lưng cô, “Ba con có y tá trông coi là được rồi. Chờ lát nữa Tiểu Chu đến thì mẹ lại đi bệnh viện.”
“Cái gì ạ?! Phương Tiểu Chu cũng muốn đến sao ạ?” Tô An Ninh kinh hãi.
Lúc này anh ta còn đến xem náo nhiệt gì chứ, Cố Thời Cảnh còn ở trên tầng đấy. Cô theo bản năng nhìn thoáng qua tầng trên.
Nam Nhã trách cứ nhìn cô, “Cái gì mà Phương Tiểu Chu hả, thằng bé là anh con đấy, đừng có mà không biết lớn nhỏ.”
“Vâng vâng, anh, là anh chứ gì.” Tô An Ninh cũng không muốn xoắn xuýt quá với cái vấn đề này.
Tô An Ninh và Nam Nhã nói chuyện một hồi, toàn bộ cuộc nói chuyện cũng không để tâm quá nhiều. Nam Nhã chỉ cho là cô bị bệnh, tinh thần không tốt, cũng không hoài nghi quá nhiều.
Nam Nhã vào phòng bếp nấu cơm, Tô An Ninh len lén quay trở về phòng, nhìn thấy Cố Thời Cảnh đang đứng bên cửa sổ, cô thở dài một hơi, đóng cửa lại, đến bên cạnh anh.
“Tạm thời thì chắc là anh không ra được, mẹ em đang nấu cơm trong bếp cơ.”
Cố Thời Cảnh gật đầu, đưa tay ôm lấy cô, Tô An Ninh dựa vào người anh, mùi thơm nhàn nhạt vẩn vơ quanh mũi.
Bên ngoài mặt trời mới lên, một mảnh sắc màu ấm.
Phương Hành Chu cuối cùng cũng không thể tới, bị điện thoại của người đại diện gọi đi.
Tô An Ninh vui mừng quá đỗi, đợi sau khi Nam Nhã đi rồi, cô mới đưa Cố Thời Cảnh ra khỏi nhà.
“Trên đường cẩn thận ạ.”
“Ừm. Ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.” Cố Thời Cảnh hôn lên gương mặt cô một cái, rồi lái xe rời đi.
*
Nghỉ ngơi một ngày, bệnh cảm lạnh của Tô An Ninh đã hoàn toàn khỏi rồi.
Hôm qua An Nại Nhĩ gọi điện thoại cho cô, thông báo hành trình hôm nay là cùng với Cố Thời Cảnh đến vùng ngoại ô để quay MV ngắn cho ca khúc chủ đề của “Phong Hoa”.
Cô rời giường từ sớm, thu dọn đồ đạc xong, bọc mình thật kín kẽ, đeo khẩu trang lên rồi mới ra khỏi cửa.
Hôm qua Nam Nhã không trở về, bà ở bệnh viện chăm nom Tô Triết Hoa.
Sáng nay Tô An Ninh không có cơm ăn, định trên đường đi quay thì mua chút đồ ăn. Lúc đi ra khỏi tiểu khu thì thấy ở ven đường có một chiếc xe bảo mẫu đỗ lại, đang ấn còi.
Tô An Ninh ngẩng đầu khỏi chiếc điện thoại, nhìn sang.
Cửa sổ mở ra, gương mặt tuấn dật xuất trần của Cố Thời Cảnh lộ ra, miệng hơi nhếch lên, vươn tay ngoắc tay với cô. Động tác này sao mà giống như đang gọi sủng vật nhỏ thế không biết.
Tô An Ninh cất điện thoại di động, đi qua rồi lên xe.
Cố Thời Cảnh ngồi ngay ngắn ở bên trái, dựa vào thành ghế, thấy cô đi lên thì ngồi dịch sang bên một chút.
Tô An Ninh mặc một chiếc áo khoác dài, ở cổ còn quấn một cái khăn quàng cổ màu đỏ sậm. Khăn quàng cổ chỉ quấn một vòng nên khi cô xoay người lên xe thì rơi vào xuống nệm xe.
Cố Thời Cảnh đưa tay nhặt khăn quàng cổ lên, mềm mềm, mang theo một chút hơi lạnh nhàn nhạt.
Sau khi Tô An Ninh lên xe thì tiện tay đóng cửa.
Trong xe có hơi ấm, xua tan đi hơi lạnh trên người Tô An Ninh.
“Anh đến rồi sao cũng không nói một tiếng với em, chờ lâu lắm rồi đúng không?”
Khóe mắt Cố Thời Cảnh mang theo ý cười, “Không mà, vừa tới không lâu.”
An Nại Nhĩ ngồi ở ghế lái “ui” một tiếng, oán thầm trong lòng, đàn ông rơi vào bể tình nói gì cũng không thể tin được.
Anh ta mới sáng sớm đã bị Cố Thời Cảnh đánh thức, vội vội vàng vàng chạy đến công ty, còn tưởng rằng là có chuyện gì cơ, kết quả bị sai vặt đến để làm lái xe.
Tô An Ninh nghe được thấy giọng thì nghiêng đầu nhìn An Nại Nhĩ, hơi ngạc nhiên, “Anh An.”
“Ừm, An Ninh, buổi sáng tốt lành.” An Nại Nhĩ lộ ra một nụ cười rất công thức. Dù trong lòng có nghĩ gì đi chăng nữa thì trên mặt cũng chưa từng lộ ra dù chỉ một chút.
“Buổi sáng tốt lành.” Tô An Ninh gật đầu với anh ta.
Tay cô bị Cố Thời Cảnh cầm lấy, Tô An Ninh giãy giãy, nghiêng đầu nháy mắt với anh, An Nại Nhĩ còn ở đây đấy, chớ làm rộn.
Ý cười nơi đáy mắt của Cố Thời Cảnh không giảm, giống như không hề nhìn thấy.
“Sao tay lạnh thế này?”
Có người ngoài còn dám làm càn như thế, Tô An Ninh chen chân đá anh một cái, để anh có chừng có mực.
Động tác này trong mắt An Nại Nhĩ thì chính là hai người đang liếc mắt đưa tình. Anh ta rụt cổ một cái, mới sáng sớm đã bị nhồi một đống thức ăn cho chó rồi.
Được thôi, cũng chả cần ăn bữa sáng nữa.
“Thời Cảnh, vậy chúng ta đi chứ?” An Nại Nhĩ tay khoác lên tay lái, mắt nhìn thẳng hỏi.
“Được.” Cố Thời Cảnh đáp.
Sau một giây, xe liền được lái ra ngoài.
Cố Thời Cảnh kề sát bên Tô An Ninh, đưa tay vuốt tóc trên trán cô ra sau tai, hỏi, “Cơ thể khá hơn chút nào không?”
“Vâng, ổn rồi ạ.” Tô An Ninh gật đầu, có An Nại Nhĩ ở đây, cô cũng không thể không kiêng dè giống như bình thường được
Chỉ là hình như Cố Thời Cảnh không quan tâm lắm, một mực nắm tay của cô đến nơi quay phim.
Thời gian còn sớm, ven đường có rất ít người đi đường.
Nơi này mặc dù là vùng ngoại ô nhưng không hoang vu, cách nơi quay phim không xa có một khu mua sắm, xung quanh quảng trường đều là các thương nhân bán lẻ, ăn ở đều có hết.
An Nại Nhĩ vốn định tự mình đi mua bữa sáng về, chỉ là Cố Thời Cảnh lại muốn cho Tô An Ninh ăn uống dễ chịu một chút nên lập tức chuẩn bị đi chung.
Từ trước đến nay đối với quyết định của Cố Thời Cảnh, An Nại Nhĩ sẽ không nói thêm gì cả. Thấy hai người họ chuẩn bị xuống xe, anh ta rất tinh ý mà tìm một cái cớ chuồn đi.
Anh ta không muốn làm một cái bóng đèn siêu sáng đâu nhé.
Không khí ở vùng ngoại ô trong lành, nhiệt độ ở đây còn thấp hơn rất nhiều, vừa xuống xe thì một trận gió lạnh đã đập vào mặt, hơi lạnh xâm nhập vào trong da thịt.
Tô An Ninh lấy khăn quàng cổ che cổ cực kỳ kín, đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt, đen nhánh sáng ngời.
Cố Thời Cảnh cũng khẩu trang, tóc trên trán rũ xuống che khuất đi cái trán trơn bóng và cặp lông mày anh.
Người đi đường không nhiều, người qua lại trên đường trông hơi vắng vẻ.
Hai người tìm người một cửa hàng ăn sáng ít người, ngồi ở vị trí sâu bên trong, trên bàn có đặt menu.
Cố Thời Cảnh đưa tay lấy menu, đặt giữa hai người, rồi đưa tay lấy bút.
“Muốn ăn gì?”
Tô An Ninh cúi đầu cẩn thận nhìn, từ trên xuống dưới đều nhìn một lần, gọi một phần cháo dinh dưỡng và bánh rau quả.
Cố Thời Cảnh cũng gọi phần giống cô.
Chọn xong bữa ăn rồi, Cố Thời Cảnh đi ra chỗ gọi đồ ăn để đưa đơn.
Tô An Ninh dựa vào thành ghế, lấy điện thoại ra lướt Weibo, điểm nóng của Weibo là Website Games của “Khuynh Thành”, chuẩn bị truyền ra giữa kì nghỉ đông.
Cô tùy ý lướt qua một đoạn phim ngắn, vừa đúng lúc là màn bỏ mình của Lam Linh Nhi. Khi Cố Thời Cảnh quay về ngồi xuống bên người cô, cũng vừa lúc thấy cảnh này.
Bên trong bộ phim, Lam Linh Nhi lớn mật lại quật cường, không sợ điều chi, mặc kệ người khác nói thế nào, cô ấy đều kiên trì như một từ đầu đến cuối.
Cô ấy là một cô nương vừa đáng yêu lại vừa đáng thương, một lòng một dạ nỗ lực hết mình, chỉ yêu duy nhất một người, vậy mà đến cuối cùng lại phải rơi vào một kết cục bi thảm.
Là người diễn vai Lam Linh Nhi, Tô An Ninh cảm thấy cái ch.ết đối với Lam Linh Nhi là kết cục tốt nhất.
Cô ấy không nhận được sự đáp lại từ người kia, chí ít cũng có thể để cho anh ta một đời nhớ đến.
Hiện tại xem nó, trong lòng Tô An Ninh vẫn hơi ê ẩm, lúc cô diễn một màn này, mắt cũng vì khóc mà đỏ ửng cả lên.
Cố Thời Cảnh duỗi tay lau nước mắt ở khóe mi cô, nói nhỏ, “An Ninh, em không phải Lam Linh Nhi, em có anh mà, cho nên đừng đau lòng.”
Tô An Ninh ngẩng đầu nhìn anh, anh đeo khẩu trang, lộ ra một đoạn sóng mũi cao và đôi mắt sáng ngời.
Ánh mắt của anh đen tuyền, trắng đen rõ ràng, lóe lên ánh sáng.
Anh đối với cô mà nói, chính là một kinh hỉ ngoài ý muốn, bây giờ nói ra thì cũng chính là người mà cô muốn trân quý hết mực.
“Vâng.” Tô An Ninh cười, “Anh cũng có em.”